Trong góc nào đó ở một quán trà nhỏ tại Kinh thành...
“Các ngươi có nghe nói không? Một cặp cha con làng chài vì làm ruộng rất giỏi mà đã được Hoàng thượng gọi vào cung, hơn nữa còn ban chức quan nữa!” Người nói chuyện chính là một người đàn ông cao lớn khoảng bốn mươi tuổi mặc áo vải thô, râu ria xồm xoàm, chân dính đầy đất vàng.
“Cái gì? Làm ruộng giỏi cũng có thể làm quan? Đừng nghĩ tất cả mọi người đều là kẻ ngu chứ! Ai mà không biết nếu muốn làm quan trước tiên phải học hành cực khổ mười mấy năm, thi đỗ từng lần thi một. Dù là thời hỗn loạn nhất như tiền triều cũng phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể làm một chức tiểu quan nho nhỏ.” Người này nhìn qua giống như thi trượt Tú tài, trường sam giặt đến bạc phếch, dáng người gầy gò, mặt đầy phong sương, ánh mắt nhìn về phía người nông dân kia tràn đầy khinh bỉ.
“Ta bảo này Tú tài nghèo, ngươi là người vùng khác mới đến đây à? Chuyện này đã truyền khắp Kinh thành, ai mà không biết nữa chứ? Nghe nói Dư gia thực sự rất giỏi, sản lượng lúa mì vụ đông đạt gần 250 đến 300 cân trên một mẫu, cao gần gấp đôi so với lúa mì phổ thông! Nếu như ta có thể trồng được sản lượng cao như vậy còn không phải ngày ngày ăn bột mì, thỉnh thoảng còn được ăn thịt sao…” Chân người nông dân dính đầy đất vàng, khuôn mặt lại tràn đầy mơ ước. Việc làm quan cách gã quá xa, có thể ăn no bụng để cho vợ và con gã có thể ăn ngon hơn mới là chuyện quan trọng.
“Trương đại ca, đường đệ của nhà nhị di nương của tiểu cữu ta làm việc ở nha môn. Ta nghe nói triều đình sẽ bán bình ổn giá một số hạt giống lương thực cho sản lượng cao. Giống với mua hạt giống lúa mì ở Dư gia, còn có cả hạt giống ngô năm ngoái có thể thu được hơn năm trăm cân sản lượng nữa. Ta đã bảo họ hàng nhà tiểu cữu giúp nghe ngóng tin tức rồi. Chỉ cần vừa có tin tức chúng ta sẽ chạy đến xếp hàng mua ngay…”
Người nói chuyện trẻ hơn người nông dân lúc nãy, làn da ngăm đen, khóe mắt cũng có tầng tầng nếp nhăn, trên quần áo có mấy mảnh vá, ống quần xắn lên thật cao, một chân dẫm trên băng ghế dài, nói rất to giống như sấm rền bên tai.
Tú tài nghèo châm chọc cười lạnh, khinh thường lắc đầu nói: “Chuyện tốt như vậy thì sao đến lượt những kẻ chân đất như các ngươi chứ? Hạt giống cho sản lượng cao, ai mà không muốn? Chỉ sợ vừa được tung ra thị trường đã bị đám quan lại và kẻ có tiền hốt trọn thôi!”
Người tuổi trẻ mặc quần áo vá liếc nhìn hắn ta một cái, thấy đại hán họ Trương có hơi nóng nảy thì vội nói: “Trương đại ca yên tâm, họ hàng nhà tiểu cữu ta nói, chuyện hạt giống đó, Hoàng thượng sai Dương Quận vương lo liệu. Các ngươi nghe nói đến Dương Quận vương chưa? Hoàng thân quốc thích, quan viên, nhà giàu, ai thấy hắn mà không đi đường vòng chứ? Dù là quan lớn trong triều đình cũng không dám tùy tiện đắc tội hắn. Có Dương Quận vương ở đó, những kẻ làm quan kia đều không dám ra tay bừa đâu. Thôn chúng ta cách Kinh thành không xa, nhận được tin tức cứ đến, khẳng định ít nhiều gì cũng kiếm được một chút.”
Đại hán họ Trương nghe vậy thì thở phào nói: “Nếu thật là vậy thì ngày tốt của chúng ta cũng sắp đến rồi! Không nói đến việc hạt giống ngô có thể cho sản lượng 500 cân, chỉ cần có thể trồng được mấy mẫu bằng hạt giống lúa mì vụ đông của Dư gia thôi, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ khấm khá hơn. Nếu như có thể khiến cho đám dân đen chúng ta sống cuộc sống ăn no mặc ấm, dù cha con Dư gia có được ban chức quan to hơn nữa ta cũng ủng hộ!”
“Loạn rồi! Làm ruộng giỏi có thể làm quan à? Vậy thì người có học đứng ở đâu? Đúng là sỉ nhục học thức! Có phải Trương Tam nuôi heo heo béo, Lý Tứ nuôi trâu trâu tốt cũng có thể làm quan không?” Tú tài ngheo nghĩ đến mười lăm năm đọc sách vất vả của mình chỉ có thể thi đỗ Tú tài. Người ta làm ruộng giỏi mà cũng có thể làm quan, đúng là không công bằng!
Đại hán họ Trương đã sớm ghét hắn ta ra mặt, không nhịn được tranh cãi: “Có đọc nhiều sách hơn nữa mà không thể tạo phúc cho dân thì làm quan làm gì? Hoàng thượng đã nói rồi, dân chúng là căn cơ của đất nước, dân ăn no mặc ấm, sống tốt thì đất nước mới có thể phát triển phồn vinh! Nuôi heo nuôi trâu có thể khiến dân chúng ăn no hay mặc ấm đúng không? Hai cha con Dư gia có bản lĩnh, người ta được làm quan cũng là nhờ bản lĩnh. Ngươi có chướng mắt thì cũng vô dụng thôi!”
Tú tài nghèo bĩu môi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nói chuyện phải trái với mấy kẻ thô lỗ không biết mấy chữ này, hắn ta đúng là rảnh thật! Bưng ly trà lên uống một ngụm trà đắng, khinh bỉ trong lòng, hắn ta không nói thêm gì nữa.
Người trẻ tuổi mặc quần áo rách kia lại lên tiếng nói: “Nghe nói tiểu cô nương Dư gia kia mới chỉ mười hai, mười ba tuổi đã được phong làm quan lục phẩm, làm việc cho Bộ Hộ. Nữ nhân làm quan ta cũng mới chỉ nghe nhắc đến trong hí văn, dù là tiền triều hay bây giờ thì cũng là người đầu tiên!”
Nghe đến đây, Tú tài nghèo vốn dĩ đã quyết định không mở miệng nói chuyện nữa lại không nhịn được vỗ bàn hét lớn: “Nữ nhân làm quan, còn ra thể thống gì nữa! Một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi có thể lật đất hay kéo cày? Còn phong làm quan lục phẩm? Buồn cười!”
“Ngươi đang chất vấn quyết định anh minh của Hoàng thượng sao?” Người trẻ tuổi cũng rất phản cảm với Tú tài ăn nói chanh chua khó nghe này, hắn ta hừ một tiếng nói: “Họ hàng nhà tiểu cữu ta nói, tuy Dư cô nương còn nhỏ tuổi nhưng lại là người khôn khéo rất được việc. Lão Thượng thư của Bộ Hộ rất coi trọng nàng. Năm ngoái, loại ngô có thể cho hơn năm trăm cân sản lượng cũng là do Dư cô nương nhận gây giống giúp mới có thể cho sản lượng cao như vậy! Còn có lúa mì vụ đông của Dư gia nữa, cũng là nhờ có nước thuốc nàng chế ra nên sản lượng mới cao hơn hoàng trang nhiều như thế!”
Người trẻ tuổi dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi Hoàng thượng lên ngôi đã nhiều lần nói phải thay đổi địa vị của nữ tử. Bây giờ nơi nơi nữ tử ra phố không cần đeo khăn che mặt nữa. Nữ tử làm ăn buôn bán cũng càng ngày càng nhiều. Cô nương Khương gia mở phường thêu, Hoàng hậu, phi tử trong cung còn để nàng ta may quần áo cho nữa. Tiểu cô nương Dư gia kia được làm quan có gì lạ đâu?”
Hán tử họ Trương cười ha ha nói: “Nếu như có thể bán cho ta hạt giống sản lượng cao trồng mấy mẫu ruộng, đừng nói quan lục phẩm, dù là chức quan cao hơn nữa ta cũng không phản đối! Huynh đệ, ngươi nói xem ở chỗ Dư gia chắc chắn có giữ lại không ít hạt giống, ngươi có mạng lưới giao thiệp rộng, có thể...”
Người trẻ tuổi trừng mắt nhìn gã nói: “Cha con Dư gia ở Đường Cổ, cũng không phải người Kinh thành. Dù họ hàng của tiểu cữu ta có giao thiệp rộng đến đâu cũng không với tay đến Đường Cổ được! Nhưng mà hình như ta nghe nói Dư gia có gần một nghìn mẫu ruộng mà chỉ nộp sản lượng của tám trăm mẫu, số còn lại trừ dùng làm hạt giống cho năm sau thì bán với giá cao. Đắt gấp năm lần giá thị trường! Ngươi có mua nổi không?”
“Cái gì? Năm lần? Vậy chẳng phải là một cân hạt giống một trăm văn tiền sao? Một mẫu đất chỉ tính hạt giống thôi đã mất một lượng bạc? Đắt thế?” Đại hán họ Trương trố mắt nghẹn họng, lập tức từ bỏ ý nghĩ với Đường Cổ. Nhà gã có năm mẫu đất, chỉ mua hạt giống thôi đã mất năm lượng bạc, gã đập nồi bán đồng nát cũng không góp đủ!
Người trẻ tuổi lắc đầu cười nói: “Trương đại ca, ta chỉ nói đúng giá cả ở Đường Cổ mà thôi. Người mua hàng của Dư gia đều là quan lại phú thương, người ta không thiếu chút bạc cỏn con đó. Ngươi thấy giá hạt giống cao nhưng ngươi có nghĩ đến hay không, một mẫu đất cho sản lượng ba trăm cân. Dù bán theo giá lương thực phổ thông cũng sẽ kiếm được ba lượng bạc một mẫu! Ngươi nghĩ mấy quan lại phú thương kia đều ngu sao, mua bán lỗ vốn ai chịu làm chứ?”
“Nhưng... thôn chúng ta nhà ai có thể góp mấy lượng bạc đi mua hạt giống chứ? Ôi, xem ra đúng là chuyện tốt không đến lượt chúng ta hưởng thật!” Hán tử họ Trương ủ rũ thở dài.
Người trẻ tuổi vội nói: “Trương đại ca có điều không biết rồi. Hoàng thượng yêu dân như con, người chắc chắn sẽ không kiếm tiền của đám dân nghèo chúng ta. Ta nghe nói, hạt giống cho sản lượng cao bán như giá hạt giống ngoài thị trường, mười văn tiền một cân. Hoàng trang đã bắt đầu trồng ngô, nếu như bán ra ngoài cũng sẽ chỉ trong mấy ngày nay thôi!”
“Việc có thể cho sản lượng năm trăm cân ngươi nói có đáng tin không?” Hán tử họ Trương có chút do dự.
“Sao lại không tin chứ? Nghe nói Hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh cho Dương Quận vương đến Tây Dương tìm về đó. Cái gì... À! Ta nhớ ra rồi, là ngô! Bột ngô nghiền từ ngô, mềm mịn, làm màn thầu màu vàng, thơm lắm, đừng nói đến ăn ngon thế nào!” Người trẻ tuổi khoe khoang kiến thức của mình, mặt lộ rõ vẻ khoe khoang.
Tú tài nghèo nói một câu dập tắt vẻ khoe khoang của hắn ta: “Nói cứ như ngươi ăn rồi ấy! Đồ hiếm thì đắt, sản lượng cao như vậy, tương lai giá cả sẽ không cao. Hơn nữa, cây ngô ngươi nói đa số dân chúng đều không nhận ra, ai dám mua? Đừng để đến lúc đó trồng nhưng lại không bán được, tốn tiền hạt giống, phân bón và thời gian!”
“Ngươi cái đồ miệng quạ đen! Không nói gì không ai bảo ngươi câm đâu! Họ hàng tiểu cữu ta nói cấp trên của hắn may mắn được ăn ở nhà bằng hữu một lần, bánh ngô vừa thơm vừa ngọt dịu, khi ăn càng nhai càng thơm!
Trương đại ca, ngươi nghĩ đi, một mẫu đất hơn năm trăm cân, dù chỉ được bằng giá lương thực phụ, vậy cũng thu được ba bốn lượng bạc rồi! Dù sao, nhà ta có ba mẫu đất, nhất định phải thử trồng một mẫu ngô. Dù không bán được thì trong năm tới cũng không thiếu lương thực ăn!
Ta nghe nói lá và thân ngô còn có thể cho gia súc ăn. Sang năm, nhà ta nuôi nhiều hơn hai con heo, không sợ không có thức ăn cho gia súc! Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn chấn tinh thần rồi...” Người trẻ tuổi nói mà hai mắt phát sáng, giống như cuộc sống tốt đẹp sẽ lập tức đến vậy.
Hán tử họ Trương do dự một lát rồi vỗ bàn, cắn răng nói: “Nếu huynh đệ đã nói như vậy thì lão Trương ta cũng mua hạt giống về trồng hai mẫu ruộng. Dù sao cũng là lương thực, không bán được thì có thể ăn mà! Hai mẫu đất ít nhiều cũng có gần một nghìn cân lương thực, cả nhà già trẻ chúng ta không cần lo bị chết đói trong một năm tới!”
Người trẻ tuổi gật đầu tán thành. Tú tài nghèo vẫn còn băn khoăn chuyện Dư gia được ban chức quan, hắn ta không phục nói: “Một tiểu nha đầu trẻ con đã được phong làm quan lục phẩm, vậy còn cha nàng? Không phải là quan to tam phẩm đấy chứ?”
Nông dân chân đất không biết nhiều chữ, chỉ biết làm ruộng, chỉ vì có thể trồng ra lương thực có sản lượng cao mà được làm tận quan to tam phẩm, sao những quan viên khác trong triều có thể đồng ý cho được?
Không ngờ rằng người trẻ tuổi kia lại cười hì hì nói: “Chuyện này cũng hay thật! Tiểu cô nương Dư gia được ban chức quan lục phẩm chuyên lo chuyện đồng áng của Bộ Hộ, nhưng cha nàng chỉ là một quan viên thất phẩm nho nhỏ. Nghe nói còn nhậm chức ở Đường Cổ, đặc biệt quản lý ruộng đất trên đất phong của Dương Quận vương...”