Mấy vị Giám khảo chỉ bình phẩm qua loa mấy câu với mấy loại hoa này, trong lòng rất xem thường, bởi vì không có loại hoa nào khiến bọn họ kinh ngạc cả. Ngược lại là hoa cúc “Nhị Kiều” và “Chu sa tử bào” mà Dư Tiểu Thảo mang đến, dù là phẩm chất hay chủng loại đều khiến bọn họ sáng mắt. Đáng tiếc là nàng không dùng nó để dự thi.
Nhưng mà quà tặng cho chủ nhà và phần thưởng đều là loại hoa quý giá như vậy, vậy có phải là loại hoa nàng mang đến dự thi sẽ càng quý giá không? Các chuyên gia hoa cỏ đều vô cùng mong chờ trong lòng.
Rốt cuộc cũng đến lượt Dư Tiểu Thảo bưng chậu hoa cuối cùng nàng mang theo đến, đặt trước mặt các giảm khảo.
“Đây… đây là lan Liên Biện? Không đúng, nó… nó dung hòa đặc trưng của ba loại hoa lan quý Liên Biện, Tố Tâm và Diệp Hình Thảo trên một thân cây! Ta sống hơn nửa đời người chưa từng nhìn thấy loại hoa này, không lẽ là một loại hoa mới?” Chuyên gia Đỗ Văn Lệ am hiểu nhất việc phẩm định hoa lan, tự cho là không có loại lan nào là bà ấy chưa từng nhìn thấy, suýt chút nữa dán luôn mặt vào chậu hoa lan.
Trong chậu hoa tinh xảo có một gốc hoa lan lặng lẽ nở rộ, dưới phiến lá mảnh khảnh là một bông hoa trắng như ngọc, giống như một mỹ nữ thanh nhã đang mỉm cười vui vẻ. Cánh hoa lan màu xanh nhạt non như một đứa trẻ mới sinh…
Một chuyên gia hoa cỏ khác – Mai Phương Hoa cũng chậc lưỡi khen ngợi: “Đây nhất định là cực phẩm Liên Biện Hà Biện. Ngươi nhìn đóa hoa này đi, tỷ lệ dài rộng bằng nhau, cánh nào cũng cong lên, hình dáng giống như đào tiên, lại thêm độ cong như mong muốn, bất kỳ một cánh hoa sen nào đều không thể sánh được với nó! Nó còn xếp chồng cánh hoa từ đỏ thậm đến nhạt vào trong nhụy hoa. Có thể nói là “Thiên công vô điêu trác, thanh thủy xuất phù dung”!”
“Không sai, khả năng phẩm định hoa lan của Mai phu nhân lại tiến thêm một bậc nữa rồi, thật đáng mừng!” Đỗ Văn Lệ có thể coi là gặp được tri âm có chung sở thích, bà ấy chỉ cây hoa lan này nói: “Ngươi nhìn mấy hạt ngọc xanh nho nhỏ làm phông nền này đi, càng làm nổi lên vẻ đẹp bên ngoài của nó, giống như người đẹp triều Đường, đường cong rõ ràng đầy đặn, đúng là nét đẹp tự nhiên. Mỗi bông hoa nở giống như năm quả đào tiên treo trên cao khiến người ta thèm thuồng không thôi…”
Đào tiên? Dư Tiểu Thảo tiến lên nhìn thử, mỗi một cánh hoa đều giống đào tiên á? Những chuyên gia phẩm hoa này có trí tưởng tượng phong phú thật đó. Chuyên gia Đỗ này nhất định là một người thành phần ham ăn tiềm ẩn! Mẹ nuôi nói chuyên gia Đỗ là một trong số bạn tốt của người, sang năm lúc đào mật chín phải không quên tặng cho bà ấy vài quả.
Đang lúc nàng còn tâm hồn treo ngược ngọn cành cây thì bỗng bị tiếng gọi của chuyên gia Đỗ kéo về. Đỗ Văn Lệ nhìn tiểu cô nương chớp đôi mắt to, không biết đầu óc để tận đâu này khẽ cười, thầm nghĩ: Con gái nuôi của Phòng phu nhân thú vị thật, trong trường hợp quan trọng thế này mà nàng còn không tập trung, là do nàng quá tự tin hay hoàn toàn không quan tâm đến Hội đấu hoa này?
“Dư cô nương, chậu hoa lan này của ngươi có tên không?” Đỗ phu nhân ho nhẹ hai tiếng, thấy sự chú ý của nha đầu này chuyển lên người mình mới hỏi nhỏ.
Dư Tiểu Thảo cười với bà ấy nói: “Mẹ nuôi ta nói gốc hoa lan này hoa, lá, hương, khí thanh, sắc thanh, thần thanh, vận thanh. Lại có đặc điểm của ba loại hoa liên, tố, kỳ, cao khiết thanh nhã, cho nên đặt tên cho nó là “Tố Quan Hà Đỉnh”.”
“Tố Quan Hà Đỉnh? Tên rất hay, rất phù hợp với phẩm chất riêng của gốc lan Liên Biện này! Gốc hoa này tư thái đẹp đẽ, vô cùng hiếm thấy, có thể nói là cực phẩm trong loài lan! Không biết Phòng phu nhân có được nó từ đâu?” Mai phu nhân khen không dứt miệng tên gọi của cây lan này, trong lòng vô cùng hâm mộ sự may mắn của Phòng phu nhân.
Từ khi Phòng phu nhân chưa xuất giá đã đam mê hoa lan, lúc đó Hạ lão phu nhân cũng nuông chiều nàng ấy, không tiếc nghìn vàng mua không ít loài lan quý giá. Sau khi gả cho Phòng tướng quân, cưới gần hai mươi năm mà không có con, nàng ấy bèn dồn hết tâm huyết lên hoa lan. Phòng tướng quân còn tìm kiếm khắp nơi mua về những loài hoa lan quý giá cho nàng ấy. Mỗi lần nhà nàng ấy mở hội ngắm hoa luôn khiến người khác được mở rộng tầm mắt, đúng là muốn có được một thiếp mời cũng không dễ dàng gì.
Không ngờ rằng mới nửa năm không gặp, nàng ấy lại có được loại lan cực phẩm như vậy. Sự quý giá của gốc hoa lan này, chỉ sợ dù gộp hết số hoa lan mà bà ta có cũng chưa chắc thể hiện hết được giá trị của nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chậu hoa lan “Tố Quan Hà Đỉnh” mà Tiểu Thảo mang đến đứng đầu bảng, Lý Mỹ Nhu không phục, nhưng mà các vị chuyên gia đều khen ngợi như vậy, dù nàng ta không phục thì cũng không não tàn đến mức nói lên dị nghị.
Vì có thể được mời đến Hội đấu hoa này mà nàng ta đã quấn lấy mẹ xin xỏ bà, mượn một chậu hoa trà danh phẩm từ chỗ Phùng phu nhân – cũng là một người yêu thích hoa cỏ. Có thể tưởng tượng được người ta yêu hoa trà như vậy, sao nỡ mang chậu hoa quý giá nhất ra cho mượn chứ? Nhưng mà dù là chậu hoa tầm thường nhất trong nhà Phùng phu nhân thì giữa một đám tiểu cô nương mù mờ về sưu tầm hoa cỏ cũng đủ để nàng ta kiêu ngạo rồi.
Nhưng mà chuyện hết lần này đến lần khác không như ý nàng ta, không biết một đứa con gái nhà quê chui từ xó xỉnh nào ra lại mang đến một loài hoa lan mới mà ngay cả các chuyên gia phẩm hoa cũng chưa nhìn thấy bao giờ, lại còn vừa khéo là loại lan hiếm gặp nhất. Cảm giác bị người khác chặn đường vinh quang đúng là uất ức!
Lúc Lỹ Mỹ Nhu nộp tiền cho giải thưởng không cam lòng nói: “Chậu hoa lan quý giá này cũng không phải do chính ngươi sưu tầm, thắng có gì để đắc ý chứ? Không ngờ rằng ngươi lại hám danh như vậy, mang chậu lan quý giá mà chuyên gia hoa lan Phòng phu nhân sưu tầm đến, đúng là thắng không vẻ vang gì!”
Nàng ta vừa dứt lời, Dư Tiểu Thảo còn chưa nói gì đã có mấy khuê tú thay đổi sắc mặt. Hơn hai mươi vị tiểu cô nương ngồi ở đây, người thực sự hiểu hoa yêu hoa có mấy người? Phần lớn là vì góp vui, coi Hội đấu hoa như một lần tụ họp thôi. Đa phần bọn họ đều mượn một loài hoa phẩm chất không tệ từ chỗ bạn bè thân thiết hoặc trưởng bối, cho ra đâu ra đó, nói vài câu kiếm chút thiện ý từ chỗ Quận chúa Minh Lan thôi. Hiện tại cái vỏ bọc này đột nhiên bị người khác xé ra, trên mặt lập tức nóng ran.
Tính cách mỗi khuê tú không giống nhau, có người nhịn lửa giận xuống, thầm nổi nóng, lại có người bùng nổ tại chỗ như đốt pháo, nói: “Lý Mỹ Nhu ngươi có ý gì? Ngươi còn không biết xấu hổ dám nói người khác sao? Chậu “Hoa hạc linh” của ngươi từ đâu mà có? Có cần ta nói không?”
“Hôm qua cô mẫu ngươi đến nhà Phùng phu nhân, đến tay không nhưng ra về lại ôm một chậu hoa. Quen biết ngươi nhiều năm như vậy, trước nay ta chưa từng thấy ngươi có hứng thú gì với hoa cỏ, đột nhiên có thể lấy ra một chậu hoa trà quý giá như vậy, hơn nữa còn là sau khi cô mẫu ngươi đến nhà chuyên gia hoa trà Phùng phu nhân. Ngươi giải thích thế nào đây?” Một tiểu cô nương khác cũng vạch mặt nàng ta.
Lý Mỹ Nhu vốn chỉ muốn nhắm vào nha đầu Dư Tiểu Thảo kia, không ngờ rằng lại dẫn công kích về phía bản thân. Xích mích với bạn tốt, hốc mắt nàng ta lập tức đỏ lên, giống như người khác bắt nạt nàng ta vậy, nghẹn ngào nói:
“Các ngươi… sao các ngươi lại nói giúp nha đầu thối đó? Chẳng lẽ một cục xà phòng thủ công, một cách dưỡng da đã mua chuộc được các ngươi? Các ngươi cảm thấy có thể kiếm được chỗ tốt từ chỗ nàng nên vứt bỏ tình bạn của chúng ta…”
Nàng ta nói như vậy càng đắc tội nhiều người hơn. Theo như lời nàng ta nói thì những người ngồi ở đây đều hám danh hám lợi, tiểu nhân nâng cao đạp thấp!
Quận chúa Minh Lan trừng mắt nhìn nàng ta, ám chỉ nàng ta mau câm miệng lại, sau đó mới tiến lên giảng hỏa nói: “Lý cô nương nói mấy lời này, mọi người đều đã quen biết nhiều năm, còn không rõ tính cách của Lý cô nương sao? Hơn nữa, Hội đấu hoa chỉ là chuyện nhỏ, tìm lý do để mọi người tụ họp mới là chuyện chính. Hoa từ đâu tới, là hoa của ai có quan trọng không? Nhưng mà hôm nay ta đúng là được mở rộng tầm mắt, hóa ra có nhiều loài hoa quý giá mà ta còn chưa biết như vậy, đúng là được mở mang kiến thức. Hội đấu hoa thế này sau này nên tổ chức thêm vài lần, nói không chừng chúng ta cũng có thể trở thành người am hiểu về hoa cỏ đó!”
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quận chúa Minh Lan, dù Lý Mỹ Nhu có uất ức nhiều hơn nữa cũng không dám thể hiện ra. Nếu như quấy rối buổi tụ họp của Quận chúa, chỉ sợ sau này nàng ta khó mà có một chỗ ngồi trong giới khuê tú Kinh thành. Nàng ta cười một cách châm biếm, luôn treo nụ cười trên mặt ngồi cùng bàn với nhóm khuê tú. Chỉ là vô ý hay cố ý lờ đi Dư Tiểu Thảo mà thôi.
Trò lừa bịp ngây thơ của tiểu cô nương, Dư Tiểu Thảo hoàn toàn không để trong lòng, nhàn nhã ngồi ở chủ bàn, trò chuyện vui vẻ với Viên Tuyết Diễm có hứng thú với Tố Quan Hà Đỉnh.
“Viên tỷ tỷ, nếu như tỷ thích, chờ khi hoa lan phân gốc, ta tặng cho tỷ một gốc!” Chậu lan Tố Quan Hà Đỉnh này là phân gốc từ một loại lan quý mà nàng tặng cho mẹ nuôi vào hai năm trước. Nhưng mà lúc đầu đã nói là mượn của mẹ nuôi nên không thể sửa lời tặng cho nàng ấy được, chỉ cam kết năm sau lúc cây phân gốc thì tặng cho nàng ấy một cây.
Viên Tuyết Diễm thực sự rất thích chậu hoa lan cao khiết thanh nhã này, rất hợp với khí chất của nàng ấy. Nhưng mà nàng ấy cũng hiểu được sự quý giá của Tố Quan Hà Đỉnh này qua đánh giá và giọng nói đầy hâm mộ của chuyên gia Đỗ và Mai phu nhân. Hôm nay cũng chỉ là lần đầu gặp nhau, tuy tính cách khá hợp, nói chuyện rất vui vẻ nhưng lễ vật quý giá như vậy nàng ấy thực sự ngại nhận.
Hạ Uyển Ngưng ở bên cạnh nhìn thấu nỗi lòng nàng ấy bèn chọc ghẹo nói: “Tiểu Thảo muội muội, cây lan quý giá như vậy nhất định là bảo bối trong lòng mẹ nuôi muội. Muội hào phóng cam đoan tặng một gốc cho người khác, không cần xin phép mẹ nuôi muội sao? Nhỡ phu nhân đã có sắp xếp sẵn thì sao?”
Lý Mỹ Nhu ngồi ở bàn bên cạnh luôn dỏng lỗ tai lên, chờ cơ hội bắt thóp Dư Tiểu Thảo, cơ hội tốt như vậy sao nàng ta nỡ bỏ qua chứ? Nàng ta cười lạnh, bĩu môi nói: “Có vài người ấy à! Vì nịnh bợ thiên kim Tể tướng mà bất chấp! Nếu như Phòng phu nhân biết con gái nuôi của mình bán bảo bối của mình lấy nhân tình, không biết sẽ có tâm trạng gì? Thịt chó không đắp được lên mình dê, có vài người dù có cố gắng đóng góp đến đâu cũng không thay đổi được sự thật bản thân xuất thân thấp hèn!”
Ai là thịt chó, ai là dê? Viên Tuyết Diễm khẽ nhíu mày: Lại bộ Hữu thị lang dạy dỗ con gái kiểu gì vậy, không nghĩ kỹ trước khi nói, làm việc lỗ mãng, tâm tư nhỏ mọn, tầm mắt hạn hẹp. Người như vậy cũng được coi là khuê tú danh môn?
Lý Mỹ Nhu không ngờ rằng mình vốn muốn sỉ nhục Dư Tiểu Thảo, đồng thời lấy lòng thiên kim Tể tướng. Ai ngờ chân ngựa còn chưa vỗ được đã bị Viên cô nương liệt vào một trong số những người không thể kết bạn. Đúng là mất nhiều hơn được.
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn, nhàn nhạt mở miệng nói dưới ánh mắt quan tâm của Viên Tuyết Diễm: “Ta có thể quyết định Tố Quan Hà Đỉnh hay không, không nhọc Lý cô nương quan tâm. Chỉ là có vài người tốn công tốn sức mượn hoa đến, lại không hiểu phải chăm sóc hoa thế nào, nếu như hoa bị lạnh hoặc chết, chỉ sợ trở về không biết ăn nói sao đâu nhỉ?”