Nông Viên Tự Cẩm

Trên triều đình, sổ gấp Dương Quận vương đưa đến lại cuộn lên sóng gió lần nữa. Lưu Thượng thư dùng đôi tay run rẩy nhận lấy sổ gấp Hoàng thượng đã xem, cẩn thận nhìn lại nhìn số liệu. Ruộng tốt thượng đẳng, sản lượng một trăm chín mươi cân; ruộng trung đẳng, sản lượng một trăm sáu mươi lăm cân; ruộng hạ đẳng, sản lượng cũng đạt tới sản lượng cao một trăm bốn mươi lăm cân!

Lưu Thượng thư nước mắt doanh tròng: "Hoàng thượng, lão thần vô dụng! Hoàng trang đều là ruộng tốt thượng đẳng, sản lượng mỗi mẫu cũng chỉ khoảng chín mươi cân! Người của Dư gia này thật sự là nhân tài mà, Hoàng thượng!"

Chu Quân Phàm nhìn về phía Đô Ngự sử Dương Thành Thụy, cười như không cười hỏi: "Dương Ngự sử, ngươi còn gì muốn nói không?"

Số liệu thực tế ở trước mặt, đương nhiên Dương Ngự sử không còn lý do gì ngăn cản Hoàng thượng phong thưởng cho người của Dư gia nữa. Ông ta suy nghĩ một lát, nói: “Nếu như sổ gấp này là thật, thần tâm phục khẩu phục.

Lời nói này, thật giống như Dương Quận vương người ta vì tạo thế cho Dư gia mà cố ý báo cáo số liệu giả vậy. Văn võ bá quan trên triều đình không khỏi âm thầm lắc đầu, tính nết của Dương Ngự sử này đúng là không ra làm sao, đến lúc này rồi vẫn còn tìm một bậc thang cho mình.

Ông cũng không chịu nghĩ thử xem, Dư gia là gì của Dương Quận vương chứ? Có thể khiến Quận vương mặt đen lãnh tâm lãnh phế kia chịu bất chấp tội khi quân để bao che? Hơn nữa, cho dù Dư gia được phong thưởng, cũng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, hoặc là một nông quan nhỏ chịu sự quản lý của bộ Hộ, có cản trở chuyện gì của Dương Ngự sử ông sao? Cần phải giống như bị đỉa cắn thế này à?

Thượng thư bộ Công lại đi ra giảng hòa: "Có lẽ bởi vì chủng loại hạt giống khác nhau, cho nên mới gây ra sự chênh lệch trên sản lượng. Thần cho là, nếu thật sự muốn một kết quả công bằng chính xác, có lẽ phải sử dụng hạt giống giống nhau, đất trồng giống nhau..."

Có quan viên đã hiểu tình hình, rối rít đưa tới một ánh mắt biết rõ nhưng không nói - cháu gái của Thượng thư bộ Công đang nghị hôn với cháu trai nhà Dương Ngự sử, khó trách sẽ nói chuyện giúp ông ta.

Lúc này, sổ gấp của võ tướng bên kia nói là biên giới Tây Bắc không quá ổn định, tàn dư của triều Nguyên chia làm hai bộ tộc lớn là Đông Liêu và Tây Liêu đang rục rịch ở biên cương, chiến sự bất ngờ, hy vọng phái thêm nhân thủ vân vân... Chuyện liên quan tới Dư gia lại bị bỏ qua một lần nữa.

Vùng ngoại ô trấn Đường Cổ, lúc này trong nông trang của Dư gia đang liên tục bận rộn. Sau khi thu hoạch đậu nành xong, các tá điền bận bịu cày ruộng bón phân, chuẩn bị tiến hành trồng trọt lúa mì.

Bóng lưng Chu Tuấn Dương cao thẳng như ngọc, đứng trên đầu bờ ruộng của nông trang Dư gia, nói với Dư Tiểu Thảo đang phát hạt giống lúa mì cho các tá điền: "Bây giờ trồng lúa mì vụ đông, đầu mùa xuân sẽ không trồng ngô được đúng không? Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hoàng thượng cực kỳ coi trọng cây ngô, chuẩn bị gieo trồng phổ biến loại cây trồng sản lượng cao này ở phương Bắc..."

Dư Tiểu Thảo cười cười với hắn, nói: "Ta biết, nếu muốn trồng phổ biến ngô, chắc chắn không đủ hạt giống, nên đi từng bước từng bước thôi! Chúng ta trồng ngô quen rồi, đương nhiên phải gánh vác trọng trách gây trồng hạt giống ngô! Nhưng, chuyện đó không có gì mâu thuẫn với chuyện trồng lúa mì vụ đông cả!"

Chu Tuấn Dương mắt đầy vẻ ngạc nhiên, tràn đầy thắc mắc nói: "Sao lại không mâu thuẫn được? Ta đã nghe ngóng từ tá điền nhà các ngươi rồi, trồng lúa mì vụ đông, đầu hạ năm sau mới có thể thu hoạch. Đầu mùa xuân lấy đâu ra đất trồng ngô?"

Dư Tiểu Thảo nhíu mày với hắn, đắc ý cười nói: "Ngươi nghe ai nói phải trồng ngô vào mùa xuân? Chờ sau khi thu hoạch lúa mì vụ đông, lại trồng thêm một vụ ngô, thu hoạch vào lúc thu hoạch vụ thu. Sau khi thu hoạch ngô, lại trồng lên lúa mì vụ đông nữa, đúng lúc có thể trồng nối vụ. Nếu như bây giờ không trồng lúa mì vụ đông, ruộng đất phải để không ít nhất bốn năm tháng, không phải lãng phí tài nguyên sao?"

Chu Tuấn Dương suy xét một chút, cảm thấy rất có lý. Dư Tiểu Thảo nói, sau khi ngô phổ biến, nhiều lắm cũng chỉ coi như lương thực phụ, trồng một quý ngô một quý lúa mì vụ đông, lương thực phụ và lương thực loại tốt đều có, cuộc sống của dân chúng cũng dễ chịu hơn. Hắn bèn giao hết tám trăm mẫu đất kia của mình cho nàng, để nhờ nàng chọn hạt giống giúp, còn mình thì chỉnh lý lại một phần tấu chương suốt đêm, gửi về Kinh thành. Không lâu sau, hoàng trang ở ngoại ô Kinh thành cũng bắt đầu trồng lúa mì vụ đông.

Lúc này, kỹ thuật trồng trọt lúa mì đã khá hoàn thiện. Dư Tiểu Thảo chỉ phụ trách để Tiểu Bổ Thiên Thạch thả linh khí lên trên hạt giống lúa mì, những công việc khác đã có các tá điền hoàn thành. Lúc này, hai cha con nàng đang bận bịu ứng phó các hương thân xung quanh vì ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến mua giống đậu.

Tin tức đậu nành của nông trang Dư gia bội thu, sản lượng cao hơn hai trăm cân đã lặng lẽ truyền ra khắp trấn Đường Cổ. Tin đồn miệng nói tai nghe, sau đó lại truyền thành, hạt giống đậu nành của Dư gia là hạt giống sản lượng cao do Dương Quận vương mang về từ phương Tây.

Lúc này công nghệ xay dầu đậu nành đã dần dần hoàn thiện, đậu hũ, giá đỗ, còn có một vài sản phẩm làm từ đậu, cũng lặng yên leo lên bàn cơm của dân chúng, bánh đậu làm từ bã đậu đã ép ra dầu đậu nành, hạt đậu nghiền thành bột đậu, đều là thức ăn giành lấy sự sống của dân chúng nghèo khổ. Sản lượng đậu nành tăng lên gấp bội, có thể cải thiện cuộc sống của không ít người, hấp dẫn đúng là quá lớn.

Đậu nành thu hoạch trên ruộng đất của Dương Quận vương phải vận chuyển đến Kinh thành. Nông trang của Dư gia sản xuất ra, cha con của Dư Hải ngoài giữ lại hạt giống đủ cho năm sau, đều tiêu thụ ra ngoài với giá ổn định. Thế nào gọi là tiêu thụ giá ổn định? Chính là dựa theo giá cả của giống tốt trên thị trường, một văn tiền cũng không tăng thêm bán cho dân chúng nghèo khổ, nên Dư gia giành được danh tiếng rất tốt ở mấy thôn quanh đó.

Bận bịu chuyện của nông trang xong, Dư Tiểu Thảo bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đến Phủ thành. Chỉ còn cách thi Hương chưa tới một tháng, mấy chuồng heo trong nhà đã đạt tới trăm cân, đã có thể giết thịt rồi. Nói cách khác, cửa hàng món kho ở Phủ thành cần phải bắt đầu chuẩn bị rồi!

Lần này còn có Dư Hải và vợ chồng Lưu Hổ đi Phủ thành với nàng. Chuẩn bị mở cửa hàng, đương nhiên không phải đơn giản như vậy, tu sửa cửa hàng, mua sắm vật liệu, mua sắm dụng cụ sau bếp... Đều cần có người.

Sở dĩ cho đại cô và đại cô phụ đi theo, một là vì công việc giai đoạn đầu của cửa hàng thật sự thiếu nhân thủ, hai là vì cửa hàng món kho muốn hợp tác với Lưu gia. Dư gia ra tiền ra công thức, người của Lưu gia ra sức, tiền lời chia hai tám, Lưu gia hai Dư gia tám!

Dư Thải Phượng từng nhìn thấy tình cảnh tiêu thụ đầu heo kho sôi động ở bến tàu, nàng ấy không có nghi ngờ gì với kỹ thuật kho đồ ăn của Dư gia. Bọn họ chỉ ra chút sức thôi đã có thể được chia hai phần lời, thật sự là chiếm lợi lớn rồi. Trải qua mấy lần từ chối, cuối cùng cũng nhận ý tốt của cả nhà em trai dưới sự khuyên nhủ của Dư Hải.

Người không có đồng nào đi từ Đông Bắc đến Đường Cổ, em trai chẳng những chữa hết bệnh của chồng nàng ấy, còn không ngừng giúp đỡ bọn họ. Chưa nói tới cái khác, chỉ giúp em trai bán dưa hấu hai năm này, tiền trong tay bọn họ sau khi xây nhà xong và đưa Tiểu Phương Bình đến học đường vẫn còn dư lại hơn một trăm lượng. Chuyện này đối với người tiền để dành trước đây nhiều nhất không vượt qua năm lượng mà nói, không khác nào một khoản tiền lớn. Bây giờ, nhà của em trai mở cửa hàng ở Phủ thành, người đầu tiên nghĩ đến chính là bọn họ, còn phân chia ưu đãi nữa, thế này sao có thể không khiến nàng ấy cảm động được?

Trước khi đi, Dư Thải Phượng tập trung cả nhà lại với nhau, nói với bọn nhỏ: "Bây giờ chúng ta có thể sống cuộc sống không lo ăn mặc, đều là nhờ đại cữu của các con, sau này các con phải hiếu thảo với đại cữu, cữu mẫu như hiếu thảo với mẹ và cha của các con vậy."

Cậu nhóc sắp lớn Lưu Tuấn Bình này, đối với ân tình của Dư gia, hai năm nay cậu ấy đều nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, cậu trịnh trọng gật đầu một cái, nói: "Đại cữu là đại ân nhân của nhà chúng ta, bọn con sẽ trọn đời ghi tạc trong lòng!"

Dư Thải Phượng suy nghĩ, lại nói: "Sau này nếu cửa hàng phát triển ở Phủ thành, đến lúc đó mẹ và cha con chắc chắn sẽ đón các con đến Phủ thành. Nếu món kho của chúng ta bán được tốt thì sẽ gặp phải rất nhiều người đến dò la công thức, các con nghìn lần vạn lần phải nhớ kỹ, phòng bếp là nơi quan trọng. Tuyệt đối không thể cho những người khác đi vào! Càng không thể vì lợi ích mà tiết lộ công thức kiếm sống của chúng ta, nếu để mẹ biết các con có âm mưu với công thức, đừng trách người làm mẹ này không nhận các con!"

Tiểu Phương Bình bị giọng nói và nét mặt của mẹ dọa sợ, gật đầu liên tục. Lưu Yến Nhi vội nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và ca ca đệ đệ con tuyệt đối không phải là bạch nhãn lang! Hơn nữa, cửa hàng cũng có phần của nhà chúng ta, ai sẽ làm chuyện giết gà lấy trứng chứ?"

Sau khi dạy dỗ con cái nhà mình xong, vợ chồng Dư Thải Phượng đi theo em trai và cháu gái đến Phủ thành. Trạch viện ở Phủ thành chỉ mời một ông lão gần đó đến trông coi, mỗi ngày quét tước trạch viện một chút. Nửa năm không có ai ở, bốn người cọ cọ rửa rửa bận rộn gần cả một ngày mới dọn dẹp xong xuôi.

Dãy cửa hàng phía trước có năm gian, một bên ba gian là cửa hàng món kho, một bên hai gian còn lại là cửa hàng rau dưa. Trong tay Dư Tiểu Thảo có không ít công thức làm rau dưa, còn thêm Dư Thải Phượng có tay nghề làm tương tốt, cửa hàng lớn như vậy chỉ bán món kho thật sự quá lãng phí.

Dư Hải và Lưu Hổ bận rộn tu sửa mặt tiền cửa hàng, chuyện tu sửa phòng bếp phía sau thì do cô cháu Dư Thải Phượng và Dư Tiểu Thảo chịu trách nhiệm giám sát hoàn thành. Phòng bếp rất lớn, hai lò bếp bên trong chắc chắn dùng thừa thãi, nhưng nếu như kho đồ ăn thì lại có chút như trứng chọi đá. Cho nên, đầu tiên phải mở rộng lò bếp gấp đôi.

Sau đó, dựa theo ý kiến của Tiểu Thảo, xây một cái lò nướng ở một góc phòng bếp. Lò nướng xây lớn bằng gạch xanh, vách tường bốn phía na ná tường ấm dùng sưởi ấm của nhà quyền quý, ngọn lửa làm nóng dưới đáy, treo một con vịt đã đặc chế vào giữa, sức nóng xuyên qua bức tường phản xạ đến con vịt, nướng chín vịt. Vịt được nướng bằng cách này, vỏ thơm giòn, chất thịt tươi non, màu sắc sáng rõ, mùi hương thơm nức.

Đại chưởng quỹ chủ trì công việc của Trân Tu Lâu ở Phủ thành biết Dư gia muốn mở cửa hàng món kho ở đây nên cũng dàng chút thời gian đến thăm. Sau khi nhìn thấy lò nướng trong phòng bếp, đại chưởng quỹ cười nói: "Dư cô nương, cô nương thế này là đang muốn cạnh tranh với Trân Tu Lâu sao! Dựa vào các món mới tầng tầng lớp lớp của cô nương, Trân Tu Lâu bọn ta sao có thể là đối thủ được!"

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Sao có thể chứ! Vịt quay thảo mộc của các ngươi, ta cũng có phần trong đó, sao ta có thể làm ra chuyện mình cạnh tranh với mình được? Hương vị của loại vịt quay này ta làm có chút không giống với vịt quay thảo mộc, hơn nữa mỗi ngày chúng ta chỉ giới hạn tiêu thụ mười con vịt quay, không ảnh hưởng tới việc buôn bán của Trân Tu Lâu!"

Đại chưởng quỹ vuốt râu dài dưới cằm, nói: "Giá tiền thì sao? Dư cô nương chuẩn bị ra giá thế nào?"

"Yên tâm đi, giá cả chỉ thấp hơn Trân Tu Lâu một lượng. Bọn ta sẽ không ra giá lung tung, nhiễu loạn thị trường!" Vì sao lại thấp hơn Trân Tu Lâu một lượng, Trân Tu Lâu người ta là đẳng cấp gì, người ta cho dù là hoàn cảnh ăn cơm hay là danh tiếng đều đồ sộ hơn quán món kho nhỏ này của mày nhiều. Mày ra chung một giá với người ta, còn muốn bán được sao?

Giá cả thấp một chút như thế, vừa không cố ý hạ thấp giá để cạnh tranh, còn thêm mánh lới giới hạn tiêu thụ... Ánh mắt của đại chưởng quỹ có thể dự liệu ra sự phát đạt sau khi tiệm đồ kho khai trương rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui