Nông Viên Tự Cẩm

Dư Tiểu Thảo vội vàng gạt bọn thị vệ ra xông vào vòng vậy, cản ở trước mặt Chu Tuấn Dương ôm lấy sói xám, xoa xoa bộ lông thật dày của nó, hỏi: "Đại Hôi, sao ngươi lại xuống núi rồi? Có phải thức ăn trên núi không đủ không? Không sao cả, nhà ta có nuôi một ổ thỏ rừng lớn, có thể chia cho ngươi một ít!"

Màu lông của Đại Hôi gần như hòa làm một với ánh trăng, Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, xương lồi ra trên lưng có chút cấn tay. Xem ra chuỗi thức ăn trong căn cứ bí mật cũng đã bị phá hủy rồi, không biết Đại Hôi làm cách nào để sống qua hai tháng này nữa.

Dư Hải thấy con gái nhà mình xông tới chỗ sói xám, trái tim thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng. Chàng vội vàng tiến lên mấy bước, thấy một màn trước mắt thì dừng lại. Dưới ánh trăng, thiếu nữ nho nhỏ rúc vào bên cạnh chú sói màu xám bạc, nhẹ nhàng vuốt ve lưng sói. Còn con sói kia lại phục tùng giống như chó nhà nuôi. Bên chân, hai con chó nhỏ đang lăn lộn bán moe. Hình ảnh đẹp giống như một giấc mơ.

Dư Tiểu Thảo quay đầu lại, nhìn thấy lão cha đang mặt đầy lo lắng thì cười cười trấn an nói: "Cha, con chó sói này rất có linh tính, trước kia con từng giúp nó, nó đã nhớ kỹ con, trước giờ cũng chưa từng tấn công con. Lần trước lên núi, nó đã gửi gắm Tiểu Hắc Tiểu Bạch cho con đó!"

Chu Tuấn Dương hứng thú nhìn con chó sói màu xám bạc, mở miệng nói: "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là con của nó? Sao không giống nó chút nào vậy? Sẽ không phải ôm nhầm con đó chứ?"

Dư Tiểu Thảo buồn cười nói: "Loài thú có khứu giác nhạy bén, nếu như không phải con mình, sao có thể bỏ nhiều công sức như vậy được? Mẹ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vừa sinh chúng nó ra đã chết, là Đại Hôi dùng máu của con mồi để nuôi chúng nó. Lần trước lúc ta vào núi, nó đã tha hai đứa nhóc ra cho ta mang về đấy!"

Dư Hải vẫn rất lo lắng, trong nhà có nhiều trẻ con, lỡ như ngày nào đó con sói xám này trỗi dậy bản tính chó sói rồi cắn bọn nhỏ thì phải làm sao đây? Trong lòng chàng rất phản đối chuyện mang sói xám về. Suy nghĩ một chút, Dư Hải nói: "Thảo Nhi, con quyết định giữ con sói xám này lại sao?"

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng vuốt ve lông của sói xám, gật gật đầu nói: "Tối nay bầy sói xuống núi, đã chứng tỏ thức ăn có thể ăn trên núi càng ngày càng ít. Cha, con muốn nuôi Đại Hôi, chờ tình hình trên núi khá hơn một chút thì lại thả nó về núi sau.”

Dư Hải có chút khó xử, khẽ cau mày nói: "Trong nhà người đến người đi, lỡ như ngày nào đó con sói xám này nổi điên lên, cắn người ta bị thương, sẽ rất khó ăn nói.”

"Sẽ không, Đại Hôi có thể nghe hiểu tiếng người, sẽ không làm người khác bị thương. Trừ khi người đó muốn làm hại nó hoặc là chúng ta thôi. Nó đã có thể dựa vào mùi trên người cha để cứu cha, đủ để chứng minh Đại Hôi không phải chó sói bình thường!" Dư Tiểu Thảo thử thuyết phục cha mình. Nếu như không quan tâm Đại Hôi, nói không chừng nó khó thoát khỏi số mạng bị chết đói.

Dư Hải còn đang chần chừ: "Nhưng mà... Năm thiên tai người còn ăn không đủ no, con để một con chó sói về nuôi, sợ rằng sẽ bị người trong thôn nói ra nói vào..."

"Đươc rồi, có gì phải tranh cãi chứ? Đến lúc đó cứ nói là thú cưng của gia thuần hóa, gia thích mua thịt nuôi nó đó, xem ai dám nói gì? Đi thôi! Trời sắp sáng rồi, dọn dẹp thi thể của chó sói một chút, cẩn thận lại kéo tới bọn thú dữ khác!" Chu Tuấn Dương thấy hai cha con ngươi tới ta đi mãi không xong, lập tức quyết định nói.

Giải quyết xong vấn đề của Đại Hôi, tâm trạng của Dư Tiểu Thảo không tệ. Sau khi về đến nhà, thấy vết thương trên người cha thì đau lòng oán giận nói: "Cha, sao người bị thương lại không nói, chảy nhiều máu như vậy... Mau nằm xuống, con bôi thuốc bột trừ sốt cầm máu lên cho người."

Lúc này Liễu thị đợi ở trong phòng với bọn nhỏ đốt ngọn đèn dầu lên, thấy trên người chồng bị chó sói cào thành mấy vết máu, hai mắt đẫm lệ nói: "Sao lại không cẩn thận thế này? Vết thương sâu như vậy, hay là đến thị trấn mời Tôn đại phu tới xem thử đi?"

Dư Hải thì lại tràn đầy lòng tin với y thuật của con gái, chàng cười an ủi vợ nói: "Không sao đâu! Còn nhẹ hơn lần bị gấu đen cắn nữa! Thuốc mỡ của con gái chúng ta cũng có thể kéo ta trở về từ quỷ môn quan, chút vết thương này vào tay con bé thì là gì đâu chứ? Đừng khóc lóc nữa, để bọn nhỏ nhìn thấy lại cười nàng đấy."

Dư Tiểu Thảo nấu một nồi nước bằng thảo dược, thêm không ít nước linh thạch vào bên trong, đựng trong chậu bưng tới. Nhìn thấy mẹ đang lau nước mắt, cảm thấy nên cho mẹ có chút chuyện làm, để nàng ấy không suy nghĩ lung tung nữa. Nàng nói với Liễu thị: "Mẹ, mẹ lấy vải thưa thấm nước thuốc rửa sạch vết thương cho cha đi. Móng vuốt của sói vừa bẩn lại nặng mùi, chỉ có rửa hết mới không bị nhiễm trùng. Sau khi rửa sạch vết thương thì rải thuốc bột này lên trên. Con đi điều chế thuốc mỡ.

Liễu thị nhận lấy chậu nước, gật gật đầu nói: "Ừ, con đi điều chế nhanh đi, tránh làm chậm trễ chuyện bôi thuốc cho cha con!"

Lúc Liễu thị dùng nước thuốc ấm áp nhẹ nhàng lau rửa vết thương trên người chồng, bọn nhỏ cũng vây quanh ở đó, mồm năm miệng mười hỏi: "Cha, cha đau không ạ?"

"Đại cữu cữu, cữu thật là lợi hại, có thể đánh nhau không phân cao thấp với chó sói!"

"Mẹ, nếu không để con đến rửa vết thương cho cha đi?"

"Đại cữu, bầy sói đã bị tiêu diệt rồi sao?"

"Đại cữu cữu, thịt sói ăn có ngon không?"

"Cha, con ra bên ngoài xem thử có thể giúp được gì không..."

Dư Tiểu Thảo bưng cối giã thuốc đi tới, hô lên với bọn nhóc đang ríu ra ríu rít một tiếng: “Tất cả im miệng lại hết cho ta! Cha mất máu không ít, chắc chắn rất khó chịu, mọi người để cha nằm yên tĩnh một lát đi.”

Dư Tiểu Liên thấy mẹ không để nàng ấy giúp đỡ thì nói: "Con đi giết một con gà mái nhỏ hầm cho cha, chờ xử lý xong vết thương, ăn chút cháo gà để bồi bổ."

"Tỷ lấy chút đương quy và cẩu kỷ trong hòm thuốc của muội ra nấu cùng đi, hiệu quả bổ máu khá tốt!" Dư Tiểu Thảo thả chút nước linh thạch vào trong thảo dược rồi dùng sức giã. Vừa nghe Tiểu Liên nói như vậy thì vội vàng nhắc nhở một tiếng

Dư Hàng và Lưu Tuấn Bình cũng được coi là một nửa sức lao động trong nhà, bọn họ nhìn thấy bên ngoài đang xử lý xác sói cũng vội vàng đi ra giúp đỡ. Da của chó sói bị lột xuống, chọn một vài bộ da còn khá hoàn chỉnh, chờ vết thương Dư Hải khỏi rồi, sẽ làm thành đệm da sói đến mùa đông rồi trải lên giường, giữ ấm còn thoải mái nữa. Thịt sói được cất giữ trong hầm băng, có thể ăn được một khoảng thời gian dài nữa!

Bên ngoài cũng có hai thị vệ không cẩn thận bị vuốt sói cào bị thương, Lưu Yến Nhi bèn bưng một chậu nước thuốc cho bọn họ rửa sạch miệng vết thương.

Hai bạn nhỏ xấp xỉ bảy tuổi Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình không thể giúp được gì, cho nên ở lại trong phòng, yên lặng nhìn Liễu thị rửa sạch vết thương giúp Dư Hải, còn không ngừng hỏi một câu: “Có đau không ạ?”

Không biết là do đau đến mất cảm giác hay vì sao, lúc nước thuốc thấm vào, Dư Hải không cảm thấy đau nhói chút nào. Một lát sau còn có cảm giác mát lạnh lan ra từ chỗ miệng vết thương. Cảm giác choáng váng xuất hiện vì bị mất máu trong nháy mắt cũng biến mất.

Liễu thị rửa vết thương rất cẩn thận tỉ mỉ, động tác rất nhẹ, sợ làm chồng bị đau. Sau khi rửa xong vết thương, Dư Hải cảm giác mình cũng sắp ngủ quên mất. Lúc rải thuốc bột lên thì lại có chút đau nhói. Nhưng mà khi bôi thuốc mỡ màu đen lên, cảm giác đau nhói lại biến mất, trên miệng vết thương xuất hiện một trận cảm giác mát lạnh và thoải mái.

Thuốc mỡ còn dư lại được đưa cho hai thị vệ bị thương bôi lên. Hai thị vệ bị thương không nặng, đều là một vài vết thương ngoài da không quan trọng.

Mười mấy thị vệ xử lý hơn ba mươi thi thể chó sói rất lâu, đến khi trời sáng vẫn chưa xử lý xong. Trời vừa mới sáng, Chu gia ở bên cạnh đã cẩn thận mở cửa ra, không phát hiện nguy hiểm, gia chủ Chu gia mới kéo con mình tới hỏi thăm tin tức. Tối ngày hôm qua, nghe thấy tiếng động truyền tới từ Dư gia cách đó không xa, cả Chu gia cũng trắng đêm chưa chợp mắt.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy xác sói đầy sân, Chu Đại Niên trố mắt nghẹn họng, không dám tin vào mắt mình. Vào nhà hỏi thăm vết thương của Dư Hải xong, sau đó hai cha con cũng vùi đầu vào hàng ngũ xử lý xác sói. Phương thị nghe nói Dư Hải bị thương còn xách một con gà và một giỏ trứng gà tới hỏi thăm sức khỏe.

Bây giờ vẫn còn không ít châu chấu, gà của Chu gia đều nuôi thả ở gần nhà, gần như không cần chuẩn bị lương thực gì cả. Đoán chừng đến mùa đông, Chu gia sẽ không nuôi nổi nhiều gà như vậy nữa, đa số đều phải bán hết.

Sau khi trời sáng, tin tức nhà cũ Dư gia bị bầy sói tấn công đã truyền đi khắp thôn Đông Sơn. Trưởng thôn mang theo mấy gia đình có quan hệ không tệ với Dư gia tới thăm hỏi, thấy xác sói đã và đang bị lột da trong sân, bọn họ đều sợ ngây người.

Thịt sói đanh thịt hơn thịt chó, nếu như nấu nướng xong thì hương vị cũng không tệ lắm. Dư Hải đã bôi thuốc quấn băng vải, nhìn thấy hơn ba mươi cái xác sói thì có chút đau đầu. Thịt sói ăn nhiều cũng sẽ ngán đấy có được không? Nhiều chó sói như vậy, ăn đến mùa xuân năm sau cũng không hết nữa.

Hỏi dò Quận vương gia, được biết mấy xác sói này đều tùy Dư gia xử lý. Dư Hải bàn bạc với người nhà một chút, quyết định lấy ra hai mươi xác sói, để trưởng thôn chia cho mấy nhà trong thôn. Mặc dù mấy con chó sói này có gầy một chút, nhưng mỗi con ít nhất cũng có thể lọc ra mười lăm cân thịt. Cứ như vậy, mỗi gia đình cũng có gần mười cân thịt sói đấy!

Dưới sự đả kích của nạn châu chấu và nạn hạn hán, tiền trong tay thôn dân của thôn Đông Sơn còn không đủ để mua lương thực, nói chi là mua thịt? Cho nên, khi trưởng thôn gõ vang chuông đồng trong thôn, mọi nhà đều tập trung trước cửa sân của trưởng thôn, nhìn thấy từng cái xác sói đã bị lột da. Lúc biết được Dư gia không cầu lợi quyên góp thịt sói, mấy thôn dân đều biết ơn và kính trọng Dư Hải hơn một chút.

Sáng nay cả Tiền gia trở về từ nhà ngoài, nhìn thấy cửa gỗ bị phá hư, còn có hậu viện lộn xộn. Mao thị đau lòng vì mười mấy con vịt bị cắn chết và bị ăn mất của mình. Cũng may đa số vịt đều nhảy vào trong hồ nước sau nhà nên may mắn sống sót. Khi nàng ta nhìn thấy thi thể của bốn con chó sói xung quanh bẫy rập nhà mình, đau đớn trong lòng mới giảm bớt một chút. Thịt của mấy con sói này không ăn hết được, có thể bán cho một ít tửu lâu trên thị trấn, cũng có thể đền bù một chút thiệt hại trong nhà mình..

Biết được Dư gia thoáng cái đã tiêu diệt gần ba mươi con chó sói, Tiền Phú Quý vừa vui mừng vừa nghĩ mà sợ. Nếu như không phải đưa ra quyết định buổi tối sẽ đến nhà mẹ đẻ của Mao thị ở, người bị hơn ba mươi con sói tấn công đã là nhà bọn họ rồi. Nhà bọn họ còn không có mười mấy thị vệ giúp đỡ nữa, sau khi cửa gỗ bị phá tan, cũng có thể tưởng tượng được kết quả sau đó rồi.

Sau khi bày tỏ quan tâm và thăm hỏi Dư gia, Tiền Phú Quý xử lý thi thể của bốn con chó sói. Mang hai miếng da sói khá nguyên vẹn đến nhà cha vợ, còn thêm thịt của hai con chó sói. Cha mẹ anh cả của Mao thị nghe thấy con gái con rể kể lại nguy hiểm tối hôm qua, kiên quyết muốn bọn họ ở lại thêm mấy đêm nữa. Ban ngày, vợ chồng Mao thị trở về thả vịt, chạng vạng tối thì chạy đến nhà mẹ đẻ. Tuy nói chạy tới lui khá vất vả, nhưng cũng chẳng là gì so với chuyện bị mãnh thú tấn công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui