Dư Hải gánh một giỏ bùn đi đến bên cạnh tường gạch, nghiêng đầu cười nói: “Cha, yên tâm đi! Đã chuẩn bị hết rồi! Còn treo ở giếng nước trong hậu viện đó! Từ hôm qua Tiểu Thảo đã bắt đầu chuẩn bị vịt hoa quế, khoảng xế chiều hôm nay hẳn là có thể làm xong.”
Lưu Xuyên Trụ lau miệng, làm ra vẻ mặt thèm ăn nói: “Vậy chúng ta lại có lộc ăn rồi! Vịt hoa quế rất nổi tiếng ở Trân Tu Lâu, xếp hàng vẫn không mua được, còn đắt muốn chết! Chúng ta toàn nông dân, được mấy ai chịu chi mười mấy lượng bạc mua một con vịt ăn chứ? Nhờ phúc của Tiểu Thảo, chúng ta cũng được hưởng đãi ngộ của người có tiền. Tay nghề của Tiểu Thảo chuẩn không chê vào đâu được, không kém gì đầu bếp của Trân Tu Lâu!”
Lúc này Tiểu Thảo đang ướp lạnh chè đậu xanh, nghe vậy lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Xuyên Trụ thúc, cảm ơn thúc đã khích lệ cháu, chất nữ nghe mà vui vẻ trong lòng! Nhưng mà cháu cũng phải khiêm tốn mà, tránh để người ngoài nghe thấy lại nói cháu tự cao! Vì lời khen ngợi này của thúc, ngày mai cháu sẽ cố gắng thể hiện tài năng thật tốt, để Xuyên Trụ thúc ăn bữa ăn này xong còn muốn ăn nữa!”
Lưu Xuyên Trụ cười sang sảng nói: “Không được, không được! Nếu như bị cháu nuôi ăn quen rồi, chờ nhà cháu xây xong, ta không có cớ đến ăn ké nữa rồi. Đến lúc đó chỉ có thể ăn đồ ăn thẩm cháu nấu như nấu cho heo ăn, vậy thì khổ lắm!”
Vợ Xuyên Trụ đến xem có thể giúp gì được hay không, nghe thấy lời chồng mình nói lập tứ bày ra tư thế ấm trà, chỉ Lưu Xuyên Trụ văng nước miếng tứ tung kêu: “Lưu Xuyên Trụ, nói ta nấu cơm giống cơm heo sao? Vậy sau này chàng đừng ăn nữa!”
Lưu Xuyên Trụ rụt cổ, trong giọng nói không còn chút khí thế nào. Hắn tiến đến gần vợ mình, nhỏ giọng hỏi một câu: “Vợ à, sao nàng đến đây?”
“Sao ta lại không thể đến? Không đến thì làm sao biết được chàng nói xấu sau lưng ta?” Vợ Xuyên Trụ liếc xéo chồng mình, thấy hắn cười cười, thái độ nhận sai khá tốt, bèn nói: “Gần đây khẩu vị ăn uống của cha chúng ta bị thời tiết ảnh hưởng, muốn ăn trứng bắc thảo. Không phải nhà Tiểu Thảo có trứng muối và trứng bắc thảo xưởng nhà Chu gia đưa tới sao? Ta muốn mua mấy quả về khai vị ăn uống cho cha chúng ta!”
Người mà vợ Xuyên Trụ nói đúng là cha ruột của Lưu Xuyên Trụ, mấy ngày trước ốm một trận, vừa mới tốt hơn một chút nhưng vẫn không thể ăn cơm. Hiếm thấy có đồ ăn ông muốn ăn, mà bây giờ điều kiện gia đình cũng cho phép, vợ Xuyên Trụ còn chần chừ gì mà không cầm tiền đến mua chứ?
“Vợ à, nàng thật tốt! Lưu Xuyên Trụ ta có thể lấy được nàng đúng là phúc đức ba đời của ta!” Vợ Xuyên Trụ làm người không tệ, đối xử với cha mẹ chồng như cha mẹ ruột của mình vậy. Cha mẹ của Lưu Xuyên Trụ đi đến chỗ nào cũng đều khen con dâu hiếu thuận.
Lời nói truyền đến tai vợ Xuyên Trụ, nàng ấy chỉ cười cười nói: “Cha mẹ ta mất sớm, không thể tận hiếu với hai người. Cha mẹ chàng lại đối xử với ta như con gái ruột, ta còn không phụng dưỡng bọn họ như cha mẹ ruột, ta còn là người sao?”
Tuy người xưa coi trọng đạo hiếu, chuyện phụ nữ đanh đá trong hương thôn ngược đãi cha mẹ chồng cũng đã từng xảy ra. Chuyện con dâu Lưu gia chung sống hòa thuận với cha mẹ chồng như vậy đúng là không còn nhiều!
Vợ Xuyên Trụ mua mười quả trứng bắc thảo và mười quả trứng muối của Tiểu Thảo theo giá thị trường. Tiểu Thảo không muốn nhận tiền của nàng ấy nhưng vợ Xuyên Trụ sống chết phải trả tiền, còn nói nếu nàng không thu tiền, nàng ấy cũng không cầm trứng!
Nhắc đến trứng muối của Chu gia, đây tuyệt đối là cung không đủ cầu. Cửa hàng chuyên bán trứng muối ở thị trấn, mỗi ngày người đều xếp thành hàng dài, số lượng trứng lại có hạn. Tuy ở phủ thành và Kinh thành đều có xưởng làm trứng muối nhưng còn chưa đủ để cung cấp cho phủ thành và Kinh thành. Toàn bộ thôn Đông Sơn cũng chỉ có mỗi nhà Tiểu Thảo không thiếu trứng muối để ăn. Những người khác hoặc là không có thời gian đi xếp hàng, hoặc là nhịn ăn - trứng muối còn đắt hơn cả trứng gà, trứng vịt nữa!
Bởi vì nhân duyên của Dư Hải tốt, hơn nữa một ngày hai bữa đều là những món ăn của Trân Tu Lâu có tiền cũng không mua được, người đến giúp đúng là nối liền không dứt. Tiến độ xây nhà hiển nhiên nhanh hơn dự tính nhiều!
“Nóc phòng có xà nhà, nhà có lương thực, nóc phòng không có xà nhà, lục súc không vượng”, trong việc xây nhà, làm xà nhà quan trọng không kém gì gả con gái, ngày này, gần như toàn bộ thôn dân thôn Đông Sơn đều đến ăn mừng.
Chọn xà nhà là một chuyện vô cùng quan trọng. Đầu tiên gỗ phải chọn loại cứng rắn bền chắc chịu được lực, còn phải chọn những cây đầu cuối thô to như nhau, hơn nữa phải thẳng tắp, cong một chút cũng không dùng được. Từ khi Dư Hải có ý định xây nhà, chàng đã bắt đầu đi loanh quanh trong rừng rậm ở Tây Sơn, chọn được không ít cây gỗ tốt làm xà nhà!
Chủ trì nghi thức làm xà nhà là trưởng thôn đức cao vọng trọng. Đầu tiên, Dư Hải và cả nhà dâng cống phẩm, đốt hương, cầu nguyện lúc làm xà nhà được bình an. Trên xà nhà viết các câu chúc như “Lục súc thịnh vượng”, còn vẽ cả trận bát quái, hy vọng có thể phù hộ cả nhà thịnh vượng bình an.
Dư Giang và một đám nhóc choai choai đốt một dây pháo, bùm bùm đoàng đoàng vô cùng náo nhiệt. Theo tiếng hô “Bắc xà đại cát” liền bắt đầu bắc xà nhà, những thanh niên trai tráng trong thôn nâng xà nhà vào, sau đó dùng dây thừng kéo thẳng lên. Lúc kéo phải chú ý thăng bằng, không thể để một bên cao một bên thấp, nếu không cũng là chuyện không may mắn.
Chuyện bắc xà nhà, bạn bè thân thích đến chúc mừng đều mang các loại lễ vật như màn thầu, bánh bao, bánh trái này nọ. Sau khi bắc xà nhà, những thứ màn thầu bánh bao này đều phải do người đứng ở trong phòng tung ra, gọi là “rải hoa lương”. Các thôn dân thôn Đông Sơn ở hiện trường đều chen nhau lên tranh đoạt mấy thứ màn thầu bánh bao này. Vừa cướp vừa tặc lưỡi không thôi: “Cũng chỉ có Dư gia làm xà nhà mới dám dùng màn thầu bằng bột mỳ, bánh bao thịt!”
Dư Hải vui tươi hớn hở nhìn khung cảnh náo nhiệt của phụ lão hương thân trong thôn, vì càng nhiều người càng biểu đạt ý nghĩa tài nguyên cuồn cuộn.
Dư gia và nhóm thân thích Liễu gia đều bận rộn tiếp khách đến ăn mừng, nữ vào trong bếp giúp đỡ nấu cơm. Dư gia chuẩn bị mấy chục bàn tiệc bên đường, hôm nay người đến chúc mừng dù là trai gái già trẻ, có quà hay không có quà đều có chỗ. Vốn nên như vậy mà, bắc xà nhà chính là chuyện náo nhiệt, đại cát đại lợi, bày tỏ ý nghĩ hướng đến cuộc sống tốt đẹp.
Nhiều năm sau, tiệc bên đường của Dư gia vẫn khiến người trong thôn Đông Sơn say sưa kể lại. Ngay cả người Dư gia cũng không nghĩ đến, đại chủ bếp của Trân Tu Lâu, đầu bếp Vương có tài nấu nướng số một số hai của Đại Minh triều cũng tới cửa chúc mừng, tự đề cử bản thân đến làm đầu bếp nấu ăn.
Gia chủ nhị phòng của Chu gia, Chu tam thiếu gần mười lăm tuổi, không những tự mình đến chúc mừng mà còn đưa đến hai xe nguyên liệu nấu ăn. Trong đó lại có năm mươi con gà quay, năm mươi con vịt hoa quế, còn có rất nhiều trứng bắc thảo…
Người đến chúc mừng đều ngửi thấy mùi thơm nồng của đồ ăn tràn ngập trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng. Mấy tên nhóc choai choai đã gấp đến mức vò đầu bứt tai, giống như khỉ con đi tới đi lui trong đám người, bị người lớn nhà mình đá đít mấy cái, đe dọa còn không nghiêm chỉnh nữa sẽ đuổi về nhà gặm bánh bao chay thừa mới yên lặng.
Thôn Đông Sơn cũng không có bữa tiệc bên đường nào phong phú và mỹ vị hơn bữa tiệc này. Mấy chục năm về sau, tiệc bên đường của Dư gia gần như trở thành truyền thuyết, để con cháu đời sau truyền miệng.
Biết một bàn đồ ăn của Trân Tu Lâu tốn bao nhiêu bạc không? Một bàn có gà quay có vịt hoa quế ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc! Năm mươi bàn tiệc bên đường chính là năm nghìn lượng bạc đó! Các thôn dân thôn Đông Sơn ngồi trên bàn ăn chống mắt nhìn từng đĩa thức ăn tinh sảo, cảm giác như nằm mơ vậy, nửa ngày cũng chưa dám động đũa.
Dư lão đầu ngồi ở vị trí chủ bàn, bên cạnh là trưởng thôn có chút thấp thỏm, vì gia chủ tương lai của Chu gia - Chu Tử Húc cũng ngồi ở đây! Còn có nhà vợ của Dư Hải - ông ngoại và mấy cậu của Tiểu Thảo. Dư Hải và Phòng Tử Trấn cũng là phận chủ nhân ngồi một bên, bọn họ thỉnh thoảng đến những bàn khác mời rượu khách, để khách khứa ăn ngon miệng hơn. Rượu là Phòng Tử Trấn tài trợ, đều là rượu ngon mua từ phủ thành chuyển về, các thôn dân thôn Đông Sơn có thể uống một hớp rượu đã cảm thấy rất hạnh phúc, đối mặt với một vò rượu ngon mấy chục lượng bạc, còn chưa uống đã say rồi.
Phụ lão hương thân thôn Đông Sơn chưa bao giờ được ăn bàn ăn toàn đồ ăn ngon như vậy, hận không thể nhai đi nhai lại nuốt cả xương gà. Nhưng mà đồ chay xào còn ăn ngon hơn cả thịt. Quả nhiên không hổ danh là đầu bếp nổi tiếng! Bàn ăn phong phú bị càn quét sạch sẽ, cả hành lá thái nhỏ và miếng gừng cũng bị ăn sạch. Cũng không phải không chuẩn bị đủ đồ ăn mà là tất cả mọi người đều no căng bụng kêu oai oái. Ăn đồ ăn ngon như vậy, đời này khó có cơ hội ăn lần thứ hai, không ăn nhiều một chút sau này sẽ hối hận mất!
Tiệc bên đường mỗi lần dọn mười bàn, tổng cộng dọn năm lần, ăn từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn.
Sau khi bắc xà nhà, nhà cũng nhanh chóng xây xong. Vì mỹ quan của ngôi nhà, Tiểu Thảo còn đặc biệt dặn thợ mộc làm mái cong. Thợ mộc là Phòng Tử Trấn mượn từ Tĩnh Vương phủ đến, nhưng mà cũng không đến cho bọn họ sai sử không công, là Phòng phu nhân đã tặng cho Tĩnh Vương phi một chậu Thập Bát Học Sĩ!
Linh Lung ở bên cạnh Phòng phu nhân là người có kiến thức về hoa cỏ. Tiểu Thảo đưa nàng ta đến trụ sở bí mật, mang về không ít loài hoa quý hiếm. Chỉ riêng loài hoa lan Phòng phu nhân yêu thích có tận bốn loại mà nàng ấy chỉ nghe qua gặp qua, đều lại là loại quý hiếm vạn kim khó cầu!
Tâm trạng Phòng phu nhân tốt nên cũng ăn ngon hơn, lượng cơm ăn được nhiều hơn. Tiểu Thảo cũng vui mừng thay mẹ nuôi, đồng thời cũng không quên dặn dò nàng ấy không thể ăn quá nhiều, tránh cho đứa bé quá lớn sẽ khó sinh! Phòng phu nhân ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, ở thời đại này đã coi là trai già nhả ngọc, phụ nữ lớn tuổi sinh đẻ! Nếu như đứa bé quá lớn sẽ dễ bị khó sinh. Với trình độ chữa bệnh của thời đại này, không có sinh mổ, gặp phải ca sinh khó đúng là cửu tử nhất sinh! Phòng Tử Trấn vừa nghe con gái nói như vậy lại khẩn trương hơn, khống chế chặt chẽ lượng cơm của vợ mình, có nhiều lúc hắn còn tự mình giám sát. Đúng là buồn thối ruột mà… Ôi! Vợ ăn không ngon, hắn lo lắng. Vợ ăn ngon, hắn cũng lo lắng!
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, ông trời tốt bụng, mùa hè này không mưa nhiều. Đến trước vụ thu hoạch, năm gian nhà ngói tường gạch của Dư gia cuối cùng cũng xây xong!
Tường viện cao dùng đá đắp thành, rất vững chắc, không sợ dã thú trên núi xuống. Nhà cũ của Dư gia quá gần Tây Sơn, nghe Dư lão đầu nói, lúc ông còn bé từng xảy ra chuyện dã thú xuống núi, con sói đói kia nhảy vào nhà ông, cắn chết chú hai đang ngủ say của ông. Mọi người trong nhà bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, lúc cầm gậy gộc đuổi đánh tới, chú hai của ông đã bị cắn xé đến không ra hình người, không bao lâu sau thì tắt thở. Lúc vừa ra ở riêng, Dư Hải cũng lo lắng an toàn của người nhà lắm chứ! Nhìn tường đá cao lớn rắn chắc, những con mãnh thú kia trừ khi mọc cánh, nếu không đừng hòng nhảy vào được!