Nông Viên Tự Cẩm

Chu Tuấn Dương chịu đựng cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến từ trên cánh tay, hời hợt nói: "Nàng còn không được ba lạng thịt, còn chẳng nặng bằng một con gà con, không thể nói là mang nặng được!"

"Đừng thấy ta gầy gò, bên trong xương cốt đều là thịt đó, được chưa?" Dư Tiểu Thảo phiền nhất là khi người khác nói nàng gầy. Rõ ràng mỗi bữa cơm nàng đều ăn rất nhiều, ăn còn tốt hơn Tiểu Liên nhưng vẫn luôn không có thịt. Chỉ là, nàng tự cho mình có hình thể rất cân xứng, cũng không phải cái loại gầy khô như da bọc xương. Chỉ cần khỏe mạnh, không phải gầy vẫn tốt hơn béo sao? Ít nhất không cần lo giảm béo.

Dư Tiểu Thảo sờ soạng hai cánh tay của tiểu Quận vương, trợn tròn đôi mắt, hung dữ nói: "Nói sao ta cũng được coi như một nửa đại phu. Cánh tay này của ngươi phải đắp thêm nửa tháng thuốc mỡ. Đừng nói chuyện! Nếu sau này ngươi không muốn luyện võ không muốn cầm cung, vậy đừng đắp."

Trong lòng Chu Tuấn Dương cảm thấy cánh tay mình vốn không nghiêm trọng như Dư Tiểu Thảo nói. Nhưng vừa nghe đến lỡ có chuyện gì, tương lai không thể luyện võ cũng không thể kéo cung, lập tức phối hợp ngậm miệng lại. Còn không phải chỉ là bó thuốc bùn sao? Không đau không ngứa chỉ tốn chút thời gian thôi mà.

Tuy rằng Chu Quân Phàm cũng lo lắng cánh tay của tiểu đường đệ nhưng nhìn thấy tiểu đường đệ dã thú lại dễ bảo, nhu thuận hơn cả con mèo nhỏ khi ở bên cạnh tiểu nha đầu, trong lòng không nhịn được than một tiếng: Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Mục đích của chuyến này là săn lợn rừng. Nếu đã săn được lợn rừng rồi, vậy xuống núi thôi! Con trai nhỏ của Dư gia nói, tay nghề của Dư Tiểu Thảo này còn tốt hơn Trân Tu Lâu, không biết lúc nào có thể ăn gà nướng và vịt nướng chính tông!

Hai huynh đệ Chu Quân Phàm đi ở phía trước, Dư Hải nắm tay của con gái nhỏ theo sát ở phía sau. Cảnh lợn rừng lao về phía con gái vừa rồi đã khiến Dư Hải rất sợ hãi, hận không thể lấy thân thay thế. Nhưng lúc đó chàng cách khá xa, khả năng chạy lại không nhanh bằng lợn rừng nên chỉ có thể lo lắng suông mà giương mắt nhìn. Cũng may Quận vương gia ở bên cạnh con gái, cứu mạng nhỏ của nàng. Dư Hải âm thầm thề trong lòng, sau này lên núi săn thú không bao giờ mang theo con gái nữa.

Bọn thị vệ khiêng lợn rừng, ôm heo con đi cuối cùng. Tên thị vệ may mắn tránh được trừng phạt kia trung thành và tận tâm đi theo bên cạnh Hoàng thượng. Y thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp bao gồm cả cảm kích lẫn hổ thẹn.

Lúc đoàn người xuống núi, vừa vặn gặp Mao thị hàng xóm của Dư gia. Nàng ta mở to hai mắt, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Ông trời ơi! Không ngờ các ngươi lại có thể bắt được tận hai con lợn rừng lớn! Còn có ba con lợn rừng con! Chậc chậc, đúng là dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn nha. Thuộc hạ của Thế tử đại nhân thật sự quá lợi hại."

Dư Tiểu Thảo nhiệt tình chào hỏi Mao thị: "Tiền thẩm, thẩm nói sai rồi! Lợn rừng đều do Thế tử đại nhân bắn chết! Thế tử đại nhân rất lợi hại, là thiện xạ, mỗi mũi tên một con đấy!"

Mao thị vội nở nụ cười, nịnh hót nói: "Quả nhiên không hổ là Thế tử đại nhân, lợi hại, lợi hại!"

Chu Quân Phàm khẽ mỉm cười với nàng ta, sau đó đi lướt qua người nàng ta. Mao thị nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông trời ơi, quý nhân trong kinh đều cao lớn như vậy đẹp như vậy sao? Quả thực giống như thần tiên trên trời, cười một cái đã khiến trái tim nhỏ của ta đập thình thịch."

Tuy nàng ta nói rất nhỏ, nhưng ngoài cha con Tiểu Thảo, những người trên đường đều là người tập võ, tai thính mắt tinh, đều nghe thấy toàn bộ. Chu Quân Phàm giật giật khóe miệng, bước nhanh về phía trước vài bước, làm bộ như không nghe thấy. Ánh mắt Tô Nhiên ngập tràn ý cười, không nhịn được liếc mắt nhìn vạn tuế gia một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Quý nhân trong kinh cũng bao gồm cả ngươi đấy!" Từ trước tới giờ, Chu Quân Phàm và người bạn từ thời thiếu niên này vẫn luôn lấy đấu võ mồm làm niềm vui.

Tô Nhiên cười khẽ vài tiếng, nghiêm trang nói: "Người phụ nữ kia nói cũng không sai, chủ tử ngài vốn khá tuấn tú. Đây là đang thật lòng khen ngài đó!"

Chu Quân Phàm vẫn luôn rất vừa lòng với tướng mạo hoa mỹ nam kiếp này. Nếu so sánh với kiếp trước, chắc chắn phải chạy theo rất nhiều mới có thể sánh kịp. Trở thành diễn viên có thể vui hơn làm hoàng đế nhiều. Haiz, sinh không gặp thời mà!

Trở lại Dư gia, giết thịt hai con lợn rừng cũng rất tốn thời gian. Cũng may thời còn trẻ Dư lão đầu vốn là một người thạo giết heo. Ông đến trỗ Lý Đại Trụ mượn một con dao giết heo, sau đó xử lý lưu loát lợn rừng.

Hai con lợn rừng nhìn gầy nhưng cộng lại cũng lên đến hai, ba trăm cân. Bây giờ thời tiết nóng, không dễ để bảo quản thịt heo. May mắn Dư gia có hầm băng, thịt lợn rừng xử lý xong, được chia thành từng khối từng khối cất vào hầm băng cho đông lạnh.

Chu Quân Phàm thừa dịp lúc người nhà Dư gia đang xử lý thịt và nội tạng heo, bèn đi vào đi hầm băng nhìn ngó một chút. Tiểu Thạch Đầu nhiệt tình giới thiệu với hắn lai lịch hầm băng nhà mình, còn dẫn hắn đến xem nơi nhị tỷ chế băng.

Kiếp trước Chu Quân Phàm đã từng nghe về phương pháp dùng tiêu thạch để chế băng, nhưng cụ thể ra sao thì cũng không rõ ràng lắm. Hắn không thể không bội phục người đồng hương cùng xuyên qua này. Chu Quân Phàm rất hăng hái tự mình làm một khối băng sau đó vận chuyển vào hầm băng. Hắn quyết định hỏi rõ ràng phương pháp chế băng để về dạy cho phủ Nội Vụ. Tương lai nếu băng dự trữ không đủ thì đã có thể tự làm rồi!

Đến buổi trưa, bữa trưa của họ chính là một buổi tiệc toàn thịt heo. Có canh tiết heo tươi mới trơn mềm, dồi lợn xào tươi ngon, thịt và ruột già kho đậm đà nguyên hương, dạ dày heo thơm nồng không chê vào đâu được, lưỡi heo kho vị dai giòn, móng giò heo nhai vừa dai lại tinh tế... Mười mấy món ăn, phần lớn dùng nội tạng heo và một số nguyên liệu vụn thừa làm thành, khi ăn lại khiến cho người ta hương vị lại khiến người ta nhớ mãi hơn thịt heo nhiều lần.

Tô Nhiên vừa gặm móng heo vừa trêu đùa nói: "Chủ tử chúng ta đưa tới cho nhà ngươi hai con lợn rừng, Tiểu Thảo, ngươi chỉ mời chủ tử chúng ta ăn những món không đáng bày lên bàn thế này?"

"Nguyên liệu nấu ăn không phân đắt rẻ sang hèn, chỉ phân hương vị ngon hay không ngon! Sao những món này lại không đáng bày lên bàn? Tai heo và đầu heo kho của Trân Tu Lâu không biết đã bán cháy hàng thế nào đâu! Tô tiên sinh, lúc ngươi đã nói lời này xin đừng gặm vui vẻ như vậy, được không?" Dư Tiểu Thảo thích gặm đuôi heo nhất, nàng bỏ đuôi và miệng heo vào hầm cùng nhau, vị béo nhưng lại không thấy ngán. Một mình nàng cũng có thể gặm sạch hai cái đuôi heo

Nhưng Chu Quân Phàm cố tình không để nàng được như ý. Thấy nàng gặm ngon miệng, hắn ta bèn gắp lên một cái đuôi heo khác, bắt chước dáng vẻ nàng bắt đầu gặm. Hắn ta vừa mới cắn được một miếng, đôi mắt lại chợt sáng ngời. Không còn tâm trạng quan tâm bản thân có văn nhã hay không, gặm mỹ thực ở trước mặt rồi nói. Chỉ trong chốc lát một cái đuôi heo đã bị hắn ta gặm chỉ còn xương, hắn ta lại hướng đôi đũa về phía miệng heo...

Chu Tuấn Dương nhìn qua món dồi xào hắn thích ăn nhất. Dồi là một bộ phận nối tiếp giữa ruột non và đại tràng heo, số lượng không nhiều lắm, ăn vô cùng dai giòn, hơn nữa hàm lượng chất dinh dưỡng lại tương đối nhiều. Một đĩa dồi xào dường như bị hắn chiếm hết.

Bên bàn ăn của thị vệ, bọn họ ăn càng phóng khoáng hơn. Những lão gia này đều là kẻ không thịt không vui, bữa tiệc toàn thịt heo vô cùng hợp khẩu vị của bọn họ. Tay nghề của Dư Tiểu Thảo càng giúp cho bọn họ ăn vô cùng vui vẻ. Một bàn hơn mười, hai mươi món ăn đều bị bọn họ quét sạch. Tuy rằng đã no bụng rồi nhưng vẫn chưa đã thèm. Bọn thị vệ vô cùng chờ mong chủ tử của mình sẽ ở lại thôn Đông Sơn thêm mấy ngày nữa. Như vậy thì mỗi ngày đều có thể thưởng thức đồ ăn ngon rồi.

Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, bận trăm công ngàn việc, có thể tranh thủ thời gian ra ngoài đi dạo một vòng đã coi như không tồi. Chu Quân Phàm vi hành ở trấn Đường Cổ mấy ngày, thấy công tác cứu tế được triển khai tương đối kịp thời, cũng không phát sinh nạn đói như hắn lo lắng cho nên đành lưu luyến không thôi mà rời đi. Haiz! Loại nghề làm Hoàng đế này cũng không phải thứ người bình thường có thể làm. Trở về, tấu chương nhất định đã chất cao như núi trên bàn trong ngự thư phòng để chờ hắn về phê duyệt rồi!

Chu Tuấn Dương được ở lại bởi vì cánh tay hắn còn phải bôi thuốc mỡ nửa tháng nữa! Kỳ thật, lần dùng sức này vốn không ảnh hưởng quá lớn đến cánh tay tổn thương của hắn, nhưng do Dư Tiểu Thảo cẩn thận cho nên muốn hắn phải bôi đủ thời gian.

Vì không để tiểu Quận vương phải tới lui giữa thị trấn và thôn, Dư Tiểu Thảo thậm chí còn hiến dâng cả nhà của cha nuôi ở lưng chừng núi. Căn nhà này vốn là nhà của Triệu gia. Sau khi người Triệu gia được phong tướng quân rồi hồi Kinh thì Phòng Tử Trấn chuyển tới nơi này. Đợi đến khi Phòng phu nhân tới, đã tỉ mỉ sắp xếp lại, tuy bên ngoài nhà nhìn đơn sơ mộc mạc nhưng bên trong lại rất ấm áp.

Tiểu Quận vương bèn dọn vào ở trong phòng khách trong nhà. Lưu tổng quản điều một ít nha đầu người hầu từ biệt viện trên thị trấn đến. Tuy chủ tử nói mình không cần người hầu hạ bên cạnh nhưng dù sao bên cạnh cũng cần có người làm việc lặt vặt. Đâu không thể để cho người làm tổng quản như ông này đi quét rác, nấu nước, lau bàn chứ?

Chỉ chớp mắt, đội tàu vận lương đã đi được hơn một tháng. Nếu sử dụng thật tiết kiệm, lương thực cứu tế cũng đủ cho dân chúng ăn trong hai tháng. Nói cách khác, nếu hai tháng sau mà giá lương không thể ổn định trở lại, dân chúng sẽ phải chịu đói.

Cho dù đã nhận lương cứu tế, các thôn dân thôn Đông Sơn ăn cơm cũng phải tính toán cẩn thận. Mỗi ngày hai bữa cơm, ban ngày phải làm việc thì ăn bánh lương thực phụ trộn lẫn cám cho no bụng, buổi tối chỉ cần uống chút cháo, nằm trên giường nhịn một chút thì sẽ qua.

Bởi vì nạn châu chấu và nạn hạn hán, vật giá ở phủ thành cũng tăng hơn mười lần. Thư viện Dư Ba theo học đã cho nghỉ. Hắn ta vui chơi ở phủ thành mấy ngày đã tiêu tốn hết bạc trong tay mà nhà lại không cấp tiền bạc và lương thực đến, nên hắn ta đành phải bao lớn bao nhỏ về nhà.

Triệu thị vợ của hắn ta ở nhà mẹ đẻ cũng không quá dư dả. Năm nay nhiều tai ương, đến cả cơm còn không có ăn, ai còn có tiền dư dả mà đi học? Học đường nhỏ của Triệu tú tài - cha Triệu thị mở đã sớm phải đóng cửa. Nhà họ không đất không lương thực, phải sống dựa vào lương thực mua giá cao cho nên chỉ trong chốc lát vốn liếng trong nhà đã bị ăn sạch.

Mẹ Triệu thị đưa ra một chủ ý cho con gái: “Không phải ca ca chồng con rất có bản lĩnh sao? Trồng dưa trồng rau kiếm không ít bạc, nhà bọn họ nhất định có lương thực. Mẹ thấy con vẫn nên mang theo Đậu Đậu đến thôn Đông Sơn. Suy cho cùng mẹ chồng rất thương con, có thứ tốt còn có thể không cho con sao?"

"Mẹ, mẹ đây là đang đuổi con đi sao?" Triệu thị là con gái duy nhất của Triệu tú tài. Từ nhỏ hai vợ chồng đối với nàng ta yêu thương có thừa. Nàng ta ngàn lần không nghĩ tới, mẹ sẽ đuổi nàng ta trở về thôn Đông Sơn.

Vợ tú tài thở dài, nói: "Không phải mẹ nhẫn tâm muốn đuổi con ra ngoài. Nhưng con cũng thấy rồi, nhà ta sắp không có gì để ăn! Giá lương thì ngày một cao hơn, không biết đến khi nào mới giảm. Mẹ đây cũng vì không còn cách nào khác!"

Trong lòng Triệu thị cũng biết những lời mẫu thân nói đều là sự thật, khóe mắt dần hoe đỏ, nói: "Mẹ, mẹ nói xem, Nhị bá đã ra ở riêng sống một mình rồi. Người mẹ chồng kia của con làm việc chưa bao giờ biết chừa đường lui, ngay lúc nhà người ta gặp khó khăn nhất lại để cả nhà Nhị bá tay không rời nhà. Mẹ thử ngẫm mà xem, người ta phát đạt rồi còn có thể quan tâm sự chết sống của bà ta nữa không?"

"Nhưng đạo hiếu lớn hơn trời! Dù mẹ chồng con không phải mẹ ruột của Nhị bá nhưng cha vẫn là cha ruột đúng không? Hắn cũng không thể bản thân ăn sung mặc sướng, lại để cha mình ngay cả cơm cũng ăn không đủ no chứ? Nhà các con chưa ra ở riêng, tất nhiên sẽ ăn chung một nồi cơm. Dư lão đầu có ăn, còn có thể thiếu phần của các con hay sao?" Vợ tú tài thật sự khôn khéo, tính toán vô cùng tỉ mỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui