Nông Viên Tự Cẩm

"Được rồi! Không cần làm ra dáng vẻ ghê tởm quái dị giống như ẻo lả đó!" Dư Tiểu Thảo liếc nhìn Chu tam thiếu đang cắn khăn tay, nước mắt thành sông một cái, không nhịn xuống lại cà khịa hắn một câu.

Chu tam thiếu che lại chỗ trái tim, nước mắt doanh tròng, rưng rưng nhìn nàng đầy ý chỉ trích, giống như đang lên án nàng ý chí sắt đá vậy!

Dư Tiểu Thảo đã thầm tính toán xong số lượng kia, không chút áp lực mà xua xua tay với hắn, nói: "Đừng giả vờ nữa! Còn không phải là mỗi tháng hai lạng rưỡi hải sản khô sao! Ta về sẽ nói với cha mẹ, huynh cũng biết cha ta là một ngư dân giỏi mà, không có gì có thể làm khó được cha!"

Nước mắt trong mắt Chu tam thiếu bốc hơi trong nháy mắt, dáng vẻ đáng thương vừa rồi bỗng biến mất sạch, nhìn nàng đầy tín nhiệm, gật đầu nói: "Có những lời này của muội là ta đã yên tâm rồi! Tiểu Thảo, nhà muội đúng là đại cứu tinh, sao may mắn của ta..."

"Được rồi được rồi! Ta đã về đến nhà, huynh nên làm gì thì làm đi thôi... Đúng rồi, bao giờ phải bắt đầu cung ứng hải sản khô?" Dư Tiểu Thảo đáng tin hỏi một câu.

Chu tam thiếu mặt mày u sầu ủ ê: "Từ tháng bắt đầu lấy được danh hiệu Hoàng thương, cũng chính là tháng sau... Lúc này nước biển đã tương đối lạnh, không phải thời cơ tốt để xuống biển, muội xem..."

Dư Tiểu Thảo xác nhận với Tiểu Bổ Thiên Thạch trong lòng một chút, liền xua xua tay với hắn, nói: "Được rồi, đã biết! Tháng sau mới tới nhà ta lấy hải sản..."

Chu tam thiếu không xác định hỏi một câu: "Thời tiết này xuống biển, Dư thúc có thể chịu được không? Tiểu Thảo, ta không hy vọng bởi vì chuyện của nhà ta lại khiến Dư thúc xảy ra sơ xuất gì..."

Trong lòng Dư Tiểu Thảo rất cảm động, ngoài mặt lại nhàn nhạt nói: "Nhà ta còn có chút hải sản khô, vốn định để lại nhà dùng nhưng cha mẹ nói mấy thứ quý giá này để mình ăn thì quá lãng phí, ngay cả khi ăn Tết cũng không nỡ bỏ ra ăn, chắc còn dư lại tầm hơn nửa cân..."

"Tiểu Thảo, nhà muội thật sự là đại cứu tinh của ta!" Nếu như không phải ở trên ngựa, Chu tam thiếu nhất định sẽ lao lại đây, mặt cảm đầy động nắm lấy tay nàng... Khụ khụ, nam nữ thụ thụ bất thân, lại mỗi người một ngựa, chỉ có thể dùng cửa sổ tâm hồn – ánh mắt, để biểu đạt cảm động và cảm kích giờ phút này của hắn.

Dư Tiểu Thảo vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn hắn, nói: "Thu ngay biểu cảm ghê tởm đó của huynh lại, nhìn ta đến nổi cả da gà rồi đây này!"

Giải quyết xong chuyện khó khăn tháng sau, tâm trạng của Chu tam thiếu rất tốt. Thấy hai người hai ngựa vào cửa thành Đường Cổ, Chu tam thiếu nhiệt tình muốn mời nàng ăn cơm.

Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt, hôm nay nàng xuất phát sớm từ thôn Đông Sơn, đừng nhìn nhóc con Tiểu Hồng này tuổi còn non, dù sao cũng được nước linh thạch nuôi lớn, tốc độ khi chạy không hề thua tuấn mã thành niên. Lúc này cũng mới chỉ hơn tám giờ sáng, ăn cơm gì chứ? Nàng vừa mới ăn bữa sáng, thời gian cơm trưa còn sớm, lúc này nói mời ăn cơm, vừa nghe đã biết không phải thành tâm!

"Ta phải trở về nấu thuốc bổ huyết khí cho mẹ nuôi, không ăn cơm đâu! Hơn nữa, ta muốn đến Trân Tu Lâu ăn cơm lúc nào mà chẳng được? Dù sao ta muốn dùng sương phòng chuyên dụng huynh lưu lại lúc nào thì dùng. Mời khách hay không mời khách, cũng không có ý nghĩa gì!" Mặt Dư Tiểu Thảo đầy vẻ chiếm được hời còn khoe mẽ.

Ở bên đường, Chu Tuấn Dương sáng sớm đi mua đồ ăn sáng giúp mẫu phi, trùng hợp thấy được một màn này: Khuôn mặt nhỏ trắng nõn phấn nộm mang theo nét bụ bẫm trẻ con, dưới dải mây tía bảy màu đầy trời chiếu rọi, có vẻ vô cùng sinh động. Đặc biệt cặp mắt to trong veo ướt át sáng như ánh trăng, trông dường như biết nói kia, tràn ngập linh tính kỳ diệu. Hắn chưa bao giờ gặp được tiểu cô nương nào lại chân thật, đáng yêu như nàng. Trên người nàng tựa như có một loại từ tính thần kỳ, cho dù ở rất xa cũng có thể hấp dẫn ánh mắt hắn thật sâu...

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt sáng trong của Dư Tiểu Thảo nhìn về phía hắn. Tầm mắt hai người giao nhau giữa biển người mênh mông.

Trên đường phố tấp nập kẻ đến người đi, trong đó không thiếu những người phú quý hoa y mỹ phục, nhưng Dương Quận vương lại như đặc biệt độc nhất ở trong đám người. Mọi người dường như đều chỉ là phông nền mà hắn lại giống như một vật phát sáng, hấp dẫn ánh mắt kinh diễm của đông đảo đại cô nương tiểu tức phụ.

Dư Tiểu Thảo lẳng lặng nhìn Chu Tuấn Dương cách đó không xa, minh tinh tiểu thịt tươi tuấn tú nhất ở kiếp trước cũng kém xa vẻ tuấn mỹ của Dương Quận vương. Sống mũi cao thẳng giống như được gọt đẽo ở Hàn Quốc, đôi môi hoa anh đào hơi mỏng màu hồng nhạt, lông mày nghiêng nghiêng giống lưỡi kiếm, vài sợi tóc đen nhánh rơi xuống bay bay bên thái dương. Đường nét của hắn đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ!

Càng hấp dẫn người khác chính là loại lãnh đạm trên người hắn này, loại khí chất tựa như tách biệt hoàn toàn với thế nhân, trong ánh mắt lạnh lùng bí ẩn thỉnh thoảng lại hiện lên chút ưu thương tịch mịch, giống như một hồ nước thật sâu muốn cuốn con người vào trong.

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo là động vật thị giác điển hình, minh tinh nàng yêu thích nhất đều là những tiểu thịt tươi xinh đẹp tuấn mỹ. Cho nên, nàng luôn không tiếc thưởng thức với những thứ xinh đẹp.

Từ khi Chu Tuấn Dương mười hai mười ba tuổi, đã có không thiếu khuê tú danh viện trong kinh dùng ánh mắt ái mộ dõi theo. Bốn năm năm đã qua, những tình cảm ái mộ mang đầy mưu toan và lợi ích đó khiến hắn càng ngày càng khó chịu. Hắn có khả năng đặc biệt, phàm là có một tia suy nghĩ khác, hắn đều có thể phát hiện rõ ràng.

Những danh môn khuê tú đó bên ngoài e lệ ngượng ngùng, kỳ thật dáng vẻ lại kệch cỡm, không nghĩ tới dưới bề ngoài hiền lương thục đức, trong nội tâm các nàng lại mang theo nhiều suy nghĩ đầy toan tính và lợi ích như thế. Có người, là bởi vì vẻ bề ngoài của hắn; có người, là địa vị tam công tử phủ Tĩnh Vương của hắn; có người, là bởi vì phụ vương của hắn nắm thực quyền...

Chưa từng có ai giống như tiểu cô nương trước mắt này, dùng ánh mắt đơn thuần thưởng thức hắn, khiến hắn cảm giác mình là một viên ngọc quý không tì vết, giống như phong cảnh động lòng người, chỉ thưởng thức nhưng lại chưa từng có một chút ý muốn chiếm hữu. Giống như một sợi nắng ấm áp chiếu sáng những âm u lạnh băng trong lòng, sưởi ấm cuộc đời của hắn...

Nhìn bình dưa muối trong tay tiểu Quận vương, Dư Tiểu Thảo xuống ngựa, đi về phía hắn, tươi cười đầy ấm áp, hô: "Tiểu Quận vương, sớm như vậy đã tự mình đi mua bữa sáng giúp Vương phi à?"

Vương phi nương nương rất thích thức ăn kèm trong tiệm dưa muối nàng nhập cổ kia, đặc biệt là củ cải giòn chua ngọt, mỗi sáng uống cháo nhất định phải ăn kèm với nó, nếu không sẽ ăn không ngon miệng. Lần trước nàng mang củ cải thái sợi tự tay muối tới, xem ra đã ăn hết rồi. Mấy ngày nay bận chăm sóc mẹ con mẹ nuôi và chuyện trong nhà, cho nên chưa có thời gian rảnh để đưa tới.

Chu Tuấn Dương yên lặng nhìn nàng, không gật đầu cũng không lắc đầu, thoạt nhìn không có ý mở miệng. Dư Tiểu Thảo nghe Vương phi nói đã biết được cậu con trai út này của bà tính tình cổ quái, không thích nói chuyện, nên cũng không quá hy vọng hắn sẽ để ý tới mình.

Đang lúc nàng nghĩ phải tìm kiếm đề tài như thế nào để hàn huyên hai ba câu rồi rời đi thì tiểu Quận vương lại mở miệng vàng: "Ừ! Hương vị dưa muối của cửa tiệm này ngon hơn Kinh thành!"

Đó là đương nhiên, phải nhìn xem ai là người cho công thức! Tiểu Thảo thầm nghĩ, trên mặt còn mang theo chút thần sắc kiêu ngạo. Cửa hàng dưa muối của nhà Tiểu Giang không chỉ đã sớm không còn ở chợ bán rau hẻo lánh kia nữa mà dọn tới tuyến đường chính, mà còn thay đổi thành một cửa hiệu rất lớn.

Sau đó, Tiểu Thảo lại viết cho hắn mấy công thức muối dưa khác, tay nghề muối rau dưa của Tiểu Giang này thật đúng là không tồi, làm ra dưa muối theo công thức dường như đã theo kịp trình độ của nàng. Cho nên, thanh danh của cửa tiệm dưa muối Giang gia lan truyền khắp trấn Đường Cổ. Hơn nữa dưa mua đã ngon còn rẻ, cho dù là người có tiền hay không có tiền đều có thể ăn, đều thích ăn. Mỗi ngày, đội ngũ xếp hàng mua dưa muối đã sắp đuổi kịp hàng ngũ mua gà quay và vịt hoa quế phía trước Trân Tu Lâu rồi. Hoa hồng Tiểu Thảo được chia cũng tăng lên theo từng tháng. Túi tiền của tiểu cô nương lại phồng lên rất nhiều!

Nhận thấy được biểu cảm hơi mang khoe khoang của Tiểu Thảo, trong lòng Chu Tuấn Dương tràn ngập mê muội. Đột nhiên nghĩ đến mẫu phi hình như đã nói, đồ ăn kèm trước đó mấy ngày là tiểu nha đầu tự mình làm, chẳng lẽ...

"Tiệm dưa muối Giang gia là của nhà ngươi?" Không đúng, nếu của nhà nàng, sao lại không gọi tiệm dưa muối Dư gia? Chu Tuấn Dương càng thêm nghi ngờ.

Nhìn thấu sự khó hiểu trong mắt tiểu Quận vương, Dư Tiểu Thảo càng thêm khoe khoang, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cái mũi nhỏ hướng lên trên trời, hừ một tiếng, nói: "Tiệm dưa muối tuy rằng không phải của nhà ta, nhưng ta có cổ phần! Rất nhiều dưa muối bên trong đều do ta nghĩ ra công thức. Củ cải giòn chua ngọt và rượu đậu trên tay ngươi vốn là do bản cô nương nghĩ ra!"

Rượu đậu, trong vị cay lại mang theo hương rượu nhàn nhạt, Chu Tuấn Dương vừa ăn một lần đã yêu. Củ cải chua ngọt, thơm giòn ngon miệng là món mẫu phi yêu nhất. Mà công thức của những thứ này đều do tiểu nha đầu cũng chỉ mười tuổi xuân trước mắt nghĩ ra, khiến người ta không biết nên tán thưởng nàng thông minh hay nói nàng yêu nghiệt đây.

"Thật muốn cạy đầu người ra để xem bên trong đến tột cùng có bao nhiêu thứ kỳ quái đấy..." Tiểu Quận vương, ngươi dùng ngữ khí hơi tán thưởng để nói ra tình tiết chỉ trong phim kinh dị mới có, thật sự phù hợp sao?

Dư Tiểu Thảo duỗi ra một bàn tay bảo vệ đầu mình, cố làm ra vẻ mặt kinh hoảng nói: "Không thể cạy, không thể cạy! Nếu không cạy, ngươi còn có cơ hội biết ta đến cuối cùng là thứ gì. Nếu như cạy ra rồi, cũng chỉ có thể nhìn thấy óc trắng bóng mà thôi..."

Chu Tuấn Dương cũng không phải chưa từng thấy máu, những năm năng lực bị ảnh hưởng không thể tự khống chế chính mình, hắn tính tình tàn nhẫn, trong tay hắn tất nhiên không thiếu những án liên quan tới mạng người. Nhưng đều là những người đó gieo gió gặt bão! Hắn tất nhiên đã gặp trường hợp óc vỡ toang. Tưởng tượng đến loại trường hợp này xảy ra ở trên người tiểu cô nương tinh linh cổ quái trước mắt, nội tâm Chu Tuấn Dương là cực kỳ bài xích!

"Có gia ở đây, ai dám thương tổn ngươi?" Một cỗ cảm xúc bạo ngược bắn ra từ trong thân thể Chu Tuấn Dương, cặp mắt lạnh như băng kia bị tràn ngập tia máu đỏ hồng. Ngô Đức Thuận đi theo bên người Dương Quận vương nhiều năm, trong lòng lộp bộp một tiếng: Toi rồi, tính hình của chủ tử sắp mất khống chế rồi! Trên đường nhiều người như vậy, không biết sẽ ngộ thương bao nhiêu người đây. Nhưng sáng nay chủ tử ra ngoài chỉ dẫn theo một thị vệ là hắn ta, một mình hắn không kềm chế được!

"Ấy? Không phải ngươi nói muốn cạy sọ não ta ra sao? Sao nháy mắt đã mất trí nhớ rồi?" Giọng nói Tiểu Thảo trong trẻo như hạt mưa rơi, giống cơn mưa to tầm tã, trong khoảnh khắc dập tắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng Chu Tuấn Dương.

Âm thanh này giống như Thể Hồ Quán Đỉnh*, kéo Chu Tuấn Dương trở về từ trong bạo ngược. Sự tỉn táo dần dần trở lại trong mắt phượng, hơi thở tựa như rắn độc vờn quanh cơ thể cũng từ từ tan biến. Trong Ngô Đức Thuận vô cùng kinh ngạc! Miệng há hốc có thể đến mức nhét vừa hai trứng gà: Trời ơi! Không ngờ chủ tử có thể không chế được! Trước kia chưa bao giờ xuất hiện tình hình ghìm ngựa trước vách đá giống như vậy! Đây... Đều là bởi vì tiểu cô nương trước mắt này?

(*) “Thể Hồ Quán Đính ” ( 醍醐灌顶): là một thành ngữ Trung Quốc, thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui