Nông Viên Tự Cẩm

Thời kỳ ngô trổ bắp là thời kỳ quản lý đồng ruộng mấu chốt nhất. Trong thời kỳ này, phiến lá to dài rộng, ngô to lớn chắc nịch mới có thể đậu nhiều bắp, ngô mới có thể được mùa.

Đối với Dư Tiểu Thảo có Bổ Thiên Thạch để gian lận mà nói, chuyện này căn bản không phải vấn đề. Trên ruộng của Dư gia, ngô đều trưởng thành khỏe mạnh, không những không bị sâu bệnh gì mà còn không thề thiếu chất dinh dưỡng. Chỉ còn chờ râu ngô phun ra, bông cờ chín rồi tung phấn.

Sáu mẫu dưa hấu của nhà Dư Tiểu Thảo đã bán hết, ước chừng thu vào hơn một vạn năm nghìn lượng bạc. Dưa hấu chủ yếu bán sỉ cho mấy nhà buôn bán của các thôn bản, nơi khác cũng có người nghe danh mà đến nhưng bởi vì mỗi ngày số lượng dưa hấu chín đều có hạn cho nên chỉ có thể bán cho hắn một hai xe.

Cứ cách mười ngày, Dương Quận vương sẽ đến vận chuyển mấy xe dưa hấu trở về. Hắn cũng không lợi dụng Dư gia, cứ dựa theo giá bản lẻ lớn năm lượng nhỏ ba lượng mua từng quả. Tuy vậy, khi mang về Kinh thành, qua tay giá cả sẽ tăng gấp bội nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn xếp hàng muốn mua. Tĩnh Vương bị những đồng liêu chắp nối đi cửa sau làm cho sứt đầu mẻ trán, dứt khoát cáo bệnh tới trấn Đường Cổ tĩnh dưỡng.

Sau khi Hoàng thượng biết được, bĩu môi chửi thầm: Gì mà bị người khác làm phiền đến không chịu được. Có mà là nhớ phu nhân đến không chịu nổi?

Biệt viện của phủ Tĩnh Vương ở Tây Sơn, trải qua một năm đẩy nhanh tiến độ, đã hình thành nên kiến trúc đại thể ban đầu. Nhìn từ phía tây của thôn Đông Sơn, có nhà Dư Tiểu Thảo ở gần đó, có một thềm đá uốn lượn về phía Tây Sơn, trong khoảng cây cối thấp thoáng mơ hồ có thể thấy được ngói lưu ly xanh đỏ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một bóng hình cao lớn đang bước dần xuống dọc theo thềm đá, dần dần thấy rõ diện mạo của đối phương: Ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc tạo nên cảm giác tuấn mỹ dị thường, đôi mày kiếm phía trên đôi mắt phượng thon dài, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm. Gió núi thổi bay tóc đen đậm của hắn, vạt áo màu xanh bay trong gió tựa như một vị chiến thần bất phàm.

Dưới chân núi, Tiểu Thảo rảnh rỗi bị người tỷ muội Chu San Hô cùng tuổi trong thôn kéo tới hái nấm. Tối hôm qua, mưa một trận lớn, sau mưa nấm trong rừng mọc nhiều như măng mọc, chui ra từ trong đất, căng mũ nấm lên thành những cây dù mini.

"Mau xem! Quận vương gia hạ sơn rồi! Quận vương gia cũng thật đẹp!" Chu San hô vừa nhấc đầu đã nhìn thấy bóng dáng xanh thẳm kia, không nhịn được nhỏ giọng tán thưởng nói.

Trịnh Tiểu Thúy cùng thôn che miệng cười, trêu ghẹo nàng nói: "Nghe nói Quận vương gia còn chưa có thê thiếp nữa. Nếu ngươi coi trọng Quận vương gia, vậy để Chu thẩm đưa ngươi qua làm tiểu thiếp cho Quận vương gia đi..."

"Cái cô nàng chết bầm nhà ngươi! Xem ta có xé rách miệng ngươi không!" Chu San Hô lớn hơn Tiểu Thảo một tuổi, đã mười một tuổi, qua ba bốn năm nữa đã có khả năng làm mai. Thiếu nữ nho nhỏ này bị Trịnh Tiểu Thúy trêu một chút, nhất thời vừa thẹn vừa bực chạy lại chọc lét nàng ta.

Lưu Anh Tử, con gái của Lưu Xuyên Trụ - người có quan hệ tốt với Dư gia thì nhỏ giọng nói bên tai Tiểu Thảo: "Quận vương gia kia thoạt nhìn thật dọa người, ánh mắt giống như dao nhỏ khiến cho người nhìn thẳng phải run rẩy! Nếu ai làm thê thiếp của hắn, mỗi ngày phải đối diện với cục băng như hắn, không bị hù chết cũng bị chết vì lạnh!"

"Cũng không phải không có chỗ tốt. Đến mùa hè có thể dùng hạ nhiệt độ giải nhiệt mà!" Tiền Nhã Phương, muội muội của Tiền Văn, Tiền Vũ ngây thơ chớp chớp đôi mắt nén cười nói.

Dư Tiểu Thảo che miệng bật cười "Phụt" một tiếng. Ở trong mắt nàng, tiểu Quận vương chỉ là con hổ giấy, nhìn hung mãnh nhưng kỳ thật chẳng đáng sợ chút nào. Nhưng cũng chỉ ở trước mặt nàng, Chu Tuấn Dương mới có thể tha thứ một số động tác nhỏ của nàng.

"Chủ tử, hình như bên kia là Dư cô nương..." Lưu tổng quản tinh mắt nhận ra Tiểu Thảo trong một đám tiểu cô nương tuổi tác tương tự nhau, không nhịn được mở miệng nhắc nhở chủ tử.

Từ khi Chu Tuấn Dương nhận nhiệm vụ ở thôn Đông Sơn, nhị ca vô lương kia hắn tự nhiên được nhẹ gánh, chưa chào hỏi một tiếng đã chạy đến biên cương tham gia quân ngũ làm thủ hạ của Triệu lão tướng quân. Công việc giám sát xây dựng biệt viện ở Tây Sơn cứ rơi xuống đầu Chu Tuấn Dương như vậy.

Vì thế, Tĩnh Vương phi hung hăng khóc lóc kể lể với con trai nhỏ một phen, quở trách một đám bọn họ căn bản không cảm thông cho tâm tình của người làm cha mẹ, chỉ lo bản thân mình. Từ khi nhị ca hắn tự mình tòng quân, mẫu phi vẫn luôn một mực trách hắn viễn dương ra biển khiến bà đau lòng...

Chu Tuấn Dương gặp tai bay vạ gió, bị mẫu phi hắn khóc lóc bức đến mức sáng sớm đã phải lấy cớ chuyện công để chạy trốn tới thôn Đông Sơn. Cưỡi ngựa lên Tây Sơn theo dõi tiền trình xây dựng biệt viện một chút, sau đó Chu Tuấn Dương mau chóng xuống núi, trong lòng còn đang tính toán buổi trưa sẽ yêu cầu món ăn gì để làm khó tiểu nha đầu giơ nanh múa vuốt trước mặt hắn kia.

Vừa nghe Lưu tổng quản nhắc nhở, hắn nhìn về phía đang phát ra một tràng cười hi hi ha ha kia. Quả nhiên, một bóng dáng nhỏ yếu quen thuộc đang khom lưng tìm kiếm gì đó trong bụi cỏ.

"Đang tìm cái gì đó?" Mấy chục bậc thềm đá dưới chân đối với Chu Tuấn Dương chỉ là chuyện trong chớp mắt. Những tiểu cô nương đang cãi nhau ầm ĩ, không hề chú ý tới Quận vương gia mà các nàng đang bàn tán chỉ cách bọn họ trong gang tất.

Nghe thấy giọng nói cứng rắn mang theo lạnh lẽo, các tiểu cô nương sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, ngay cả giỏ của mình cũng không để ý cầm về, ngay lập tức chạy tán loạn.

Dư Tiểu Thảo đứng dậy, nhìn thoáng qua tiểu Quận vương không biết đã đứng phía sau nàng từ khi nào, cười đùa nói: "Ta còn tưởng rằng là nước lũ hay mãnh thú tới nữa, thì ra là ngươi! Xem ngươi dọa tiểu cô nương nhà người ta kìa."

Khóe mắt Chu Tuấn Dương nhàn nhạt nhìn lướt qua các tiểu cô nương trốn đến chỗ xa lặng lẽ nhìn hắn, một cỗ cảm xúc bực bội dâng lên trong lòng. Hắn nói với Dư Tiểu Thảo làm lơ mình đang tiếp tục hái nấm: "Về sau ít lui tới với bọn họ một chút. Một đám không phóng khoáng, không ra thể thống gì cả!"

Dư Tiểu Thảo thiếu chút nữa ném giỏ nấm trên tay vào mặt hắn, khuôn mặt nhỏ tràn ngập không vui, nói: "Tiểu Quận vương, ngài thân phận cao quý! Chúng ta chỉ là những cô nương dân dã, tất nhiên không thể thuận mắt ngài! Mời giữ khoảng cách, miễn cho sự không phóng khoáng trên người dân nữ lây sang trên người ngài."

Cho dù Chu Tuấn Dương không có bất kỳ năng lực gì cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận trên người Dư Tiểu Thảo, hắn có chút kỳ quái nói: "Gia cũng không nói ngươi, ngươi tức giận cái gì chứ?"

"Các nàng là bằng hữu của ta, ngươi không tôn trọng các nàng chính là không tôn trọng ta!" Dư Tiểu Thảo gân mặt nhỏ lên, thở phì phò, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người để sau ót đối diện với hắn.

Chu Tuấn Dương nhíu mày, lại liếc mắt nhìn về phía đám tiểu cô nương kia. Năng lực trực giác nói cho hắn biết, trong nhóm tiểu cô nương kia sẽ có người tâm tư không thuần. Hắn sợ Dư Tiểu Thảo đơn thuần sẽ bị các nàng hại cho nên muốn nhắc nhở nàng nhưng lại không biết giải thích làm sao.

Trầm mặc một lát, cuối cùng hắn vẫn mở miệng: "Kết giao bằng hữu, phải thận trọng! Miễn cho bạn bè vô ý, hại bản thân cũng liên lụy người khác..."

Dư Tiểu Thảo thấy hắn nói trịnh trọng, để nấm trong tay vào trong giỏ rồi nhìn thẳng hắn nói: "Ngươi có phải biết chút gì hay không? Trong các nàng có người muốn hại ta?"

"Có thể hại ngươi hay không, bây giờ còn chưa rõ ràng. Nhưng trong những nữ hài tử đó, có người tâm tư không thuần. Ngươi phải cẩn thận..." Chu Tuấn Dương sợ cuối cùng nàng bị thương tổn, vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu.

"Các nàng? Tâm tư không thuần?" Trong bốn tiểu cô nương thì ba người đều là tỷ muội tốt của Tiểu Thảo. Chu San Hô tính cách tùy tiện, không có suy tính gì. Tiền Nhã Phương là cô nương nhỏ tuổi nhất trong mấy người, tính tình ngây thơ đáng yêu. Lưu Anh Tử là người tính tình lanh lẹ, giống như đại tỷ tỷ rất biết chăm sóc người khác. Còn Trịnh Tiểu Thúy thì nàng không thân, chỉ biết là hàng xóm của Lưu Anh Tử. Nàng ta biết Anh Tử tỷ và các nàng hẹn nhau đi nấm nên cũng đi theo đến đây. Tất cả bọn họ đều chỉ là những tiểu cô nương trên dưới mười tuổi, có thể có tâm tư xấu gì, hơn nữa còn truyền đến tai Quận vương gia?

Dư Tiểu Thảo lại gần Chu Tuấn Dương, ngoắc tay bảo hắn đưa lỗ tai lại gần, cong eo phối hợp với hắn sau đó nhỏ giọng nói bên tai Chu Tuấn Dương: "Có phải ngươi nghe được gì đó hay không?"

"Không có!" Chu Tuấn Dương cảm thấy lỗ tai ngứa, vội đứng thẳng thân mình theo bản năng xê dịch sang bên cạnh, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng nói. Nếu nhìn kỹ, lỗ tai của thiếu niên tuấn mỹ này đã lặng lẽ đỏ lên.

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không ai nói với ngươi gì, sao ngươi biết các nàng tâm tư không thuần?"

Chu Tuấn Dương tất nhiên sẽ không nói cho nàng biết bản thân có loại năng lực kỳ quái này, sợ nàng sẽ trốn tránh hắn như trốn tránh quái vật, chỉ có thể nghiêm trang nói: "Trực giác!"

"Phụt!" Dư Tiểu Thảo suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, vừa tức giận vừa buồn cười nói, "Tiểu Quận vương, ngươi đổi tính khi nào vậy?"

"Đổi tính? Có ý gì?" Trực giác của Chu Tuấn Dương cho thấy từ này không phải một từ hay ho, cảnh giác nhìn nàng.

"Trực giác của phái nữ, trực giác của phái nữ! Chỉ có phải nữ mới tin tưởng trực giác của mình. Tiểu Quận vương không để ý đến giới tính như vậy từ khi nào?" Dư Tiểu Thảo cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chu Tuấn Dương thấy nàng không để ở trong lòng, không truy cứu chuyện nàng nói mình là phụ nữ, thận trọng mà nhắc nhở nàng: "Ngươi không thể không để trong lòng, từ trước đến nay trực giác của gia rất linh nghiệm. Gia dựa vào loại trực giác nhạy bén sinh ra đã có sẵn này tránh thoát không ít ám toán! Gia có lòng tốt nhắc nhở ngươi, tin hay không thì tùy!"

Chu Tuấn Dương nhìn về phía các tiểu cô nương cách đó không xa, những tiểu nha đầu đó đang chỉ chỉ trỏ trỏ không biết nói chuyện gì! Rốt cuộc là ai muốn tính kế Dư Tiểu Thảo? Hắn phải thay cô gái nhỏ không tim không phổi này theo dõi sát sao! Nhưng hắn đâu nghĩ đến mục tiêu chân chính của người ta không phải Dư Tiểu Thảo, mà là hắn...

Dư Tiểu Thảo không cảm thấy bản thân có gì đáng giá để người phải tính kế, nàng thấy tâm tình tiểu Quận vương có chút hạ xuống, vội nói: "Lát nữa ta đến nhà Chu thẩm mua một con gà trống nhỏ. Buổi trưa sẽ làm gà hầm nấm cho ngươi, rán thêm chút bánh bột ngô. Tuy là đồ ăn của nhà nông nhưng hương vị thì không tồi đâu!"

"Ừ! Còn muốn ăn “Miến ruột già chua cay”!" Chu Tuấn Dương thèm món miến ruột gà chua cay ăn ở Trân Tu Lâu lần trước. Loại hương vị tê dại, cay, tươi mới, thơm, chua, béo ngậy mà không ngấy này chinh phục đầu lưỡi hắn, khiến hắn ăn một lần nhớ mãi không quên.

Vừa rồi hắn có lòng tốt nhắc nhở lại bị nàng giễu cợt một hồi. Bữa trưa, nhất định phải gây khó dễ cho nàng, chọn một món trên bảng hiệu của Trân Tu Lâu "Miến ruột già chua cay", chờ đến lúc nàng không làm được, xem hắn cười nhạo nàng như thế nào!

Nhưng hắn đâu thể nghĩ đến, món miến ruột già chua cay này là do Trân Tu Lâu tốn năm trăm lượng bạc mua phương pháp làm từ chỗ Dư Tiểu Thảo đây!

Mãi cho đến buổi trưa, khi hắn thưởng thức món miến ruột già có hương vị chính tông, trong lòng mới có chút bừng tỉnh: Không biết nha đầu này có quan hệ mật thiết gì với Trân Tu Lâu? Tại sao nàng lại có thể làm ra rất nhiều món ăn trên bảng hiệu của Trân Tu Lâu, hơn nữa hương vị còn thơm ngon hơn cả của Trân Tu Lâu?

Chu Tuấn Dương không thể gây khó dễ cho Dư Tiểu Thảo, lại bắt đầu đâm chọc: "Món gà hầm nấm này quá bình thường. Nếu có thể đổi thành gà rừng trên núi, hương vị khẳng định sẽ càng tươi ngon hơn. Ngày mai, gia lên núi bộc lộ tài năng cho ngươi xem, săn chút món ăn dân dã cải thiện thức ăn cho ngươi!"

Dư Hải vừa nghe, đâu chịu để Quận vương gia đi mạo hiểm? Trên núi có mãnh thú thường lui tới đó! Lỡ như Dương Quận vương xảy ra sơ xuất gì ở trên địa bàn thôn Đông Sơn, đừng nói chỉ mình chàng, sợ là toàn bộ thôn Đông Sơn đều gặp phải tai ương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui