Nông Viên Tự Cẩm

Những đứa trẻ trong thôn, ngoài Tiền Văn có thiên phú học tập rất cao ra, Dư Hàng bội phục nhất là Triệu Hàm có thân thủ tốt lại biết săn thú. Nghe vậy, biết không thể từ chối nữa, chia hơn phân nửa thịt nướng cho em gái, rồi nói với hai chị em Tiểu Thảo: “Hai đứa ăn thêm chút nữa đi?”

Tiểu Thảo liên tục xua tay: “Muội sắp ăn không nổi nữa rồi. Huynh nhìn bụng của Thạch Đầu đi, sắp to như bụng cóc rồi.”

Tiểu Thạch Đầu rất phối hợp sờ cái bụng nhỏ tròn vo, cười ngốc nghếch.

“Được lắm! Các ngươi lén ăn thịt ở đây nhé! Ta phải về nói với nãi nãi, xem nãi nãi có đánh chết các ngươi hay không!” Dư Hắc Tử nhảy ra từ cái rãnh bên đường, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm thịt thỏ nướng trong tay Tiểu Liên, lên tiếng uy hiếp.

Ngoài bốn huynh muội Dư Hàng, Triệu Hàm không hay chơi với những đứa trẻ trong thôn, nhưng cũng đã từng nghe tiếng xấu của Hắc Tử. Cậu không nhịn được nhăn mày, tiến lên một bước nói: “Là ta cho bọn họ thịt nướng, ngươi có ý kiến gì?”

Dư Hắc Tử béo lùn chắc nịch, thấy Triệu Hàm trước mặt cao hơn nó một cái đầu, lại cường tráng khôi ngô thì sợ hãi lùi hai bước. Nhưng nó không định bỏ qua cơ hội được ăn thịt, con mắt chuột nhỏ đảo vòng nhanh như chớp, sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng hét lên:

“Ta mặc kệ! Các ngươi chỉ lo ăn thịt một mình, không nghĩ tới nãi nãi và chúng ta chính là bất hiếu! Nếu như ta nói với nãi nãi, các ngươi chắc chắn ăn đòn. Trừ khi…”

“Trừ khi thế nào?” Triệu Hàm nhìn thấu mục đích của nó, tỉnh bơ hỏi.

Hắc Tử dùng tay áo đen thui lau nước dãi, rất có khí khái nói: “Muốn ta không tố cáo rất đơn giản, chia cho ta một nửa số thịt!”

Đôi môi mỏng của Triệu Hàm khẽ cong lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Chia cho ngươi một phần cũng được, nhưng không thể chia một nửa. Phần thịt nướng này các ngươi chia đều ba phần. Nếu như ngươi không vừa lòng vậy ta lấy lại thịt, các ngươi ai cũng đừng ăn nữa!”

Dư Hắc Tử vừa nghe nói còn kì kèo nữa thì cả xương cũng không sờ được, thu lại tâm tư nhỏ mọn của mình, thoải mái đồng ý.

Triệu Hàm xé ra hai cái chân sau của con thỏ nướng, cũng xé xuống hai chân trước và phần thịt xung quanh chia ra đưa tới tay Tiểu Liên, đưa phần sườn và lưng thịt khá ít cho Dư Hắc Tử.

Dư Hắc Tử rất muốn phản đối nhưng bị đôi mắt của Triệu Hàm liếc một cái, không thể không ngậm miệng. Tuy phần thịt này của nó hơi ít thịt, nhưng khối thịt vẫn khá lớn. Rất lâu chưa được ăn thức ăn mặn, gặm xương thôi cũng đỡ thèm rồi!

Chờ sau khi Hắc Tử mang thịt nướng đi rồi, Dư Tiểu Thảo mới lấy ra nửa con chim ngói nướng giấu sau lưng, chia cho huynh muội Dư Hàng. Hai anh em vốn chỉ mới ăn lửng dạ ở nhà, có thỏ nướng, chim ngói nướng liền ăn tới no.

Dư Hàng tính hiếu thuận, áy náy nói: “Đáng tiếc không thể mang về cho cha mẹ ăn thử…”

Tiểu Thạch Đầu móc ra mấy quả trứng được bọc bùn, cười hì hì nói: “Không sao, chúng ta còn trứng gà rừng nướng. Buổi tối lén đưa cho cha mẹ ăn!”

Ăn trứng gà còn phải giống như kẻ gian lén lén lút lút. Trong mắt Triệu Hàm lộ ra cảm thông, xúc động xoa đầu Tiểu Thạch Đầu.

Về tới nhà, đối với việc Dư Tiểu Thảo cả ngày không ở nhà, Trương thị đương nhiên lải nhải không thôi. Nhưng Tiểu Thảo cũng không phải nhân công lao động chủ yếu trong nhà, Trương thị cũng không quá chú ý nàng. Chỉ cần nàng không ốm, không cần phải uống thuốc thì bà ta đã A Di Đà Phật rồi!

“Tiểu Thảo, còn chưa ăn cơm tối phải không? Tiểu cô có trứng gà, còn có bánh bao, ngươi cầm lấy chia cho Tiểu Thạch Đầu cùng ăn đi. Cẩn thận một chút, đừng để nãi nãi ngươi nhìn thấy.” Tiểu cô Dư Thải Điệp thừa dịp Trương thị không chú ý, lặng lẽ kéo Tiểu Thảo qua một bên, nhét trứng gà vào tay nàng.

Tuy Tiểu Thảo bụng rất no nhưng không thể nói rõ được, chỉ đành nhỏ giọng từ chối: “Không cần đâu tiểu cô! Nếu để nãi nãi biết…”

“Mau cầm lấy, không để mẹ ta biết là được rồi mà? Thật ra nãi nãi ngươi độc miệng, người không xấu…” Dư Thải Điệp tính tình nhu hòa, nói chuyện chậm rãi nhẹ nhàng khiến cho người nghe rất thoải mái.

Dư Tiểu Thảo không từ chối nữa, trong lòng ghi nhớ ân tình này của nàng ấy. Tương lai còn dài, người đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ báo đáp!

“Nhị nha đầu! Trên tay ngươi là cái gì? Không phải cất giữ đồ ăn ngon đó chứ?” Lý thị lắc lắc cơ thể toàn thịt chạy ra từ trong nhà, một đôi mắt chuột ti hí gắt gao nhìn chằm chằm vào cái lọ sành vỡ trong tay Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo không có ấn tượng tốt gì với người đại bá nương này, dùng giọng không vui nói: “Là cái gì ngươi không biết tự mình nhìn rõ à? Đại bá nương, ngươi cũng đừng vu oan ta trộm đồ!”

“Nhị tỷ không giống như Hắc Tử ca, cả ngày tới phòng người khác lục đồ đâu! Trong lọ là cá mà Hàm ca ca nhà Triệu đại bá giúp bắt được, nhị tỷ nói muốn giữ lại nấu canh cá cho mọi người uống!”

Tiểu Thạch Đầu thừa dịp tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người huynh tỷ ở ngoài cửa, chạy nhanh vào trong phòng cất kỹ gà rừng nướng. Thấy đại bá mẫu cướp lọ sành trong tay nhị tỷ, trong miệng còn nói xấu nhị tỷ trộm đồ, không nhịn được nói giúp nàng.

Đôi mắt Lý thị bị thịt béo che hết chỉ còn một kẽ hở, nổi giận đùng đùng trợn trừng lên nhìn Tiểu Thạch Đầu, bàn tay mập mạp định véo lỗ tai cậu bé: “Cái thằng nhãi chết bầm này, nói bừa cái gì đó? Hắc Tử nhà ta vào phòng người khác lục đồ khi nào hả? Nhìn xem ta có xé miệng ngươi không!”

Tiểu Thạch Đầu nhanh nhẹn né tránh nanh vuốt của Lý thị, lớn tiếng vạch trần: “Ta không nói bậy! Lần trước cả nhà tiểu thúc trở về mang theo bánh ngọt vẫn còn nguyên, lúc tìm, Hắc Tử ca bị phát hiện, bên mép còn dính vụn bánh ngọt đấy!”

Lão phu nhân Trương thị đi ra từ trong nhà, gân giọng nói: “Ồn ào cái gì hả? Không sợ người khác nhìn vào chê cười à! Thải Điệp, mang lọ sành vào trong phòng ta. Tam ca con báo tin ngày mai về sẽ ở lại mấy ngày. Trong nhà không có thứ gì tốt, mấy con cá nhỏ này cũng coi như một món cho ngày mai!”

“Nãi nãi, những con cá này đều vẫn còn sống đấy! Hay là nuôi trong vại nước đi. Nếu như cá chết, trời nóng khó mà bảo quản được.” Dư Tiểu Thảo đưa lọ sành cho tiểu cô, thuận tiện nói thêm một câu. Nàng cũng không muốn ngày mai phải ăn canh cá bốc mùi.

“Ừm!” Trương thị sắc mặt không tốt hừ một tiếng, tự mình nhìn con gái nhỏ thả cá vào trong vại nước, lại đếm số lượng cá mới xoay người về phòng.

Khó trách bà nội biết Tiểu Thảo đi trấn trên mà vẫn “nhân từ” không mắng nàng nửa giờ, hóa ra là bởi vì tiểu thúc sắp về nhà!

Hôm nay Dư Tiểu Thảo thật mệt mỏi. Giấu kỹ số bạc hôm nay kiếm được, trong lúc Liễu thị giúp tắm rửa, nàng cũng đã lim dim ngủ gà ngủ gật. Đến cả tắm xong lúc nào nàng cũng không biết, mơ mơ màng màng được mẹ nàng bế lên giường, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi luôn.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao mà Tiểu Thảo còn chậm chạp than thở không muốn rời giường. Chân mỏi nhừ, bàn chân cũng đau! Cơ thể này thực sự rèn luyện quá ít mà! Sau này cũng không thể ở mãi trong phòng được, nhìn Tiểu Thạch Đầu nhỏ hơn nàng ba tuổi ngày ngày chạy nhảy khắp nơi, nghỉ ngơi một đêm lại bừng bừng sức sống!

Dư Tiểu Thảo mặc áo khoác vào, đi ra sân xúc miệng, đang chuẩn bị rửa mặt, Lý thị cầm chổi đi loanh quanh mãi trong sân vẫn chẳng quét dọn được gì lại ngứa miệng chạy tới gây sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui