Nông Viên Tự Cẩm

"Thần cho là, dĩ nhiên sinh trưởng và sản lượng của cây nông nghiệp có liên quan với phương pháp trồng trọt và người trồng trọt, nhưng liên quan không lớn. Hoàng thượng ngài cũng nói, ngô vốn chính là cây trồng sản lượng cao, có lẽ không có Dư gia sản lượng của ngô sẽ không đạt tới độ cao như vậy trong hai năm qua, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu. Thần cho là, ban thưởng cho Dư gia thì được, về phần phong quan... Xin Hoàng thượng nghĩ kỹ lại!"

Sau khi Dương Ngự sử này bị Hoàng thượng mắng vì tiểu cô nương Dư gia, thật giống như có huyết hải thâm cừu với Dư gia vậy. Lần trước là phản đối việc phong quan cho nữ tử, bây giờ ngay cả đường làm quan của nam nhân Dư gia cũng định chặn luôn.

Chu Tuấn Dương chưa mở miệng, Lưu thượng thư của bộ Hộ đã cướp trước một bước, nói: "Dương ngự sử, lời ấy sai rồi! Hoàng thượng đã từng nói: Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng! Ngài xuất thân quan lại thế gia, đoán chừng đời này cả ruộng cũng chưa từng xuống, càng không cần nói cuối cùng một mẫu đất có thể tạo ra bao nhiêu lương thực! Cây trồng như vậy, ví dụ như lúa mì nhé, ruộng tốt giống nhau, người chăm sóc khác nhau, sản lượng chênh lệch mấy chục hoặc trên trăm cân cũng có thể. Đây là một trong những nguyên nhân vì sao bộ Hộ trưng cầu lão nông có kinh nghiệm giúp đỡ trồng trọt cây trồng mới."

"Có kinh nghiệm? Lưu đại nhân cũng nói, khác biệt ở hai chữ “kinh nghiệm”. Ngô và khoai tay đều là cây trồng mới mang về từ nước ngoài, sao Dư gia lại có thể nói là có kinh nghiệm được?" Dương Ngự sử hừ lạnh một tiếng, trước nay ông ta đều chướng mắt Lưu Thượng thư xuất thân quê mùa này, bây giờ lại càng không thích hơn.

Tính bướng bỉnh của Lưu Thượng thư cũng nổi lên, cứng cổ nói: “Cho dù thế nào, Dư gia tổng kết ra phương pháp trồng trọt chính xác, năm nay còn tự mình đến hoàng trang hướng dẫn trồng ngô. Trên thực tế, tình hình sinh trưởng của ngô năm ngoái thật sự không bằng năm nay. Lão thần đã hướng dẫn trên dưới bộ Hộ làm ghi chép tỉ mỉ, mời Hoàng thượng xem qua!”

Tô Nhiên đi xuống nhận lấy sổ gấp của Lưu Thượng thư, đưa nó đến trước mặt Hoàng thượng. Chu Quân Phàm nghiêm túc xem qua, phát hiện ngô năm nay chẳng những sinh trưởng tốt, thời kỳ sinh trưởng còn rút ngắn hơn năm ngoái hai mươi ngày. Hắn sờ sờ cằm, sao đồng hương xuyên không này làm được thế?

Theo hắn biết, tiểu nha đầu kia chỉ tới hoàng trang một lần, điểm khác nhau duy nhất của việc trồng ngô chính là nước thuốc tên “diệt trừ sâu bệnh hại” do tiểu nha đầu mang tới. Xem ra, tất cả điểm mấu chốt đều ở trên nước thuốc này! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này giống như trong tiểu thuyết xuyên không kiếp trước viết, có mang tới không gian linh tuyền? Linh tuyền có thể xúc tiến sinh trưởng của cây nông nghiệp?

Chu Quân Phàm cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ phong phú của mình. Hắn thu lại suy nghĩ, bảo Tô Nhiên đưa sổ gấp cho các đại thần truyền đọc. Sự thật thắng lời nói, người của Dư gia đúng là có chút tài năng trong việc làm ruộng.

Sau khi Thượng thư bộ Công xem qua thì cẩn thận nói: "Hoàng thượng, thần cũng thừa nhận về mặt làm ruộng Dư gia có chỗ hơn người. Nhưng trên đời người có sở trường về một mặt nào đó cũng không chỉ mỗi Dư gia. Nếu như làm ruộng tốt là được phong quan, có phải người xuất sắc trong thủ công cũng phải phong quan, nhân tài kiệt xuất trong buôn bán cũng phải phong quan không?"

Tham tri Chính sự Trương đại nhân đã thăng lên nhị phẩm vội vàng tiến lên nói: "Cái gọi là luận công ban thưởng, bây giờ chuyện quan trọng trong quan trọng của triều Đại Minh là cái gì? Chính là chuyện trồng trọt! Bảo đảm dân chúng ăn no mặc ấm mới là gốc rễ để quốc gia yên bình! Dư gia đã trồng ra ngô và khoai tây sản lượng cao, lập công cho xã tắc, thần cho rằng có thể phá lệ phong thưởng!"

Dương Ngự sử hừ lạnh một tiếng, nói: "Trương đại nhân, ngô và khoai tây là cây trồng sản lượng cao Hoàng thượng bảo Dương Quận vương tìm về. Đã là cây trồng sản lượng cao, cho dù không có Dư gia, sản lượng của nó cũng sẽ không thấp! Hoàng thượng, thần cho rằng Dư gia chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.

Lưu Thượng thư phùng mang trợn má nhìn Dương Ngự sử: "Dương đại nhân, lúc hạt giống ngô và khoai tây vận chuyển tới, sao ngài không nói đầu cơ trục lợi, giành chút ban thưởng công danh cho mình đi?"

Lông mày của Dương Ngự sử dựng thẳng: "Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó! Lão phu cũng không quản lý chuyện trồng trọt, cần gì phải vượt qua chức phận chứ?"

...

"Đừng tranh cãi nữa!" Chu Quân Phàm bóp bóp sống mũi, bị mấy lão già này tranh cãi đến đau cả đầu. Hắn quăng vấn đề rắc rối cho tiểu đường đệ: "Dương Quận vương, đệ có cao kiến gì không?"

"Rốt cuộc Dư gia mưu lợi, hay là có bản lĩnh thật sự, năm sau thử một lần sẽ biết! Đầu mùa xuân năm sau, đồng thời trồng trọt ở hai nơi Kinh thành và Đường Cổ, ruộng tốt của hoàng trang trong Kinh thành vẫn do bộ Hộ phụ trách, Đường Cổ thì do Dư gia phụ trách. Lúc này năm sau, kết quả tự nhiên sẽ rõ thôi!" Chu Tuấn Dương tràn đầy lòng tin với Dư Tiểu Thảo, hắn cho rằng nếu không có Dư Tiểu Thảo, chắc chắn sản lượng ngô và khoai tây sẽ không cao như vậy!

Chu Quân Phàm cũng cảm thấy cứ tranh cãi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ dùng sự thật mà nói chuyện đi! Lập tức đồng ý với cách của Dương Quận vương.

Mắt phượng của Chu Tuấn Dương khẽ nhếch, nghiêng nghiêng nhìn Dương Ngự sử một cái, nói: "Hy vọng đến lúc đó, sự thật ở trước mặt, Dương đại nhân đừng phản đối quyết định của Hoàng thượng nữa!"

"Nếu như sản lượng cao của ngô thật sự có liên quan với Dư gia, đương nhiên lão thần tâm phục khẩu phục!" Dương Ngự sử tự cho là mình thành công ngăn cản việc ban thưởng cho Dư gia, hãnh diện chắp tay với Dương Quận vương, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi điện Kim Loan trong tiến “bãi triều”, giống như một con gà trống liên tục đấu thắng vậy.

Trên nông trang của Dư gia ở trấn Đường Cổ đã trồng đậu nành rồi. Bây giờ, nhà nhà trên nông trang đều có chút tiền dư, ruộng đất cũng được chia vào tay các gia đình giống như năm trước, cho thuê chỉ lấy bốn phần. Các tá điền trong nông trang càng cảm tạ ân đức của đông gia hơn, đông gia trước kia coi như khá nhân từ, cho thuê cũng thu tới năm phần. Đông gia bây giờ chẳng những hiền lành, quan tâm tới tá điền, giúp bọn họ vượt qua thời khắc khó khăn nhất, còn giảm tiền thuê đất... Các tá điền đều vui mừng vì mình đi theo một chủ tử tốt!

Vì sau khi thu hoạch ngô, Dương Quận vương đã trở về Kinh thành. Dư Tiểu Thảo bèn bàn bạc với quản sự hắn để lại, đều trồng đậu lên tám trăm mẫu đất của hắn, đợi sau khi thu hoạch lại tiếp tục trồng lúa mì vụ đông, hay để trống giữ mùa xuân năm sau trồng ngô thì đợi hắn quyết định sau.

Mùa hè nóng bức lại đến, biệt viện của phủ Tĩnh Vương đã xây xong, Dương Quận vương hộ tống mẫu phi đi tới biệt viện Tây Sơn tránh nắng. Biệt viện xây ở giữa sườn núi, xung quanh cây cối xanh mướt, tú sắc xanh um. Đình đài lầu các trong trạch viện lung linh tinh xảo, hồ nước thủy tạng thanh u xinh đẹp, cổ thụ chọc trời đứng thẳng đến mây xanh, núi giả làm từ đá hiếm cao vút thẳng tắp... Tĩnh Vương phi lập tức thích biệt viện này ngay.

Sau khi trải qua tu sửa, trạch viện mua được từ chỗ phu nhân của Ngô huyện lệnh trong thành Đường Cổ trở thành phủ đệ của Quận vương. Đường Cổ là đất phong của Dương Quận vương, sao có thể không có nhà thuộc về mình được?

Nhưng mà, Dương Quận vương rất ít khi vào ở phủ đệ của Đường Cổ, lúc ở Đường Cổ đều ở trong biệt viện Tây Sơn với Tĩnh Vương phi. Bởi vì, như thế sẽ dễ đi ăn chùa cơm của Dư gia! Nếu mọi người biết nguyên nhân lớn nhất Dương Quận vương được bọn họ cho rằng là đứa con có hiếu vào ở biệt viện Tây Sơn là vì điều này, chỉ sợ không ít người sẽ bị dọa đến rớt cằm!

Sau một trận mưa, không khí lộ vẻ ẩm ướt mà tươi mát, gió núi nhè nhẹ thổi tới, mùa hè nóng bức cũng mát mẻ hơn mấy phần. Dương Quận vương hào sảng ngồi trên bàn cơm tối của Dư gia, ghét bỏ nhíu mày nhìn cơm tối có chút thanh đạm. Mùa hè, thức ăn của Dư gia lấy thanh đạm làm chủ, không phải không mua nổi thịt, mà là trời nóng, không ăn nổi đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ.

"Tương châu chấu đâu! Chưng lên một đĩa cho gia!" Chu Tuấn Dương không thịt không vui nhìn bàn ăn đồ ăn chay là chính này, sau khi ăn hai miếng, đưa ra yêu cầu.

Dư Tiểu Thảo lùa cơm, trong miệng ú ú ớ ớ nói: "Hết rồi..."

"Hết rồi? Là hết rồi hay nha đầu hẹp hòi ngươi không nỡ?" Dường như tính tình của Chu Tuấn Dương hôm nay có chút khó chịu.

Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, nói: "Nếu ta là loại người hẹp hòi, mỗi lần ngươi trở về Kinh thành có thể mang về một lọ lại một lọ tương châu chấu sao? Châu chấu bắt được vào mùa hạ mùa thu năm ngoái đã ăn một năm rồi, ngươi cho rằng có thể còn à?"

Chu Tuấn Dương nhíu mày, sớm biết tương châu chấu của Dư gia hết rồi, lần trước mang về Kinh thành đã không chia cho phụ vương và huynh trưởng ăn. Hắn buồn buồn gắp một đũa đậu que áp chảo, nhét vào trong miệng ra sức nhai như đang trút giận. Ham muốn ăn uống của tên tham ăn không được thỏa mãn, hậu quả rất nghiêm trọng!

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Ăn cơm xong dẫn ngươi đi bắt ve! Rán cái đó lên có mùi thơm cháy sém, có lẽ ngươi sẽ thích!"

Chu Tuấn Dương đặt đũa xuống bàn, đứng lên nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi ngay bây giờ đi!"

Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ còn sớm, phải đợi trời tối, lúc ấu trùng chui ra khỏi đất lột xác mới có thể bắt được chúng nó! Đi sớm chỉ lãng phí thời gian thôi. Ăn cơm xong nhanh lên, người lớn như vậy rồi còn bỏ mứa? Tiểu Đậu Đậu mới năm tuổi, người ta cũng không bỏ mứa cơm đâu..."

Chu Tuấn Dương lùa nửa chén cơm vào trong miệng miệng mình, chỉ mấy đũa đã ăn xong. Dư Tiểu Thảo thong dong thảnh thơi ăn cơm chiều, lại ung dung thong thả dọn dẹp chén đũa bàn giúp Liễu thị. Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn sau lưng nàng. Nếu như ánh mắt của hắn là thật, đoán chừng quần áo sau lưng nàng đã bị trừng ra mấy lỗ thủng rồi!

Khó khăn lắm sắc trời mới tối xuống. Dư Tiểu Thảo đốt một ngọn đèn lồng xách trên tay, gọi tiểu Quận vương: “Đi thôi! Đi bắt ve!"

"Đệ cũng đi, biểu tỷ, dẫn đệ đi theo với!" Lưu Phương Bình vừa nghe thấy có chuyện chơi vui, cũng ầm ĩ muốn đi theo. Chu Tuấn Dương trừng cậu bé: Thằng nhóc thối, đi theo cản trở cái gì!

Dư Hải có chút không yên lòng: "Đêm hôm rồi, nếu như gặp dã thú thì phải làm sao? Thảo Nhi, con đừng hồ đồ!"

Dư Tiểu Thảo sờ đầu Tiểu Phương Bình, chỉ Chu Tuấn Dương cười hì hì nói: "Không phải có hai đại cao thủ tiểu Quận vương và Lưu tổng quản ở đây sao? Hơn nữa, bọn con đi đến rừng dưới chân núi, chứ không lên núi."

Sau đó, nàng nói với các ca ca, tỷ tỷ, biểu ca, biểu tỷ: "Ai muốn đi thì xách đèn đi theo! Bắt được ve sầu rồi, ngày mai sẽ mời mọi người ăn ve sầu rán!"

Chu Tuấn Dương cho người trở về xách hai cái đèn lồng thủy tinh treo trên hành lang của biệt viện tới. Độ sáng của đèn lồng thủy tinh cao hơn đèn lồng bình thường rất nhiều, thích hợp để chiếu sáng hơn.

Trong lúc rảnh rỗi, mọi người đều muốn tham gia náo nhiệt. Kết quả là, chuyến này không chỉ nhiều thêm một cái đuôi nhỏ Lưu Phương Bình. Anh em Lưu Tuấn Bình, Lưu Yến Nhi, Dư Hàng, Dư Tiểu Liên cũng đều xách đèn lồng theo sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp. Đi tới cổng Tiền gia, Tiền Vũ thấy động tĩnh, cũng không chịu yên tĩnh xách đèn lồng, dẫn em gái Tiền Nhã Phương đi theo phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui