Nông Viên Tự Cẩm

Kiến Văn Đế Chu Quân Phàm ở lại trấn Đường Cổ năm ngày, mỗi ngày đều chạy đến thôn Đông Sơn với tiểu đường đệ. Trái tim hóng chuyện của dân chúng thôn Đông Sơn hừng hực cháy lên, rối rít nghị luận Dư gia đạp trúng vận phân chó, đầu tiên là kết nghĩa với Tướng quân, sau đó được Dương Quận vương đối xử bằng ánh mắt khác, bây giờ lại bấu víu được Thế tử phủ Tĩnh Vương,

Trương thị ghen tị bĩu môi nói: "Bấu víu Thế tử phủ Tĩnh Vương thì sao chứ? Còn có thể thưởng cho nó một chức quan sao? Đại nhân vật người ta trở về Kinh, còn quen biết kẻ như Dư Hải à? Mấy người trong thôn kia thật dựa hơi, thấy nhà Dư Hải phát đạt, từng người đều mặt dày sáp đến. Đúng là không biết xấu hổ!”

Đối tượng nói chuyện phiếm của bà ta - Lý thị thì lại nhăn nhó khuôn mặt như cái bánh nướng lớn, rên rỉ than thở nói: "Mẹ, nếu như chúng ta không ở riêng, mấy chỗ tốt này không phải đều của toàn bộ Dư gia sao? Có lẽ tiểu đệ cũng có thể dính chút ánh sáng. Nếu có thể được Thế tử phủ Tĩnh vương nhìn trúng, có câu nói “Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm”, cho dù trông cửa cho phủ Tĩnh Vương cũng sẽ nở mày nở mặt hơn cả huyện lệnh lão gia của chúng ta nữa.”

Hễ là chuyện có liên quan đến con trai nhỏ, Trương thị đều đặc biệt để ý. Vừa nghe Lý thị nói như vậy, Trương thị suy nghĩ, mắt tam giác của bà ta xoay vòng vòng! Dư Hải bên kia chắc chắn không thể nhờ vả, bà ta và Dư Hải có mối thù giết mẹ, bạch nhãn lang Dư Hải kia ngay cả suy nghĩ muốn nuốt chửng bà ta cũng có, đừng nói là giúp bà ta. Lão già bên kia thì có thể đi thử, tình cảm vợ chồng chấm dứt, nhưng con trai là của hai người bọn họ. Con trai phát triển, lão già kia cũng có thể dính chút ánh sáng đúng không?

Kết quả là, vào một buổi chạng vạng tối sau khi ăn cơm xong, lúc Dư lão đầu ra ngoài tản bộ, Trương thị chặn ông lại.

Dư lão đầu nhìn thấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trương thị, không nhịn được quay đầu qua một bên, nói: "Chúng ta đã hòa li rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì? Những chuyện ngươi đã làm với ta, ta không kiện ngươi ra nha môn, phạt ngươi tội mưu sát trượng phu đã xem như lợi cho ngươi rồi! Ngươi cách xa ta ra một chút, đừng để bị người khác nhìn thấy rồi nói lung tung!"

Khóe miệng Trương thị giật giật, nặn ra một nụ cười vui vẻ nói: "Cha Tiểu Ba à, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, trước kia ta bị mỡ heo che mất trái tim, nói thế nào cũng không thể bù đắp lại chuyện đã làm sai, nhưng nể mặt bọn nhỏ..."

"Đừng nói chuyện bọn nhỏ với ta! Mấy năm nay ta đối xử với đứa con ngươi mang qua thế nào, không phải ngươi không biết. Nhưng ngươi thì sao? Đối xử với con ta thế nào? Thải Phượng bị ngươi gả xa đến vùng hoang vu hẻo lánh, còn là người góa vợ. Đứa nhỏ Đại Hải này giỏi giang bao nhiêu, thấu tình đạt lý bao nhiêu, ngươi hà khắc nhà hắn không phải một ngày hai ngày! Haizz... Mấy món nợ cũ này ta không tính toán với ngươi nữa. Hai chúng ta đã hòa li, sau này gặp mặt coi như không quen biết đi!" Dư lão đầu chắp tay ở sau lưng, một ánh mắt cũng không muốn cho Trương thị.

Từ khi đến nhà Đại Hải, ông uống thuốc bổ đắt muốn chết, ăn nhiều thịt cá, còn không nỡ để ông làm một chút việc nào. Thải Phượng và Đại Hải đều hiếu thảo, con của bọn chúng cũng đều vui vẻ hầu hạ dưới gối. Bên tai không còn tiếng than phiền chanh chua của Trương thị, không còn giọng nói chỉ cây dâu mắng cây hòe kể lể của Lý thị, ngoài việc có chút nhớ con trai nhỏ đang đi học ở bên ngoài, Dư lão đầu cảm thấy đời mình đã trọn vẹn rồi.

Trương thị chặn ông lại nói chuyện, chắc chắn là hối hận, muốn lừa ông trở về làm trâu làm ngựa, chờ đến một ngày ông không làm nổi lại một cước đá văng ông ra. Cho là ông bị ngu sao! Không sống cuộc sống tốt đẹp, đi chịu đựng sự giày vò của bà ta à?

Trương thị bước nhanh hai bước chân nhỏ, lại chặn trước người Dư lão đầu, nói: "Cha bọn nhỏ, ngươi không nhớ tới tình nghĩa vợ chồng, ta cũng không trách ngươi. Nhưng mà Tiểu Ba cũng là cốt nhục của Dư gia ngươi, ngươi không thể không để ý đến nó được!"

Bước chân của Dư lão đầu thoáng dừng lại, vẻ mặt thay đổi nói: "Lão Tam sao rồi? Lại xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói với nó lo học hành cho tốt, đừng nghĩ mấy thứ đường ngang ngõ tắt kia sao? Nếu như ở Phủ thành cũng không chịu được, vậy để nó về làm ruộng đi!"

Trương thị không cho phép người khác nói nửa câu không tốt về con trai nhỏ, lông mày thưa thớt dựng thẳng, hét ầm lên: "Tiểu Ba nhà ta ở Phủ thành rất khỏe mạnh! Có ai nguyền rủa nhi tử như ngươi sao? Nhi tử nói, chắc chắn sang năm nó có thể thi đậu Đồng Sinh, ngươi cứ chờ có một đứa con trai tú tài đi!"

Dư lão đầu cũng yên tâm, trợn mắt nhìn vợ cũ một cái, nói: "Ngươi cũng đã nói nó khỏe mạnh, còn muốn ta quan tâm cái gì? Ta không biết được mấy chữ, có thể giúp nó cái gì? Để nó tập trung học tập đã có tác dụng hơn bất cứ thứ gì!"

Trương thị thấy Dư lão đầu vẫn còn quan tâm con trai, trái tim cũng lập tức thả lỏng một chút, bà ta nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới nói: "Trong lời kịch có nói “Trong triều có người tốt làm quan”, tương lai chắc chắn Tiểu Ba của chúng ta sẽ làm quan lớn, nhưng nếu như không có quan hệ, chắc chắn sẽ rất khó đi."

"Ngươi có ý gì, cứ nói rõ đi!" Dư lão đầu nhíu mày, nhìn gương mặt già nua sáp đến.

Trương thị cố nén không vui trong lòng, nói: "Không phải đứa nhi tử ngoan kia của ngươi bấu víu được Thế tử gì đó trong triều sao? Tương lai Thế tử sẽ được thừa kế vương vị, bên cạnh sao có thể không có mấy người phụ tá được? Tiểu Ba của chúng ta năng lực xuất chúng, tuấn tú lịch sự, nếu như có người dẫn đường cho nó, chắc chắn có thể nhận được sự tán thưởng của Thế tử, tương lai tuyệt đối tiền đồ vô lượng. Người làm cha như ngươi cũng dính được chút ánh sáng đúng không?"

Mặc dù Dư lão đầu có chút động lòng, nhưng giống như nhớ tới gì đó, trách mắng Trương thị: "Lại nghĩ tới những thứ đường ngang ngõ tắt này, ngươi còn ngại hại nhi tử chưa đủ sao? Chẳng lẽ đã quên mất bài học lần trước rồi hả? Chỉ cần bản thân có thực lực, còn sợ tương lai không có cơ hội ư? Chuyện này là ý kiến của ngươi, hay là ý kiến của lão Tam?"

Trương thị rụt cổ một cái, bất đắc dĩ nói: "Là ý kiến của ta... Lần trước nếu không phải do nha đầu ngu xuẩn Dư Tiểu Thảo kia, chuyện của Tiểu Ba sao có thể ồn ào như vậy được? Tiểu Ba là bị Dư Tiểu Thảo làm liên lụy..."

Dư lão đầu vừa nghe vậy lập tức bốc hỏa, người đàn bà ngu xuẩn đảo lộn trắng đen này, nếu không có Tiểu Thảo nhà Đại Hải, tiền trong nhà đã sớm bị lừa sạch rồi, đâu còn tiền đưa con trai đến Phủ thành học?

"Ngươi im miệng cho ta! Nếu không phải ngươi và nhi tử mưu mô bất chính, muốn đi cửa sau vào thư viện Vinh Hiên, sao có thể bị người ta lừa gạt được? Nếu không phải có Tiểu Thảo, hai mẹ con các ngươi đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền rồi! Ngươi còn có mặt mũi oán trách Tiểu Thảo hả? Khi đó đúng là nên mặc kệ các ngươi mới đúng, đúng là bạch nhãn lang mà!" Dư lão đầu tức giận đến đầu sắp bốc khói, cũng không quan tâm Trương thị đang gọi ông ở phía sau, bước nhanh rời khỏi.

Dư lão đầu dưỡng bệnh trong nhà Dư Hải hơn một tháng, thân thể xương cốt còn khỏe mạnh hơn trước kia, eo cũng không cong lưng cũng không gù, nếp nhăn trên mặt cũng ít già đi, nhìn qua còn trẻ hơn Trương thị mấy tuổi!

Bây giờ Trương thị sống không thoải mái, con trai lớn dưới sự xúi giục của vợ còn giấu tiền để dành, mỗi ngày tiền đồng bán cá giao cho bà ta lại càng ít. Còn con trai nhỏ ở Phủ thành thì thỉnh thoảng lại gửi thư về nói muốn này muốn kia. Tiền để dành trong tay càng ngày càng ít, Trương thị ăn không ngon ngủ không yên, mấy chục tuổi đầu còn phải đi đào giun thìa biển như mấy người trẻ tuổi kia.

Trước kia lúc Dư Hải vẫn chưa tách ra ở riêng, bà ta chỉ lo thu tiền, ngay cả việc nhà cũng không cần nhúng tay, sống thoải mái biết bao nhiêu! Bây giờ, mụ vợ lười Lý thị đó hoàn toàn không đụng ngón tay, việc trong nhà ngoài nhà bà ta đều phải lo nghĩ, cho nên hai năm này mặt mày cũng già đi nhiều.

Còn Dư lão đầu về tới nhà, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Dù sao Dư Ba cũng là cốt nhục của ông, còn hao tâm tốn sức bồi dưỡng mười mấy năm. Làm cha, không ai không muốn con mình có tiền đồ. Nhưng ông không nói ra miệng được, Dư Hải chỉ biết làm ruộng, trồng ra ngô giúp Dương Quận vương mà thôi, người ta cũng chỉ cho bọn họ chút mặt mũi. Nếu bảo Đại Hải xin ân huệ của người ta, chưa nói quý nhân có đồng ý hay không, chỉ sợ đến lúc đó còn trách tội Đại Hải được voi đòi tiên.

Một đêm này, Dư lão đầu gần như không chợp mắt, ngày hôm sau lúc thức dậy, vành mắt đen lại rõ ràng. Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn dáng vẻ ủ rũ không phấn chấn của ông nội, tiến lên hỏi: "Ông nội, có phải không khỏe ở đâu không? Có muốn mời đại phu tới khám không?"

Dư lão đầu khoát tay lia lịa, nói: "Sức khỏe của ta vẫn tốt, không có chuyện gì cả, kiếm hai đồng tiền không dễ dàng, đừng tiêu xài phung phí."

Dư Tiểu Thảo khuyên nhủ: "Tiền quan trọng hay là người quan trọng? Tiền xài có thể kiếm lại, người bị bệnh thì phải chữa ngay, nếu như kéo dài làm bệnh tình nghiêm trọng hơn, còn phải tốn nhiều tiền hơn nữa!"

Dư lão đầu thở dài, nói: "Ta thật sự không có bệnh, chỉ là có chút tâm sự, một đêm không ngủ mà thôi."

"Ông có tâm sự gì, nói ra cả nhà chúng ta bàn bạc một chút, cho dù chuyện có khó khăn hơn nữa, chỉ cần người nhà đồng tâm hiệp lực, cái gì cũng có thể giải quyết." Hôm qua còn rất khỏe, chạng vạng tối ra ngoài đi bộ một vòng mà ông nội đã có tâm sự, chẳng lẽ là Trương thị bên kia lại bày trò gì nữa rồi? Dư Tiểu Thảo nghĩ như vậy, vô tình lại là sự thật.

Đừng thấy đứa cháu gái này còn nhỏ tuổi, nhưng lại có rất nhiều cách đấy. Khoảng thời gian này ông đến đây cũng nhìn rõ, dù Dư Hải làm chủ một nhà có đưa ra quyết định gì, cũng phải hỏi ý kiến của nha đầu này trước. Nha đầu này cũng có bản lĩnh, đến thị trấn một chuyến đã phối ra được nước thuốc tiêu diệt châu chấu, còn thật sự có thể trồng được rau. Giá của mấy loại rau này cũng bằng với giá thịt rồi. Có lẽ, con bé có thể đưa ra ý kiến?

Dư lão đầu do dự mội lát, nói ra chuyện hôm qua Trương thị tìm ông. Ông có chút lo lắng nhìn Dư Tiểu Thảo nói: "Thảo Nhi, con thấy cái này có được không?"

Quả nhiên lại là Trương thị! Người phụ nữ quấy nhiễu không yên Trương thị này, ai dính vào là người đó xui xẻo. Nhưng mà, thấy ánh mắt mong chờ của Dư lão đầu, nàng thật sự không thể đả kích ông hơn nữa, nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên đưa ra một kế hoãn binh đi.

"Ông nội, chuyện này con cũng không hiểu lắm, không bằng chờ lát nữa con sẽ hỏi tiểu Quận vương!" Dư Tiểu Thảo nói.

Dư lão đầu gật đầu liên tục, giống như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đúng, đúng! Đầu tiên cứ hỏi Quận vương gia chút, ngài ấy khá thân với chúng ta, cho dù nói sai, cũng sẽ không trị tội chúng ta!"

Không bao lâu, "Thế tử Tĩnh Vương" dẫn theo đội thị vệ nhỏ của hắn tới đây, đương nhiên cũng không thiếu Dương Quận vương. Chu Quân Phàm rõ ràng rất thích thú, căng căng cung tên trong tay, nói với Dư Hải: "Gia nghe nói bản lĩnh săn thú của ngươi không tệ lắm. Đi! So tài với ta một chút xem ai săn được heo rừng trước, thêm món ăn cho buổi trưa!"

Dư Hải vẫn còn sợ hãi vì chuyện vào núi gặp phải gấu đen lần trước. Hai quý nhân trước mặt, một người là Thế tử của phủ Tĩnh vương, một người là tâm phúc trước mắt của Hoàng thượng, nếu như có một sơ xuất gì, chàng cũng không thể chịu trách nhiệm nổi!

"Thế tử đại nhân, bây giờ là năm thiên tai, dã thú trên núi thiếu thức ăn, rất hung mãnh! Cho dù chúng ta có săn được heo rừng, chỉ sợ cũng gầy đến da bọc xương. Nếu ngài muốn ăn thịt heo, thảo dân đến thôn bên cạnh mua cho ngài..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui