Nông Viên Tự Cẩm

Chu Tuấn Dương phong trần mệt mỏi trở về từ ruộng thí nghiệm trong Kinh thành, phủi bụi bặm trên người, lấy ra một bộ thường phục màu ánh trăng từ tủ trong quần áo rồi mặc vào. Lưu tổng quản ở bên ngoài xin chỉ thị một tiếng, sau khi được cho phép mới vội vàng đi vào.

"Chủ tử, lão nô đã hỏi thăm, trấn Đường Cổ chịu thiệt hại của nạn châu chấu rất nặng, nơi nào châu chấu đi qua thì không một ngọn cỏ một hạt hoa màu nào còn sót lại..." Lưu tổng quản vừa bẩm báo vừa lén lút nhìn biểu cảm của chủ tử.

Động tác mặc quần áo của Chu Tuấn Dương ngừng lại, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, đôi mày cũng nhăn lại thật chặt. Lưu tổng quản lập tức cảm nhận được không khí u ám trên đỉnh đầu, một luồng áp lực khiến người ta khó có thể hít thở ập đến. Ông ta cúi xuống càng thấp, đầu cũng chôn xuống thật sâu.

"Nói cách khác, mười mẫu ngô sắp được mùa ở thôn Đông Sơn kia sẽ không có thu hoạch?" Chu Tuấn Dương nghĩ đến đầu tiên không phải có thể thu lại được hạt giống ngô hay không, mà là lo lắng tiểu cô nương có đôi mắt to tròn kia có thể bởi vì đả kích nặng nề này mà đau lòng tuyệt vọng khóc nhè hay không.

Lưu tổng quản đã bận trong bận ngoài với chủ tử ở trấn Đường Cổ, đi tới đi lui giữa thôn Đông Sơn và trấn Đường Cổ. Chủ tử đã gửi gắm chờ mong và hy vọng rất lớn vào mảnh ruộng ngô kia, dường như đã tận mắt chứng kiến ngô lớn lên từng ngày từ khi còn là cây non, phân đốt, trổ bông cờ, ngậm sữa... Dư tiểu cô nương nói, mấy ngày nữa sẽ bẻ ngô non cho chủ tử nếm thử. Đâu ai ngờ, chủ tử trở về Kinh thành một chuyến, lại có thể xảy ra đại họa nghiêm trọng như vậy. Vậy lời hứa của Dư tiểu cô nương năm nay không thể thực hiện được rồi...

"Chủ tử, số ngô đó đúng là đáng tiếc thật, nhưng việc đã đến nước này, ngài cũng đừng quá khổ sở! Nhà kho không phải còn có chút hạt giống sao? Sang năm trồng lại là được!" Lưu tổng quản thấy Quận vương gia mãi không lên tiếng, nhịn không được mở miệng an ủi.

Chu Tuấn Dương chậm rãi mặc xong quần áo, Lưu tổng quản vội vàng tiến lên một bước, giúp chủ tử thắt đai lưng rồi sửa sang lại quần áo cho hắn. Chu Tuấn Dương trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Thôn Đông Sơn là nơi chịu nạn lớn nhất, trước mắt lương giới như thế nào rồi?"

Lưu tổng quản cảm thấy may mắn vì khi mình hỏi thăm đã hỏi vấn đề này, vội nói: "Nghe nói lúc bắt đầu, trừ tiệm lương thực Chu gia tăng lên không tới gấp năm so với nơi khác, nhưng nhà khác đều tăng lên gấp mười lần. Trước mắt, lương thực phụ vốn mười văn một cân đã tăng tới hai trăm văn, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Gạo trắng bột mì thì càng quá đáng hơn, một lượng bạc chỉ có thể mua một cân... Rất nhiều cửa hàng lương thực không đủ hàng dự trữ, đoán chắc không lâu đây thôi sẽ còn tăng lên gấp bội..."

Chu Tuấn Dương tự nhủ thấp giọng nói: "Dư gia dùng ruộng đồng để trồng ngô và dưa hấu, vụ xuân này không trồng được mẫu lương thực nào, đều mua lương để ăn! Tiểu nha đầu yêu tiền kia sao có thể chịu bỏ nhiều tiền để mua lương thực chứ? Trong nhà nhiều người như vậy, lương thực chắc chắn chẳng còn bao nhiêu?"

Nghĩ đến bóng dáng gầy yếu, tay chân nhỏ bé kia, Chu Tuấn Dương càng nhăn chặt mày. Lần này đến thôn Đông Sơn, liệu mình có thể nhìn thấy dân đói nhỏ gầy trơ xương như que củi hay không?

"Lưu tổng quản, chuyển hai xe lương thực từ thôn trang đưa tới cho Dư gia ở thôn Đông Sơn trước đi. Cứ nói với họ mấy ngày nữa gia sẽ đến, không cần áy náy và lo lắng chuyện cây ngô, không ai có thể ngăn cả được thiên tai cả. Nói với Huyện lệnh trấn Đường Cổ, bảo hắn chú ý duy trì trật tự các thôn quanh Đường Cổ, nhất định không thể để xảy ra rối loạn. Triều đình sẽ nhanh chóng có chính sách cứu tế, chuyện lương thực cứ kiên trì một thời gian nữa, không bao lâu nữa lương thực cứu tế sẽ được chuyển tới thôi. Còn nữa, lệnh Phương Tuân lập tức khởi động đội tàu để xuôi nam nhập lương thực. Tiền bạc cứ lấy từ vốn riêng của gia trước đi!" Thiên tai thường đi cùng với rối loạn, Dư gia được công nhận là phú hộ ở thôn Đông Sơn, nếu bạo loạn, chỉ sợ người đầu tiên gặp họa chính là nhà bọn họ!

Lưu tổng quản chần chừ khẽ liếc nhìn chủ tử, triều đình còn chưa lên tiếng, chủ tử đã ra lệnh cho đội tàu xuôi nam nhập lương thực, liệu có thể khiến cho bề trên nghi kỵ, nói chủ tử có ý mua chuộc nhân tâm hay không?

Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn Lưu tổng quản một cái, biết ông ấy đang lo lắng điều gì, vẫy vẫy tay với ông, nói: "Ngươi cứ đi làm trước đi, ta tiến cung một chuyến!"

Trong ngự thư phòng, Kiến Văn Đế đang triệu tập chúng đại thần để thương nghị về công việc cứu tế. Trải qua mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, tuy mỗi năm thiên tai nhỏ không ngừng, nhưng Giang Nam được coi như kho thóc của Đại Minh lại mưa thuận gió hoà, quốc khố cũng rất dồi dào. Lần này nạn châu chấu xảy ra ở vùng duyên hải, phạm vi tương đối rộng, tình hình ảnh hưởng thiên tai rất nghiêm trọng. Hơn nữa lại vào đúng trước thềm thu hoạch vụ mùa nên khiến con người khó lòng phòng bị được!

"Hoàng Thượng, Dương Quận vương cầu kiến!" Đại tổng quản lặng lẽ đi nhẹ đến bên người Kiến Văn Đế, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn.

Chu Quân Phàm vung bàn tay lên: "Để hắn vào đi!"

"Thần xin lệnh đi trấn Đường Cổ cứu tế thiên tai, mong Hoàng Thượng ân chuẩn!" Chu Tuấn Dương vẻ mặt lạnh lùng, cặp mắt lạnh băng, lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

Chu Quân Phàm tiếc hận nói: "Tuấn Dương à! Ngô ở thôn Đông Sơn còn hơn nửa tháng nữa sẽ có thể thu hoạch nhỉ? Ngươi đi một chuyến cũng tốt, xem thử Dư gia có bẻ vội được chút ngô nào không. Chuyển ý chỉ của trẫm, cho dù ngô không có thu hoạch, Dư gia cũng là công thần của triều Đại Minh."

"Thần khẩn cầu khởi động hạm đội, giúp đỡ việc cứu tế!" Lo lắng trong mắt Chu Tuấn Dương thoáng nhạt đi một chút, hắn tiếp tục nói.

Vì trăm họ Đại Minh, Chu Quân Phàm không có lý do gì không đồng ý cả, tuyệt bút vung lên, ném cho hắn một đạo thánh chỉ: "Chuẩn, quốc khố xuất khoản tiền trăm vạn để cứu tế, bổ nhiệm Dương Quận vương là đại thần cứu tế, toàn quyền phụ trách công việc cứu tế. Thấy thánh chỉ như trẫm đích thân tới, bất cứ kẻ nào cũng không thể cản trở đến chuyện cứu tế, nếu không lập tức chém!"

"Thần, lãnh chỉ!" Chu Tuấn Dương bê thánh chỉ màu vàng sáng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra khỏi ngự thư phòng.

Chúng đại thần lòng ngổn ngang trăm mối mà nhìn bóng lưng cao ngất của Dương Quận vương dần đần đi xa. Người có chút phong độ thầm cảm thán một tiếng: Hậu sinh khả uý*. Kẻ có tâm đố kỵ lại thầm hận Hoàng thượng sủng tín Dương Quận vương, ngóng đợi hắn xử lý chuyện cứu tế này xảy ra sai sót.

(*) "Hậu sinh khả úy" có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa.

Trong triều đình sóng ngầm cuộn trào, Dương Quận vương năm ấy mười bảy tuổi đã thành tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng. Lúc này mới trở về từ nước ngoài chưa tới nửa năm đã được giao cho trọng trách. Xem ra đây là muốn tập trung bồi dưỡng hắn! Có vài người bắt đầu có ý muốn nối quan hệ với Dương Quận vương.

Dương Quận vương tính cách lạnh nhạt, đối với ai cũng xa cách sao? Không sao cả, không phải có cha hắn - Tĩnh Vương hay sao? Có quan hệ tốt với phủ Tĩnh Vương nhất định không sai! Dương Quận vương lập tức phải ra khỏi Kinh thành cứu tế, không thể gặp được hắn? Chuyện này quá nhỏ, không phải Tĩnh Vương phi đã hồi kinh rồi sao? Ngoại giao giữa các phu nhân cũng rất hữu dụng!

Lúc này, Dương Quận vương không biết cũng không muốn biết những chuyện này. Hắn điều một số lương thực từ thôn trang của thuộc hạ tới, tự mình dẫn một đội thị vệ áp giải, đi về phía trấn Đường Cổ.

Sau khi đội tàu nhận được thánh chỉ, dưới sự chỉ huy lãnh đạo của Phương Tuân, cùng ngày đã khởi hành xuôi Giang Nam nhập lương thực cứu tế trước. Phương Tuân đã theo Dương Quận vương lênh đênh một vòng Tây Dương, chẳng những được mở rộng tầm mắt, mà trở về còn được thăng quan tiến tước, thăng liền hai cấp từ Kiêu kỵ vệ tòng ngũ phẩm lên Chỉ huy thiêm sự tứ phẩm. Tuy nói cũng gặp không ít nguy hiểm ở trên biển, nhưng cầu giàu sang trong nguy hiểm, Phương Tuân đi theo Dương Quận vương lăn lộn đã được không ít lợi lộc.

Vừa nghe lần này Dương Quận vương toàn quyền phụ trách việc cứu tế, y được cắt cử đi nhập lương thực cứu tế cũng do Dương Quận vương hết sức đề cử, trong lòng y cảm động không thôi. Tất nhiên y phải nâng cao tinh thần, cố gắng chuẩn bị lập chút công danh để không phụ lòng Dương Quận vương đã đề cử tín nhiệm!

Trên đường Dương Quận vương chuyển hai xe lương thực tới trấn Đường Cổ đã gặp không ít nạn dân chạy nạn. Cũng may xe lương thực ngụy trang thành xe vận chuyển than đá, hơn nữa lại có thị vệ tinh tráng bảo vệ nên mới không có thêm phiền toái.

Vì sợ chậm trễ thời gian, Dương Quận vương lệnh vòng qua Phủ thành, đi gấp luôn về phía trấn Đường Cổ. Ba ngày sau, chiếc xe vận chuyển lương thực giống vậy rẽ về phía đi con đường tới thôn Đông Sơn.

Khi đoàn người đến thôn Đông Sơn cũng vừa đúng lúc ăn cơm, thoáng trông từ xa, thôn Đông Sơn mờ ảo trong làn khói bếp. Dương Quận vương thấy tình hình Đông Sơn thôn coi như cũng không tệ lắm so với các thôn đã đi qua khác trên đường tới đây. Hắn nghĩ ra các thôn dân bán hải sản cũng tiết kiệm được chút bạc, hơn nữa lại gần biển, dù sao cũng có thể tìm được chút đồ ăn. Chu Tuấn Dương lo lắng cả đoạn đường mới dần dần thả lỏng.

Bởi vì nạn châu chấu, thư viện Vinh Hiên đã nghỉ, Tiểu Thạch Đầu ở nhà nhàn tới không có việc gì làm nên đã đưa mấy tiểu đồng bọn Lưu Phương Bình, hoặc là lên núi bắt châu chấu, hoặc là xuống biển nhặt hải sản, còn phải bớt thời gian ôn tập nhiệm vụ tiên sinh giao cho, cuộc sống vô cùng bận rộn và phong phú.

"Thạch Đầu ca! Bên kia có một đội quan binh tới, hình như là đi về phía nhà chúng ta!" Lưu Phương Bình tóm được một con châu chấu, bỏ vào trong túi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đội thị vệ mặc trang phục đồng màu, lớn giọng hô lên.

Tiểu Thạch Đầu đứng thẳng dậy, híp mắt nhìn về phía đoàn xe, hơi mang lo lắng nói: "Đi ở phía trước hình như là tiểu Quận vương, không biết có phải tới hỏi tội vì chúng ta thu hoạch ngô trước hay không!"

"Nhưng nếu chúng ta không thu hoạch trước sẽ bị châu chấu ăn hết mất! Chúng ta bẻ gấp được nhiều ngô như vậy, hẳn nên khen thưởng chúng ta mới đúng!" Nhớ tới hình ảnh hai ngày thu hoạch gấp không biết ngày đêm kia, Lưu Phương Bình cũng cùng làm việc. Không thể giúp việc lớn, cậu bé có thể chạy vặt làm chút chuyện nhỏ.

Tiểu Thạch Đầu không còn tâm trạng bắt châu chấu nữa, cậu bé xách túi rồi nói với Tiểu Phương Bình: "Đi! Về nhà xem một chút!"

Chu Tuấn Dương dẫn đầu đoàn xe, đi tới trước cửa Dư gia trong ánh mắt tò mò và khiếp đảm của thôn dân thôn Đông Sơn. Chuyện thu mua hải sản ở chiếc lều trước cửa Dư gia vẫn tiếp tục làm ăn, đội ngũ trước lều dài thật dài, hai thúc cháu Dư Hàng và Dư Giang đang bận rộn cân và thanh toán.

Nhìn thấy đoàn xe ngừng lại ở trước cửa nhà mình, Dư Hàng tranh thủ thời gian ngước mắt nhìn lên, vội ngừng công việc trong tay, cùng đường thúc tiến lên chào hỏi.

Chu Tuấn Dương xoay người xuống khỏi lưng ngựa, ném dây cương lại cho gã sai vặt hầu hạ bên cạnh, gật đầu với hai người, nói: "Miễn lễ." Sau đó không chút khách khí nhấc chân đi vào trong viện.

Những người bán hải sản phần lớn là dân chúng thôn Đông Sơn. Nạn châu chấu đến, nhà nào dù ít dù nhiều đều chịu chút tổn thất, cũng may công việc ở bến tàu chỉ dừng lại hai ngày, sau đó lại khôi phục bình thường, một phần sức lao động tráng niên đã đi bến tàu tìm công việc. Càng nhiều thôn dân cả nhà già trẻ đều đi đào giun thìa biển và nhặt hàu biển, mỗi ngày cũng thu được chút tiền. Lương thực lại tăng giá, tiền tiết kiệm trong tay càng ngày càng ít, các thôn dân không thể không tính toán vì cuộc sống sau này.

Ngoài thôn cũng có không ít người tới Dư gia bán hải sản, nhìn thấy trận thế của Dương Quận vương, nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai vậy? Nhìn còn khí phái hơn so với những công tử nhà có tiền ở thị trấn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui