Nông Viên Tự Cẩm

Đợi tới mùa xuân lúc ấm lên, rau củ nhà người khác còn chưa gieo hạt mà rau củ nhà Tiểu Thảo đã xanh mướt có thể bán ra. Tất cả bốn mẫu đất tiền viện đều trồng những loại rau xanh sinh trưởng ngắn ngày. Những loại rau xanh phải sinh trưởng từ hai mươi đến bốn mươi ngày, nhưng nhà Tiểu Thảo sinh trưởng trong khi có cả hai trận tuyết mùa xuân lại vẫn ngoan cường cho thu hoạch trong vòng hai mươi ngày như cũ.

Đầu mùa xuân vạn vật vừa mới sống lại, một vườn rau củ xanh non tươi mới mơn mởn khiến người nhìn đều cảm thấy thoải mái. Phòng phu nhân mang thai hơn tám tháng sắp lâm bồn, mỗi ngày đều đỡ eo, chống bụng tròn tròn đi loanh quang vườn rau một vòng, vừa rèn luyện hiệu quả lại bởi vì trong mắt đầy sắc xanh của rau củ mà tâm trạng cũng thoải mái hẳn.

Buổi sáng mỗi ngày, xe ngựa tới chọn mua rau củ Dư gia nối liền không dứt, phần lớn là những nhà có uy tín danh dự ở thị trấn. Khoảng này năm trước, giá mỗi đĩa rau xào dầu hào của Trân Tu Lâu là năm lượng bạc, khi ấy đã kiếm được một khoản không nhỏ. Diêu gia bởi vì rau củ tươi mới mà đã nở mày nở mặt ở thị trấn. Năm nay, có một vài nhà đã dò hỏi trước nguồn gốc của rau củ nên đã sớm thỏa thuận ký kết với Dư gia, sợ chậm nhà mình không mua được rau củ lại thành người lạc hậu.

Rau củ nhà Tiểu Thảo lớn rất tốt, mập mạp khỏe mạnh, tươi mới đến mức có thể véo ra nước. Vật lấy hiếm làm quý, ngoài Trân Tu Lâu và Diêu gia được tính giá cả bằng giá cho khách cũ giống như năm trước. Năm nay, giá cả cho những khách hàng mới đã nâng nên một phần ba.

Mặc dù bốn mẫu rau củ, sản lượng mỗi mẫu 1750 cân trở lên cũng không cung ứng đủ nhu cầu của thị trấn. Bằng nguyên tắc ai tới trước được trước, Dư gia chọn được mười nhà cung ứng trước. Cũng may, mỗi ngày mỗi nhà mua rau củ cũng không phải rất nhiều, xem ra cũng có thể cung ứng được.

Đại cữu Liễu gia từ khi bán dưa hấu đã được mở đường, tự mình mua một con la làm xe ngựa, cách mỗi năm ba ngày sẽ kéo một xe rau củ từ nhà muội phu, không ngại cực khổ đưa rau đến phủ thành. Bởi vì được Phòng tướng quân chiếu cố nên hắn đã móc nối được với một cửa hàng bán rau ở phủ thành, khi vận chuyển rau củ đến không cần ngồi xe ngựa đợi khách mà chỉ cần chuyển đến cửa hàng rau củ kia, cân đủ trọng lượng rồi thu tiền là có thể trở về. Tuy rằng kiếm ít hơn so với bán lẻ, nhưng cũng không đến nỗi quá vất vả.

Liễu Phái không phải loại người lợi dụng chiếm lợi của muội muội muội phu, bàn bạc giá cả nửa ngày với Dư gia, rốt cuộc thống nhất dùng giá cân như với Trân Tu Lâu. Vốn dĩ Liễu Phái kiên trì chọn giá cả theo tám nhà chọn mua khác, nhưng lại bị Dư Hải kiên quyết bác bỏ. Cũng may rau xanh tươi non như vậy là loại độc nhất ở phủ thành, cho dù bán sỉ cho cửa hàng rau quả, giá cả cũng cao hơn rất nhiều. Liễu Phái đi phủ thành một chuyến có thể kiếm được ít nhất mấy chục lượng bạc!

Còn chuyện hái rau củ, cả nhà Dư gia đều nhất tề ra trận nhưng vẫn không lo liệu được hết quá nhiều việc, vì thế đã tiêu tiền thuê mấy nàng dâu cô nương cẩn thận trong thôn tới hỗ trợ, mỗi buổi sáng làm việc một, hai canh giờ, tiền công là hai mươi văn tiền. Năm trước, hai mươi văn tiền là tiền công sức lao động của một người đàn ông tráng niên làm việc quần quật cả ngày.

Từ khi cảng biển được xây dựng, chuyện làm ăn trên bến tàu càng ngày càng nhiều, tiền công cũng dần dần tăng lên, với sức lao động của người lớn, tiền công một ngày có thể được ba mươi đến năm mươi văn tiền. Nhưng những người đó đều phải làm lụng vất vả, là tiền mồ hôi nước mắt, nào có nhẹ nhàng như hái rau củ ở Dư gia, chỉ làm việc một hai canh giờ là có tiền tươi ngay rồi?

Trong thôn, phàm là người có quan hệ với Dư gia đều tới chắp nối nói giao tình. Quá nhiều người tới, Dư gia chỉ cần mười mấy người như vậy đủ rồi. Rốt cuộc đều là cô nương nàng dâu thôn Đông Sơn, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng ngày ngày gặp mặt nên đã khiến Liễu thị vô cùng khó xử, tiếng cự tuyệt làm sao cũng nói không nên lời.

Tiểu Thảo biết rõ tính cách của mẹ mình nên đã chuẩn bị cho nàng ấy chút lễ vật để mẹ về nhà mẹ đẻ chơi mấy ngày. Từ khi gả đến Dư gia, sợ Trương thị không vui vẻ, Liễu thị chưa từng được một lần về nhà mẹ đẻ. Sau khi ở riêng, cả nhà bận đến chân không chạm đất, cơ hội về nhà cũng rất ít. Mượn cơ hội này, cứ để mẹ vui vẻ ở lại nhà bà ngoại mấy ngày, bồi dưỡng nối liền tình cảm mẹ con.

Còn chuyện thuê người đắc tội người khác này đành giao cho hai đại nha đầu của mẹ nuôi đi. Có thể bò đến vị trí nha đầu bên người đương gia chủ mẫu, hai nha đầu này tất nhiên không đơn giản, nên khi cẩn thận thận trọng, khi khắt khe đanh đá cũng rất được việc cho chủ nhân. Hơn nữa, sau lưng họ có tướng quân và tướng quân phu nhân làm chỗ dựa, cho dù bị cự tuyệt, những nàng dâu cô nương đó cũng không dám nói gì.

Trong lòng hai nha đầu cũng sáng như gương, hai người họ đã ghi hết tất cả những người tới hỏi người thăm vào một cuốn danh sách nhỏ, dựa theo quan hệ thân sơ mà chọn ra mười người, cho người đến thông báo cho từng người ngày mai giờ Mão đến làm việc đúng giờ, đến trễ sẽ khấu trừ tiền công. Những người khác lại đến hỏi thăm, hai nha đầu sắc mặt nhàn nhạt, dùng một câu “Về sau có việc khác sẽ suy xét ngươi trước tiên” để đuổi về.

Tới làm giúp có vợ Xuyên Trụ, vợ Nhị Cẩu, hai vị đường thẩm của Tiểu Thảo (vợ Dư Khê và Dư Giang), đường tỷ của Tiểu Thảo (con gái cả của Dư Khê), Chu San Hô tới kiếm tiền tiêu vặt, cùng với mấy nàng dâu khác có quan hệ tương đối thân thiết vối Dư gia. Những người này cũng biết Trân Châu, Linh Lung nể mặt Dư gia mới lựa chọn các nàng nên khi làm việc vô cùng nỗ lực tỉ mỉ.

Họ vốn là những người thạo tay hay làm trong thôn nên việc hái rau củ này căn bản không làm khó được các nàng. Mỗi ngày hơn một canh giờ đã làm xong công việc của hai canh giờ. Mỗi cây rau củ đều không dính chút bùn đất, còn được xếp vô cùng chỉnh tề, người mới mua rau củ đều khen các nàng làm việc nhanh nhẹn!

Trong nhà không có việc gì, Tiểu Thảo vừa định nghỉ ngơi hai ngày lại bị Tiểu Liên nhờ đến bến tàu hỗ trợ. Bây giờ, chuyện làm ăn của Tiểu Liên ở bến tàu càng làm càng lớn. Thời tiết mùa xuân ấm áp, bến tàu trải qua mùa đông mùa ế hàng lại dần dần trở nên công việc lu bù.

Bến tàu có công việc, cũng sẽ có ăn cơm. Đầu mùa xuân, thời tiết sáng sớm sau một đêm còn tương đối lạnh, bán bánh đúc ở trên bến tàu đã dừng từ cuối mùa thu năm trước. Tiểu Liên và đại cữu mẫu chỉ riêng bận việc làm ăn của quán mì và đồ kho cũng đã lo liệu không hết việc.

Cửa hàng mì sợi không chỉ có mì nấu với nước trắng giống như Lưu lão đầu làm lúc trước. Tiểu Thảo đã dạy cách làm từng món như mì trộn tương, mì trộn dầu hành, mì thịt bằm cải muối ớt, mì thịt kho cho Tiểu Liên và đại cữu mẫu. Để làm chủng loại mì sợi thêm phong phú, còn luộc riêng một số mì sợi ra, làm mì xào trứng gà và mì xào thịt sợi. Người phương Bắc khẩu vị nặng, mì xào tuy rằng giá cả cao một chút nhưng không ngờ lại được rất nhiều lời khen ngợi.

Món kho của Tiểu Liên cũng không phải lao lực chia ra từng phần từng phần để bán mà mang đến nước kho cũ từ nhà, dùng túi gia vị bí chế của Tiểu Thảo để kho luôn ở hiện trường. Bếp lò xây vừa đến tầm eo Tiểu Liên, bếp lò dùng lửa than hừng hực thiêu đốt, trên bếp nước kho sôi ùng ục, các loại đồ kho sôi trào ở bên trong. Sương khói trắng như tuyết bốc lên trong không khí, hương thơm nồng đậm, ngăn không được len lỏi vào lỗ mũi con người. Nếu như thuận gió, hương thơm nồng kia dường như bao phủ toàn bộ bến tàu.

Gọi một bát mì chay, thêm hai văn tiền đồ kho, vừa đỡ thèm lại chắc bụng. Mỗi khi đến giờ ăn cơm, quán mì Dư gia đều chen chúc đầy người, bàn ngồi không đủ, có một số người thà rằng ngồi xổm trên mặt đất ăn, cũng không đến nhà khác.

Những nhà bán đồ ăn khác ở trên bến tàu đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư gia kiếm tiền. Đặc biệt là quán mì trước kia cự tuyệt cho hai chị em Tiểu Thảo bán đồ kho, chuyện làm ăn vắng vẻ đến độ làm không nổi nữa. Bà chủ quán đó cảm thấy vô cùng hối hận, nếu lúc trước nàng ta không đưa ra một quyết định sai lầm, nói không chừng xếp hàng chờ ăn mì sẽ đổi thành quán nhà nàng ta!

Hôm nay, Dư Tiểu Thảo lại bị Tiểu Liên kéo tới làm miễn phí lao động. Những “việc nặng” như cán bột, xắt mì, cắt đồ kho đều không cho nàng làm, nàng chỉ phụ trách tươi cười bưng đồ ăn đến cho khách hàng. Mặc dù như vậy, cũng khiến nàng bận đến quá sức.

Giờ ăn cơm cao điểm rốt cuộc đã qua, Tiểu Thảo vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng người làm ồn ào bến tàu. Ấy? Xảy ra chuyện gì à? Sao trên bến tàu lại đột nhiên xuất hiện nhiều người xa lạ như vậy? Chẳng lẽ là có người tới phá hoại? Hay là có người coi trọng khối thịt mỡ bến tàu này, muốn tranh giành với Lục ca à?

Tiểu Thảo tò mò lại gần bến tàu một chút, phát hiện đám người xuất hiện ở bến tàu kia thoạt nhìn không giống như một đám ô hợp, ngược lại giống như là người biết võ có tổ chức có kỷ luật. Nàng không nhịn được lo lắng cho Lục ca... Nhóm người kia nhìn cũng không phải dễ đối phó!

Lục ca rốt cuộc vẫn là người lõi đời, hắn lăn lộn ở bến tàu này nhiều năm như vậy, có hạng ngời nào chưa từng gặp chứ? Nhìn thấy trận thế này, mặt không đổi sắc đi lên tiếp đón, chắp tay với người có dáng vẻ như người đứng đầu, nói: “Xin hỏi vị đại nhân đây tới bến tàu Đường Cổ là vì chuyện gì?”

Tuy người trông giống người đứng đầu kia mặc thường phục, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại lộ ra một loại quan uy. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục ca một cái, hỏi: “Ngươi chính là người phụ trách bến tàu này?”

“Đúng là tại hạ! Không biết đại nhân định xếp thuyền, hay là dỡ hàng? Mời đến văn phòng của ta để đăng kí. Tại hạ sẽ ưu tiên sắp xếp cho đại nhân!” Lục ca không cảm giác được ác ý từ người mới tới nên liền thử nói.

Vị đại nhân kia ra hiệu về phía Lục ca, dẫn hắn đi vào một chỗ tương đối yên lặng, đè thấp âm thanh nói: “Ta là thống lĩnh thị vệ trong kinh, phụng mật chỉ của Hoàng thượng tới đón tiếp tiểu Quận vương ra biển trở về. Trước đó, Dương Quận vương đã truyền tin tức nói, lần này bọn họ có hơn trăm chiếc thuyền hàng, đều là những giống loài trân quý từ Nam Dương, Tây Dương chuyển về. Cho nên... Ngươi phải làm tốt công tác sắp xếp trước!”

Lần Dương Quận vương ra biển phô trương và oanh động năm kia khiến cho Lục ca muốn quên cũng không thể quên được. Đã cách một năm rưỡi, Dương Quận vương này còn chưa cập bờ mà đã phô trương cũng thật không nhỏ. Cái người gọi là thống lĩnh thị vệ này mang tới đây ít nhất năm mươi, sáu mươi thị vệ, xem dáng vẻ này dường như muốn phong tỏa bến tàu.

Cũng đúng, nghe nói trước khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ đã chú trọng nhập hạt giống từ nước ngoài, đặc biệt là những loại lương thực sản lượng cao đó. Chuyện nhập vào khoai lang đã tạo phúc cho ngàn ngàn vạn vạn bá tánh Đại Minh. Đương kim Hoàng thượng ở điện Kim Loan đã nói một câu thế này: “Mục tiêu mười năm thứ nhất khi trẫm đăng cơ chính là làm cho bá tánh Đại Minh ta ai cũng có cơm ăn, ai cũng có thể ăn no!”

Hoàng đế tốt vì nước vì dân như vậy, vì sưu tầm càng nhiều lương thực sản lượng cao đã giao phó trọng trách cho Dương Quận vương năm ấy mười lăm tuổi căng buồm tiền đến Tây Dương. Lần này, Dương Quận vương thắng lợi trở về, đương kim Thánh thượng tất nhiên rất coi trọng.

Chuyện làm ăn có quan hệ trọng đại này một khí xảy ra sơ xuất có thể khó giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng nếu như làm tốt, lộ mặt trước mặt Dương Quận vương, sau này khối thịt mỡ bến tàu này, người khác nếu muốn cắn được một miếng cũng phải tính toán vài phần. Cảng biển chưa tới hai năm nữa sẽ xây xong, nếu như có thể nắm gọn được toàn bộ cảng trong tay, đến lúc đó Lục ca hắn ở Đường Cổ cũng coi như là nhân vật vang dội!

Cầu giàu sang trong nguy hiểm, mối làm ăn này hắn nhất định sẽ nhận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui