Xuân đến trên núi cỏ cây tươi tốt, không thiếu nguyên liệu. Những con thỏ hoang, gà rừng này rất béo. Buổi trưa, các quan viên bộ Hộ cũng ăn sạch đồ ăn nàng nấu, ăn một bữa ăn dân dã no căng bụng.
Buổi chiều, Dư Tiểu Thảo rảnh rỗi không có việc gì làm, đi một vòng thăm thú hoàng trang. Chu Tuấn Dương thì giống như hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cho nàng về lịch sử của hoàng trang.
Khi triều Đại Minh mới thành lập, các quan viên tiền triều chết hoặc trốn, những quan viên có thôn trang quy phục triều đình. Phần lớn thôn trang đều bị tịch thu, ban thưởng cho bề tôi có công. Mà thôn trang do Đại thái giám Tào tổng quản của tiền triều quản lý trên danh nghĩa là thôn trang lớn nhất một phương lúc bấy giờ, diện tích hơn mười tám ngàn. Một thôn trang lớn như vậy, Thái thượng hoàng ban thưởng cho người khác cũng không được nên liền coi nó như hoàng trang, thu được lợi nhuận thì cho vào quốc khố, ông cũng phái thái giám ông tín nhiệm đến quản lý, trong hoàng trang cũng có đủ loại người như trưởng trang, giáo quan, hộ gia đình, thái giám chỉ cần đốc thúc, việc trồng trọt vẫn phải nhờ vào trưởng trang và những hộ gia đình có kinh nghiệm.
Trên cả con đường vừa mới đi qua, ruộng đất trồng ngô và khoai tay dù sao cũng vẫn còn ít, còn lại đều trồng lúa mì và lúa nước vụ xuân. Đất đai của hoàng trang phì nhiêu màu mỡ, cây nông nghiệp phát triển rất thuận lợi.
Chạng vạng, phần lớn ngô và khoai tây đã được tưới xong “nước thuốc”, cha con Dư Tiểu Thảo bèn ngồi xe trở về phủ tướng quân. Chu Tuấn Dương không muốn trở về nhìn mặt nữ nhân đáng ghét kia nên ở lại phủ tướng quân ăn bữa cơm chiều, còn dây dưa ở lại đến khuya mới chịu trở về.
Trở về phủ, Tĩnh Vương phi đã rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường ngủ. Giang Tư Nhàn không để ý ám chỉ của đám người Mai Hương, lúm đồng tiền cười lên như hoa nói chuyện với cô mẫu nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột và lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa.
Tĩnh Vương phi biết con trai út đến hoàng trang xử lý việc công nhưng trễ thế này còn chưa về nhà thì đúng là có chút vấn đề thật. Bà ấy nhìn đứa cháu gái đang thấp thỏm không thôi, thở dài trong lòng: Có lẽ bà ấy sai rồi, không nên mềm lòng để cháu gái ở lại.
Trước đây, sau khi con trai trở về từ Đường Cổ, mỗi ngày ít nhất có hơn nửa ngày ở bên cạnh bà ấy, dù cho con trai bà ấy không nói được lời hay ý ngọt, cũng chẳng nói được mấy câu nhưng bà ấy vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự thân thiết giữa hai mẹ con.
Nhưng mà hôm qua, sau khi con trai trở về thấy Giang Tư Nhàn thì biểu cảm như nuốt phải ruồi vậy. Cả bữa cơm tối không hề nói một câu nào, vừa ăn cơm xong đã vội trốn ra ngoài. Nghe nói là đến thư phòng ở ngoại viện, lôi kéo phụ vương nó đánh cờ đến nửa đêm. Hôm nay thì trời còn chưa sáng đã rời phủ, bước chân vội vã như kiểu đằng sau có chó dữ đuổi theo vậy.
Lại nhìn chiếc đồng hồ kỳ lạ mà con trai bà ấy mang về từ Tây Dương, xem giờ rất thuận tiện. Ôi, sắp mười giờ rồi, đã quá giờ nghỉ ngơi của bà ấy từ sớm. Nhưng con trai út còn chưa về nhà, mà đứa cháu gái không biết điều của bà ấy vẫn còn ngồi đây dây dưa không dứt...
“Trúc Hương, mẫu phi đã ngủ chưa?” Đang lúc Tĩnh Vương phi hối hận muôn phần thì giọng nói trầm thấp của con trai út vang lên từ ngoài cửa.
Giang Tư Nhàn đang ngồi bên cạnh bà ấy lập tức đứng phắt dậy từ trên ghế con. Nàng ta nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và bất mãn của Tĩnh Vương phi nên đành ngại ngùng ngồi xuống, có vẻ lúng túng nói: “Cô mẫu, công việc của Dương ca ca vất vả thật đó, muộn thế này mới về nhà...”
“Hoàng thượng tín nhiệm nó mới giao chuyện lớn trồng trọt ngô và khoai tây cho nó. Năm ngoái vì thiên tai mà tổn thất rất nhiều lương thực. Nếu như năm nay lại không trồng được hoa màu, sợ rằng Hoàng thượng sẽ trách tội xuống...” Trong giọng nói của Tĩnh Vương phi ẩn chứa vẻ hơi lo lắng.
Giang Tư Nhàn đảo mắt nói: “Con thấy Dương ca ca có thể giao việc cho những quan viên bộ Hộ kia mà? Dương ca ca xuất thân quyền quý, chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm nông, sao phải hạ thấp mình làm chuyện hao công tốn sức này chứ?”
Ở trong mắt nàng ta, Chu Tuấn Dương phụ trách ruộng thí nghiệm của hoàng trang sẽ phải giao lưu với một đám chân đất mắt toét, dù có tài năng đến đâu cũng không có đất dụng võ, lại còn trở thành điền ông trong miệng đám quyền quý kia nữa. Tự hạ thấp thân phận, hạ nhục văn nhã!
Nghe nói mẫu phi còn chưa đi ngủ, Chu Tuấn Dương có chút kinh ngạc. Nhưng sau khi vào phòng của bà lại thấy Giang Tư Nhàn đang ngồi lì ở đó, hắn lập tức hiểu hết, trong lòng càng thêm chán ghét nữ nhân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn này.
“Mẫu phi, sao muộn thế này người còn chưa đi ngủ? Không phải thái y đã dặn người rồi sao? Sức khỏe của người không thể thức đêm, cũng không thể quá mệt mỏi.” Hắn coi như không thấy Giang Tư Nhàn đang liên tục nháy mắt với hắn, trong giọng nói hơi có vẻ oán trách và quan tâm.
“Ta không mệt...” Tĩnh Vương phi còn chưa nói hết đã ngáp một cái thật to, nước mắt tràn ra từ khóe mắt. Bà ấy ngượng ngùng cười cười.
“Dương ca ca, là muội không tốt. Muội và cô mẫu nói chuyện hợp quá, không để ý đã muộn thế này rồi...” Giang Tư Nhàn nhân cơ hội tiến lại gần, mở đôi mắt to trong veo như hồ nước nhìn Chu Tuấn Dương.
Vẻ mặt Chu Tuấn Dương run lên, lạnh lùng nói với hai người hầu Mai Hương, Lan Hương: “Hai ngươi là người chết à? Người khác không biết điều dây dưa không đi, các ngươi liền không đuổi đi sao? Nếu như sức khỏe của mẫu phi có vấn đề gì các ngươi chịu trách nhiệm được sao?”
“Quận vương gia bớt giận, bọn nô tỳ biết sai rồi!” Trong lòng Mai Hương, Lan Hương vô cùng oan ức. Các nàng nhắc nhở biểu tiểu thư hơn năm lần rồi, nhưng mà nàng ta luôn coi như không nghe thấy. Người tới là khách, các nàng cũng đâu thể vượt quá chức phận đuổi nàng ta chứ?
Giang Tư Nhàn đang đứng cách Chu Tuấn Dương một bước xấu hổ muốn chết. Dương ca ca quá vô tình rồi, dù sao nàng ta cũng là em họ của hắn, có cần nói khó nghe như vậy không?
Chu Tuấn Dương vẫn coi nàng ta như không khí, hắn nói với hai tỳ nữ: “Nể tình các ngươi phạm lỗi lần đầu nên ta sẽ bỏ qua. Nếu như còn có lần thứ hai ta nhất định sẽ nghiêm phạt không tha!”
Tĩnh Vương phi thấy hai thị nữ của mình quỳ dưới đất run run hoảng sợ như chim cút, tuy trong lòng có chút không nỡ nhưng bà ấy cũng biết con trai chỉ mượn việc này phát uy, gián tiếp nhắc nhở Giang Tư Nhàn.
“Cảm ơn Quận vương gia!” Mai Hương nơm nớp lo sợ đứng lên, vội chạy đến trước mắt Giang Tư Nhàn nhỏ giọng nói: “Biểu tiểu thư, đến giờ nương nương đi ngủ rồi, mời tiểu thư ngày mai lại đến.”
Giang Tư Nhàn cảm thấy như bị người khác tát một cái đau rát. Nàng ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, vội vã chào cô mẫu rồi mau chóng rời khỏi. Nếu đổi lại là người khác, sau khi xảy ra loại chuyện này thì làm gì có mặt mũi ở lại phủ Tĩnh Vương nữa. Nhưng mà có lẽ ý muốn trở thành người trên người khác của Giang Tư Nhàn quá lớn, nên nàng ta vẫn mặt dày ở lại...
Tĩnh Vương phi nhìn theo bóng lưng của cháu gái khẽ thở dài nói: “Khi còn bé, Nhàn nha đầu cũng ngoan ngoãn đáng yêu, sao lớn lên lại như vậy chứ? Dương Nhi đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa mẫu phi nghĩ lý do đưa con bé về.”
“Mẫu phi, người cũng vậy, mèo con chó con gì đó đều mang về nhà. Nếu người cảm thấy chán thì có thể để gọi Duyệt nha đầu nhà tiểu thúc đến nói chuyện với người.” Chu Tuấn Dương bày tỏ bất mãn trong lòng.
Tĩnh Vương phi biết “Duyệt nha đầu” mà con trai bà ấy nói đến là con gái của em trai út trong nhà bà. Con bé mới chín tuổi, thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, khiến người khác yêu thích. Con trai nói Duyệt nha đầu rất tốt, đúng là không sai.
“Dương Nhi, con không muốn gặp Nhàn nha đầu, không phải là vì con bé có ý với con đó chứ?” Tĩnh Vương phi trêu chọc hỏi.
Vẻ mặt Chu Tuấn Dương tràn đầy coi thường nói: “Nếu nàng ta chỉ đơn thuần thích con thì con cũng sẽ không ghét nàng ta như vậy. Nàng ta tâm tư kín đáo lại còn giả vờ đơn thuần không hiểu sự đời khiến người khác nhìn mà buồn nôn!”
Tĩnh Vương phi muốn nói đỡ cháu gái mấy câu nhưng nhớ đến năng lực đặc thù của con trai nên lại thôi. Bà ấy im lặng trong chốc lát rồi nói với con trai đang có ý muốn rời đi: “Nghe nói Dư nha đầu đến Kinh thành, ngày khác mời con bé đến Vương phủ làm khách đi. Đơn thuốc con bé kê ta vẫn luôn uống nhưng luôn cảm thấy không có hiệu quả như khi uống ở Đường Cổ. Nếu như con bé không bận thì để con bé bắt mạch cho ta, xem có cần đổi thuốc không.”
Bà ấy vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của con trai. Quả nhiên vừa mới nhắc đến tiểu nha đầu Dư gia, vẻ mặt của con trai cũng trở nên nhu hòa hơn, ánh mắt dường như ấm áp hơn nhiều. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con trai lại thua trong tay tiểu nha đầu Dư gia. Ôi! Nha đầu kia năm nay mới nhiêu tuổi đâu? Mười một nhỉ? Hình như còn chưa dậy thì nữa! Con trai cũng không phải loại biết dỗ con gái, buồn chết người...
“Sức khỏe của mẫu phi quan trọng, ngày mai con sẽ đến đó mời người qua đây. Tiểu Thảo vẫn luôn nhớ mẫu phi đó, hôm nay còn hỏi tình hình của người nữa!” Chu Tuấn Dương không nhịn được nói tốt cho Dư Tiểu Thảo mấy câu trước mặt mẫu phi.
Tĩnh Vương phi nhìn con trai đầy thâm ý nói: “Nghe nói năm ngoái thôn Đông Sơn là nơi chịu tổn thất nặng nề từ nạn châu chấu, cũng không biết đám hoa cỏ trong sơn cốc có sao không, có phải chịu tai họa này không nữa? Dương Nhi, biệt viện Tây Sơn của chúng ta tu sửa đến đâu rồi? Đến mùa hè có thể đến đó tránh nóng, cũng khá tốt!”
Chu Tuấn Dương nói: “Biệt viện đã tu sửa xong rồi. Nếu như không phải năm ngoái có nạn châu chấu làm chậm trễ thì bây giờ đã có thể ở được rồi. Mùa thu năm ngoái bầy sói xuống núi, nếu như không phải con vừa khéo ở đó thì sợ rằng Dư gia sẽ phải đứng mũi chịu sào... Cũng may mấy chục con chó sói đều bị giết sạch, tấm đệm giường bằng da sói con mang về là Dư Tiểu Thảo biếu người đó!”
Trước đó Tĩnh Vương phi cũng biết chuyện bầy sói, bây giờ nghe lại trong lòng vẫn còn sợ: “Ở ngay dưới chân núi, tuy là đào rau củ dại, săn thú dễ dàng nhưng cũng rất nguy hiểm. Bảo phụ vương con phái một đội thị vệ đến canh giữ ở biệt viện, nếu như Dư gia xảy ra chuyện gì thì ở gần cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dương Nhi, hôm nay công việc có bận không, con có mệt không?”
“Không mệt, con chỉ đi theo đến đó thôi, chủ yếu vẫn phải dựa vào nước thuốc của Tiểu Thảo... Mẫu phi, cũng không còn sớm nữa, người mau đi ngủ đi. Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp.” Chu Tuấn Dương thấy Tĩnh Vương phi có vẻ mệt mỏi vội vàng đỡ bà ấy nằm xuống, cẩn thận đắp chăn gấm cho bà.
Tĩnh Vương phi hưởng thụ sự quan tâm hiếm có của con trai út, cười gật đầu nói: “Được, cả hai ruộng thử nghiệm đều đã trồng xong, lần này con hẳn là có thể ở lại Kinh thành ít lâu nhỉ?”
Chu Tuấn Dương suy nghĩ một lát, có vẻ gian xảo nói: “Nếu như không có người không liên quan chướng mắt con thì con sẽ ở lại phủ với mẫu phi nhiều hơn. Nếu như có người nói chuyện với mẫu phi rồi thì bên Đường Cổ còn chút việc, có lẽ con sẽ ở đó đến khi trong phủ sạch sẽ thì thôi!”