Nông Viên Tự Cẩm

Dư Tiểu Thảo lộ ra biểu cảm sợ hãi: Không lẽ khuê tú trong Kinh thành nhìn bề ngoài thì gọn gàng không lẽ bên trong đều là quỷ lôi thôi, không tắm không đánh răng?

Chu Tuấn Dương vươn người cốc nhẹ vào cái đầu nhỏ đang ngó ra ngoài cửa xe của nàng, bực tức trong lòng cũng vơi đi phần nào, hắn tức giận nói: “Ngươi nghĩ đi đâu đấy! Ta nói sạch sẽ không phải là bề ngoài mà là nội tâm. Nội tâm trong sáng, tính cách hiền lành!”

“Ồ... Ngươi cũng nhận ra nàng ta có ý khác với ngươi? Nhưng mà điều này cũng khó tránh, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Ngươi vừa anh tuấn lại nhiều tiền, tiền đồ xán lạn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của tiểu cô nương, không phải sao?” Dư Tiểu Thảo rất tự nhiên khuyên hắn.

Chu Tuấn Dương khẽ nhăn mày nói: “Có thể... Những người có ý xấu đến gần gia, gia liền cảm thấy phiền não, có chút không khống chế được bản thân muốn túm cổ đối phương ném bay ra ngoài, thế nào?”

Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, chần chừ hồi lâu mới nhỏ giọng thăm dò: “Tiểu Quận vương, không phải ngươi chỉ đối xử với nữ nhân như vậy chứ? Còn nam nhân thì sao? Mấy thiếu niên lớn lên đẹp mắt, nếu như đến gần ngươi, ngươi có phải cũng có ý muốn giết người không?”

“Đương nhiên! Chỉ cần là những người có ý xấu đến gần gia trong ba bước là gia biết ngay. Đều là nam nhân, gia cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, trực tiếp ném ra ngoài!” Chu Tuấn Dương ngước đầu lên trời, dáng vẻ kiêu ngạo thấy rõ.

Dư Tiểu Thảo thở phào nhẹ nhõm, nàng vỗ ngực, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Dường như Chu Tuấn Dương ngộ ra được điều gì trong lời nói của Tiểu Thảo. Hắn nhìn nàng chăm chú, nghi ngờ hỏi: “Ý gì đây? Sao gia cứ cảm thấy trong lời nói của ngươi có âm mưu nhỉ?”


Ánh mắt Dư Tiểu Thảo có chút vui mừng, nàng nói: “Quan hệ giữa hai chúng ta thẳng thắn như vậy, ta tính kế ngươi làm gì? Chỉ là quan tâm xu hướng tình dục của ngươi một chút mà thôi, sợ ngươi sa vào “con đường cúc hoa” không lối thoát…”

“Xu hướng tình dục? Con đường cúc hoa? Ý gì rối thế? Gia phát hiện người thường xuyên nói vài từ ngữ mà người khác nghe không hiểu, ngươi và Hoàng thượng nhất định có tiếng nói chung!” Chu Tuấn Dương liếc xéo nàng, suy đoán tính khả thi của việc này.

Dư Tiểu Thảo rụt đầu, cười nói: “Tiểu Quận vương ngươi nói sai rồi! Hoàng thượng cao cao tại thượng, trăm công nghìn việc, đọc nhiều sách vở, học rộng hiểu nhiều… Ta chỉ là một con bé nhà quê không đi học, không biết nhiều chữ, làm sao có thể có ngôn ngữ chung chứ?”

Nàng thầm nhắc nhở trong lòng, bây giờ nàng đang ở Kinh thành, nói chuyện và làm việc đều phải cẩn thận, tránh cho đồng nghiệp xuyên không tóm cái đuôi. Người ta chính là nhân vật quyền lực nhất ở thời đại này, muốn nghiền chết nàng chẳng khác nào nghiền chết một con kiến. Mặc dù nàng chẳng có tí uy hiếp nào với Hoàng thượng nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhưng nàng nào biết được, Hoàng thượng người ta đã sớm nắm chắc thân phận của nàng, mèo diễn chuột, lén lút quan sát hành động của nàng!

Lúc Dư Tiểu Thảo còn đang im lặng vì chột dạ, Lưu tổng quản ho khan hai tiếng, không nhịn được lặng lẽ nói với chủ tử: “Trong Kinh thành có vài nhà quyền quý có sở thích đặc thù, thích “đi cửa sau”, bọn họ gọi nơi nào đó ở phía sau là hoa cúc. “Con đường cúc hoa” mà Dư cô nương nói chắc là có liên quan với chuyện này nhỉ?”

Chu Tuấn Dương sinh ra và lớn lên ở Kinh thành, đương nhiên đã từng nghe nói mấy chuyện dơ bẩn này, còn từng trải nghiệm nữa. Khi hắn còn bé rất xinh xắn đáng yêu, lại thích một mình, có một lần ra ngoài một mình, bị một tên rất thích hỗn tạp bắt cóc. Sau khi nhìn thấy một màn kinh khủng như vậy, cảnh tượng dơ bẩn khiến hắn bộc phát tại chỗ, trong lúc không khống chế được bản thân đã giết luôn tên quyền quý có ý xấu với hắn. Lúc phụ vương đưa hắn về nhà, suýt chút nữa hắn đã chìm trong ý thức của bản thân, có thể mãi mãi không tỉnh lại!

Nghĩ đến chuyện cũ khó mà nguôi ngoai, Chu Tuấn Dương đột nhiên giận tím mặt. Hắn nhảy xuống từ con ngựa đang chạy băng băng, kéo dây cương dừng xe ngựa từ phía sau, xông vào trong xe, tóm lấy cánh tay Tiểu Thảo, chất vấn: “Ai nói cho ngươi mấy chuyện dơ bẩn kinh khủng này? Sau này, nếu hắn còn nói mấy chuyện lung tung này cho ngươi thì ngươi không nên nghe, tránh ô uế lỗ tại biết không! Nói gia nghe, là ai nói loại chuyện này với ngươi? Gia băm thây vạn đoạn hắn!”

Ở trong lòng Chu Tuấn Dương, Dư Tiểu Thảo chính là ánh sáng trong đêm đen, là ánh nắng ấm áp trong lạnh giá, là điều tốt đẹp thiện lương có thể gặp mà không thể cầu trên thế gian, là cứu rỗi duy nhất của hắn. Nếu có kẻ nào muốn làm bẩn mảnh đất thuần khiết này chính là kẻ địch của hắn, không chết không ngừng.


Lưu tổng quản thấy chủ tử suýt chút nữa bộc phát, không nhịn được tự tát mình một cái: Cái miệng lắm lời này của ông!

Dư Tiểu Thảo bị tiểu Quận vương nắm tay rất không thoải mái, nàng vùng vẫy mà không hất ra được bực mình nói: “Buông ra! Gãy tay, gãy tay giờ…”

Tuy Chu Tuấn Dương biết mình sử dụng bao nhiêu lực, khống chế tiểu cô nương trong phạm vi có thể thừa nhận được nhưng vẫn buông lỏng ra theo bản năng. Dư Tiểu Thảo thoát thân thành công, trách mắng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, thất tuế bất đồng tịch. Chúng ta không quen không biết, tốt nhất ngươi tránh xa ta một chút, tránh bị ta ăn vạ!”

Dư Hải ngồi bên cạnh Dư Tiểu Thảo, cẩn thận chắn giữa hai người nói: “Quận vương gia, nhiều lúc tiểu nữ nói chuyện không để ý trước sau, ngài nghìn vạn lần đừng chấp nhặt con bé.”

Chu Tuấn Dương đẩy chàng ra, đánh giá cơ thể gầy yếu của Dư Tiểu Thảo một lượt từ trên xuống dưới trong khoảng cách gần, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi? Gia cũng không có sở thích luyến đồng! Muốn ăn vạ ta, thêm ba năm, năm năm nữa rồi hãy nói? Còn nữa, ngươi trông xinh đẹp chút, đừng quá xấu! Đến lúc đó ta chịu khổ chút, miễn cưỡng thu nhận ngươi…”

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn, tức sùi bọt mép, nàng nổi giận dựng thẳng lông mày nói: “Ngươi bớt coi thường người khác đi, tương lai bản cô nương nhất định sẽ là đại mỹ nhân!”

Nàng nói xong thì sờ chiếc mũi cao của mình, đôi mắt to sáng, lông mi nhỏ như quạt… Bây giờ nàng còn đang trong tuổi lớn nhưng cũng đã là thiếu nữ vị thành niên xinh xắn đáng yêu rồi. Còn về thiên phú bẩm sinh, lớn lên sẽ khuyết thiếu như thế nào chứ… Không đúng! Tên kia vừa mới nói gì? Thu nhận nàng? Bà đây không phát uy ngươi nghĩ bà đây là mèo ốm à!


“Ngươi nghe rõ cho ta, bản cô nương sẽ không làm thiếp! Chính là cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không khiến bản thân phải chịu khổ!” Dư Tiểu Thảo chỉ vào sống mũi vừa cao vừa đẹp của Chu Tuấn Dương, nói rất hùng hổ để biểu thị thái độ bản thân.

Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ, không nhịn được cười trộm trong lòng, nghiêm túc nói: “Không ngờ rằng cái đầu ngươi không lớn mà tư tưởng còn lớn thật đó! Không làm thiếp, được! Cho ngươi làm trắc phi, thế nào, gia dễ nói chuyện chứ”

Dư Hải cảm thấy rất mông lung, mới vừa này còn vô cùng tức giận, sao giờ lại thành nói chuyện thiếp phi gì đó rồi? Con gái của hắn còn nhỏ, phải đề phòng bị chó sói hoang cắp mất, dù là Quận vương gia cũng không được… Chàng đang định bày tỏ thái độ thì bị Lưu tổng quản kéo ra ngoài từ trong xe ngựa. Dư Hải phát hiện mình lớn như vậy lại không hề có sức giãy giụa trong tay một thái giám già yếu. Người này không lẽ là công phu võ lâm mà Triệu đại ca đã nói sao?

Ngay sau khi bị túm ra ngoài, Dư Hải nghe thấy tiếng con gái ngốc của mình thở phì phò la hét: “Trắc phi? Ai muốn làm trắc phi của ngươi? Cút ra ngoài cho ta!”

“Trắc phi cũng không được? Ngươi muốn làm gì? Không lẽ muốn làm bình thê?” Tâm trạng của Chu Tuấn Dương rất tốt, giọng nói rất thiếu đòn: “Để ta xem xét xem… Được rồi, bình thê thì bình thê đi! Sau này ngươi phải đối xử với gia thật tốt…”

Dư Tiểu Thảo nổi giận, chụp lấy gối dựa ở trong xe đánh mặt Chu Tuấn Dương, nổi trận lôi đình la hét: “Nằm mơ đi! Lão nương sẽ không hầu chung một chồng với người khác đâu! Lão nương theo đuổi cả đời cả kiếp chỉ có hai người! Nếu như không làm được thì cút càng xa càng tốt cho lão nương!”

Biểu cảm của đám thị vệ đi xung quanh bảo vệ xe ngựa cứ như táo bón đến nơi, buồn cười lại không dám cười, nhịn đến nội thương.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi song song sát qua xe của bọn họ, rèm xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Một đời một kiếp chỉ hai người là điều mà người con gái nào cũng hướng tới, có thể dũng cảm biểu đạt rõ ràng ý muốn của bản thân như vậy, phải là cô gái như thế nào chứ?


“Tiểu thư, hình như là xe ngựa của Dương Quận vương. Lão già gầy gò bên cạnh hắn chính là Đại tổng quản, nghe nói là một cao thủ!” Sau khi nha đầu bên cạnh người kia nhìn thấy Lưu tổng quản thì suy nghĩ trong chốc lát mới nói.

Dương Quận vương, đây không phải là kẻ tính tính bạo ngược, giết người không chớp mắt sao? Chân mày thiếu nữ hơi nhăn lại, không phải chứ? Người như vậy sao có thể cho phép một đứa con gái không nể mặt mũi hắn ầm ĩ nói thẳng mặt hắn như vậy chứ? Nhưng mà thiếu nữ lại nghĩ đến phụ vương và mẫu phi của Dương Quận vương là một đôi khiến mọi người trong Kinh thành hâm mộ không thôi. Tĩnh Vương là kẻ si tình, có lẽ con trai út của hắn cũng được di truyền tính này!

Thiếu nữ lại nghĩ đến bản thân mình, trong lòng không ngừng hâm mộ. Người có thể thẳng thắn nói ra những lời như vậy ở trước mặt sát tinh Dương Quận vương này nhất định là có chỗ dựa. Phụ nữ có thể ở trước mặt đàn ông thích làm gì thì làm, không phải đều ỷ vào có một vị trí trong lòng hắn sao?

Hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, càng lúc càng xa. Thiếu nữ còn nghe thấy giọng nói thoải mái của người đàn ông truyền đến trong gió: “Hóa ra ngươi còn muốn độc chiếm sự sủng ái của ta à? Vậy từ giờ trở đi ngươi phải đối xử với ta tốt hơn mới được! Vai ta đau, mau xoa bóp cho ta…”

Thiếu nữ nghe những lời này, nhận thấy trong giọng nói đó tràn đầy vẻ cưng chiều. Không biết người con gái hạnh phúc kia có thể nhận được sự sủng ái của Dương Quận vương không…

Dư Tiểu Thảo đang ngồi trong xe lúc này mới phát hiện bản thân có hơi nóng nảy. Sau khi ổn định lại tâm trạng nàng đạp một cước đuổi Chu Tuấn Dương ra ngoài, lạnh lùng nói: “Bản cô nương không thèm để ý ngươi, để tránh hiềm nghi, xin tiểu Quận vương tự trọng!”

Trong lòng Chu Tuấn Dương vô cùng tiếc nuối, chậc chậc… Khó tránh những con em nhà giàu quyền quý khác thích trêu chọc con gái nhà lành, cảm giác trêu chọc bọn họ đúng là thoải mái thật! Không đúng! Là cảm giác trêu chọc tiểu nha đầu này, rất đã! Đáng tiếc tiểu nha đầu ổn định tâm trạng quá nhanh, còn tưởng rằng có thể khiến nàng hứa hẹn gì đó chứ!

“Được rồi! Đừng giận! Gia đùa ngươi chút thôi! Sao gia có thể ra tay với cọng giá đỗ nhỏ như ngươi được?” “Tiểu Quận vương, ngươi nói chuyện thoải mái vui vẻ như vậy là có chuyện vui gì sao?” “Đến hoàng trang rồi, chuẩn bị xuống xe thôi!”

Dư Tiểu Thảo khoanh tay giận dỗi ngồi trong xe. Đúng là già đầu rồi còn bị trẻ con lừa đảo mà. Nàng sống hai đời hơn ba mươi năm lại bị một đứa nhóc đáng ghét mười sáu mười bảy trêu chọc! Mẹ nó! Chu Tuấn Dương, ngươi chờ đấy cho lão nương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận