Nông Viên Tự Cẩm

"Dư Tiểu Thảo, ngươi có gì muốn nói không?” Việc Thạch tướng quan nghi ngờ rất đúng. Không lẽ đồng hương xuyên không này của hắn thật sự có pháp bảo trong tay? Chu Quân Phàm sờ cằm, hứng thú bừng bừng nhìn tiểu nha đầu không hề có chút hốt hoảng và khẩn trương này.

Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu nhìn lão tướng quân đã gần sáu chục này, trong lòng có chút ngạc nhiên: Cho đến bây giờ nàng chưa từng gặp ông ta mà nhỉ, càng chưa nói đến việc đắc tội ông ta, lão già ngang ngược trông giống như Trương Phi này sao lại nhằm vào nàng thế? Không lẽ… nàng có công lao, ông ta ghen tỵ?

“Hoàng thượng… còn có lão tướng quân này! Mọi người không biết, hai năm trước, lúc dân nữ bơi lội dưới biển đã từng cứu một con cá heo nhỏ. Con cá heo đó rất có linh tính, sau khi lành thương thì nhớ ơn của dân nữ. Mỗi lần dân nữ đến bờ biển hoặc lặn xuống biển nó đều bơi qua bơi lại xung quanh dân nữ.

Dân nữ tình cờ phát hiện cá heo nhỏ cõng người trong nước vẫn có thể bơi rất nhanh, không kém gì một mũi… mũi tên, nên thỉnh thoảng cũng để nó cõng dân nữ vào trong biển sâu vui chơi. Chuyện này cả nhà dân nữ và Dương Quận vương đều biết. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ yên tâm để dân dữ lặn xuống biển một mình. Hôm đó chính là Tiểu Bố - đây là cái tên dân nữ đặt cho cá heo nhỏ - đã cõng dân nữ bơi về!”

Biểu cảm của Dư Tiểu Thảo vô cùng bình tĩnh, tuy câu chuyện nàng kể có chút li kỳ nhưng đa số quan viên đều tin lời nàng nói. Nhưng mà vẫn còn một số người khịt mũi coi thường, giống như Thạch tướng quân đứng cách đó không xa.

Chu Quân Phàm thấy Thạch tướng quân không hề tin tưởng chút nào bèn nhìn về phía Chu Tuấn Dương, lên tiếng hỏi: “Tuấn Dương, lời Dư Tiểu Thảo nói có phải thật hay không?”

“Bẩm Hoàng thượng, đúng là có chuyện này! Thần nhìn thấy tận mắt!” Dương Quận vương bước ra khỏi hàng, tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, mắt phượng liếc nhìn nàng, trong nháy mắt va phải ánh mắt của nàng, giống như đang im lặng an ủi: Đừng sợ, có ta ở đây!

Chu Quân Phàm khẽ gật đầu, nhìn về phía Thạch tướng quân hỏi: “Thạch tướng quân, ngươi còn gì muốn nói nữa không?”


“Hoàng thượng, không phải thần không tin Dương Quận vương mà chuyện này thực sự quá hoang đường li kỳ, không đủ để khiến người khác tin phục!” Đôi mày rậm của Thạch tướng quân xoắn lại với nhau, thỉnh thoảng râu quai nón bờm xờm trên mặt cũng rung rung theo động tác nói chuyện của ông ta.

Dư Tiểu Thảo nhíu đôi mày lá liễu, khó hiểu nhìn ông ta nói: “Thạch tướng quân, ta không làm gì đắc tội ngươi chứ? Ngươi việc gì cứ phải gây khó dễ cho một tiểu cô nương như ta vậy?”

“Làm càn! Trước mặt Hoàng thượng, ai cho ngươi ăn nói bậy bạ? Lão phu gây khó dễ cho ngươi? Lão phu đang nói sự thật mà thôi! Ngươi nói thực sự không cân nhắc gì hết!” Thạch tướng quân trừng to đôi mắt như chuông đồng hung tợn nhìn nàng. Dáng vẻ đó nếu như là một tiểu cô nương mười tuổi thực sự thì e rằng đã bị dọa sợ phát khóc rồi.

Dư Tiểu Thảo sợ ông ta mới là lạ! Nàng cũng đâu có nói láo, có gì phải sợ? Hơn nữa, nhìn hoàn cảnh hiện tại rõ ràng là Hoàng thượng đang đứng về phía nàng, lão tướng quân vừa xấu tính vừa cứng nhắc này có nói gì cũng vô dụng thôi.

“Sự thật? Sự thật gì? Ta nói câu nào cũng là thật, ngươi không điều tra thì không có quyền lên tiếng! Chuyện này thôn dân nào của thôn Đông Sơn cũng biết, vừa tra sẽ rõ ngay lập tức, ta cần gì phải nói dối lừa gạt Hoàng thượng chứ? Trong hí văn cũng nói rồi, khi quân là tội chém đầu, còn có thể bị tru di cửu tộc nữa! Ngươi nghĩ ta ngu à! Lấy mạng nhỏ của mình ta làm trò đùa?” Dư Tiểu Thảo cũng không nho nhã làm gì nữa, dù sao đối phương cũng là một võ phu, nói sâu hơn nữa không biết ông ta có thể hiểu được không!

“Cá heo có thể thân với con người, còn chơi đùa cùng nhau? Nói bừa! Hoàng thượng, thần xin người trị tội nặng tiểu nha đầu yêu ngôn hoặc chúng này!” Thạch tướng quân tức đến sùi bọt mép, tuổi đã cao còn bị một tiểu nha đầu dạy dỗ, ông ta nhịn thế nào được?

“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn trị tội ta? Vì ta đang nói thật sao? Lão tướng quân, ngươi đừng cậy già lên mặt, ỷ vào công lao của mình mà dùng lời lẽ sỉ nhục Hoàng thượng! Đúng sai phải trái, Hoàng thượng tự biết phán xét!” Dư Tiểu Thảo hung hăng trừng lão già thối kia, trị tội? Ngươi không có quyền quyết định đâu!

Thạch tướng quân giận dữ, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, ỷ vào công lao để uy hiếp Hoàng thượng, đây chính là tội đại bất kính! Là ông ta coi thường tiểu nha đầu này, nhìn qua tưởng là một nha đầu nông thôn không hiểu sự đời, ai ngờ lại có tâm cơ mà biết mưu tính như vậy!


“Ngươi đừng có nói bậy! Lão phu sỉ nhục Hoàng thượng lúc nào? Hoàng thượng, xin người hãy làm chủ cho lão thần!” Thạch tướng quân kêu oan không thôi.

Chu Quân Phàm nhìn Thạch tướng quân, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Thạch ái khanh, ngươi đến biển bao giờ chưa?”

“Lão thần chưa đến biển bao giờ!” Thạch tướng quân nghi ngờ trong lòng sao Hoàng thượng lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Vậy ngươi từng nhìn thấy cá heo rồi à?” Chu Quân Phàm lại hỏi thêm một câu.

“Lão thần chưa thấy…” Nghi ngờ trong lòng Thạch tướng quân càng sâu hơn, nhưng ông ta vẫn tiếp tục trả lời thành thật.

Chu Quân Phàm cười nói: “Năm đó khi trẫm còn ở xưởng đóng tàu đã từng ở gần biển một thời gian. Lúc thử thuyền đã từng thấy một đàn cá heo đuổi theo tàu thuyền, vui vẻ chơi đùa trong biển. Cá heo là một loài sinh vật biển hiền lành, thông mình khôn khéo, nếu như huấn luyện nó thì nó có thể hoàn thành những động tác phức tạp hơn. Trẫm từng nghe lão ngư dân ở bờ biển kể chuyện cá heo cứu người. Cho nên lời tiểu nha đầu Dư gia nói không phải là chuyện hoang đường ly kỳ.”

Thạch tướng quân thấy rõ ràng là Hoàng thượng ủng hộ nha đầu Dư gia, trong lòng càng không phục, ông ta cố gắng cãi cố: “Hoàng thượng, chuyện kể chỉ là chuyện kể mà thôi!”

“Hoàng thượng, lão tướng quân, ta cũng không phải đang kể chuyện xưa! Động vật là loài rất mẫn cảm, ngươi đối tốt với nó, nó sẽ nhớ ơn ngươi, ngươi đối xử tệ với nó, nó sẽ ghi thù. Năm ấy, đang lúc nạn châu chấu hoành hành, động vật ăn cỏ trên núi gần như bị diệt sạch, động vật ăn thịt cũng gặp phải tai họa ngập đầu. Dân nữ và tiểu đệ vào núi nhặt củi, gặp được một con chó sói xám gầy trơ xương...”


Các quan viên trong điện dường như rất quan tâm đến tình tiết câu chuyện, nên đều im lặng lắng nghe nàng nói. Dư Tiểu Thảo dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con chó sói đó không làm hại bọn ta mà xoay người đi đến một cái sơn động, cắp hai con sói con sắp chết đói ra! Nó đặt hai con sói con đó trước mặt ta và đệ đệ, quay đầu nhìn chúng ta một cái rồi bước chân tập tễnh rời khỏi!”

“Sau đó thì sao?” Chu Quân Phàm nhìn nàng chằm chằm, giống như đang chờ nàng kể tiếp diễn biến chuyện.

“Sau đó? Chúng ta thấy hai con sói nhỏ đáng thương nên mang về nuôi. Sau này nhà ta gặp phải nạn chó sói, con sói xám kia lại xuất hiện, nó không những giúp chúng ta tiêu diệt bầy sói mà còn cứu cha ta một mạng nữa! Ta biết đó là do sói xám cảm ơn chúng ta đã nuôi con thay nó nên mới giúp đỡ!” Dư Tiểu Thảo kể vắn tắt lại kết quả. Chu Quân Phàm nhìn nàng có chút trách cứ, cảm thấy nàng đầu voi đuôi chuột, kể chuyện không có chút sinh động thú vị nào hết.

“Ngươi chắc chắn đây không phải ngươi tự bịa ra đấy chứ? Gặp phải sói đói, nó không nhào lên cắn chết các ngươi làm thức ăn thì thôi, nói vậy ai tin?” Thạch tướng quân vẫn cố chấp với ý kiến của ông ta, cho là Dư Tiểu Thảo đang nói láo, không thể tin!

“Ngươi tin hay không thì tùy! Chỉ cần Hoàng thượng tin là được! Hoàng thượng, hai con sói con đó đã lớn rồi, đầu còn cao hơn cả ta, còn đang trông nhà cho chúng ta nữa! Lần giặc Oa đánh chiếm này hương thân phụ lão thôn chúng ta, kể cả chủ tớ Tĩnh Vương phi đều vào trong Tây Sơn lánh nạn. Mỗi ngày, hai con sói đó đều ra ngoài đi săn, bắt thú hoang nhỏ về cho chúng ta có thêm đồ ăn nữa!” Dư Tiểu Thảo trắng mắt liếc nhìn ông ta.

“Ngươi chắc chắn ngươi nói là chó sói mà không phải chó chứ?” Thạch tướng quân khịt mũi coi thường.

“Chó sói nhà chúng ta được nuôi lớn từ nhỏ, còn nghe lời hơn cả chó nhà! Con hoẵng nhỏ nhà ta nuôi còn biết tự đi vệ sinh nữa! Ngươi có tin hay không thì tùy! Nói chuyện với ngươi mệt ghê...” Dư Tiểu Thảo quay đầu sang chỗ khác, để ông ta nhìn gáy nàng.

“Ngươi... Hoàng thượng, người nghe đi, lời nói của nha đầu này căn bản là không có căn cứ...”

“Thạch lão tướng quân, ngươi không nên kích động! Có phải lời nói vô căn cứ hay không, chỉ cần Hoàng thượng phái người đến thôn Đông Sơn hỏi một chút là biết ngay!” Dương Quận vương không cho phép lão già này bắt nạt tiểu nha đầu nhà hắn nữa nên quyết định lên tiếng.


Chu Quân Phàm cũng gật đầu nói: “Thạch ái khanh, tiểu nha đầu Dư gia cũng nói rồi, những chuyện này thôn dân thôn Đông Sơn không ai không biết. Nếu ngươi không tin thì tự mình đến đó tìm hiểu không phải sẽ rõ sao? Ngươi có thể nói một mình tiểu nha đầu này nói láo, nhưng không thể nào cả thôn đều khi quân theo nàng được?”

“Hoàng thượng anh minh!” Dư Tiểu Thảo dương dương tự đắc liếc nhìn Thạch lão đầu, còn tiện thể nịnh bợ Hoàng thượng.

“Nếu công chống giặc của ngươi bị người khác nghi ngờ thì chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Trẫm nghe nói thôn trang của Dư gia trồng lúa mì đạt được sản lượng cao đến ba trăm cân. Có chuyện này không?” Chu Quân Phàm nghĩ đến nguyên nhân triệu kiến cha con Dư gia lần này, vẫy tay cho Thạch tướng quân lui ra ngoài, ôn hòa hỏi.

Dư Tiểu Thảo lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cha mình, ý muốn chàng nhận công lao này.

Dư Hải lặng lẽ hít một hơi, tiến lên phía trước nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là có chuyện này!”

Chu Quân Phàm ngồi thẳng người, trong giọng nói có phần gấp gáp hỏi: “Nói cho trẫm nghe, sao lúa mì nhà các ngươi lại cho sản lượng cao như vậy?”

Dư Hải suy nghĩ một chút nói: “Bẩm Hoàng thượng, hạt giống lúa mì là do thảo dân và tiểu nữ chọn tỉ mỉ, đều là những hạt chắc mẩm. Lúc trồng trọt, cày sâu cuốc bẫm, nhóm nông dân cũng chăm sóc rất cẩn thận. Hơn nữa nửa năm này mưa thuận gió hòa cho nên…”

“Đây không phải nguyên nhân chính!” Lưu Thượng thư vội vàng đứng ra khỏi hàng cắt ngang lời Dư Hải nói: “Ruộng thí nghiệm của hoàng trang chúng ta gần như là mỗi người chăm sóc một ruộng thí nghiệm, bón phân đầy đủ, hạt giống cũng gần như là lựa chọn từng hạt một. Khí hậu của Kinh thành và Đường Cổ không khác nhau bao nhiêu. Nhưng mà lúc chúng ta thu hoạch sản lượng trung bình còn chưa đạt được hai trăn cân một mẫu! Dư lão đệ, ngươi đừng giấu giấu diếm diếm, mau nói nguyên nhân chính ra đi!”

Dư Hải lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau khi cẩn thận suy nghĩ mới nói: “Nghe Lưu đại nhân nói như vậy thì về mặt trồng trọt lúa mì vụ đông của thôn trang thảo dân cũng không khác mấy với Kinh thành! À! Thảo dân nhớ ra rồi, sau khi hạt giống được chọn xong thì đã được tưới nước thuốc chống sâu bệnh do tiểu nữ tự chế. Có lẽ nguyên nhân là ở…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận