Nông Viên Tự Cẩm

Tiểu Hắc nhìn thấy Dư Tiểu Thảo tựa như nhìn thấy mẹ ruột mình, phát điên xông tới. Dư Tiểu Thảo ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Vuốt đến chỗ cổ nó thì cảm giác lòng bàn tay ẩm ướt, nhìn kỹ mới phát hiện bởi vì giãy giụa quá dùng sức cho nên cổ của tiểu gia hỏa đã bị dây thừng ma sát đến chảy máu.

Dư Tiểu Thảo chậm rãi đứng thẳng người, trong mắt lóe ánh lửa phẫn nộ, lạnh lùng nhìn tên đầu sỏ gây tội kia. Thằng bé kia có chút luống cuống gãi gãi sau gáy, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta cho rằng con chó nhỏ này không có chủ, cho nên... Ta không cố ý tổn thương nó, chỉ cảm thấy nó đáng yêu, muốn thu nhận nó..."

Hạt tiêu nhỏ Dư Tiểu Liên nhìn thấy Tiểu Hắc phải đổ máu thì đau lòng xoa eo, la ầm với thằng bé kia: "Ngươi không có mắt à! Trên cổ nó có dây thừng, sao có thể không có chủ? Không muốn tổn thương? Vậy vết thương trên cổ nó từ đâu ra?"

Mấy đồng bọn bên cạnh bé trai không vui muốn đi lên tranh cãi với Dư Tiểu Liên lại bị thằng bé kia ngăn cản. Cho dù là lời nói cử chỉ hay cách ăn mặc trên người bé trai cũng đều chứng tỏ cậu bé dường như là con nhà có gia cảnh không tệ. Trên mặt mang vẻ áy này, thành khẩn nói: "Chuyện này là ta không đúng! Nhà ta ở gần đây, ta trở về lấy thuốc trị thương, bôi cho con chó nhỏ..."

Dư Tiểu Thảo nhìn theo hướng bé trai thì nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc - Đồng Nhân Đường. Chẳng lẽ bé trai này là con trai thứ hai của hiệu thuốc nào đó? Thấy Tiểu Liên còn muốn nói gì nữa, nàng vội ngăn cản nói: "Tiểu Liên, cứu người quan trọng!"

Tiểu Thảo cởi bỏ dây thừng trên cổ Tiểu Hắc, sau khi dùng khăn tay thấm nước linh thạch lau miệng vết thương cho Tiểu Hắc thì nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, ngươi biết Tiểu Thạch Đầu ở đâu không? Mau dẫn chúng ta đi!"

Tiểu Hắc gật đầu, xòe bốn chân chạy như bay về phía con đường nó vừa đi. Hai tỷ muội Dư Tiểu Thảo vội vàng chạy theo. Cậu bé kia mặt đầy nghi hoặc không hiểu tại sao hai tiểu cô nương lại đột nhiên chạy mất. Chần chờ trong chốc lát sau đó cậu bé cũng lặng lẽ theo sau.

Trong lúc Tiểu Hắc dẫn theo hai chủ nhân nhỏ đi xuyên qua con ngõ nhỏ thì bọn trẻ bị nhốt trong căn phòng ở nhà hoang cũng lục tục tỉnh lại. Bọn trẻ vừa nhìn thấy bản thân ở trong một hoàn cảnh xa lạ thì rối rít khóc nháo lên.

Ân lão đại đang uống rượu ăn thịt ở cách vách nghe được động tĩnh bèn cầm lấy một cái đùi gà đi ra, một chân đạp tung cửa, gã hưng tợn gào lên với bọn trẻ trong phòng: "Không được khóc! Nếu đứa nào không nghe lời, lão tử đánh gãy chân chó của nó!"

Hai mươi mấy đứa trẻ trong phòng bị vẻ mặt dữ tợn của gã dọa tới mức ngừng khóc ngay lập tức, sau đó lại nhỏ giọng khóc nức nở. Ân lão đại vô cùng hài lòng với sự uy hiếp vừa rồi của mình, khóa cửa lại một lần nữa sau đó lại về phòng cách vách uống rượu ăn thịt.

Một cậu nhóc mập mạp mới bị bắt hôm nay lại bắt đầu oa oa khóc: "Cha... Mẹ... Mau tới cứu con, con rất sợ..."

Một tiểu cô nương lớn hơi chút, vội che miệng cậu bé lại, dùng ánh mắt mang theo hoảng sợ nhìn thoáng qua về phía cửa, thấy không có động tĩnh mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhỏ giọng nói với cậu bé mập mạp đang khóc đến nấc lên: "Đừng khóc! Nếu khóc nữa, bọn họ thật sự sẽ đánh người! Nhìn thấy bé trai đang hôn mê bất tỉnh bên kia không? Bị bọn họ dùng một cước đá hộc máu, đã sắp một ngày còn chưa có tỉnh!"

Nhóc mập mạp sợ tới mức mặt trắng bệch, dùng sức che miệng mình lại, nước mắt lại ào ào rơi xuống. Cậu vừa khóc, vừa nấc lên nói: "Hức... cha, mẹ... con không muốn chết... hức... cha, mẹ... ai tới cứu con, sau này con không bao giờ ham chơi nữa..."

Tôn Thược Dương mặc áo choàng gấm xanh thẳm, nhăn khuôn mặt nhỏ, chán ghét nhìn vẻ mặt đầy nước mũi nước mắt của nhóc mập mạp, lạnh lùng nói: "Đừng khóc! Khóc có ích lợi gì? Khóc có thể chạy trốn?"

Nhóc mập mạp nấc một cái, dùng tay áo lau nước mũi một phen, hít hít cái mũi rồi nói: "Ta cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt không ngưng được! Ta sợ, ta muốn cha mẹ... ta đói..."

Lúc này đã là buổi chiều, thỉnh thoảng cách vách lại truyền đến mùi hương gà vịt quay, nhóc mập mạp dùng sức hít hít cái mũi, làm bộ tội nghiệp xoa cái dạ dày của mình.

Tiểu Thạch Đầu rất im lặng, đã đến nước này rồi còn có sức nghĩ đến ăn... Trong tay áo cậu còn giấu mấy miếng thịt khô nhưng cậu cũng sẽ không hảo tâm lấy ra chia sẻ với người khác. Nhị tỷ nói, trong lúc nguy cấp phải giấu nghề cho mình!

Nhóc mập mạp hít hít cái mũi, dịch người về phía Tiểu Thạch Đầu, sau đó giống như con chó nhỏ ngửi ngửi trên người cậu một cái, dùng vẻ mặt ủy khuất chỉ vào cậu nói: "Trên người của ngươi có mùi đồ ăn..."

Tiểu Thạch Đầu cạn lời, người này là chó à? Cậu vươn tay ra quơ quơ trước mặt nhóc mập mạp, thở dài nói: "Có thể do lúc bị bắt ta đang ăn thịt nướng?"

Nhóc mập mạp ngửi ngửi trên tay cậu, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Thơm quá! Còn thịt khô hay không?"

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, nói: "Không có, không biết miếng thịt nướng chưa ăn xong kia rơi ở đâu rồi!" Vẻ mặt của nhóc mập mạp tràn ngập tuyệt vọng.

Tôn Thược Dương con trai bao bối của Chỉ huy sứ tỏ vẻ không còn lời gì để nói, bây giờ là lúc thảo luận ăn sao? Hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, đứng dậy, đi đến cạnh cửa kéo muốn phá cửa. Vừa rồi hắn đã lặng lẽ quan sát, toàn bộ cửa sổ đều bị dùng gỗ đóng đinh lên nhưng thật ra trên cửa có một kẽ hở, không biết có thể hay không...

Tiểu cô nương lớn hơn một chút kia nhìn về phía hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "Vô dụng, dù là Hầu Hiểu Hiểu nhỏ tuổi nhất gầy nhất cũng không thể chui ra được, ngươi thì càng không cần phải nghĩ. Cẩn thận để đám người xấu kia phát hiện - người bên kia cũng chỉ vì muốn chạy trốn mới bị đả thương!"

Tôn Thược Dương thử một chút, sau đó quyết đoán từ bỏ ý tưởng chui ra từ khe cửa, lại kiểm tra tất cả các cửa sổ một phen, phát hiện đinh đều được đóng rất rắn chắc, không có công cụ thì rất khó có thể cạy ra. May mắn ngày thường hắn đều sẽ tùy thân mang theo quà sinh nhật phụ thân tặng cho hắn - một thanh chủy thủ nhỏ. Tôn Thược Dương rút ra một thanh chủy thủ nhỏ xinh xắn từ giày. Sau đó hắn chọn cây gỗ không đóng quá nhiều đinh rồi cẩn thận cạy lên.

Những đứa trẻ khác trong phòng đều co rúm lại thành một nhóm đang run lẩy bẩy. Có người ánh mắt lộ rõ mong đợi nhìn hắn, có người vẻ mặt đờ đẫn...

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tôn Thược Dương nhạy bén thu lại chủy thủ, bước nhanh vài bước ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, cũng ôm đầu gối cúi đầu giống như những người khác.

Người mở cửa tiến vào là người đưa cơm. Nhóm buôn người này phải dựa vào những món hàng này để kiếm một khoản tiền lớn, tự nhiên sẽ không để bọn họ đói bụng. Nhưng cũng chỉ gần như không đói chết mà thôi, không có khả năng cung cấp cho bọn họ ăn ngon uống tốt.

Người đưa cơm vào cảnh giác nhìn quanh phòng một vòng, phát hiện không khí không đúng lắm. Gã nhíu mày, chỉ vào một người vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, quát hỏi: "Làm gì? Có phải muốn chạy trốn hay không? Nếu không nói thật cẩn thận lão tử đá chết ngươi!"

Đứa bé kia bị dọa đến mức sợ đanh mặt lại, co người lại, run bần bật, như kẻ thần kinh thét chói tai: "Không phải ta! Không phải ta! Là hắn, là hắn muốn cạy ra cửa sổ muốn chạy trốn!!"

Trong lòng Tiểu Thạch Đầu lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Hỏng rồi! Quả nhiên giống như lời Nhị tỷ nói, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Ngón tay của đứa trẻ kia chỉ vào đúng Tôn Thược Dương.

Kẻ đưa cơm nhạy bén phát hiện một cây đinh trên cửa sổ đã bị cạy ra một nửa đoạn, trong lòng đổ một trận mồ hôi lạnh! Nếu cửa sổ thật sự bị tiểu tử này cạy ra, không nói đến chuyện lần mua bán này bị phá nát, bọn họ cũng rất có khả năng bị tận diệt...

"Hầu Tử, xảy ra chuyện gì?" Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của cách vách. Ân lão đại không kiên nhẫn đi tới, hô một tiếng nói với người đưa cơm.

"Lão đại, tiểu tử này muốn chạy trốn! Cửa sổ cũng đã cạy một nửa!" Hầu Tử dùng một tay xách Tôn Thược Dương lên, hung hăng ném đến trước mặt Ân lão đại.

Ân lão đại cúi người, nắm cằm Tôn Thược Dương buộc hắn đối diện với mình, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Tiểu tử, cho tới bây giờ không có con hàng nào có thể chạy trốn khỏi tay Ân lão ta! Thành thật khai báo, dùng cái gì cạy cửa sổ?"

Tôn Thược Dương "Phi" một tiếng phun ra một ngụm nước miếng về phía gã rồi quay đầu nhìn hướng khác. Ân lão đại nghiêng đầu né tránh. Gã dùng bàn tay to như quạt hương bồ hung hăng tát Tôn Thược Dương hai cái. Ngay lập tức Tôn Thược Dương cảm thấy trước mắt bỗng mờ đi, lỗ tai cũng ong ong, mặt vừa nóng rát vừa đau, trong miệng còn có vị tanh ngọt.

"Nói hay không? Công cụ cạy cửa sổ ở đâu?" Ân lão đại nắm lấy vạt áo trước của hắn, xách hắn lên từ trên mặt đất, dùng sức lắc lắc. Tôn Thược Dương cắn chặt răng, vẫn quay đầu sang một bên như cũ.

Ân lão đại giơ tay muốn đánh tiếp nhưng bị lão Ngũ ngăn cản: "Ân lão đại, đây chính là món hàng cực phẩm, nếu như trên mặt bị thương sẽ không thể bán được giá tốt nhất!"

Lão Ngũ chuyển hướng nhìn gia hỏa lúc đầu bán đứng Tôn Thược Dương, tỏ vẻ hung ác hét lên với cậu ta: "Ngươi! Chính là ngươi! Ngươi nói xem, nó giấu công cụ ở chỗ nào?"

Tên nhát gan kia không đợi lão Ngũ đi qua, đã sụp đổ kêu to lên: "Không cần đánh ta! Ta nói, ta nói - giày hắn cất giấu một thanh chủy thủ!"

Tôn Thược Dương dùng ánh mắt ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên bán đứng hắn kia. Tên kia khóc kêu: "Nhìn ta làm gì? Là ngươi muốn chạy trốn, tại sao chúng ta phải gánh nguy hiểm? Ta không nói, bọn họ sẽ đánh chết ta! Ta không muốn chết, ta phải về nhà..."

"Bốp!" Tiếng khóc la của cậu ta đột nhiên im bặt, trên mặt lưu lại dấu vết năm ngón tay rõ ràng. Lão Ngũ nôn ra một cục đờm về phía cậu ta, khinh thường nói: "Kêu cái gì? Quỷ nhát gan, kêu nữa ta sẽ treo ngươi lên đánh!"

Tên nhát gan kia ngay cả thở cũng không dám, giống như đà điểu cắm đầu giữa hai chân, co người không ngừng phát run!

Ân lão đại lục soát ra chủy thủ từ giày của Tôn Thược Dương, để lão Ngũ lấy dây thừng buộc tay Tôn Thược Dương, treo hắn ở trên xà nhà. Sau đó nhìn về phía những đứa trẻ khác, uy hiếp: "Nếu ai còn có ý nghĩ chạy trốn, lão tử lăng trì hắn! Tiểu tử, không phải ngươi rất kiên cường sao? Vậy để cho ngươi nếm thử mùi vị đối nghịch với lão tử!"

Sức nặng toàn thân đều tập trung lên trên đoạn dây thừng buộc tay, dây thừng siết sâu vào thịt, có thể tưởng tượng ra cảm giác bị treo lên trên xà nhà.

Ân lão đại nói với hai mươi mấy đứa trẻ đã bị dọa sợ chết khiếp: "Các ngươi còn có sức lực muốn chạy trốn, xem ra Ân lão đại ta vẫn quá nhân từ. Hầu Tử, sau này một ngày chỉ cho bọn chúng ăn một bữa cơm, không để đói chết là được! Miễn cho ăn no lại có sức lăn lộn mù quáng!"

Hầu Tử trả lời một tiếng, lần nữa lấy lại cầm miếng bánh đen xì xì vừa màn tới đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui