Nông Viên Tự Cẩm

Tiểu nha đầu tính tình hồn nhiên, Tô tổng quản trong mắt nàng vô cùng khác biệt với người thường, nàng chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ ngoài của y, gần gũi bởi khí chất trên người y. Tất cả hành động nàng đối với Tô tổng quản đều là vì bản thân y chứ không phải vì thân phận của y. Mỗi lời khen, mỗi ánh nhìn đều là thật lòng. Cho nên Tô tổng quản mới đối xử với nàng khác mọi người.

“Tô tiên sinh, nơi này dựa núi kề biển, phong thủy rất tốt. Chờ sau khi Tô tiên sinh về hưu có thể đến đây dưỡng lão.” Dư Tiểu Thảo thấy Tô Nhiên rất thích vùng biển này, ánh mắt khẽ đảo, lại nheo mắt to cười nói: “Tô tiên sinh, ta làm một bài thơ cho ngươi nhé?”

Tô Nhiên quay đầu lại cười ôn hòa nhìn nàng, nói: “Ồ? Ngươi còn biết làm thơ à?”

“Đừng coi thường ta, dù sao ta cũng đọc sách hai năm với đệ đệ Tú tài mà!” Dư Tiểu Thảo liếc mắt đầy yêu kiều nhìn y, hắng giọng:

“Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc

Nuôi ngựa, chặt củi, đi khắp thế gian

Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực và rau củ

Ta có một căn nhà, hướng về phía biển, mùa xuân ấm áp hoa nở




Đặt từng cái tên ấm áp cho mỗi con sông mỗi ngọn núi

Người xa lạ, ta cũng chúc phúc cho ngươi

Cầu cho người có tiền đồ xán lạn

Cầu cho ngươi có người thương lập gia lập thất

Cầu cho ngươi có được hạnh phúc ở thế gian này

Ta chỉ cầu hướng về phía biển, mùa xuân ấm áp hoa nở…”

Chu Tuấn Dương lặng lẽ hít một hơi, nhịn lại cảm giác buồn cười, cố gắng giữ biểu cảm lạnh lùng trên mặt, hắn hơi nhếch mép nói: “Tiểu Thảo, nàng chắc chắn đây là thơ chứ?”

“Ngươi là người não thô, sao có thể cảm nhận được ý thơ chứ?” Dư Tiểu Thảo híp mắt khinh bỉ nhìn hắn. Đây chính là thơ trữ tình hiện đại của nhà thơ Hải Tử được truyền tụng khá lâu ở kiếp trước, bày tỏ cảm xúc hướng đến hạnh phúc mà cô độc thê lương của nhà thơ. Rất thích hợp với cõi lòng của Tô Nhiên hiện tại.

Tô Nhiên nhàn nhạt gật đầu nói: “Tuy thơ Tiểu Thảo cô nương làm hình thức càng gần với câu dài câu ngắn nhưng lại tự do phóng khoáng hơn. Ý cảnh trong thơ trong trẻo lại sâu sắc, trong sáng lại hàm xúc, vô cùng hân hoan lại phong phú trang trọng đúng là thơ hay hiếm có.”


Hướng về phía biển, mùa xuân ấm áp hoa nở, là đích đến tốt đẹp dường nào, có lẽ đây chính là khát vọng nhỏ bé ấm áp bình thường trong lòng y, nhưng mãi mãi không thể đạt được? Tô Nhiên nhìn biển khơi tĩnh lặng không gợn sóng lần cuối rồi xoay người, giẫm lên thềm đá chậm rãi đi lên núi.

Trong lịch sử, thái giám được tín nhiệm có mấy người có thể suôn sẻ nghỉ hưu dưỡng lão chứ? Đa số đều chịu oan thay Hoàng thượng, lưng mang tiếng xấu che mắt Hoàng thượng, kể cả khi chết đi cũng không có được nơi an táng tử tế. Hoàng thượng còn trẻ, anh minh yêu dân, nhưng sau này thì sao? Lòng người khó đoán, ai mà biết được! Hướng về phía biển khơi, mùa xuân ấm áp hoa nở, có lẽ chỉ có thể trở thành điều duy nhất lòng y hướng tới nhỉ?

“Tô tiên sinh, ta cảm thấy ngươi càng giống một ẩn sĩ. Xây nhà trong núi, hướng về phía biển khơi, trước cửa trồng một cây đào, dưới cây có một chiếc đàn cổ…” Dư Tiểu Thảo bị hoàn cảnh mình miêu tả làm cảm động. Ôi! Người giống trích tiên như vậy, đánh đàn dưới hoa đào nở rộ, gió mắt thổi bay sợi tóc dài của y, tay áo phiêu dật và cánh hoa bay múa đầy trời… Là khung cảnh đẹp đến nhường nào.

Tô Nhiên im lặng giẫm lên từng bậc thang, từng bước một đi rất chậm, dường như làm như vậy có thể đến gần hơn với cuộc sống bình thường đạm bạc mà nàng hình dung, đến gần hơn sự tốt đẹp trong lòng y. Khóe miệng y hơi cong lên, giống như lúc này y không còn là Đại tổng quản chưởng quản ngự tiền ám vệ, người quyền khuynh làm mưa làm gió, trong nháy mắt có thể dấy lên gió tanh mưa máu, mà chỉ là một ẩn sĩ sống trong núi sâu, trong hoa gian nâng một bầu rượu, say nằm dưới cây đào…

Ở trong biệt viện Tây Sơn của phủ Tĩnh Vương, Tô Nhiên bái kiến Tĩnh Vương phi, uống nước trà Tiểu Thảo tự tay pha, sau đó không ở lại nữa mà đứng dậy chào tạm biệt. Y sợ nếu còn ở lại đây thêm một lát nữa thì mong muốn y không bỏ xuống được trong lòng lại lớn thêm... Có lẽ, đã đến lúc đào tạo một người nối nghiệp thay y rồi.

Trước khi rời khỏi thôn Đông Sơn, y đứng trước con ngựa trắng như tuyết không có một cọng lông khác màu nào, cười đưa cho Dư Tiểu Thảo một cái ngọc bội, ôn hòa nói: “Nếu như đến Kinh thành gặp phải chuyện khó gì không giải quyết được thì cầm ngọc bội này đến Cư Tửu phường. Chỉ cần là chuyện ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ không từ chối!”

Dư Tiểu Thảo cười híp mắt nhận lấy ngọc bội, nhìn qua là một cái ngọc bội hai con cá rất bình thường, phía sau có khắc chữ “Tô” nhỏ, chắc hẳn là ấn tín của Tô tiên sinh nhỉ? Tô tiên sinh là Đại tổng quản được Hoàng thượng tín nhiệm, có y bảo kê, nàng có thể tung hoành ở Kinh thành rồi!

“Cảm ơn Tô tiên sinh, đây là rượu đào hoa nhà ta tự ủ, còn có trà đào hoa ta tự làm. Nếu như ngươi không chê thì cầm về nếm thử đi!” Lai nhi bất vãng phi lễ dã(1), nàng cũng không có thứ gì đáng tiền, chỉ có rượu tự ủ và trà tự làm có thể dưỡng sinh và dưỡng nhan này, hương vị cũng không tệ. Tặng quà không quan trọng đắt hay không mà ở tấm lòng, không phải sao?


(1) Trích trong: Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. Lễ coi trọng việc có qua có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ.

Tô Nhiên đương nhiên không ngại, y mỉm cười nói: “Trong Kinh thành, ai mà không biết trà hoa đào của phủ tướng quân mùi thơm ngào ngạt, hương vị ngọt thuần, hơn nữa có thể dưỡng nhan trừ tàn nhang. Nghe nói, tàn nhang trên mặt Phòng phu nhân là vì uống loại trà này mà biến mất gần như không còn, hơn nữa nhìn qua giống như trẻ hơn vài tuổi, khí sắc cũng tốt hơn nhiều. Hóa ra trà đào hoa nghìn vàng khó mua là do Tiểu Thảo cô nương tự tay làm!”

Dư Tiểu Thảo không biết trà hoa đào nàng nhờ cha nuôi mang về cho mẹ nuôi lại gây ra náo động lớn như vậy ở Kinh thành. Càng mừng hơn là mẹ nuôi không nói nguồn gốc của trà hoa đào cho người khác biết, nếu không nàng ở đây cũng không yên ổn được mấy ngày!

Ngẩng đầu thấy ánh mắt hài hước của Tô tiên sinh, nàng hắng giọng nói: “Trà hoa đào này cũng không phải chỉ có tác dụng dưỡng nhan mà còn có thể khai thông kinh mạch, bổ sung khí huyết... Còn có rượu hoa đào này nữa, mỗi ngày sáng tối uống một ly nhỏ, tuy rằng không thể trừ bách bệnh nhưng cũng không kém tác dụng đó lắm!”

“Được! Tấm lòng của Tiểu Thảo cô nương, Tô Nhiên xin nhận. Sau này nhất định nghe theo lời dặn của Tiểu Thảo cô nương, mỗi ngày sáng tối uống một ly.” Tuy rằng Tô Nhiên vẫn còn nghi ngờ tác dụng mà tiểu cô nương này nói, nhưng bản năng mách bảo y, uống rượu hoa đào này chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Tiễn Tô Nhiên, Tiểu Thảo vội vàng trở về thu dọn hành lý để lên Kinh thành. Chu Tuấn Dương đương nhiên sẽ không để tiểu nha đầu tự sinh tự diệt, cả hành trình đều ở bên cạnh nàng, rất sợ nàng lo lắng sợ hãi.

Tiểu Thảo nghe được từ chỗ tiểu Quận vương, lần vào Kinh thành này là chuyện tốt, tuy rằng hơi thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn bĩnh tĩnh hơn Dư Hải cha nàng nhiều. Dù sao nàng cũng từng tiến cung, diện kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu. À, đúng rồi, còn có Thái Thượng hoàng, lão đầu vừa tham ăn vừa đáng yêu nữa. Chỉ là lúc đó nếu nàng có nói sai thì tin chắc Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không soi xét quá mức, dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của tiểu Hoàng tử!

Xuống ngựa ở trước phủ Tướng quân, người canh cổng thấy bóng dáng của Tiểu Thảo thì nhanh chóng chạy đi bẩm báo phu nhân. Ồn ào một hồi, Phòng phu nhân dẫn theo Trân Châu, Linh Lung và đám nha đầu, ma ma, cả đám người nhao nhao đi ra.

Dư Tiểu Thảo tiến đến hành lễ với mẹ nuôi thì lại bị Phòng phu nhân ôm vào trong ngực, nàng ấy nhẹ nhàng vỗ hai cái trên lưng nàng, mắng: “Tiểu nha đầu nhẫn tâm này, bảo con vào Kinh chẳng khác nào hại con vậy! Mỗi lần đều chỉ gửi đồ đến, dù có mang nhiều đồ hơn nữa đều không bằng người thật đứng trước mặt ta! Ta nhớ con lắm đấy!”

Hốc mắt Tiểu Thảo nóng lên, thấy đôi mắt của mẹ nuôi đỏ lên, nàng vội vàng ôm thằng bé mập mạp đáng yêu từ trên tay bà vú sau lưng Phòng phu nhân: “Ôi! Đây là Tiểu Lân Lân nhà chúng ta phải không? Đã lớn thế này rồi! Đẹp trai thật đó, cũng may không giống cha nuôi…”


Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vẫn luôn tò mò đánh giá tiểu cô nương được mẹ cậu nhóc ôm này, thấy nàng nhìn mình thì có chút sợ người lạ mà nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Con còn dám nói! Lần trước khi con gặp đệ đệ con là sinh nhật một tuổi của thằng bé, bây giờ thằng bé cũng sắp hai tuổi rồi mới gặp lại người tỷ tỷ con. Nhìn đi, Tiểu Lân Lân không nhận ra con nữa kìa!” Trong lời nói của Phòng phu nhân tràn đầy oán trách, hung hăng trừng mắt nhìn con gái nuôi. Nha đầu này một năm rưỡi chưa gặp mặt rồi, nếu không phải thỉnh thoảng còn gửi đồ ăn và đồ dùng lên thì nàng ấy cho rằng con bé đã quên người mẹ nuôi là nàng ấy rồi!

“Ha ha! Con nhận sai, được không? Lần này con mang mấy cân rượu hoa đào và trà hoa đào cho người. Người không uống hết có thể tặng cho bạn bè bình thường khá thân thiết nữa. Còn có loại đào mật năm ngoái nữa, năm nay ra không ít quả. Bởi vì không tiện mang tới nên con chỉ mang một sọt nhỏ, dọc đường đi con còn tự vác trên lưng nữa, sợ người khác chân tay vụng về làm dập. Còn lại đều để trong hũ, đủ để người ăn trong một năm đó!” Dư Tiểu Thảo nói giọng lấy lòng, giống như cống hiến bảo vật dâng đào mật lên cho mẹ nuôi nàng.

Cây đào trong hậu viện Dư gia kia tuy là đào dại đào từ trên núi xuống nhưng vẫn không thể chống lại việc được nàng tưới nước linh thạch mỗi ngày, không những hoa đào nở rộ rất đẹp mà quả đào cũng rất to. Quả đào màu hồng lớn chừng nắm đấm, tỏa ra mùi thơm mê người, cũng chứa linh khí có lợi cho sức khỏe.

Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân có lẽ là do khi còn nhỏ được uống nước linh thạch Tiểu Thảo đút cho nên khá nhạy cảm với nó. Cậu nhóc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm quả đào trong tay Tiểu Thảo mãi không chớp mắt. Dư Tiểu Thảo dùng nước linh thạch trong túi nước rửa sạch đào rồi đưa đến tay cậu nhóc.

Phòng Hạo Lân có chút xấu hổ nhìn tỷ tỷ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, miệng từ từ nở nụ cười xấu hổ. Đầu tiên, cậu nhóc chỉ nhìn chằm chằm quả đào, không nói muốn hay không muốn, chỉ nhìn như vậy.

Dần dần, hình như bị mùi thơm của đào hấp dẫn, cậu nhóc chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra. Một tay không cầm được, cái tay còn lại cũng vươn ra, hai tay ôm đào vào trong ngực, nụ cười ngọt ngào càng tươi thêm vài phần.

Lúc này Phòng phu nhân mới phát hiện Dương Quận vương cũng theo đến, nàng ấy vội vàng tiến đến làm lễ. Chu Tuấn Dương ngăn cản nàng ấy, cười nói: “Phòng phu nhân không cần đa lễ! Ngày mai Tiểu Thảo còn phải vào cung gặp vua, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai ta tới đón nàng!”

Tiễn Dương Quận vương, lại sắp xếp chỗ ở ở ngoại viện đâu ra đó cho Dư Hải. Hôm qua Phòng Tử Trấn cũng đã về nhưng hiện tại lại bị Hoàng thượng gọi vào cung hỏi chuyện rồi. Lát nữa hắn trở về, anh em bọn họ phải uống vài ly mới được.

Tiểu Thảo và Phòng phu nhân bị vây quanh tiến vào nội viện. Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân hai tay ôm khư khư quả đào, cậu nhóc chỉ ngửi ngửi chứ không ăn. Lúc đến nội viện, nha đầu ma ma ra mắt xong lập tức giải tán, chỉ còn lại Ngô Đồng và Sơn Trà ở lại hầu hạ Tiểu Thảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận