Nông Viên Tự Cẩm

Các dân tị nạn ở trong "trại tị nạn" nhìn thấy một người trông giống lão gia có tiền mang vẻ mặt kích động đang bước nhanh tới đây, phía sau còn có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đuổi theo. Mấy người tị nạn sợ đụng trúng quý nhân nên rối rít né tránh. Chờ sau khi hai cha con nàng đi qua, mới nhỏ giọng suy đoán đã xảy ra chuyện gì?

Nghe thấy giọng nói của con gái nhỏ, Dư Hải miễn cưỡng dừng bước, xoay người lại dắt lấy tay nhỏ của con gái vừa đuổi tới, tiếp tục đi về phía bóng người quen thuộc kia.

"Cha? Cha nhìn thấy ai vậy? Có phải là đại cô của con không?" Từ lúc vào đông, cha vẫn luôn nhắc tới đại cô ở khu vực thiên tai Đông Bắc xa xôi kia. Cũng không biết đại cô bên kia thế nào rồi, Đường Cổ bên này sớm đã có dân tị nạn chạy nạn tới đây, nhưng vẫn không có tin tức của đại cô.

Dư Hải dắt tay nhỏ bé của con gái, mặc dù tâm trạng gấp gáp nhưng vẫn thả chậm bước chân theo nhịp bước của con gái. Cách bóng người gầy yếu kia càng ngày càng gần, Tiểu Thảo cảm giác thấy tay của cha đang khẽ run rẩy.

"Cha bọn nhỏ, uống cháo đi. Cháo ở Đường Cổ đặc hơn ở nơi khác nhiều, bên trong có không ít gạo đâu!" Dư Thải Phượng nhẹ nhàng đỡ một người đàn ông gầy đến không còn hình người trong đống rơm rạ dậy, trong nụ cười mang theo muôn vàn dịu dàng.

Người đàn ông ho một trận dữ dội, gương mặt khô nẻ căng đến đỏ bừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hết hơi vậy. Mấy nhà dân tị nạn gần đó sợ hắn ta bị ho lao nên đều dời đi xa xa.

Cuối cùng người đàn ông cũng yên tĩnh hơn một chút, cố gắng thở dốc mấy cái, uể oải nói: "Ta không đói bụng, nàng và các con uống đi!"

Dư Thải Phượng cố chấp lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Bọn nhỏ đều đang xếp hàng lấy cháo rồi! Đến Đường Cổ cũng coi là về nhà. Chờ chàng uống cháo này xong, trên người có chút sức, ngày mai chúng ta sẽ trở về thôn Đông Sơn."

Người đàn ông dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt đến chảy máu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đều do ta liên lụy đến mấy mẹ con các nàng, nếu như không vì chữa bệnh cho ta, nàng cũng sẽ không phải cùng chịu khổ như vậy. Bệnh này của ta chỉ nhìn đã biết không xong rồi, cháo này ta uống cũng chỉ lãng phí thôi, vẫn nên để nàng uống đi! Bọn nhỏ đều còn nhỏ, thân thể của nàng cũng không thể suy sụp được..."

"Nói cái gì vậy! Bệnh này của chàng quá lắm chỉ là phong hàn thôi, điều kiện lúc trên đường không tốt nên mới có chút chậm trễ. Chờ trở lại thôn Đông Sơn xin cha một chút bạc, tìm đại phu của Đồng Nhân Đường khám cho chàng một chút... Y thuật của Tôn đại phu ở Đồng Nhân Đường trên thị trấn khá tốt, ai cũng nói chỉ cần ông ấy bằng lòng, làm thái y cũng là dư sức. Chắc chắn ông ấy có thể trị hết bệnh cho chàng! Chàng uống cháo nhanh cho ta!" Đôi mắt của Dư Thải Phượng ươn ướt, cố làm ra vẻ hung dữ.

Chồng lớn hơn nàng ấy mấy tuổi, còn góa vợ, lúc đầu khi vừa mới gả đi, vì nàng ấy tính cách cứng rắn nên một khoảng thời gian dài vẫn không cho hắn sắc mặt tốt. Nhưng mà tính tình của chồng rất tốt, có thể bao dung tính cách của nàng ấy, cưng chiều nàng ấy giống như con gái. Tuy nói ban đầu nàng ấy không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng sau đó lại bị sự thật thà của chồng làm rung động, toàn tâm toàn ý sống qua ngày với hắn. Gắn bó bầu bạn suốt mười lăm năm, ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn đã thành thói quen. Bây giờ, nàng ấy thật không dám tưởng tượng, nếu như không có hắn, nàng ấy có thể sống tiếp hay không nữa...

Người đàn ông nhìn ánh mắt bất lực bàng hoàng của vợ, trong lòng đau đớn một trận, còn khiến hắn khó chịu hơn so với lúc phát bệnh nữa. Hắn miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Được rồi! Cháo này ta uống là được! Cũng sẽ kiên trì về đến trước cửa nhà, có thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ! Ta thật sự không nỡ bỏ lại bốn mẹ con các nàng..."

"Đừng nói nữa, uống cháo đi..." Dư Thải Phượng lau nước mắt, dùng muỗng múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến miệng của chồng. Người đàn ông ngậm cháo vào miệng, cố gắng nuốt.

Hai cha con Dư Tiểu Thảo đứng từ xa nhìn một màn này, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen. Lúc này, ba đứa trẻ bưng cháo đi ngang qua người bọn họ, giọng nói của bé trai lớn nhất có chút nhanh nhẹn: "Cha, mẹ! Cháo ở bên này thật sự không tệ, trẻ con bọn con cũng có thể xin được một bát đầy đó! Ba bát cháo này cũng đủ nhà chúng ta chia ra ăn rồi!"

Trong đó có một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ Tiểu Thảo, thấy người đàn ông đã ăn nửa bát cháo, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng: "Hôm nay tinh thần của cha không tệ! Khẩu vị cũng tốt hơn nhiều! Mẹ, bệnh của cha có phải sắp khỏi rồi không?"

Dư Thải Phượng vừa đút chồng uống cháo vừa nói: "Ngày mai đi gặp cậu của các con, cha con sẽ có thể vào thành chữa bệnh rồi. Y thuật của đại phu trong thành rất tốt, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của cha con!"

Đứa nhỏ tuổi nhất trong ba đứa bé ngây thơ nói: "Mẹ, cha khỏi bệnh rồi, có phải chúng ta không cần đi xin cơm nữa không?"

Dư Thải Phượng mũi chua xót, liên tục gật đầu nói: "Chờ cha con khỏi bệnh rồi, sẽ có thể tìm việc ở thị trấn. Cha các con giỏi giang như vậy, nuôi một nhà năm người chúng ta tuyệt đối không thành vấn đề!"

"Thật tốt quá! Chúng ta cũng sẽ không bị người ta mắng là “ăn mày nhỏ” nữa rồi! Mẹ, Tiểu Bình không phải ăn mày nhỏ, đi xin cơm đâu, đại ca nói chúng ta chẳng qua chỉ là nhất thời lâm vào cảnh khó khăn, sau này sẽ tốt thôi!" Bé trai kia mở to đôi mắt giống Dư Thải Phượng, ngây thơ lại nghiêm túc nói.

Nhìn một màn này khiến cho Dư Hải nghẹn ngào, chàng bước nhanh tới, lớn tiếng kêu Dư Thải Phượng một tiếng: "Tỷ!"

Tay đang bưng bát cháo của Dư Thải Phượng chợt run lên một cái, giống như không dám tin tưởng từ từ xoay đầu lại, sau khi nhìn thấy Dư Hải, môi run rẩy không nói nên lời.

"Tỷ!" Dư Hải xông tới một bước lớn, nặng nề ôm lấy Dư Thải Phượng gầy trơ xương, nước mắt vòng vòng trong hốc mắt nửa ngày, cuối cùng chảy dọc xuống theo gò má.

"Tiểu Hải? Là Tiểu Hải sao?" Dư Thải Phượng vẫn không dám tin tưởng, sợ mình đang nằm mơ. Dọc theo đường đi, niềm tin khiến nàng ấy có thể chống đỡ, trừ bọn nhỏ ra, chính là đứa em trai mười mấy năm chưa từng gặp lại này.

"Tỷ, là đệ! Là Tiểu Hải của tỷ đây! Tỷ, tỷ chịu khổ rồi!" Dư Hải ôm lấy tỷ tỷ, khóc lên giống như đứa bé.

Tỷ tỷ chỉ lớn hơn chàng có ba tuổi, lúc mẹ mới vừa qua đời, tỷ tỷ cố nén đau buồn, cũng ôm lấy Dư Hải giống như bây giờ chàng đang ôm nàng ấy, an ủi chàng. Lúc Trương thị lấy lý do không có lương thực mà cắt xén cơm nước của hai chị em, tỷ tỷ chia thức ăn không được nhiều của mình cho chàng rất nhiều lần. Vì che chở chàng, tỷ tỷ bị Trương thị đánh bao nhiêu lần, mắng bao nhiêu lần. Dù bây giờ tuổi đã gần ba mươi, chàng vẫn là "Tiểu Hải" tin tưởng tỷ tỷ như trước!

Dư Thải Phượng đỡ lấy mặt Dư Hải, cẩn thận nhìn một chút, yên lòng cười: "Tiểu Hải, thấy đệ sống không tệ lắm, tỷ cũng yên tâm rồi!"

Dư Hải nhìn quần áo rách nát không thể che đậy thân thể trên người chị và bọn nhỏ, khẽ nhíu mày hỏi: "Tỷ! Vào thu đã nhờ người gửi thư bảo mọi người trở lại. Sao tới bây giờ mới đến? Không phải đã đưa chi phí đi đường cho tỷ rồi sao? Sao lại trở thành thế này chứ?"

Lúc này Dư Thải Phượng mới nhìn thấy áo khoác vải bông giá không rẻ trên người em trai, mặc dù ngạc nhiên tại sao Trương thị lại chịu cho em trai ăn mặc tốt như vậy, nhưng cũng không có hỏi, chỉ than nhẹ một tiếng, nói: "Haizz... Một lời khó nói hết!"

Từ trong lời nói của Dư Thải Phượng, Dư Hải hiểu được, bởi vì chị và tỷ phu cần cù tiết kiệm, nhà có lương thực dư. Đông Bắc hạn hán nghiêm trọng, hai vợ chồng nhận được thư và chi phí đi đường của Dư Hải, nhưng không bỏ được cơ nghiệp mà bọn họ vất vả tích góp được. Vì vậy, bèn lấy ra hai mươi lượng bạc trong số bạc mà Dư Hải nhờ người đem tới, lặng lẽ tích trữ một ít lương thực, xem có thể chịu đựng đến cày bừa vụ xuân hay không.

Nhưng ai ngờ, sau khi chịu đựng qua một mùa đông, những dân đói đến đỏ mắt kia không biết từ đâu biết được nhà bọn họ có lương thực dự trữ, sau đó vọt vào nhà đập hỏng đồ vật trong nhà, giành lấy lương thực, còn đả thương chồng của nàng ấy. Cũng may là Dư Thải Phượng cất giữ tốt ba mươi lượng bạc còn lại, không bị lục soát lấy mất.

Lương thực trong nhà bị cướp, đồ vật đáng tiền trong nhà cũng bị những dân đói kia tiện tay dắt trộm dê lấy đi. Bất đắc dĩ, vợ chồng Dư Thải Phượng mới thu dọn một ít phục sức đắt tiền, mang theo ba đứa nhỏ, cuối cùng gia nhập hàng ngũ dân tị nạn.

Nửa đường, một trận rét mùa xuân bất ngờ tập kích vào hàng ngũ dân tị nạn, rất nhiều người tị nạn ngã bệnh. Tỷ phu Lưu Hổ của Dư Hải ỷ vào mình thân thể khỏe mạnh, đưa hết quần áo cho vợ và bọn nhỏ, cứ như vậy mà ngã bệnh.

Ban đầu, Lưu Hổ cũng không để bệnh của mình ở trong lòng. Trước kia bị bệnh cũng không phải rất nhanh sẽ khỏi sao? Hắn không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ hành trình, sốt cao chưa nói, còn cắn răng chịu đựng như vậy mà lên đường. Cuối cùng ngã bệnh lúc vừa ra khỏi một trấn nhỏ ở Đông Bắc.

Ban đầu hắn vốn chỉ bị phong hàn nho nhỏ, bây giờ đã chuyển thành viêm phổi rồi. Trình độ chữa bệnh ở trấn nhỏ kia lạc hậu, chỉ có một thầy thuốc chân đất. Tiền cũng trả rồi, thuốc cũng lấy rồi. Bệnh của Lưu Hổ vẫn luôn trở đi trở lại, không thể hết bệnh.

Cứ như vậy, vừa phải ở trọ, vừa phải chữa bệnh. Hơn một tháng sau, tiền Dư Thải Phượng mang theo đã sớm xài hết rồi. Lưu Hổ cảm thấy bệnh của mình không thể chữa khỏi, vì vậy từ chối tiếp nhận chữa trị, kiên quyết muốn cắn răng chịu đựng tiếp tục lên đường. Dư Thải Phượng không thể ép hắn, không thể làm gì khác hơn là bỏ bớt hành lý dư thừa, thuê một chiếc xe bò đi xuôi về phía Nam.

Trên đường, bệnh của Lưu Hổ lúc tốt lúc xấu, chi phí đi đường đã xài hết, ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, càng khỏi nói tới mướn xe. Cả nhà nâng đỡ nhau, vừa phải xin cơm vừa phải đi đường. Nếu như không phải trong lòng còn một chút niềm tin, Lưu Hổ đã sớm ngã xuống rồi... Trước khi hắn chết, nhất định phải nhìn thấy vợ và bọn nhỏ về đến quê nhà, tìm được người thân của mình. Nếu không, hắn cũng chết không nhắm mắt!

Con người, một khi có niềm tin chống đỡ, thường có thể tạo ra kỳ tích. Khi Lưu Hổ lết thân bệnh đến cổng thành Đường Cổ. Trong nháy mắt khi thấy vợ và em trai ôm nhau, một cảm giác mỏi mệt nặng nề kéo tới... Có lẽ, đã đến lúc hắn có thể yên tâm rời đi rồi.

"Cha... Cha! Mẹ, cha hình như lại ngất đi rồi!" Con trai lớn Lưu Tuấn Bình của Dư Thải Phượng khẽ đẩy cha, nhưng không nhận được chút phản ứng nào, khiến cậu ấy có chút hoảng hốt la lên.

Dư Thải Phương quay lại, nhìn thấy gương mặt xám như tro tàn của chồng, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng nhào tới, ngón tay run rẩy để dưới mũi chồng. Vừa thử, sắc mặt của nàng ấy đã biến đổi kịch liệt, kêu khóc một tiếng "Cha bọn nhỏ à!", sau đó té xỉu ở trước mặt Dư Hải.

Dư Hải nhanh tay nhanh chân đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của tỷ tỷ, nhìn Lưu Hổ đang nhắm chặt hai mắt nằm trong đống rơm, trong lòng xông lên một cỗ chua xót.

"Cha! Cha!" Ba đứa bé hình như nhận ra điều gì đó, bắt đầu kêu khóc lắc lắc thân thể Lưu Hổ. Âm thanh kia nghe rất đau lòng, khiến người nghe muốn rơi nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui