Nông Viên Tự Cẩm

Huynh đệ, quan thất phẩm còn nhỏ sao? Đó đã là ngang hàng với Huyện thái gia rồi đó. Hơn nữa, Dư gia rất thân với Dương Quận vương, ở trên đất phong của Dương Quận vương, Huyện thái gia cũng phải nể mặt hắn mấy phần! Dư gia có thể đi ngang ở Đường Cổ đó!” Hán tử họ Trương bộc lộ rõ sự hâm mộ và ghen tị, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt lão Trương gã hưởng nhỉ?

Người trẻ tuổi đang định nói gì thì từ bên ngoài quán trà có một thanh niên khá gầy vội vàng bước vào. Người trẻ tuổi thấy y thì lập tức đứng lên chào đón, gấp gáp hỏi: “Có phải có tin tức không?”

Thanh niên gầy đó cầm ấm trà trên bàn hắn ta lên, rót thẳng trà vào miệng, rồi dùng tay áo lau miệng mới nói: “Đương nhiên rồi! Bắt đầu từ trưa hôm nay, mười tám cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương cùng bắt đầu bán hạt giống ngô, năm ngày sau hết hạn!”

“Vậy còn hạt giống lúa mì thì sao? Có bán cùng không? Ta không mang nhiều bạc, không biết có đủ hay không...” Hán tử họ Trương khá là lo lắng, sờ đông sờ tây không biết làm gì mới tốt.

Thanh niên gầy liếc gã một cái, biết gã đi theo tỷ phu mình nên nói: “Hạt giống lúa mì vụ đông phải đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu mới bắt đầu bán, bây giờ chỉ bán hạt giống ngô, giá thấp đến không ngờ. Một cân chỉ cần mười văn tiền!”

Người tuổi trẻ kéo cánh tay y nói: “Con đường này chỉ có một cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương, đi, thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra ngoài, đi chiếm chỗ trước thôi.”

Những nông dân khác trong quán trà đang lắng tai nghe bọn họ nói chuyện cũng đều đứng lên theo bọn họ, vội vã thanh toán tiền trà rồi đi nhanh đến cửa hàng lương thực của phủ Tĩnh Vương. Chờ đến khi bọn họ đến nơi thì phát hiện trước cửa hàng lương thực đã có mười mấy người đứng xếp hàng sẵn.

Không nói đến chuyện làm ăn phát đạt của cửa hàng lương thực phủ Tĩnh Vương có nhiều người xếp hàng chờ mua, Dư Tiểu Thảo vừa được phong làm quan lục phẩm còn đang mơ mơ hồ hồ cảm thấy không phải sự thật đây này! Kiếp trước, ngay cả chức lớp trưởng nàng cũng chưa từng làm, chức cao nhất cũng chỉ là lúc đi làm ở công xưởng, được làm tổ trưởng nhỏ mà thôi. Nay trong nháy mắt nàng đã thành quan viên Bộ Hộ, còn cao hơn Huyện thái gia hai bậc. Tuy chỉ là quan viên lo chuyện đồng áng nhưng dù sao phẩm cấp vẫn rành rành ra đó!

Hôm nay, quan phục đặc biệt may cho nàng - lễ phục lục phẩm màu xanh lục thêu hình cò trắng cỡ nhỏ nhất đã được đưa đến. Nàng thay đồ trong phòng, xong còn khoe khoang đi tới đi lui, đang lúc trêu đùa chọc cười với đám nha hoàn thì trong cung truyền chỉ gọi nàng vào cung.

Đúng rồi, không cần thay quần áo luôn. Quan phục để làm gì chứ? Hoàng thượng triệu kiến, không mặc quan phục thì mặc cái gì? Cứ như vậy, nàng để đám nha hoàn giúp nàng chải đầu, dùng trâm ngọc cố định tóc, rất ra dáng tiến cung.

Trong ngự thư phòng chỉ có một mình Hoàng thượng đang cúi đầu phê duyệt tấu chương. Dư Tiểu Thảo thấy vậy thì thả lỏng hơn rất nhiều. Nếu như có những đại thần khác ở đây, thấy nàng mặc quan phục thì nhất định sẽ có không ít người cảm thấy gai mắt. Hoàng thượng chỉ triệu kiến một mình nàng, nhất định là không có chuyện lớn gì, cùng lắm là mấy chuyện trồng trọt linh tinh thôi. Những việc này nàng rất quen thuộc, không có gì phải sợ hết!

Ai ngờ rằng Hoàng thượng vừa mở miệng đã khiến nàng khiếp sợ suýt ngã ngồi: “Ta nói... đồng hương này, bao giờ thì ngươi mới thành thật với ta đây hả?”

Hóa ra từ lúc Dư Tiểu Thảo bước vào ngự thư phòng thì Chu Quân Phàm đã bắt đầu để ý nàng rồi. Ban đầu, tiểu nha đầu này còn cẩn thận dè dặt đi theo sau lưng Tô Nhiên, ngoan ngoãn như một con chim cút. Nhưng khi nàng thấy trong ngự thư phòng chỉ có một mình hắn ta thì đột nhiên thẳng lưng, vẻ mặt cũng bớt căng thẳng hơn nhiều.

Hắn ta giả vờ nghiêm túc phê duyệt tấu chương, tiểu nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn, ngang nhiên đi tới đi lui tham quan ngự thư phòng. Lúc thì ngẩng đầu nhìn đủ loại sách trên giá sách, lúc thì sờ đồ trang trí trên kệ đồ cổ, ngay cả lư hương đang đốt long tiên hương, nàng cũng phải tiến lên ngửi thử. Tiểu nha đầu này coi ngự thư phòng của hắn ta là hậu viện nhà nàng à? Xem ta có dọa sợ tiểu nha đầu gan lớn này không?

Dư Tiểu Thảo giật mình trong lòng, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống. Nàng lắp bắp nói: “Đồng hương... gì chứ? Không lẽ Hoàng thượng cũng là người trấn Đường Cổ?”

“Giả vờ, còn giả vờ nữa à! Ta đang nói gì không lẽ ngươi không biết? Vịt quay Bắc Kinh, đồ kho, Phật nhảy tường, còn có dưa hấu được cải tạo, rau củ trái mùa... Dù là kẻ ngu cũng biết ngươi và ta đến từ cùng một thế giới!” Dù Chu Quân Phàm bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã nâng cằm, nhìn biểu cảm bất an khẩn trương của tiểu nha đầu này.

“Cái đó... là dân nữ, không, là do vi thần nhặt được một quyển công thức nấu ăn không đầy đủ...” Dư Tiểu Thảo còn muốn cãi cố, nhưng lí do thoái thác này cũng quá khó tin.

“Dư ái khanh, khi quân là tội chém đầu đấy!” Chu Quân Phàm bày ra dáng vẻ của Hoàng thượng, đôi mắt hổ tràn đầy uy nghiêm nhìn nàng khiến cho Dư Tiểu Thảo cảm thấy áp lực gấp đôi.

Dư Tiểu Thảo gục đầu, vai cũng trùng xuống. Nàng biết rõ trong lòng, một khi đồng hương xuyên không làm Hoàng đế kia nghi ngờ nàng thì mấy bí mật nhỏ của nàng sẽ bị vạch trần ngay lập tức. Nỗ lực thoái thác cuối cùng thành vô ích, nàng chỉ đành nhắm mắt nói: “Hoàng thượng nói sao thì là vậy...”

Chu Quân Phàm thấy tiểu nha đầu như một con thỏ nhỏ bị xách lỗ tai, bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận thì cười nói: “Làm gì mà bày ra biểu cảm như bị dao kề trên cổ thế? Ta cũng đâu phải hổ dữ, có thể ăn thịt ngươi à?”

“Ngươi là Hoàng thượng, ta chỉ là một quan viên nhỏ mới nhậm chức. Rơi vào tay ngươi ta làm gì có nước phản kháng, chỉ có thể chấp nhận số phận cá nằm trên thớt thôi.” Trong lòng Dư Tiểu Thảo vô cùng lo lắng, không biết đồng hương xuyên không này sẽ đối xử với nàng như thế nào.

“Cá nằm trên thớt? Sao ta phải giết ngươi? Ngươi làm chuyện gì khiến người người oán trách à? Hay là kiếp trước ngươi là một kẻ bại hoại tội ác tày trời, giết người không ghê tay?” Giọng nói của Chu Quân Phàm mang theo mấy phần nhạo báng.

“Ngươi mới là bại...” Chữ hoại còn chưa nói ra, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy long bào sáng chói trên người hắn ta thì lập tức ngậm chặt miệng, tiếp tục rụt cổ làm chim cút.

Chu Quân Phàm im lặng cười một tiếng, bảo đảm với nàng: “Yên tâm đi! Chỉ cần ngươi không mắc phải tội danh phải chém đầu thì trẫm sẽ không giết ngươi! Khó khăn lắm mới thấy một đồng hương, trẫm còn mừng không kịp, sao lại muốn giết ngươi nhanh thế được?”

Dư Tiểu Thảo thở phào nhẹ nhõm, cả người lại thả lỏng hơn rất nhiều. Chu Quân Phàm nhìn nàng rồi hỏi: “Đồng hương, kiếp trước ngươi làm nghề gì? Vì lí do gì mà ngươi xuyên đến đây? Ngươi xuyên đến đây từ khi nào?”

Thấy thái độ của Chu Quân Phàm cũng ôn hòa, đúng là không giống kiểu người sợ bị đồng hương xuyên không cướp tài nguyên, cũng không có dáng vẻ muốn giết chết những người xuyên không khác, nàng bình ổn lại tâm trạng, đàng hoàng trả lời hắn ta: “Kiếp trước ta chỉ là một công dân bình thường, chưa học hết trung học đã bỏ học ra ngoài làm công khắp nơi, sau này mở tiệm đồ kho, làm ăn cũng không tệ.”

Nói đến đây nàng dừng lại một chút, nhớ lại hôn lễ vừa náo nhiệt vừa sang trọng của em trai mà cười khổ lắc đầu: “Hôm đó em trai ta kết hôn, ta vui vẻ nên uống nhiều hơn hai ly, lúc đi xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã. Lúc tỉnh lại đã trở thành tiểu cô nương làng chài không được yêu thương rồi!”

“Trước khi xuyên không ngươi cũng uống rượu? Ôi, ta chỉ là trước khi tốt nghiệp thì ra ngoài ăn bữa cơm chia tay với bạn cùng phòng, còn chưa uống hết một chai bia thì đầu óc đã choáng váng, sau khi tỉnh dậy đã được sinh ra trong thời loạn lạc. Xem ra, ngươi là hồn xuyên, còn ta là thai xuyên. Đều tại rượu gây họa cả!” Chu Quân Phàm cảm khái một trận.

Tốt nghiệp chuyên ngành đóng thuyền của trường đại học trọng điểm, đang chuẩn bị dấn thân vào xã hội gây dựng sự nghiệp thì không ngờ lại bị đầu thai vào một đứa nhóc chỉ biết khóc oa oa, đúng là khiến người khác giận sôi máu! Càng khiến người khác bực mình hơn là, Hoàng đế tiền triều đang nỗ lực giãy giụa lần cuối, mưu toan phản công, hắn ta mới sinh ra không bao lâu đã đi theo người mẹ kế của mình, dưới sự bảo vệ của mấy vị tướng dưới trướng, lang bạc kỳ hồ, suýt chút nữa bị dày vò đến chết! Cũng may ông nội hắn đã nhanh chóng đoạt lại giang sơn, thành lập triều Đại Minh, cuộc sống của hắn mới trở lại bình thường...

“Đồng hương, ngươi xuyên qua từ lúc nào thế?” Chu Quân Phàm tò mò hỏi.

“18 tháng 10 năm 2017, ngày 19 thì tổ chức lễ cưới.” Dư Tiểu Thảo vốn định tối về học tập mấy câu phát biểu của lãnh đạo ở trên mạng, không ngờ bi kịch lại xảy ta. Ôi, chắc em trai nàng cũng đau lòng lắm ấy, ngày kỷ niệm kết hôn lại thành ngày giỗ của chị.

Chu Quân Phàm gật đầu, thuận miệng nói: “Chậm hơn ta ba tháng, tháng Bảy ta xuyên đến đây... Đồng hương, ngươi nói thật cho ta biết, lần xuyên không này... đại thần xuyên không không buff bàn tay vàng cho ngươi đấy chứ?”

Con ngươi Dư Tiểu Thảo đột nhiên co rút lại, đôi tay đang giao nhau cũng trở nên căng thẳng hơn. Những động tác nhỏ này sao có thể tránh khỏi pháp nhãn của Chu Quân Phàm đã làm Hoàng đế bảy, tám năm chứ. Hắn ta vô cùng vui mừng, gấp không chờ được hỏi nàng: “Là bàn tay vàng gì? Có không gian nghịch thiên chứa linh tuyền có thể trồng trọt à?”

Dư Tiểu Thảo vốn dĩ vẫn còn hơi căng thẳng và lo lắng nhưng vừa nghe thấy vậy đã mở to mắt với vẻ không thể tin được, nàng không nhịn được nói: “Hoàng thượng, trí tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú đó!”

Chu Quân Phàm không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt nàng, thấy vậy thì có chút thất vọng trong lòng, không phải không gian thì là gì chứ?

“Đồng hương, yên tâm đi, ta không phải loại người vô sỉ cướp đoạt bảo vật của người khác. Ngươi nói thật đi, đừng giấu giấu giếm giếm nữa! Nếu như không phải không gian có linh tuyền có thể trồng trọt, thì sao ngươi có thể thu được vụ mùa bội thu như vậy, hơn nữa chất lượng đều rất tốt? Ngay cả hạt giống lúa mì bình thường vào trong tay ngươi cũng cho sản lượng gấp đôi. Còn dưa hấu nữa, to hơn và ngọt hơn dưa hấu tiến cống, ngon hơn bất kỳ quả dưa hấu nào ta từng ăn ở kiếp trước! Nếu như không có linh tuyền thì một người làm công như ngươi, làm buôn bán nhỏ sao có thể chế tạo ra thuốc viên, nước thuốc đạt hiệu quả trị liệu cao như vậy? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”

Ánh mắt của Dư Tiểu Thảo quét qua đá ngũ sắc dùng năm sợi dây năm màu xỏ mới làm đồ trang sức trên cổ tay, nàng vẫn mạnh miệng nói: “Không gian gì chứ, không có chuyện đó! Ta dám lấy danh nghĩa của đại thần xuyên không ra thề, nếu như ta có không gian mà không khai báo sẽ phải đời đời kiếp kiếp mang theo ký ức luận hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Đời đời kiếp kiếp mang ký ức luân hồi? Ngươi chắc chắn đây là trừng phạt mà không phải phúc lợi? Chu Quân Phàm trợn mắt nhìn nàng, nhưng mà nhìn biểu cảm của nha đầu này, chỉ sợ là không có không gian thật. Vậy bàn tay vàng rốt cuộc là cái gì chứ?

Chu Quân Phàm nhìn theo hướng mà lúc nãy tiểu nha đầu vừa liếc nhìn, trên cổ tay nhỏ trắng noãn có một viên đá màu sắc sặc sỡ to bằng hạt châu, dùng dây tơ nhiều màu sắc bện thành sợi xỏ qua - tính cách mê tiền của tiểu nha đầu này, không đeo vàng đeo bạc đeo ngọc, không lẽ bàn tay vàng có liên quan tới hòn đá nhỏ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui