Nông Viên Tự Cẩm

"Vậy ta cảm ơn nhé!” Dư Tiểu Thảo lật qua lật lại ngân phiếu mà nhìn thật lâu, sau khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, nàng mới thật cẩn thận gấp tờ ngân phiếu lại, nhét vào trong túi giấu trong áo bông của mình, lại thỏa mãn mà vỗ vỗ một cái.

Ngân phiếu năm mươi lượng nha! Cộng thêm trước kia bán con mồi được, ít nhất có bảy tám chục lượng bạc. Ta cũng coi như có chút tích cóp!

Chu tam thiếu nhìn nàng mê tiền, mắt to cong thành một đôi trăng lưỡi liềm nhỏ, môi hồng nhuận hơi hơi nhếch lên, áo bông trên người đầy những lỗ vá cũng che dấu không được sự đáng yêu của nàng.

Con gái nhà mình không chút khách khí nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực khiến Dư Hải tỏ vẻ rất kinh ngạc. Sao con gái nhỏ có chủ ý lớn như vậy chứ? Ngân phiếu năm mươi lượng, mặt cũng không đổi sắc mà nhét vào trong túi mình. Con bé không biết năm mươi lượng rốt cuộc có thể mua bao nhiêu thứ ư? Ở thôn Đông Sơn dựng năm gian nhà ngói cũng không cần dùng đến nhiều bạc như vậy.

Dư Hải nhìn hành động không hỏi han đã thu ngân phiếu của Tiểu Thảo muốn nói lại thôi, Chu tam thiếu tự nhiên cũng thu vào đáy mắt. Nhưng cuối cùng Dư Hải cũng không nói gì thêm, cũng không có tịch thu ngân phiếu đủ cho một nhà bình thường sinh hoạt mấy năm.

Chu Tử Húc hơi hơi mỉm cười, nói với Dư Hải: “Dư đại thúc thật là một người cha cưng chiều con gái.”

Dư Hải tràn đầy yêu thương nhìn con gái nhỏ đang ăn điểm tâm, nghĩ đến tình cảnh quẫn bách khi con gái hôn mê trong tay không có một văn tiền, nghĩ đến thân thể gầy yếu của bọn nhỏ trong nhà, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy trầm trọng và tự trách: “Không, ta không phải một người cha tốt…”

“Cha, nếu cha không cái gì cũng đều nghe theo nãi nãi con, tính toán một chút vì ngôi nhà nhỏ của chúng ta, cha tuyệt đối đáng mặt một người cha tốt!” Dư Tiểu Thảo uống nước gừng đường đỏ nóng hổi, tiến hành giáo dục tư tưởng cho cha mình.

“Mẹ ta… Cũng là nãi nãi ruột của Thảo Nhi, khi bà qua đời, cha con là ta tuổi còn nhỏ. Nãi nãi con đã nuôi ta lớn lên, phần tình cảm này ta không thể không nhớ. Chờ tiểu cô của con xuất giá, tiểu thúc thi đậu tú tài, trong nhà không còn gánh nặng gì, chúng ta sẽ tách ra ở riêng. Đến lúc đó, cha lên núi nhiều hơn vài lần, xuống biển nhiều hơn vài lần, kiếm nhiều tiền hơn, cho Tiểu Thảo của chúng ta mua quần áo mới mặc, mua trâm cài đầu nhé…” Dư Hải sờ sờ mái tóc hơi khô vàng của con gái, trong lòng có chút hơi hơi chua xót.

Dư Tiểu Thảo len lén bĩu môi, cha nhà mình chính là nguồn kiếm ra kinh tế chủ yếu trong nhà. Tiểu thúc thi tú tài, tất nhiên sẽ còn muốn thi cử nhân, thi tiến sĩ… Bà nội nàng chính là một con trùng hút máu, không ép khô đến giọt máu cuối cùng tuyệt không sẽ bỏ qua cho các nàng. Muốn tách nhà, hy vọng xa vời!

Một gã sai vặt khác của Chu tam thiếu ôm một tay nải thật lớn gõ cửa tiến vào. Người tuỳ tùng Tư Mặc tiếp nhận lấy, trên mặt mang theo biểu tình ngượng ngùng, nói: “Chỗ áo bông này thật sự tiểu nhân chưa từng mặc qua. Dư cô nương nếu không chê …”

“Không chê, không chê!” Gã sai vặt bên người thiếu gia nhà họ Chu nhà giàu số một trấn Đường Cổ, ăn mặc có thể diện hơn nhiều so với những nhà bình thường ở thị trấn. Áo bông trên người kia, vải dệt chính là loại ba bốn mươi văn tiền một thước nhỏ!

Tiếp nhận tay nải vừa nhìn một cái, quả nhiên là áo bông quần bông màu xanh lam đậm hoàn toàn mới, bên trong nhồi bông thật dày, mềm xốp khác thường, không cần sờ cũng biết dùng bông mới. Một bộ quần áo bông như vậy, ít cũng đến mấy trăm văn.

Người ta là người làm cũng không dễ dàng, Dư Tiểu Thảo tất nhiên sẽ không chiếm chút lợi của hắn, vừa duỗi tay về phía cha, vừa nói: “Vị tiểu ca này, bộ áo bông này coi như chúng ta mua lại. Cha, đưa tiền!”

Tiểu nha đầu cất ngân phiếu năm mươi lượng ngân phiếu, lại còn hùng hồn bảo cha nàng trả tiền, Chu tam thiếu thấy vậy trong lòng lại thêm một trận buồn cười. Càng buồn cười hơn chính là, người cha kia, khi con gái vừa ra lệnh một tiếng, liền ngoan ngoãn móc tiền trong túi ra…

Tư Mặc vội khước từ Dư Hải nhét chuỗi tiền lại, luôn miệng nói: “Áo bông là do ta mặc không vừa, để cũng không có ích gì, ném đi cũng đáng tiếc. Hiếm thấy Dư cô nương không chê, sao có thể đòi tiền chứ?”

Kỳ thật áo bông làm bằng vải dệt, là phu nhân thấy hắn hầu hạ thiếu gia hết lòng nên ban thưởng cho hắn. Mẹ Tư Mặc cảm thấy con trai cho bà mặt mũi, cao hứng thức suốt hai đêm làm ra áo bông, kết quả thời tiết chuyển nóng, không có cơ hội mặc. Chờ khi vừa vào đông lấy ra, mặc lên trên người đã ngắn mất một đoạn.

Bởi vì nguyên nhân Trân Tu Lâu, địa vị của thiếu gia nhà mình ở Chu gia cũng nước lên thì thuyền lên, Đại lão gia không chỉ một lần khen thiếu gia nhà mình trước mặt các thiếu gia khác. Hắn chỉ là một gã sai vặt bên người, cũng được xem trọng hơn một chút.

Tư Mặc tự giác biết được thân phận của mình, ngăn cản hành động nối thêm tay áo bông của mẹ mình. Buồn cười, đường đường là gã sai vặt bên cạnh người thừa kế duy nhất của nhị phòng, sao có thể mặc áo bông như vậy chứ, không phải để người khác chê cười sao? Vì thế, một bộ áo bông mới tinh còn dùng rất tốt, cứ để đó như vậy không dùng nữa.

Dư cô nương là ai chứ? Trân Tu Lâu chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã trở thành đệ nhất tửu lầu ở Đường Cổ, ít nhất nàng cũng có một nửa công lao. Ngay cả thiếu gia nhà mình cũng xem trọng nàng. Hiếm thấy nàng không chê bộ áo bông này, hắn làm sao dám nhận tiền của nàng chứ?

Dư Tiểu Thảo thấy nếu lại đưa tiền tiếp, tiểu ca người ta sẽ không vui, cũng không kiên trì thêm. Biểu đạt lòng biết ơn của mình với gã sai vặt thêm lần nữa, Dư Tiểu Thảo nhét áo bông vào trong tay cha, cáo từ với Chu tam thiếu.

Chu Tử Húc tiếc hận nói: “Đầu bếp Vương vừa chế biến ra một món ăn mới, vốn định hôm nay mời Tiểu Thảo ngươi thưởng thức rồi cho chút ý kiến, xem ra đành phải để hôm khác. Đúng rồi, Tiểu Thảo nhà ngươi ở đâu? Để lại địa chỉ, về sau có chuyện tốt có thể tìm được ngươi.”

“Nhà ta ở thôn Đông Sơn, là một làng chài nhỏ, nằm ở phía đông nam, cách thị trấn ước chừng hơn năm mươi dặm.” Dư Tiểu Thảo buồn bực kế hoạch phát tài lớn lại không thể xa được vị Thần Tài họ Chu này, tất nhiên sẽ không để hắn mất mặt mũi.

Từ nhã gian đi ra, đầu bếp Vương đang nện bước vội vàng, thấy Dư Tiểu Thảo phải đi, trên mặt mang vẻ hơi thất vọng. Nghe nàng nói muốn đi thăm ca ca đang học nghề của mình, đầu bếp Vương cũng từ học nghề mà ra, tất nhiên biết học nghề khổ như thế nào. Ông ta sai tiểu nhị mang một bọc màn thầu nhân thịt mới ra lò từ phòng bếp lên để Tiểu Thảo mang đến cho ca của nàng.

Dư Tiểu Thảo rất cảm kích, luôn miệng cảm ơn. Đầu bếp Vương cười ha hả nói: “Cảm ơn gì! Ta đây là mượn hoa của đông gia nhà chúng ta, dâng lên vị tiểu Bồ Tát là cô thôi! Dư cô nương, về sau có cơ hội, chúng ta cùng bàn luận về cách nấu nướng.”

“Chút tài nghệ nấu nướng của ta, căn bản không là gì so với Vương đại thúc. Chỉ là, nếu trong lúc nấu ăn ta có ý tưởng mới, nhất định sẽ tìm Vương đại thúc giúp đỡ chỉ dạy.”

Cuối cùng Dư Tiểu Thảo có thể thoát thân ra khỏi sự nhiệt tình của đầu bếp Vương, nàng còn chưa có thở được một hơi, đã lại bị nàng cha nàng ném cho một vấn đề khó đỡ.

“Thảo Nhi, chiêu bài, món ngon đặc sắc của Trân Tu Lâu - dầu hào, là con truyền cho bọn họ? Sao con biết làm dầu hào? Đầu bếp Vương vênh váo hống hách của Trân Tu Lâu sao lại tôn kính và nhiệt tình đối với con như vậy?” Dư Hải hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Dư Tiểu Thảo lập tức không biết nên trả lời như thế nào. Cũng không thể nói: Cha à, con gái cha đã chết, con là một u hồn từ thế giới khác, những thứ đó đều là học từ kiếp trước. Nói như vậy, không bị coi như yêu ma quỷ quái thiêu chết mới là lạ.

Chần chờ một lát, nàng lấy hết dũng khí hỏi: “Cha, cha tin tưởng người chết có thể sống lại không?”

Sắc mặt Dư Hải lập tức biến đổi, mày nhăn đến có thể kẹp chết muỗi, nói: “Người đã chết rồi sao còn có thể sống lại? Trừ khi tuổi thọ của hắn chưa hết, Diêm Vương không thu nhận hắn!”

“Nếu con nói, con đã từng đến điện Diêm Vương đã từng gặp Diêm Vương, cha có tin hay không?” Dư Tiểu Thảo cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một biểu tình trên mặt Dư Hải. Nếu chàng ấy tỏ ra kháng cự và phản cảm quá lớn, nàng sẽ lấy cớ nói giỡn, không đi sâu vào chuyện này nữa.

Có thể một lần nữa hưởng thụ yêu thương và quan tâm của cha mẹ, là niềm an ủi duy nhất của nàng khi đến nơi này. Nàng không muốn lại lần nữa mất đi sự cưng chiều của cha yêu thương quan tâm của mẹ…

Dư Hải dừng bước chân lại, cong lưng yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ và tự trách, chàng chậm rãi nói:

“Thảo Nhi, là do lần đó con bị ngã vỡ đầu? Đại gia gia của con nói, khi đó con đã tắt thở rồi. Còn may mắn Vưu đại phu tới kịp thời, đã cứu con về rồi… Cha thật vô dụng, ngay cả con của chính mình cũng không bảo vệ được, cha không xứng làm cha con…”

“Cha! Tuy rằng cha có chút ngu hiếu, tính tình có chút mềm yếu, nhưng cha là người cha mà Thảo Nhi thích nhất. Cha, người không cần tự trách. Tuy rằng con gái đi một vòng đến quỷ môn quan, nhưng trong họa có phúc, học được một số cách phát tài đó!”

Nếu may mắn cha không bài xích quỷ thần, Dư Tiểu Thảo liền ba hoa chích choè, tiếp tục ăn nói lung tung. Dù sao kiếp trước của nàng cũng là một người đã sắp ba mươi, tuy rằng nàng tận lực giả bộ như một đứa trẻ, nhưng trong lúc lơ đãng khẳng định sẽ lộ ra một chút khác thường, còn có kế phát tài lớn của nàng, nhất định không thể gạt được người thân ruột thịt. Không phải người cổ đại kính sợ quỷ thần sao? Hy vọng bộ lý do thoái thác nàng tự bịa ra này có thể lừa gạt cho qua được.

Vừa nghĩ đến con gái mình cẩn thận che chở suốt tám năm thiếu chút nữa chết oan, trong lòng Dư Hải lại cảm thấy từng trận nghĩ mà sợ, chàng ôm chặt thân mình gầy gò của con gái, nghẹn ngào nói: “Nhiều bạc hơn nữa cũng không bằng con gái ta sống khỏe mạnh. Thảo Nhi đừng sợ, nói với cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Kỳ thật, con cũng không rõ lắm. Lần đó sau khi bị thương hôn mê, con mơ mơ màng màng nhìn thấy một người mặc quần áo trắng và một người mặc bộ quần áo đen đưa con tới một chỗ, lại thấy một vị quan rất uy nghiêm. Sau đó lại nói cái gì mà dương thọ chưa hết, bắt sai người, còn nói muốn bồi thường cho con. Sau khi tỉnh lại con liền cảm thấy có một số thứ xuất hiện ở trong đầu con mà không thể giải thích được. Dầu hào, cũng là sau tỉnh lại biết làm, chỉ là điều kiện trong nhà không cho phép, cho nên chưa từng thử nghiệm qua.”

Dư Tiểu Thảo cố gắng nói hàm hồ chút, dẫu sao chủ của cơ thể này nhân sang năm mới được chín tuổi, bị đưa tới một hoàn cảnh lạ lẫm, nhất định sẽ sợ hãi, có một số việc sẽ không nhớ rõ ràng như vậy.

“Thảo Nhi đừng sợ! Thôn Thượng Truân có người trăm tuổi, nghe nói đã dạo chơi một vòng qua địa phủ, Diêm La Vương phát hiện là bắt nhầm, bồi thường cho hắn thêm tuổi thọ, sống đến một trăm lẻ tám tuổi mới chết tại nhà. Thảo Nhi của chúng ta khẳng định về sau cũng sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Dư Hải không dám tưởng tượng đến cảnh con gái xinh đẹp yếu đuối của mình phải du đãng một vòng ở địa phủ âm trầm khủng bố. Con gái vốn dĩ đã nhát gan, sẽ sợ thành dạng gì chứ?

Dư Tiểu Thảo rất kinh ngạc, bản thân chỉ thuận miệng bịa bừa một lý do thoái thác, vậy mà trong hiện thực cũng có ví dụ giống vậy. Ngược lại như vậy ít nhất có thể gia tăng không ít mức độ tin tưởng rồi.

Hai cha con nàng đi song song trên đường phố mùa đông vắng vẻ, bàn tay to của Dư Hải, nắm chặt bàn tay nhỏ của con gái như sợ chỉ cần buông lỏng tay con gái sẽ bị đoạt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui