Nông Viên Tự Cẩm

Trước Hội đấu hoa một ngày, không biết là có chuyện gì mà thần long Chu Tuấn Dương thấy đầu không thấy đuôi cũng xuất hiện. Nhìn tiểu nha đầu hình như lại cao hơn một chút, đã đến ngực mình, không yên tâm dặn dò: “Nha đầu, nếu có người bắt nạt nàng, không cần để trong lòng, trở về nói với ta…”

Dường như mới chỉ hơn một tháng không gặp mà thứ Dư Tiểu Thảo cảm thấy duy nhất chính là - người này càng yêu nghiệt hơn! Nàng cũng không dám nhìn sâu vào đôi mắt phượng mê người kia nữa, rất sợ một khi lơ đãng sẽ bị mê hoặc đến thất điên bát đảo. Người đâu, còn không mau bắt hắn lại, tránh để hắn làm hại nhân gian!

Nghe vậy, sau khi Tiểu Thảo ngẩn ra một lát rồi phì cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia nói: “Nói với ngươi làm gì? Ngươi có thể đánh bọn họ giúp ta sao?”

Chu Tuấn Dương nghe vậy thì nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng: “Tuy ta không đánh nữ nhân nhưng mà bọn họ đều có huynh đệ…”

Dư Tiểu Thảo mặc niệm ba giây cho các huynh đệ của những khuê tú dám cả gan bắt nạt mình, rồi lại cười như không cười nói: “Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ai không có mắt chọc ta, ta sẽ không bán rau quả cho nhà đó. Dù sao bọn họ coi thường ta xuất thân nông dân, cần gì phải ăn rau củ và hoa quả nông dân trồng đúng chứ? Sang năm có hoa quả và dưa hấu sẽ không bán cho bọn họ. Mứt trái cây cũng không chia cho bọn họ!”

Sở dĩ những người đó coi thường nàng là ỷ vào tiền bạc và địa vị còn gì? Những kẻ có tiền có quyền nhưng lại không mua được thứ mình muốn, bọn họ còn cảm thấy bản thân tài trí hơn người chắc?

Hóa ra tiểu nha đầu của hắn không phải thỏ trắng mặc người làm thịt mà là mèo nhỏ giấu móng vuốt sắc nhọn. Ngày thường nhìn ngoan ngoãn khéo léo đáng yêu, vừa mất hứng sẽ đột ngột giương vuốt tặng ngươi một vết cào rớm máu, khiến ngươi ghi nhớ suốt đời!

Chu Tuấn Dương được tiễn đến tận ngoài cổng, hắn thay nàng kéo mũ lông trên áo choàng xuống, cười nói: “Gần đây hay để nàng một mình, chờ khi vào đông ta rảnh hơn sẽ đến tìm nàng. Ai bắt nạt nàng cứ nhớ kỹ, đến lúc đó ta giúp nàng đòi lại từng người một!”

Thật ra thì một tháng qua, Dư Tiểu Thảo còn bận hơn cả Dương Quận vương. Một mình nàng xử lý việc trồng rau trong lều lớn, còn phải để ý mở rộng xưởng chế thuốc ở bên Đường Cổ nữa. Gần đây mấy loại thuốc viên điều dưỡng thân thể của Đồng Nhân Đường là kiệt tác gần một tháng qua của nàng. Cho nên… tiểu Quận vương ngươi đừng tự mình đa tình nữa, ta thật sự không nhớ ngươi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo mặc bộ Kỳ trang Tứ Nương tỷ tỷ làm, chải kiểu tóc hai nụ hoa xinh xắn ở hai bên, tết tóc hai bên thành đuôi sam rồi uốn thành hình cánh hoa. Trên đỉnh đầu nở rộ hai đóa hoa mê người, dùng trân châu màu hồng trang trí xung quanh. Phần tóc rũ xuống phía dưới tết thành mấy bím tóc nhỏ rũ xuống trước ngực, nhìn tổng thể trẻ hơn hai tuổi, lại toát ra vẻ đáng yêu rất đặc biệt.

Khi Tiểu Thảo tiến vào nội viện phủ Trấn Quốc công, không ít ánh mắt tò mò không ngừng đánh giá nàng: Một bộ Kỳ trang màu hồng nhạt đơn giản tao nhã, tay áo kiểu hoa loa kèn xếp chồng hai ba lớp. Bên ngoài là áo hai lớp không tay thêu hình hoa hồng bằng tơ vàng gấm Vân Nam, vạt áo quanh cổ áo thêu hình hoa sen băng đang nở rộ. Vì muốn giữ ấm trong đầu đông gió rét, cổ áo và ống tay áo đều được dính lông tơ trắng, vừa bồng bềnh vừa đáng yêu. Váy xếp nếp màu hồng phấn như tầng tầng lớp lớp hoa hồng, hoa sen băng trên váy và viền quanh cổ áo tôn lên vẻ đẹp của cả bộ trang phục.

Có khuê tú tinh mắt thấy được dấu ấn trên Kỳ trang, kinh ngạc không thôi: Không ngờ lại là quần áo do chuyên gia Khương của tú phường Linh Lung tự tay may. Kiểu dáng như vậy chắc là do chuyên gia Khương mới làm ra, phá vỡ những ràng buộc của quần áo thời xưa, phá vỡ những lề thói cũ khiến cho người mặc càng trở nên xinh đẹp hơn.

Những khuê tú đến sớm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà mà xa lạ này, sôi nổi suy đoán thân phận của nàng. Là khuê tú nhà ai may mắn được chuyên gia Khương coi trọng, được mặc quần áo nàng ta mới may trong buổi tiệc long trọng như thế này?

“Ôi! Đây là con gái nhà ai, nhìn có chút lạ mắt, lần đầu đến tham gia buổi tụ họp của các tỷ muội chúng ta à?” Quận chúa Minh Lan rất hợp tính với Hạ Uyển Ngưng - một trong Song xu, thấy một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy không nhịn được mỉm cười đứng lên.

Bởi vì Phòng phu nhân không yên tâm về con gái nên sai Linh Lung đi theo nàng. Linh Lung nhỏ giọng nhắc nhở nàng một câu, Dư Tiểu Thảo vội đan hai bàn tay trắng trẻo lại đặt trước bụng, hạ gối thi lễ, giọng nói trong trẻo êm tai: “Dư Tiểu Thảo, tham kiến Quận chúa Minh Lan và các vị tỷ tỷ.”

Dư Tiểu Thảo? Ai vậy? Sau khi nàng báo tên, vẻ mặt của mọi người đều rất mông lung. Quan viên họ Vu trong Kinh thành chỉ có Lại bộ Tả thị lang Vu Vĩnh Hòa mới nhậm chức năm ngoái, nghe nói con gái nhỏ nhất của ông ta cũng chỉ khoảng mười tuổi, không lẽ chính là nàng?

Con gái của Lại bộ Hữu thị lang Lý Mỹ Nhu cười đi tới, thân mật kéo tay Tiểu Thảo, ra vẻ thân thiết nói: “Hóa ra là Vu gia muội muội! Ta đã sớm muốn mời muội muội đến phủ làm khách nhưng lệnh đường luôn nói sức khỏe của muội không tốt, không hợp ra ngoài. Hôm nay thấy muội, xem ra muội đã khỏe hơn nhiều rồi?”

Vóc người của Tiểu Thảo vốn có vẻ yếu ớt, Kỳ trang làm lộ ra vòng eo của nàng, có vẻ càng yếu mềm hơn, lại còn chiếc cằm nhọn với một đôi mắt hơi to khiến cho khuôn mặt nàng nhìn có vẻ khá nhỏ. Cũng may dưới làn da trắng còn lộ vẻ hồng hào, bằng không đúng là khiến người khác cảm thấy nàng bệnh nặng chưa lành!

“Tiểu thư, đây con gái của Lại bộ Hữu thị lang Lý cô nương.” Tuy Linh Lung rất ngạc nhiên với sự nhiệt tình của nàng ta nhưng cũng không quên bổn phận của mình, nhắc nhở tiểu thư một câu.

Đây là… khởi đầu có gì không đúng lắm! Làm gì mà sấn tới ra vẻ thân thiết thế? Không lẽ có bẫy? Vẻ mặt của Dư Tiểu Thảo không thay đổi gì, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười ngọt ngào, lễ phép nói: “Đa tạ Lý cô nương đã nhớ đến.”

“Nên mà!” Lý Mỹ Nhu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đến Phòng ấm mọi người đang tụ tập, miệng nói: “Qua đây, tỷ tỷ giới thiệu mấy tỷ muội tốt cho muội biết.”

Mấy khuê tú đang ở trong Phòng ấm cũng đáp lễ lẫn nhau, mọi người đều mỉm cười thân thiện với nàng, thái độ lại không thân mật như con gái Lại bộ Hữu thị lang, nhưng cũng không quá hời hợt.

“Vu muội muội, bộ trang phục này của muội là do tú phường Linh Lung may phải không? Không ngờ rằng muội mới đến đã được chuyên gia Khương coi trọng, tự tay may quần áo cho. Không lẽ trong này có chuyện sâu xa gì à?” Người nói chuyện là Hạ Uyển Ngưng, nàng ta cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, một thân hồng y đỏ rực, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta càng thêm sinh động. Tính cách của nàng ta cũng như quần áo của nàng ta vậy, nhiệt tình phóng khoáng, không có gì không dám nói.

Hôm nay, Dư Tiểu Thảo tự nhận mình có sứ mạng mới là quảng cáo cho Kỳ trang, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Bộ trang phục này của ta là Khương tỷ tỷ kết hợp nét đặc sắc trong trang phục dân tộc thiết kế ra, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp yếu đuối của nữ tử. Tin chắc không bao lâu nữa, kiểu trang phục này sẽ được tú phường Linh Lung tung ra thị trường.”

“Muội thân với chuyên gia Khương lắm sao?” Một khuê tú trong số đó có chút chua xót hỏi.

Dư Tiểu Thảo khiêm tốn nói: “Chỉ gặp mặt mấy lần thôi…”

“Đã gọi Khương tỷ tỷ rồi không đơn giản là chỉ gặp nhau mấy lần chứ? Vu cô nương, ngươi có thể nói chuyện thẳng thắn hơn không! Nói mau, ngươi và chuyên gia Khương quen biết nhau như thế nào?” Hạ Uyển Ngưng vây quanh Tiểu Thảo, trước sau đánh giá cách ăn mặc của nàng. Chuyện này ở trong nhóm khuê tú cũng không phải chuyện thất lễ gì, nếu như tiểu thư nhà nào có được bộ trang phục tú phường Linh Lung sắp tung ra thị trường thì vẫn luôn được mọi người vây quanh.

Dư Tiểu Thảo hơi do dự một chút rồi kể vắn tắt lại chuyện Khương Tứ Nương đến nhà nàng thăm hỏi hai lần. Hạ Uyển Ngưng khẽ cau mày, nói: “Ngươi nói là chuyên gia Khương thấy kiểu dáng trang phục độc đáo mà ngươi mặc khi đi ra ngoài nên đặc biệt đến nhà học hỏi?”

Lý Mỹ Nhu tỏ vẻ không quá tin tưởng lời nàng nói: “Vu muội muội, không phải Lại bộ Tả thị lang phu nhân nói sức khỏe muội luôn không tốt nên rất ít khi ra ngoài sao? Sao có thể trùng hợp như vậy, bị Khương Tứ Nương nhìn thấy quần áo muội tùy ý phối chứ?”

Trên mặt Dư Tiểu Thảo lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hỏi: “Lại bộ Tả thị lang phu nhân? Ta đâu biết nàng ta, sao nàng ta biết tình trạng sức khỏe của ta chứ? Ta vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày cưỡi ngựa nửa tiếng cũng không vấn đề gì.”

Lý Mỹ Nhu càng kinh ngạc hơn, dùng khăn tay che miệng nói: “Ơ? Ngươi không phải tiểu thư nhà Lại bộ Tả thị lang sao?”

“Không phải mà!” Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to, con ngươi trong suốt ánh lên biểu cảm lúng túng của nhóm khuê tú.

Lý Mỹ Nhu thở có chút dồn dập: “Không phải ngươi nói ngươi họ Vu sao? Văn võ bá quan trong Kinh thành, trừ Lại bộ Hữu thị lang mới nhậm chức ra có còn ai họ Vu đâu? Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo khuê tú trong Kinh thành, ngươi có mục đích gì!”

Hóa ra là nhận nhầm người! Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng hiểu rõ lý do mọi người tỏ thái độ tốt với nàng, chỉ cần không có âm mưu gì thì dễ rồi! Sự cảnh giác trong lòng nàng cuối cùng cũng giảm nhẹ đi không ít.

Đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn nghi ngờ của mọi người, Dư Tiểu Thảo lại rất bình tĩnh, nàng mỉm cười nhẹ nói: “Lý cô nương, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi! Ta họ Dư, “Dư” trong hàng năm đều dư giả.”

Một nha hoàn bên cạnh Quận chúa Minh Lan khẽ ghé tai nàng ta nói vài câu. Nàng ta lại nhìn Linh Lung bên cạnh Tiểu Thảo, khẽ gật đầu, nụ cười có vài phần mất tự nhiên: “Hóa ra là tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân, vừa nãy là chúng ta thất lễ, nhận nhầm ngươi thành người khác.”

Tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân? Vậy chẳng phải là nữ nông quan mới nhậm chức ở bộ Hộ sao? Đúng rồi, nông quan kia hình như cũng họ Dư, tên Tiểu Thảo. Cái tên này còn bị rất nhiều khuê tú trong Kinh thành thấp giọng chê thô thiển, quả nhiên là cái tên đậm mùi nông dân mà.

Rất nhiều khuê tú trong phòng ấm đều không cười nữa, trong mắt ánh lên vài phần khinh thường. Lý Mỹ Nhu lại càng thở gấp hơn: Dư Tiểu Thảo này cũng quá ghê tởm, lại lừa gạt nàng ta, khiến nàng ta bị các tỷ muội cười nhạo!

“Ngươi sao thế hả? Sao không báo thân phận chứ? Không lẽ ngươi cũng cảm thấy xuất thân của mình rất mất mặt sao?” Lý Mỹ Nhu nói không lựa lời, rất sợ các tỷ muội hiểu lầm nàng ta ở cùng một phe với nha đầu nhà quê thô bỉ này.

Dư Tiểu Thảo thu lại nụ cười trên mặt, hờ hững liếc nhìn nàng ta, không mặn không nhạt nói: “Chẳng lẽ lúc Lý cô nương nói chuyện luôn treo cái danh con gái Lại bộ Tả thị lang ở bên miệng à? Xuất thân của ta thế nào? Xét xuất thân mấy đời trước, mọi người ai cũng chẳng chê ai được đâu!”

Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy thật. Ngay cả tôn sư của vị cửu ngũ trên điện Kim Loan, Thái Thượng hoàng cũng xuất thân nông dân. Không nói đâu xa, Trấn Quốc công và đông đảo khai quốc tướng quân phần lớn đều là anh hùng áo vải, cũng chẳng cao quý hơn nông dân là bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui