Nông Viên Tự Cẩm

"Dương Quận vương, ngọn gió nào đưa ngài đến đây!” Thượng thư bộ Hộ Lưu Gia vui vẻ chào đón hắn, sau khi hành lễ qua lại, ông gấp không chờ được hỏi: “Người Dư gia của Đường Cổ có đến không?”

Từ sau khi nhận được công văn của Dương Quận vương gửi đến từ Đường Cổ, biết được hạt ngô ở bên đó dùng nước thuốc phòng sâu bệnh gây giống, trong lòng Lưu thượng thư giống như bị mèo cào, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Mùa ngô năm ngoái, tất cả người trong hoàng trang đều chăm sóc ngô rất cẩn thận, gần như mỗi một cây ngô đều được chăm sóc kỹ càng, nhưng độ lớn vẫn kém hơn ngô trồng ra ở vùng đất cát cằn cỗi thôn Đông Sơn. Lúc xảy ra nạn châu chấu, Kinh thành cũng không phải nơi chịu tổn thất nặng nhất nhưng sản lượng ngô thấp không nói, hơn nữa hạt ngô ngô cứ như thiếu dinh dưỡng vậy. Còn thôn Đông Sơn người ta ngô trưởng thành sớm hơn và cũng thu hoạch kịp thời, một mẫu đất thu được tận chín trăm cân ngô. Đối lập quá lớn mà!

Năm ngoái còn có thể nói là lần đầu mới trồng nên không có kinh nghiệm, năm nay mà để bên Đường Cổ vượt mặt nữa thì cái mặt già của ông biết để ở đâu đây! Do đó mà Lưu thượng thư vừa nhận được tin tức đã lập tức gửi thư cầu cứu tám trăm dặm, hy vọng người của Dư gia có thể đến hoàng trang cứu vãn tình thế cho ruộng ngô!

Chu Tuấn Dương kính nể lão thượng thư tóc hoa râm này một lòng vì dân. Vốn dĩ chuyện bộ Hộ quản lý cũng không chỉ có mỗi chuyện đồng áng nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Lưu thượng thư đã dồn hết tâm huyết vào việc trồng cây trồng có sản lượng cao, một lòng nghĩ làm thế nào để dân chúng không bị đói! Lưu thượng thư xuất thân nghèo khó, có lẽ lúc còn trẻ đã trải qua cuộc sống bần hàn nên ông rất đồng cảm với cuộc sống của dân chúng, vì thế mà ông mới trở thành vị quan thực sự đặt dân chúng lên đầu.

“Đến rồi! Đang ở trên xe!” Chu Tuấn Dương vừa mới dứt lời, Lưu thượng thư đã đến chờ bên cạnh xe ngựa.

Người đầu tiên bước xuống là Anh Đào bưng lọ sành, Lưu thượng thư áng chừng tuổi của nàng ta, suy nghĩ Dư gia có thêm một đứa con gái lớn như vậy từ khi nào? Rồi ông lại nghe tiếng Anh Đào cẩn thận dặn dò: “Tiểu thư, người chậm thôi, mặt đất không phẳng, để Linh Lung tỷ đỡ người.”

Nàng ta vừa nói xong Dư Tiểu Thảo đã nhảy xuống xe ngựa, cười ha hả nói: “Đất này đã không tệ rồi, trước đây lúc ta vào rừng săn thỏ hoang, nơi đó mới gọi là khó đi… Lưu đại nhân, chào ngài, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Không biết tại sao, sau khi thấy Dư Tiểu Thảo, nội tâm thấp thỏm lo lắng của Lưu thượng thư bỗng nhiên bình tĩnh lại. Ông cười nói: “Dư cô nương cũng đến à? Tốt quá, ngô của chúng ta được cứu rồi!”


Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua những hạt ngô đã bắt đầu mọc mầm ở ven đường, cười trấn an ông: “Lưu đại nhân, không cần khẩn trương. Nước thuốc chỉ có tác dụng phòng ngừa thôi, nếu hạt giống ngô tốt, tỷ lệ bị sâu bệnh cũng sẽ giảm!”

Lưu thượng thư nhìn chằm chằm lọ sành trong tay Anh Đào, có chút lo lắng hỏi: “Đây chính là nước thuốc mà Dư cô nương chế ra sao? Hoàng trang của chúng ta trồng hơn một nghìn mẫu ngô, còn có hơn năm mươi mẫu khoai tây, số nước thuốc này có đủ dùng không?”

Dư Tiểu Thảo không hề nghĩ ngợi nói: “Đây là nước thuốc có nồng độ cao, một thùng nước chỉ cần nhỏ vào một giọt là đã phát huy tác dụng rồi, dùng quá nhiều chưa chắc đã tốt cho ngô non! Lưu đại nhân, có thể dẫn ta đến xem nguồn nước của hoàng trang trước được không?”

Lưu thượng thư gật đầu nói: “Dư cô nương mời…”

Chu Tuấn Dương ở bên cạnh ngắt lời hai người nói: “Hay là đến hoàng trang nghỉ ngơi trước, uống ly trà đã?”

Lưu thượng thư như bừng tỉnh nói: “Ôi xem ta này, chỉ nghĩ đến ngô thôi. Đi, Dư cô nương, Dư… hiền chất, tuổi của ta chắc không kém cha ngươi bao nhiêu nhỉ, thoải mái gọi ngươi một tiếng hiền chất vậy!”

Dư Hải vội vàng nói: “May mắn được Lưu đại nhân để ý đến, ngài cứ tùy ý đi…”

Nhưng Dư Tiểu Thảo lại liếc Chu Tuấn Dương một cái, nói: “Chuyện công quan trọng, chúng ta ngồi xe ngựa đến nên không mệt! Lưu đại nhân, chúng ta đến xem nguồn nước trước đi.”

Lưu thượng thư vui vẻ dẫn nàng đi, còn vừa đi vừa nói: “Nguồn nước có liên quan đến sự trưởng thành của ngô sao?”


Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút nói: “Không liên quan lắm! Ngài cũng biết đấy, ngô chịu hạn không ưa ngập úng, nếu như không có mấy ngày đại hạn giống như năm ngoái thì nước mưa là đủ dùng rồi! Kiểm tra nguồn nước chỉ là lo trước khỏi họa mà thôi.”

Lưu thượng thư mờ mịt gật đầu, luôn miệng nói: “À, à…”

Hoàng trang dựa lưng vào một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô Kinh thành, nước suối trên núi tụ hội ở sau nó, hình thành một hồ nước tự nhiên. Nhưng mà hoàng trang khá lớn nên cách một nơi nhất định lại đào một cái giếng nước, vừa kháng hạn vừa phòng hạn.

Trong hồ có các động vật linh tinh như cá tôm, Dư Tiểu Thảo cũng không muốn trong hồ có thủy quái xuất hiện nên nàng không động tay động chân với nó. Nàng xem xét các giếng nước một lượt, sau khi thay đổi chất lượng nước trong giếng thì nói với Lưu thượng thư: “Nguồn nước còn hơi kém so với thôn Đông Sơn chúng ta, nhưng cũng coi là đủ tiêu chuẩn rồi. Người của ngài đến đủ chưa? Có thể bắt đầu rồi!”

Lần này đến đây Lưu thượng thư dẫn theo hai Thị lang và một Ti dữu của Thương bộ. Dù sao ông cũng là lão đại bộ Hộ, làm sao mà chuyện nào cũng để ý được? Lưu thượng thư hướng ánh mắt hỏi thăm của mình về phía Ti dữu Thương bộ.

Lý Ti dữu vội nói: “Trong hoàng trang có hơn một trăm hộ gia đình, nam nhân trưởng thành có sức lao động có hơn bốn trăm người. Nếu như không đủ thì thuộc hạ có thể đến thôn trang gần đây mượn thêm người đến.”

Địa thế của hoàng trang không tệ, đất đai màu mỡ. Ngoài hoàng trang ra còn có rất nhiều nhà giàu mua thôn trang ở xung quanh, ví dụ như thôn trang bên cạnh là do một Vương gia nhàn tản ở trong Kinh thành mua. Vị Vương gia nhàn tản này cũng coi như em họ của Thái thượng hoàng, cũng xuất thân nông dân, không có sở trường gì, sau khi Thái thượng hoàng khai quốc thì được phong lên làm Thân vương, không có chức quyền, chỉ hưởng bổng lộc. Nghiêm túc mà nói thì Chu Tuấn Dương còn phải gọi ông ta là ông nữa!

Dư Tiểu Thảo nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần đâu! Cũng không phải việc nặng nhọc gì, phụ nữ và trẻ con bảy, tám tuổi cũng làm được.”


Thật ra cũng không có gì khó, chỉ là nhỏ nước linh thạch vào thùng nước sau đó tưới cho rễ cây ngô non thôi. Nhưng mà phải tưới từng cây một nên phải có kiên nhẫn.

Lưu Ti dữu tập hợp hết người làm đến, người rót nước, kẻ tưới nước, chỉ trong chớp mắt hoàng trang đã bận rộn hẳn lên. Dư Tiểu Thảo cũng không rảnh rỗi, nàng đoán “nước thuốc” mình mang đến có lẽ không đủ dùng nên giả vờ tự lấy thảo dược đun thành một nồi nước thuốc, cuối cùng nhân lúc không ai chú ý đổ một lọ nước linh thạch vào là đã đại công cáo thành.

Sáu bảy trăm người, hơn hai nghìn mẫu đất, một người làm khoảng ba mẫu, một ngày là có thể làm xong. Trong hoàng trang có người của bộ Hộ giám sát chặt chẽ, Chu Tuấn Dương sợ Dư Tiểu Thảo cảm thấy nhàm chán nên đề nghị: “Phía sau là núi nhỏ, tuy không có động vật lớn nhưng mấy loại như thỏ hoang, gà rừng… vẫn có đủ. Có muốn đến đó không?”

Thảm thực vật trên Tây Sơn của thôn Đông Sơn bị châu chấu phá hỏng, động vật nhỏ cũng sắp tuyệt chủng. Từ mùa hè năm ngoái, Dư Tiểu Thảo đã không được nếm hương vị của gà rừng nữa rồi. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Được! Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nếu có thể bắt được thỏ hoang gà rừng gì đó buổi trưa còn có thêm món ăn!”

Anh Đào vừa nghe lên núi săn thú đã xung phong đi cùng. Dư Hải không yên tâm để con gái ở chung một chỗ với Quận vương gia nên cũng đi theo, rất sợ con gái bị chó sói hoang gian xảo lừa gạt.

Núi nhỏ sau hoàng trang cỏ xanh mọc um tùm, vô cùng tươi tốt. Dư Tiểu Thảo học bản lĩnh nhìn đường tắt con mồi đi qua của Triệu Hàm, đặt mấy cái bẫy ở nơi thỏ hoang, gà rừng hay lui tới, còn để lại một ít nước linh thạch ở những bụi cỏ gần đó nữa.

Chu Tuấn Dương không mang dụng cụ săn theo nhưng mà như vậy cũng không làm khó được hắn. Hắn chém mấy cây trúc rồi vót nhọn, làm thành trường mâu để sử dụng. Có lẽ vì nạn châu chấu ở Kinh thành không nghiêm trọng như thôn Đông Sơn nên trong núi thỉnh thoảng cũng có bóng dáng của thỏ rừng lóe lên trong bụi cỏ.

“Ngoài này ít thú săn, đi vào bên trong đi!” Nếu trên núi không có mãnh thú nào thì còn gì phải băn khoăn nữa chứ? Dư Tiểu Thảo ở ngay sau lưng Lưu tổng quản và Chu Tuấn Dương, dùng gậy trúc chọc chọc bụi cỏ.

Đột nhiên trong bụi cỏ cách đó không xa có tiếng động. Dư Tiểu Thảo nhặt một cục đá lên ném qua bên đó. Một con gà rừng màu lông sặc sỡ xông ra từ trong bụi cỏ rậm rạp, hoảng loạn đập cánh không để ý đường bay, bay thẳng về phía Chu Tuấn Dương.

Chu Tuấn Dương không hề hốt hoảng mà dùng gậy trúc đập đầu gà rừng. Con gà rừng giãy được hai cái thì không động đậy nữa. Anh Đào không có kinh nghiệm đi săn, vui vẻ tiến về phía con gà rừng xách nó về: “Tiểu thư, hình như con gà này bị đánh ngất rồi, nô tỳ buộc cánh của nó lại thì lát nữa nó có tỉnh lại cũng không trốn thoát!”


Anh Đào buộc gà rừng như buộc bánh chưng, bỏ vào trong cái giỏ nàng ta mang theo.

[Chỗ con gà rừng thường lui tới kia có trứng gà rừng!] Tiểu Bổ Thiên Thạch lười biếng nhắc nhở một câu. Bước chân của Dư Tiểu Thảo đã bước ra lại thu về, đi về phía bụi cỏ khá rậm rạp kia.

Anh Đào tò mò theo sau nàng, chờ Dư Tiểu Thảo lật bụi cỏ ra thì kêu lên kinh ngạc: “Tiểu thư, tiểu thư! Có trứng gà rừng này! Bảy, tám quả trứng gà rừng!”

Dư Tiểu Thảo bị tâm trạng vui vẻ của nàng ta lây nhiễm, nàng cũng cười nói: “Còn không mau nhặt về! Buổi trưa chúng ta nấu món trứng gà rừng xào củ kiệu, ngon lắm đấy!”

Anh Đào vui vẻ nhặt số trứng lên bỏ vào trong giỏ, dùng rơm rạ lót cẩn thận rồi mới rảnh rỗi hỏi: “Tiểu thư, có trứng gà rừng rồi nhưng củ kiệu là cái gì?”

Dư Tiểu Thảo lại tiến lên mấy bước, khom người chỉ vào những cây nhỏ thon dài mọc trong bụi cỏ nói: “Này! Đây là củ kiệu đó. Nhổ cẩn thận nhé, tốt nhất là nhổ cả rễ cây hình tròn của nó ra.”

Anh Đào hứng thú bừng bừng, nghe xong liền ngồi xuống nhổ củ kiệu. Gặp phải chỗ đất cứng nàng ta còn cẩn thận dùng miếng trúc nhỏ xới đất lên, cố gắng đào củ kiệu nguyên vẹn nhất có thể.

Dư Tiểu Thảo thấy chủ tớ Chu Tuấn Dương đã đi xa bèn đứng tại chỗ chờ Anh Đào. Nàng ta chưa lên núi bao giờ, sợ nàng ta bị lạc đường. Tuy ngọn núi này chẳng so được với Tây Sơn ở thôn Đông Sơn nhưng mà nếu như bị lạc thì việc tìm người cũng khá phiền phức.

Chu Tuấn Dương đi vào đó thêm một đoạn đã bắt được hai con thỏ hoang và một con gà rừng, còn bắt được một con heo bạch ngạch từ trong động. Heo bạch ngạch thực ra chính là chồn bạc má bắc, một loài động vật sống trong hang có thể hình không lớn, thịt tươi mềm ngon miệng, là một món ăn dân dã khá ngon.

Lúc này Anh Đào cũng đào được không ít củ kiệu. Nhìn sắc trời, Dư Tiểu Thảo bèn đi dọc theo đường đã đi lên để xuống núi. Nơi mà nàng đặt bẫy lại thu được thêm hai con thỏ hoang sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận