Nông Viên Tự Cẩm

Đêm trước khi khai trương tiệm đồ kho, Tiểu Thạch Đầu Dư Phàm và các bạn học được thư viện Vinh Hiên đóng gói cùng đưa đến Phủ thành. Vì sao khoảng thời gian trước khi thi Hương, Dư Tiểu Thảo không làm món ngon cho Tiểu Thạch Đầu? Đó là vì thư viện tập luyện thống nhất cho các học sinh sắp thi!

Ban ngày, các tiên sinh sắp xếp lịch ôn luyện dày đặc trước khi thi cho các học sinh; buổi tối, Viện trưởng Viên gọi Tiểu Thạch Đầu đến nhà mình, duyệt văn chương cho cậu bé, chỉ ra ưu khuyết điểm, giảng giải phương pháp cải thiện. Khoảng thời gian này, thành tích của Tiểu Thạch Đầu tăng vùn vụt, càng có lòng tin với kỳ thi Hương hơn.

Đi vào trong trạch viện từ cửa hông, Tiểu Thạch Đầu men theo mùi thơm đi tới phòng bếp, nhìn thấy Nhị tỷ và đại cô đang bận rộn. Hôm nay là ngày Dư Tiểu Thảo thử nghiệm lò nướng, nàng lấy ra một con vịt quay màu sắc cháy vàng, tản ra mùi thơm mê người từ trong lò nướng khí nóng ngút trời. Ánh lửa chiếu rọi vẻ mặt tươi tắn hài lòng của nàng, trong mắt nàng tràn đầy vẻ hài lòng.

"Nhị tỷ, sao hôm nay tỷ biết đệ đến Phủ thành, còn chuẩn bị vịt quay thêm món cho đệ nữa?" Nửa năm nay, Tiểu Thạch Đầu chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, nghỉ phép cũng không nỡ về nhà một lần, không hề biết chuyện nhà muốn mở cửa hàng món kho chút nào, tự mình đa tình cười hỏi một câu.

Dư Tiểu Thảo đặt vịt quay ở trên móc vào trong một cái đĩa, sau khi đợi nguội một lát thì xé cái đùi vịt cho cậu bé, cười nói: "Nếm thử xem, vịt quay treo lò tỷ mới làm đấy, hương vị thế nào?"

Tiểu Thạch Đầu không kịp chờ đợi gặm một cái, tỉ mỉ thưởng thức, gật đầu liên tục nói: "Ăn ngon! Hương vị không hề kém hơn vịt quay thảo mộc của Trân Tu Lâu! Tay nghề của Nhị tỷ, đệ không hề nghi ngờ chút nào! Buổi trưa hôm nay làm vịt ba món đi ạ, giam mình trong thư viện nửa năm, đệ cũng sắp thèm đến chết rồi!"

Tuy nửa năm này, cơm nước trong thư viện tốt hơn lúc vừa đầu xuân nhiều, nhưng đa số đều là rau, thỉnh thoảng có món mặn cũng bị mấy học sinh trong nhà không thiếu tiền ở thư viện cướp hết sạch. Nửa năm này còn không cho phép người nhà đến thăm chứ đừng nói là đưa đồ ăn. Ngay cả buổi tối cậu bé đến nhà của Viện trưởng Viên học bổ túc, Viện trưởng Viên cũng không ngừng oán giận, bảo rất nhớ nhung tay nghề của Nhị tỷ.

Tiểu Thạch Đầu vừa gặm vịt quay vừa nói: "Cửa hàng phía trước lại cho thuê rồi sao? Cho thuê cũng tốt, ít nhiều có chút thu nhập. Cửa hàng cho thuê làm gì thế ạ? Đệ thấy tu sửa rất sạch sẽ gọn gàng..."

Dư Thải Phượng đang quét dọn vệ sinh phòng bếp nhìn cậu bé cười nói: "Cửa hàng phía trước không cho thuê, là nhà chúng ta muốn mở tiệm! Cháu không thấy lò bếp trong phòng bếp nhiều, còn thêm một cái lò nướng nữa sao?"


"Chúng ta muốn bán thức ăn sao? Vậy chắc chắn là kiếm được tiền rồi, tay nghề của Nhị tỷ tốt như vậy, nếu chúng ta mở tửu lâu, chắc chắn không đến lượt của Trân Tu Lâu!" Tiểu Thạch Đầu sung bái mù quáng, cực kỳ tin tưởng Nhị tỷ.

Dư Tiểu Thảo cười trợn mắt nhìn cậu bé một cái, nói: "Nhị tỷ của đệ chỉ có thể lấy ra mấy món ăn, sao hơn được trù nghệ của đầu bếp đã có kinh nghiệm mấy chục năm chứ? Đệ đó, ở bên ngoài ít nói thế nhé, tránh để người ta ở sau lưng cười chúng ta huênh hoang khoác lác!"

Sau đó, nàng lại nhắc đến chuyện nhà mình và nhà đại cô hợp tác mở tiệm đồ kho cho cậu nhóc một chút. Nấu món kho là sở trường của nàng, chưa tính đã có công thức món kho đặc chế, còn có nước linh thạch ăn gian, hương vị chắc chắn có bảo đảm. Tiểu Thạch Đầu cũng tràn đầy lòng tin với tiệm đồ kho của nhà mình, liên tục hỏi lúc nào khai trương, cậu bé cũng quảng cáo trước mặt mấy bạn học có nhà ở Phủ thành một chút.

"Chuyện của tiệm, cháu đừng quan tâm, chỉ còn ba ngày nữa thì thi rồi, nhiệm vụ của cháu là bình tĩnh, nghiêm túc học tập!" Dư Thải Phượng sợ cháu trai nhỏ đến lúc cuối không tập trung, nghiêm túc dặn dò cậu bé.

Bao nhiêu thế hệ của Dư gia đều là chân đất, chỉ mong mỏi trong nhà có thể có một tú tài quan lớn để làm rạng danh tổ tông. Trước kia, hy vọng của Dư gia đều gửi gắm lên người tiểu thúc của Thạch Đầu là Dư Ba. Bây giờ có thêm một Tiểu Thạch Đầu, thêm một phần hy vọng, đương nhiên phải xem trọng!

Dư Thải Phượng suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Thạch Đầu: "Thạch Đầu, lần này tiểu thúc của cháu cũng tham gia thi đúng không? Đệ ấy có đến với cháu không? Đệ ấy có nói mình ở đâu không?"

Dư Tiểu Thảo không muốn dính dáng quá nhiều với Trương thị bên đó, cũng không thích được tiểu thúc ích kỷ kia, ngăn lại câu chuyện nói: "Thi Phủ lần trước, tiểu thúc ở nhà bạn cùng trường của thúc ấy, chúng ta cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa. Đại cô, đại cô nếm thử vịt quay này đi, có cần thay đổi gì nữa không?"

Dư Thải Phượng cũng không có bao nhiêu tình cảm với em trai út kia. Trương thị nhận hai mươi lượng bạc sính lễ của Lưu gia, nhưng một văn tiền đồ cưới cũng không chuẩn bị. Lúc nàng ấy dựa vào lý lẽ để tranh luận, Trương thị còn lẽ thẳng khí hùng nói bạc này đều dùng để đóng học phí cho tiểu đệ rồi.


Từ nhỏ, Trương thị đã thiên vị đứa con trai nhỏ này, nàng ấy và Dư Hải ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Dư Ba và Dư Thải Điệp thì mỗi ngày đều được thêm một quả trứng gà hoặc một cái bánh bao loại tốt. Trương thị cho rằng mình len lén thêm món ngon cho con trai con gái ruột ở sau lưng bọn họ, bọn họ không biết. Ai cũng không phải kẻ ngốc, lâu ngày đương nhiên sẽ có lúc lộ tẩy. Trương thị thiên vị, Dư Thải Phượng có một bụng ý kiến với bà ta, dẫn đến cũng không thể thích nổi tiểu đệ này.

Ở trong lòng nàng ấy, Dư Hải mới là ruột thịt một mẹ như thể tay chân với mình! Vừa nghe cháu gái nói như vậy, Dư Thải Phượng cũng ném chuyện của Dư Ba ra sau đầu. Cách thời gian khai trương ngày càng gần, nàng ấy cũng càng ngày càng bận rộn. Trước hôm nay là có thể tu sửa xong rồi, nàng ấy muốn đi qua quét dọn một chút, cái gì cũng phải để nó sạch sẽ. Ngày hôm qua, chồng nàng ấy và Dư Hải trở về, nói là giết hai con heo chở tới trước, ngày mai sẽ càng bận hơn nữa.

Còn có mười mấy vò dưa muối lớn kia, đều là nàng ấy và cháu gái nhỏ cùng nhau muối. Rốt cuộc đầu óc của cháu gái nhỏ trông như thế nào nhỉ? Lại có nhiều công thức muối dưa như vậy! Hai ngày nay, dưa muối đã muối xong kha khá, nàng ấy phải nếm thử thật kỹ, kiểm định cho cháu gái nhỏ.

Hai cô cháu Dư Tiểu Thảo bận bận rộn rộn, không hề ảnh hưởng đến Tiểu Thạch Đầu chút nào. Cậu bé vẫn học tập dựa theo chế độ làm việc và nghỉ ngơi lúc ở thư viện, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ giúp đỡ làm chuyện trong khả năng cho phép. Mỗi ngày cậu bé đều cười cười nói nói, không thấy có chút căng thẳng nào.

Dư Tiểu Thảo khen ngợi cậu bé: "Không tệ! Thi cử trừ học thức của bản thân, còn phải có tố chất tốt trong lòng nữa. Phải học cách giảm áp lực cho mình! Viện trưởng Viên cũng nói cũng nói, dựa vào trình độ của đệ bây giờ, phát huy như bình thường, thi lấy tú tài tuyệt đối không thành vấn đề! Nếu phát huy tốt, không chừng còn thi được cả lẫm sinh(1) đấy! Bây giờ đệ còn nhỏ, cho dù phát huy thất thường, lại đợi đến thi Hương lần sau là được, nói không chừng có thể thi được án thủ(2) luôn..."

(1) Lẫm sinh: Sinh viên đầu đời Minh được chính phủ cấp phát Lẫm thiện ngân (tiền phụ cấp cho việc ăn uống). Về sau do bởi số sinh viên ngày càng nhiều, chỉ những Tú tài có thành tích ưu tú trong kỳ Tuế thí và Khoa thí mới được Lẫm thiện ngân của nhà nước, những Tú tài này gọi là Lẫm sinh.

(2) Án thủ: đứng đầu thi đồng sinh.


"Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, thần tiên các phương đừng để ý..." Dư Thải Phượng chắp hai tay, xá lạy khắp bốn phía, bảo Dư Tiểu Thảo phun ra ba ngụm nước miếng xuống đất, trách móc nói: "Có người làm tỷ tỷ như cháu sao? Nói lời xui xẻo gì vậy? Chắc chắn lần này Thạch Đầu của chúng ta có thể thi đậu!"

Dư Tiểu Thảo sờ mũi một cái, ngượng ngùng nói: "Không phải vì cháu muốn tiểu đệ đừng tạo cho mình áp lực quá lớn hay sao, thân thể nhẹ nhàng ra trận mới có thể mã đáo thành công! Tiểu đệ, thi cho tốt! Lấy ra trình độ thật sự của đệ. Tỷ vẫn đang đợi để khoe khoang mình có một đệ đệ Tú tài đấy!"

Tiểu Thạch Đầu hé miệng cười một tiếng, nói: "Nhị tỷ, yên tâm đi, đệ không hề căng thẳng chút nào. Cám ơn tỷ vì đã làm nhiều như vậy vì ngôi nhà này, để đệ có thể yên tâm đi học. Vì tỷ, chắc chắn lần này đệ có thể thi lấy Tú tài trở về, để tỷ biết những gì mình trả giá là không uổng phí!"

Trong lòng Tiểu Thạch Đầu hiểu rõ chứ! Ngôi nhà này, nếu như không có Nhị tỷ, không biết đã trở thành cái gì nữa! Từ sau khi Nhị tỷ bị thương ở đầu, vòng một vòng dưới địa phủ, giống như đổi thành một người khác vậy, toàn bộ nhút nhát nhát gan trước kia đều không còn nữa.

Lúc chưa tách ra, dám giở mánh khóe với Trương thị, tranh thủ lợi ích cho nhà mình. Sau khi tách ra, lại sử dụng công thức nhiều vô kể, dẫn đến sự kính trọng và hợp tác của Chu tam thiếu, còn có rau xanh, dưa hấu, ngô trong nhà trồng... Bên ngoài đều nói cha là người giỏi làm ruộng, nhưng cậu bé hiểu rõ, mỗi một việc mua bán kiếm tiền trong nhà đều không thể thiếu bóng dáng của Nhị tỷ.

Cậu bé đã từng có một giấc mơ, trong mơ Nhị tỷ không chịu đựng được, chết trên tay đại bá mẫu. Sau đó cha bị gấu đen cắn bị thương nặng không trị được, cũng mất luôn! Ca ca bị chụp tội ăn cắp, sau khi bị chưởng quỹ đánh chết, hung thủ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sức khỏe của mẹ ốm yếu kéo dài, khổ sở chống đỡ cái nhà này, cuối cùng hộc máu bỏ mạng vào một mùa đông cậu tám tuổi.

Đại tỷ vì cậu mà tự bán mình cho người ta làm nha hoàn, sau đó được chủ mẫu “đề bạt” thành tiểu thiếp của chủ tử, sau khi mang thai sinh con thì mẹ mất để lại con, tuổi còn trẻ đã bỏ mạng.

Còn cậu, từ mười hai tuổi đã làm khuân vác ở bến tàu, kiếm được chút tiền miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Nhưng vào lúc hai thế lực ở bến tàu tranh giành địa bàn với nhau, cậu bị ngộ thương đứt mất hai chân, không có tiền chữa trị, sống một cuộc đời tàn tật, chỉ có thể ăn xin để sống. Vào một mùa đông giá rét, cậu bị chết rét trên đường. Năm đó, cậu chỉ mới hai mươi tuổi...

Tỉnh lại từ trong ác mộng, cậu bé khóc đến không nhịn được, rất sợ cuộc sống hạnh phúc bây giờ chỉ là trăng trong nước, là ảo giác do cậu hấp hối trước khi chết rét. Buổi sáng hôm đó, học trò ngày thường Viện trưởng hài lòng nhất là cậu lần đầu tiên trốn học chạy về nông trang của nhà mình. Cậu bé biết lúc ngày mùa, Nhị tỷ và cha sẽ trấn giữ ở nông trang, trông coi thu hoạch vụ thu và trồng trọt vụ thu.

Từ xa xa, cậu bé vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng gầy yếu nhỏ bé cũng rất có tinh thần của Nhị tỷ. Trong ánh sáng mặt trời rực rỡ, Nhị tỷ thần thái trang nghiêm chỉ huy các tá điền chuyển hạt giống về kho, khuôn mặt hồng hào có sức sống, vui vẻ mang theo nụ cười xán lạn, sưởi ấm đáy lòng sợ hãi lạnh lẽo của cậu bé.


Thật may, thật may một đời đau khổ kia chỉ là cơn ác mộng. Nhị tỷ vẫn còn đây, có tỷ ấy ở đây chắc chắn sẽ không có chuyện trong giấc mơ xảy ra! Từ đó, Dư Tiểu Thảo trở thành ngọn đèn hải đăng trong lòng cậu bé, nhìn thấy nàng, tất cả sương mù đều sẽ bị xua tan đi hết.

Ngày đó, cậu bé chỉ đứng từ xa nhìn cha và Nhị tỷ bận rộn ở nông trang như thế, cả một ngày không nhúc nhích, không ăn cơm trưa cũng không thấy đói. Cho đến chạng vạng tối, lòng cậu bé hoàn toàn bình tĩnh lại, mới lặng lẽ rời khỏi nông trang. Trở lại thư viện, cậu bé bị Viện trưởng hung hăng mắng một trận, ngày hôm sau tiên sinh còn lấy thước đánh vào lòng bàn tay cậu bé.

Cậu bé ôm lòng bàn tay bị đánh sưng, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Những ngày tiếp theo, cậu bé càng cố gắng học tập hơn. Nhị tỷ thay đổi cuộc sống của bọn họ, cậu bé cũng phải cố gắng phấn đấu vì Nhị tỷ, tương lai chống lên một mảnh trời cho tỷ ấy...

"Này, ngốc cái gì đấy!" Dư Tiểu Thảo vỗ một cái lên ót em trai, lớn tiếng nói: "Ngày mai là thi rồi, hôm nay thả lỏng hoàn toàn một ngày, đừng xem sách nữa! Tủ kính thủy tinh chúng ta đặt đã đến rồi, đi xem cùng với Nhị tỷ một chút!"

Tiểu Thạch Đầu nhe răng cười rạng rỡ với nàng một cái, dùng sức gật gật đầu nói: "Được! Nhị tỷ, có chuyện gì đệ có thể làm, tỷ cứ việc nói!"

"Đệ tay nhỏ chân nhỏ, có thể làm được cái gì? Đứng đợi một bên đừng có quấy rối!"

"Nhị tỷ, đệ có thể! Đệ có sức mà..."

"Đi ra, đi ra! Đừng có cản trở ở đây..."

Nhị tỷ, cám ơn tỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận