Nông Viên Tự Cẩm

Độ trân quý của cà chua bi, Lý Mộng Như đã được biết đến. Mặc dù nhà họ cũng chỉ nhờ may mắn mới mua được một lần hai lần mà thôi. Một hộp nhỏ có hơn mười quả, con cái của vợ cả mới có may mắn được chia một hai quả. Những đứa con của vợ lẽ như nàng, dù được sủng ái cũng chưa chắc có cơ hội thể có được nếm.

Không nghĩ tới, trái cây chỉ nghe qua trong miệng đích tỷ, lúc này lại đang được đặt ở bên cạnh tay nàng, còn không chỉ có một hai quả mà là đầy một đĩa trái cây, gì cũng phải có đến mấy chục quả chứ?

“Nếm thử một chút, ta và mẹ nuôi trồng trong nhà ấm, hương vị còn ngon hơn trồng trong lều lớn chút nữa!” Mỗi ngày đều có nàng lén tưới nước linh thạch cho cà chua bi, hương vị đương nhiên sẽ ngon hơn ở lều lớn. Hơn nữa còn cực có lợi đối với thân thể!

Lý Mộng Như thật cẩn thận dùng tay cầm một quả lên, lại liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, tựa như đang xác nhận thật sự cho nàng ấy ăn. Thấy Dư Tiểu Thảo mỉm cười gật đầu một cái, sau đó cũng tự lấy một quả từ trong đĩa bỏ vào miệng mình, Lý Mộng Như mới hơi chần chờ đưa cà chua bi đến bên miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một miếng nho nhỏ.

Trong ngọt thanh mang theo vị hơi chua, một loại vị giác xa lạ lan tràn giữa môi răng, cảm giác hạnh phúc từ trong miệng lưỡi dần thấm nhập vào trong trái tim. Khó trách đích tỷ lại nhớ mãi không quên loại trái cây này. Thì ra thứ thưởng thức vốn không phải hoàn toàn ở hương vị của cà chua bi, mà là loại cảm thỏa mãn làm người ta khó kháng cự này. Cảm giác kia tựa như khi di nương vẫn còn trên đời, tư vị khi nàng còn nhỏ được người hết lòng che chở.

Dùng sức hút một ngụm nước chua chua ngọt ngọt bên trong quả cà chua bi tựa như muốn giữ lại loại hương vị hạnh phúc này, bởi vì nhớ lại thời gian sống hạnh phúc bên di nương năm xưa, trong mắt Lý Mộng Như lóe lên ánh lệ, nhưng khóe miệng lại treo nụ cười mỉm ngọt ngào.

Cái miệng nhỏ ăn từng chút cho đến khi ăn xong quả cà chua bi kia, Lý Mộng Như nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dùng khăn lau đi vết nước mắt ở khóe mắt, cười nói: “Thật ngại quá, ta thất thố, để muội chê cười rồi!”

“Không cần khách khí! Ta cũng có cảm thụ giống như vậy, mỗi lần được ăn đồ ăn bản thân yêu thích đều sẽ bị cảm động. Cà chua bi này đối với người khác mà nói có thể là thứ trân quý, nhưng ở trong phủ chúng ta cũng chỉ giống như cải trắng củ cải, dễ như trở bàn tay - ta đây không phải đang khoe mẽ mà là muốn để Lý cô nương tỷ buông bỏ nghi ngờ, tận tình thưởng thức.” Dư Tiểu Thảo vì trấn an trái tim yếu ớt của tiểu cô nương, không tiếc dùng lời nói và biểu tình hơi có vẻ khoa trương để hình dung cà chua bi như thứ phổ biến.

Quả nhiên, tiểu cô nương Lý Mộng Như nghe xong, phụt cười một tiếng, nói: “Những lời này của muội, nếu nói trên đường, nhất định sẽ có không ít người muốn đánh muội! Trái cây mà ngay cả ngàn vàng người ta cũng khó cầu, vậy mà đến miệng muội lại thành củ cải cải trắng. Không phải muốn ăn đánh sao?”

Dư Tiểu Thảo thoải mái nhún nhún vai, dang một tay, nói: “Ta nói là sự thật, không tin tỷ đến nhà ấm của chúng ta nhìn thử xem. Mẹ nuôi ta đều nói ta không hiểu phong nhã, dùng nhà ấm trồng hoa cỏ quý giá của người để trồng một ít rau dưa trái cây. Thật là phí phạm của trời!”

“Muội nói như vậy, ta thật sự cảm thấy tò mò về nhà ấm của nhà các muội đó!” Tiểu cô nương Lý Mộng Như tuổi tác cũng không lớn, ngày thường đều tự nhốt mình trong viện, rất ít khi có cơ hội tâm tình cùng những tiểu cô nương tuổi tác tương đương. Dư Tiểu Thảo không giống như những tiểu cô nương nàng ấy quen biết, trong miệng không có thi thư phong nhã, không có cầm kỳ thư họa cũng không có nữ hồng dung đức(1) mà đều là những thứ khiến nàng ấy cảm thấy mới lạ. Dùng nhà ấm trồng hoa để trồng rau trái cây, cũng chỉ có cô bé này mới có thể nghĩ ra, khó trách Phòng phu nhân lại nói nàng như vậy!

(1) Nữ hồng dung đức: ý chỉ những phẩm chất mà người con gái xưa phải có: thêu thùa may vá, đức hạnh, dung nhan….

Dư Tiểu Thảo cũng không vội vàng tiến vào chủ đề, chỉ cần tiểu cô nương này có thể buông lỏng cảnh giác, tiếp thu người bạn như nàng, chuyện sau này tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Nàng cười một tiếng, đứng dậy, nói: “Nếu Lý cô nương không chê, có thể cùng ta đến xem nhà ấm một chút. Ngoại trừ cà chua bi, ta còn trồng chút dâu tây. Buổi sáng nhìn thấy đã có mấy quả tương đối đỏ, chúng ta đi hái xuống nếm thử!”

Dâu tây? Lại còn trồng cả dâu tây? Trong mắt Lý Mộng Như lóe lên tia vui mừng. Mẹ cả cũng coi như khoan dung, không rút phần cung ứng của con thứ. Lúc cuối mùa xuân, dâu tây chua chua ngọt ngọt là loại trái cây Lý Mộng Như yêu thích nhất! Không nghĩ tới, vào ngày đông có mưa tuyết bay đầy trời, vậy mà cũng có thể thấy được dâu tây chín đáng lẽ còn hơn nửa năm nữa. Trái tim tiểu cô nương lập tức như bay lên lên, lòng hiếu kỳ cũng nổi lên.

Hai người mặc áo choàng vào, rời khỏi nội trạch có phòng tiếp khách trải địa long, bước vào trong gió tuyết. Dư Tiểu Thảo ở phía trước dẫn đường, chủ tớ Lý Mộng Như đi theo phía sau nàng. Chỉ chốc lát, hai người đã đi vào bên trong nhà ấm.

Bởi vì Phòng phu nhân yêu thích hoa cho nên Phòng tướng quân đã xây một nhà ấm lớn ở một góc phía sau hoa viên cho phu nhân, nói ít cũng có hơn một trăm mét vuông. Tứ phía nhà ấm đều là thủy tinh, kể cả trên nóc cũng là thủy tinh trong suốt. Chỉ riêng ngôi nhà ấm này ít cũng mất đến gần ngàn lượng bạc. Trong lòng Lý Mộng Như líu lưỡi không thôi.

Tiến vào nhà ấm, Lý Mộng Như phát hiện hoa cỏ trong Phòng phủ lại không trồng trên mặt đất mà là ở trên giá cao. Bốn bức tường thủy tinh ở bốn phía đều được gắn giá lên, bức tường ở phía nam là loại giá hai tầng, ba mặt còn lại đều là ba tầng. Trên giá là các loại hoa cỏ quý giá, trong đó hoa lan chiếm đa số. Vị trí tốt nhất dùng để chưng “Tố quan hà đỉnh” đã đạt giải nhất trong hội đấu hoa, hơn nữa còn không chỉ có một chậu! Thậm chí có loại hoa còn được treo trên không trung chỉ vì tiết kiệm không gian để gieo trồng rau dưa và trái cây!

Trên mặt đất được dọn dẹp, một nửa trồng cà chua bi, một nửa trồng dâu tây. Hẳn đã hái từ buổi sáng cho nên trên cây cà chua bi đa phần là quả màu xanh lá, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy quả hơi phiếm đỏ. Dư Tiểu Thảo thuận tay ngắt lấy một quả lọt lưới từ cây cà chua bi dưới đất, sau đó nhét vào tay Lý Mộng Như, nói: “Thật ra trái cây tự tay ngắt thì khi ăn mới thơm ngọt nhất. Đi, đi vào bên trong xem dâu tây ta trồng một chút!”

Dây leo của dâu tây bò kín trên mặt đất, trong đám lá xanh biếc lại điểm xuyết vài quả màu đỏ. Lý Mộng Như lanh mắt nhìn thấy dưới phiến lá có một quả dâu tây chín đỏ, không nhịn được khom lưng xuống hái. Lúc này, Thám Xuân bên cạnh Dư Tiểu Thảo lấy gáo múc nước ở một góc nhà ấm múc đầy nước mới tới, cười hì hì nói: “Lý cô nương, muốn rửa một chút không?”

Lý Mộng Như nhìn dâu tây vừa lớn vừa đỏ, tản ra hương thơm thoang thoảng độc đáo trong tay. So với bất kỳ quả dâu tây nào nàng ấy từng ăn thì quả dâu tây này đều lớn hơn, cũng đậm hương hơn. Nàng ấy không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơi ngượng ngùng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo lại không tiếp thu được ánh mắt ngượng ngùng này của tiểu cô nương, nàng dẫm lên bùn đất hơi hơi ẩm ướt, đi vào trong ruộng dâu tây, khom lưng tìm tòi trong đám lá xanh cho đến khi có thu hoạch. Vừa hái được dâu tây liền thuận tay bỏ vào trong gáo múc nước trong tay Ngô Đồng, thỉnh thoảng tiện tay rửa sạch một quả, bỏ vào trong miệng ăn rất vui vẻ.

Lý Mộng Như do dự một chút, cũng học dáng vẻ của nàng bỏ quả dâu tây vừa mới hái vào trong nước rửa sạch sẽ rồi đưa đến bên miệng cắn một miếng lớn. Thật ngọt, thật thơm! Đôi mắt Lý Mộng Như cong cong, chỉ ba miếng đã ăn hết quả dâu tây vào bụng. Sau đó lại đi theo phía sau Tiểu Thảo, tìm kiếm mục tiêu mới.

Hai tiểu cô nương cúi đầu chỉ lo tìm kiếm dâu tây chín, tuy rằng không có quá nhiều lời nói trao đổi nhưng lòng lại đang không tự giác đến gần nhau hơn. Chờ đến khi đi ra từ nhà ấm, Lý Mộng Như đã không còn câu nệ như lúc vừa tới, tuy rằng không nói quá nhiều nhưng nụ cười chân thành tha thiết cũng không ít. Tình bạn giữa các tiểu cô nương cứ mà bắt đầu kỳ diệu như vậy.

Ăn một bụng dâu tây và cà chua bi, Lý Mộng Như cảm giác như vẫn còn trong mơ. Ở trong nhà ấm, ăn trái cây lạnh băng lại còn do mình tự tay hái xuống, thật là trải nghiệm kỳ diệu hoàn toàn mới lạ.

Lúc trở lại sảnh tiểu hoa, phòng bếp lại đưa tới mấy đĩa điểm tâm mới mẻ độc đáo. Sau khi nghe ngóng, mới biết được những điểm tâm sắc hương vị đều đầy đủ này vậy mà lại đều do Dư Tiểu Thảo nghiên cứu ra! Lý Mộng Như bội phục cô bé này tự đáy lòng - khó trách còn tuổi nhỏ như vậy mà đã trở thành nữ đại nhân duy nhất của triều Đại Minh, lại còn đa tài đa nghệ như thế.

Mỗi loại điểm tâm đều ăn một miếng khiến bụng nhỏ căng phồng. Hai tiểu cô nương trong lúc ăn ăn uống uống đã vô tình trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.

“Mộng Như tỷ tỷ, ta cũng không vòng vo nữa, cứ nói thẳng luôn! Lần này mời tỷ đến đây là vì muốn nói chuyện hợp tác mở cửa hàng với tỷ!” Nhấp một hớp trà tiêu thực, Dư Tiểu Thảo nói rõ mục đích của mình.

“Hợp tác mở cửa hàng?” Lý Mộng Như kinh ngạc lặp lại một câu, lại lập tức ngượng ngùng nói, “Ta chỉ là một thứ nữ, tiền bạc trong tay cũng có hạn. Tiểu Thảo muội muội nếu không chê, ta trở về sẽ lấy toàn bộ tích cóp ra để Cẩm Nhi mang lại đây.”

Cẩm Nhi đứng ở bên cạnh nàng ấy cũng được thưởng mấy miếng điểm tâm, trong lòng còn đang cảm thấy may mắn vì lần này ra ngoài cùng tiểu thư nữa. Nghe vậy, khóe miệng khống chế không được mà giật giật một chút: Tiểu thư của ta! Toàn bộ bạc của ngài bây giờ cộng lại cũng không đến mười lượng. Chỗ này cũng là bởi vì sau khi bắt đầu mùa đông, hoa cỏ dùng để chế phấn khó tìm nên mới có thể tiết kiệm được. Dư đại nhân người ta buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy, còn có thể quan tâm đến mười lượng bạc kia của ngài?

Quả nhiên, Dư Tiểu Thảo cười nói: “Mộng Như tỷ tỷ, ta muốn mở một phường làm đẹp dưỡng sinh cho nữ tử. Tỷ cũng đã từng nghe nói về trà hoa đào trong phủ chúng ta rồi chứ? Nếu nói về làm đẹp dưỡng sinh thì không chỉ cần trà hoa dưỡng sinh, mà còn cần sản phẩm có thể cải thiện trạng thái làn da. Nghe nói, tỷ tỷ ở mặt chế tác son phấn rất tâm đắc, cho nên mới mạo muội mời đến tỷ đến...”

“Ý của muội là? Muốn bán son phấn ta làm ra ở cửa hàng?” Lý Mộng Như trợn trừng mắt, không thể tin được hỏi.

Dư Tiểu Thảo khẳng định gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Không chỉ tỷ, ta còn mời Viên tỷ tỷ nhà Tể tướng, nàng ấy ở mặt chế tác mỹ phẩm dưỡng da cũng rất có thành tựu...”

“Không được, không được!” Lý Mộng Như liên tục xua tay, nói, “Những loại son phấn đó chỉ là ta nhân lúc rảnh rỗi giết thời gian làm qua loa mà thành thôi. Ngày thường lấy ra tiêu khiển còn tạm được, nếu đặt ở cửa hàng để bán chỉ sợ sẽ liên lụy muội muội. Vạn lần không được!”

“Tỷ tỷ hà tất tự coi nhẹ chính mình? Viên tỷ tỷ- một trong Song xu cũng khen không dứt miệng đối với son phấn của tỷ. Còn nói công nghệ chế tác của tỷ, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với Phức Viên Xuân. Nhóm quý nữ từng dùng son phấn của tỷ cũng đều tỏ vẻ tán thưởng. Tỷ tỷ còn có gì băn khoăn nữa?”

“Nhưng mà...”

“Không cần nhưng nhị gì nữa! Người chung quy lại phải học phải thử nghiệm mới biết bản thân có thể làm được hay không! Lúc trước, khi Hoàng thượng phong cho ta chức quan lục phẩm, để ta quản Hoàng trang, trong lòng ta vốn chẳng cóc chút căn bản nào. Nhưng bây giờ, sự thật không phải chứng minh ta có thể đảm nhiệm sao?” Dư Tiểu Thảo biết nàng ấy cũng không phải không có năng lực mà là thiếu dũng khí cho nên lại lần nữa cổ vũ nàng ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui