Nông Viên Tự Cẩm

Lúc nạn châu chấu đến, cậu bé còn đang đi học trên thị trấn, châu chấu ùn ùn kéo đến dọa cậu bé đến mức mơ hồ, muốn trở về thăm nhà một chút, lại bị các thầy giáo của thự viên ngăn cản. Cho nên, trải nghiệm bắt châu chấu không có phần của cậu bé.

Tuy rằng bây giờ đại quân châu chấu đã qua, nhưng châu chấu còn lại cũng không phải số ít, gặm ăn tất cả cây cỏ khô và rễ có thể ăn được. Nếu như đi bắt, một ngày cũng có thể bắt được không ít đâu! Tiểu Thạch Đầu nóng lòng muốn thể nghiệm niềm vui bắt châu chấu.

Dư Tiểu Thảo thấy hai đứa bé rất hứng thú, cũng xách theo một cái túi đi theo phía sau bọn họ về phía rừng núi dưới chân núi Tây Sơn. Dọc theo đường đi, hai bên đường núi vốn nên xanh tươi, bây giờ chỉ còn lại rễ cây trụi lủi và bùn đất màu vàng đất. Trên rễ cây còn có châu chấu màu xanh biếc hoặc vàng nâu nằm trên đó, bọn chúng đang gặm rễ cây ngon lành.

Núi Tây Sơn bừng bừng sức sống ngày xưa, bây giờ lại mang dáng vẻ sa sút như một người già tuổi xế chiều vậy. Lá cây có thể ăn ở trong rừng đều bị gặm sạch, chỉ còn lại cành khô trơ trụi, làm cho người ta cảm thấy đã tới mùa rét đậm. Trong lùm cây và bụi cỏ vốn rậm rạp có cả đám châu chấu đếm không hết, chúng đó vẫn đang không tha cho thứ gì gặm ăn, nếu nghe kỹ còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng sột soạt.

"Bắt ở đây đi, đừng đi sâu vào rừng nữa!" Nhìn núi rừng như vậy, trong lòng Dư Tiểu Thảo mơ hồ có chút lo lắng. Nếu cỏ cây đều bị châu chấu ăn hết, những động vật ăn cỏ rất có thể bị chết đói vì không có thực vật. Nếu như các động vật nhỏ đều mất hết, những mãnh thú ăn thịt kia, có thể sẽ xuống núi gây họa cho thôn không? Dư Tiểu Thảo thở dài một tiếng, hy vọng lo lắng của nàng là dư thừa!

Hai cậu bé Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình đã sớm nhào vào trong bụi cỏ, bắt được châu chấu lập tức bỏ vào túi. Châu chấu gặp người đương nhiên sẽ nhảy ra hoặc bay đi, bắt chúng có chút khó khăn. Nhưng mà hai cậu bé này đều rất có kinh nghiệm bắt châu chấu, tuy bắt vào lúc không có nạn châu chấu nhưng một giờ đã có thể bắt được hơn mấy cân!

"Thỏ! Thỏ!" Khi Lưu Phương Bình nhào vào một bụi cỏ, chợt có một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy bắn ra khỏi bụi cỏ chạy nhanh đi. Cậu bé đuổi theo mấy bước, bóng dáng thỏ rừng vụt mất, miệng cậu bé vểnh lên cao, không vui quay lại.

Tiểu Thạch Đầu nhếch môi cười nói: "Tiểu Phương Bình, chân của đệ có thể chạy qua thỏ sao! Nói cho đệ biết, nhị tỷ của ta là một tay bẫy thỏ rừng giỏi đấy, nếu như đệ thèm ăn, có thể xin tỷ ấy bẫy mấy con về nhà giúp đệ."

Lưu Phương Bình sáng mắt lên, chạy đến trước mặt Dư Tiểu Thảo, đôi mắt lấp lánh sáng sủa lóe lên ánh sáng vui sướng và mong đợi: "Nhị biểu tỷ, có thật không? Tỷ biết bẫy thỏ sao?"

Nửa năm nay, Lưu Phương Bình ăn ngon ngủ say ở nhà cậu mợ, mỗi ngày đều không tim không phổi cười ngây ngô, đã không còn dáng vẻ gầy đét lúc mới đến từ lâu rồi. Dư Tiểu Thảo bóp bóp thịt trên mặt cậu bé, cười nói: "Biết thì biết, nhưng không có tài như Thạch Đầu ca của đệ nói đâu. Nếu như không bẫy được, đệ cũng đừng có khóc nhè đấy!"

Lưu Phương Bình vẫy đuôi hưng phấn vòng tới vòng luôn bên cạnh Dư Tiểu Thảo, vội vàng nói: "Không đâu! Nhị biểu tỷ cần cái gì, đệ về lấy!"

Dư Tiểu Thảo như làm ảo thuật lấy ra một sợi dây thừng từ trong túi, chọn một bụi cỏ bí mật đặt bẫy. Vì không muốn khiến hai đứa trẻ thất vọng, nàng lại vẩy mấy giọt nước linh thạch ở cây cỏ khô gần đó.

"Vậy là được rồi sao?" Lưu Phương Bình lại đi tới, nhìn bẫy dây thừng sơ sài trên mặt đất, có chút không dám tin hỏi.

Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, nói: "Bẫy dây thừng đã đặt xong rồi, có thỏ rừng đi qua hay không thì không biết. Những chuyện này đều dựa vào may mắn mà. Đi thôi, tiếp tục bắt châu chấu của đệ đi!

Dư Tiểu Thảo đặt tổng cộng năm cái bẫy, sắp đến buổi trưa, hai đứa bé đã bắt được hơn nửa túi châu chấu, không nhịn được chạy đến bên cạnh chị (chị họ), biểu cảm cực kỳ giống nhau, đều dùng ánh mắt mong đợi và hưng phấn nhìn nàng.

Dư Tiểu Thảo chơi ác dùng cánh tay bị dính nước phun ra từ trong miệng châu chấu cùng lúc sờ soạng trên mặt hai đứa bé một trận, không đợi Tiểu Thạch Đầu oán giận đã vung tay lên: "Đi! Đi thu bẫy thôi!"

Năm bẫy dây thừng, có ba cái bẫy không có gì, hai cái bẫy còn lại đều bắt được con mồi. Một con là thỏ rừng còn sống, một con là gà núi. Nhìn thỏ rừng gầy đến da bọc xương, lo lắng trong lòng Dư Tiểu Thảo càng đậm hơn.

Buổi trưa, hai cậu bé gặm thịt thỏ rừng và thịt gà núi không có bao nhiêu thịt, còn thơm hơn ăn thịt kho nữa, cảm thấy là do mình bắt cùng với chị (chị họ). Dư Tiểu Thảo nói lo lắng của mình cho người nhà nghe.

Mày rậm của Dư Hải nhíu chặt tại mi tâm, nhà cũ Dư gia được xây dưới chân núi, chỉ cách núi Tây Sơn một hai dặm đường, nếu thật sự có mãnh thú xuống núi, người đứng mũi chịu sào chính là mấy gia đình dưới chân núi.

Ăn cơm xong, Dư Hải tìm đến Tiền gia và Chu gia ở gần đó, nói lo lắng của Tiểu Thảo ra, hai nhà kia cũng trở nên căng thắng. Tiền Phú Quý cha của Tiền Văn nhìn về phía Dư Hải nói: "Đại Hải huynh đệ, trong ba người chúng ta chỉ có ngươi biết săn thú, huynh nói làm thế nào, bọn ta sẽ làm vậy!"

Dư Hải nói suy nghĩ của mình cho hai người: "Ý của ta là, phải đề phòng chuyện chưa xảy ra. Chúng ta đào một vài bẫy rập gần tường viện với mấy bãi đất trống xung quanh đi, lúc dã thú đến cũng còn có gì đó để phòng ngự. Cũng may tường viện của ba nhà chúng ta tương đối cao, dã thú đến cũng chưa chắc có thể nhảy qua, chỉ cần canh kỹ cửa là được! Ta chuẩn bị xế chiều hôm nay sẽ đi lên thị trấn mua chút dụng cụ săn thú trở về, ba nhà chúng ta chia ra, buổi tối bắt đầu đào bẫy. Mọi người thấy thế nào?"

Tiền Phú Quý và Chu Đại Niên không có không đồng ý, hai người bàn bạc một chút sau đó nói: "Vậy buổi chiều vất vả cho Đại Hải huynh đệ rồi. Tường viện của hai nhà bọn ta không vững chắc bằng nhà huynh, buổi chiều phải tu sửa lại một chút.

Lúc Dư Hải đang bàn bạc chuyện nên đề phòng dã thú thế nào với hàng xóm, Dư Tiểu Thảo lại chuẩn bị đi căn cứ bí mật của mình nhìn tình hình một chút. Sau khi Tiểu Thạch Đầu biết thì cứ đòi đi theo. Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác chỉ có thể dẫn theo một cái đuôi nhỏ.

Ai biết lúc ra cửa lại bị Lưu Phương Bình nhìn thấy, vừa nghe nói đi vào núi, lập tức nhảy lên nhảy xuống muốn dẫn cậu bé theo. Cho dù Dư Tiểu Thảo có giải thích trong rừng núi nguy hiểm thế nào, cậu bé cũng không chịu nghe. Còn nói: "Mọi người có thể đi, sao đệ không thể đi chứ? Biểu tỷ, nếu tỷ không dẫn đệ theo, đệ sẽ khóc cho tỷ xem!" Được, thủ đoạn uy hiếp cũng đã lấy ra rồi!

Dư Tiểu Thảo bị ép dẫn theo hai gánh nặng nhỏ, đi xuyên qua núi rừng quen thuộc. Bụi cây và cỏ dại bị châu chấu phá hoại gần hết, nhiều lắm chỉ còn lại rễ cây đáng thương, làm ba đứa bé đi lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Một lúc lâu sau, ba người chui vào một cửa động đen kịt. Tiểu Phương Bình nắm chặt vạt áo của biểu tỷ, có chút sợ hãi nói: "Nhị biểu tỷ, trong động sẽ không có dã thú ăn thịt người chứ?"

Tiểu Thạch Đầu hù dọa cậu bé: "Có! Sao không có được? Lần trước ta và nhị tỷ đến đây, còn gặp phải một con chó sói thật lớn thật uy phong đó.”

Tiểu Phương Bình run rẩy hỏi: "Vậy... Sao mọi người trốn thoát khỏi chó sói vậy? Không bị thương sao?"

Tiểu Thạch Đầu cười mắng cậu bé một tiếng quỷ nhát gan, tiếp tục nói: "Lúc đó con sói xám kia không đói bụng, nhị tỷ của ta đút nó một chút nước nó đã rời đi! Cho nên, đến lúc đó đệ không thể chạy lung tung đâu đấy, cẩn thận sói xám lớn ăn đệ!"

Lưu Phương Bình ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Đệ nghe lời, đệ sẽ đi bên cạnh nhị biểu tỷ, không đi đâu hết!"

Hai bên trái phải của sơn động có khá nhiều động ngách, Tiểu Thạch Đầu đã từng thăm dò ở bên trong, có động ngách chỉ có thể chứa một hai người, có cái lại rất lớn, chứa một hai trăm người cũng không thành vấn đề. Tiểu Thạch Đầu dương dương đắc ý giới thiệu cuộc thám hiểm của mình với em họ nhỏ hơn mình một tháng tuổi. Lưu Phương Bình luôn luôn phát ra một hai tiếng hâm mộ thán phục.

"Nhị... Nhị biểu tỷ, cái thứ xanh xanh bên kia là cái gì? Ma trơi sao?" Lưu Phương Bình nhìn sang phía Tiểu Thạch Đầu chỉ, lại phát hiện có đôi vật sáng màu xanh biếc đang dần dần tới gần bọn họ, cậu bé bị dọa sợ trốn sau lưng Dư Tiểu Thảo chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, kinh hồn bạt vía nhìn thoáng qua ánh huỳnh quang màu xanh biếc kia.

"Tiểu Lang, là ngươi sao?" Dư Tiểu Thảo có chút căng thẳng gọi ánh huỳnh quang kia một tiếng. Ánh sáng xanh lá đang đi về phía này khẽ dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi nhanh tới.

Lưu Phương Bình phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Đến, nó đến rồi! Nhị biểu tỷ, chúng ta mau chạy đi!"

Ánh huỳnh quang màu xanh lá cây đến gần hơn một chút, Tiểu Thạch Đầu thấy rõ con sói xám quen thuộc ở cách đó không xa, ném hòn đá chuẩn bị tự vệ trong tay đi, quay đầu an ủi Tiểu Phương Bình: "Đừng sợ, đây chính là con sói xám lớn ta nói với đệ. Không cắn người!"

Lưu Phương Bình cũng thấy rõ con sói xám còn cao hơn cả cậu bé đang đứng trước mặt, nơm nớp lo sợ nói: "Huynh đã nói, lúc trước nó không ăn huynh là vì không đói bụng mà. Ai biết bây giờ nó có đói bụng hay không chứ?"

Con sói xám đã đi tới đứng yên ở chỗ cách ba người hai bước, nghiêng đầu quan sát bọn họ. Lúc nhìn thấy Dư Tiểu Thảo hình như đã nhận ra cô, cái đuôi rũ ở sau lưng đong đưa trái phải một chút, đạp bước chân tao nhã từ từ đến gần nàng. Lưu Phương Bình bị dọa sợ phát ra tiếng kêu sợ hãi, sói xám lại dừng bước, cảnh giác nhìn cậu bé.

Dư Tiểu Thảo tiến lên đón nó, vỗ nhè nhẹ lên đầu sói xám, cười nói: "Tiểu Lang, sao ngươi lại xuất hiện trong sơn động, là chào đón bọn ta sao?

Sói xám liếm liếm bàn tay của nàng, dùng ánh mắt khát vọng nhìn nàng. Dư Tiểu Thảo đổ ra hai giọt nước linh thạch từ trong bình sứ, sói xám nhanh chóng liếm sạch sẻ.

"Thật ư, con sói xám lớn này không cắn người à!" Lưu Phương Bình vừa rồi còn sợ muốn chết, lúc này lại ngạc nhiên nhìn Tiểu Lang, hỏi Dư Tiểu Thảo: "Nhị biểu tỷ, đệ có thể sờ đầu nó một cái không?"

Tiểu Thạch Đầu hù dọa cậu bé: "Không được! Ngay cả ta Tiểu Lang cũng không cho sờ đấy, nói chi là đệ! Tuyệt đối đừng thò tay ra đó, cẩn thận mu bàn tay bị cắn!"

Lưu Phương Bình nghe vậy, vội vàng giấu tay ra sau lưng, căng thẳng nhìn sói xám.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên đỉnh động chiếu vào trong hang động, vì vậy cũng không tối lắm. Dư Tiểu Thảo nhìn em trai bắt nạt em họ, cười không nói gì. Nàng vỗ vỗ Tiểu Lang, muốn đi vào trong sơn cốc. Không ngờ vạt áo lại bị kéo lại.

Dư Tiểu Thảo vốn tưởng rằng là Tiểu Phương Bình làm, quay đầu nhìn thì lại phát hiện là bị sói xám cắn vạt áo. Nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lang, sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Sói xám nghiêng đầu đi về phía một động ngách, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn thoáng qua Dư Tiểu Thảo vẫn còn đứng tại chỗ, giống như đang hỏi: "Sao ngươi không đi theo?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui