Nông Viên Tự Cẩm

"Nàng đắn đo cái gì? Đừng quên bây giờ nàng là mệnh quan triều đình, kỳ nghỉ năm cũng chẳng có bao nhiêu ngày, đừng để kỳ nghỉ duy nhất cũng phải tất bật. Nếu Dư thúc và Dư thẩm biết muội bôn ba trong gió rét chỉ để về nhà ở mấy ngày, nhất định sẽ không đành lòng!”

“Nếu nàng lo lắng không có chỗ ở, không phải còn hai tháng nữa mới đến Tết sao? Trong khoảng thời gian này gia sẽ phụ trách tìm ra một ngôi nhà thích hợp cho nàng. Yên tâm, dùng tiền của nàng, tên là tên nàng! Được không?”

Không ngờ rằng Chu Tuấn Dương lại là người chu đáo như vậy, cân nhắc hết các mối lo của nàng khiến nàng không cần phải lo lắng gì nữa.

Dư Tiểu Thảo im lặng trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông phong thần tuấn tú trước mặt này, nhẹ giọng nói: “Không bằng… lấy tên cha ta đi! Bây giờ ta còn nhỏ, có quan chức, bận rộn làm việc trong Hoàng trang. Chờ sau này ta lớn hơn lập gia đình rồi, lại xuất hiện dưới ánh mắt thế tục cũng không thích hợp lắm! Bản lĩnh làm ruộng của cha ta cũng không kém ta bao nhiêu, tương lai việc của Hoàng trang có thể giao cho người. Cha ta bây giờ mới ngoài bốn mươi, lại làm thêm mười năm hai mươi năm, đại ca ta cũng đã trưởng thành…”

Hóa ra nàng coi Hoàng trang như sản nghiệp của nhà nàng? Nhưng mà trước mắt thì bàn về làm ruộng, cả Đại Minh đúng là không tìm ra người thứ hai xuất sắc hơn Dư gia! Ít nhất, trồng được vụ lúa mì cho ba trăm cân sản lượng, chỉ có mỗi nhà nàng, không có nhà khác!

Chu Tuấn Dương dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc mai không yên phận của nàng về bên tai, khẽ cười nói: “Nàng không cần tính toán vậy đâu. Dù sau này gả cho gia rồi gia cũng sẽ không để ý những ánh mắt thế tục kia, nàng muốn làm quan cũng được, làm ruộng cũng không hề gì, muốn kiếm tiền cứ việc kiếm, gia đều sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện!”

Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì trong lòng xúc động không thôi. Trong xã hội cổ đại tôn đàn ông làm đầu này có thể có người cởi mở, không câu nệ, không ngại sự xuất hiện như “gà mái báo sáng” của nàng, đúng là không tìm được người thứ hai. Dù tương lai hắn có thực hiện cam kết của mình hay không, ít nhất bây giờ hắn sẽ không giống những kẻ cổ lỗ sĩ kia, cho rằng nàng không ra thể thống gì!

Cảm động thì cảm động, nhưng trong thời kỳ khảo sát vẫn cần phải quan sát biểu hiện của hắn. Dư Tiểu Thảo khẩu xà tâm Phật, trợn trắng mắt liếc hắn nói: “Ai muốn gả cho huynh! Huynh nói sớm quá đấy! Không phải còn phải xem biểu hiện của huynh sao?”

“Vợ nói đúng! Trong thời kỳ khảo sát gia sẽ cố gắng biểu hiện, tranh thủ cố gắng rút ngắn thời gian khảo sát một lần nữa!” Nhìn dáng vẻ đáng yêu khi trừng mắt nhìn người khác của nàng, Chu Tuấn Dương than thở trong lòng: Sao khoảng thời gian này trôi chậm như vậy, còn hơn ba năm nữa hắn mới có thể định danh phận với nàng, thật sự cưới nàng về nhà, còn phải đợi năm năm nữa!

“Lại còn muốn rút ngắn thời gian khảo sát nữa à? Huynh mơ đẹp thế! Không đủ mười sáu tuổi, cha mẹ ta sẽ không yên tâm gả ta! Bảo huynh biểu hiện tốt một chút là để xem có phù hợp điều kiện hay không, không phù hợp sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn cả đời!” Dư Tiểu Thảo thấy móng vuốt của đối phương không an phận mò về phía bàn tay nhỏ bé của nàng bèn nhanh trước một bước vỗ lên mu bàn tay thon dài kia.

Chu Tuấn Dương sờ mu bàn tay bị vỗ, không đau chút nào: “Gia nhất định sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, bảo đảm đạt yêu cầu của Dư đại nhân. Yên tâm đi!”

“Ta có gì mà không yên tâm?” Dư Tiểu Thảo lại liếc mắt nhìn “Nghiêm túc mà nói, ta cũng muốn mua một ngôi nhà trong Kinh thành, cho dù tương lai cha ta không đến Kinh thành làm quan thì Tiểu Thạch Đầu cũng cần đến Kinh thành đi thi! Với tài trí của đệ đệ ta, thi được một hai giáp chắc chắn không thành vấn đề. Đến lúc đó có khi còn ở lại Kinh thành làm quan nữa, không có nhà nhiều chỗ không tiện!”

“Được! Gia sẽ để ý giúp nàng, dù sao tiểu thần tài của chúng ta không thiếu bạc, mua hai ngôi nhà một lúc, một cái ghi tên nàng, một cái ghi tên Dư thúc!” Từ sau khi quen biết tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương phát hiện hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo của hắn đã sớm biến mất, càng ngày càng phát triển theo hướng lảm nhảm dông dài.

“Không đúng, còn có một đại viện để mở phường làm đẹp và dưỡng sinh nữa!” Dư Tiểu Thảo nhớ đến kế hoạch làm giàu của mình, vội vàng nhắc nhở hắn.

“Được, được, được! Còn có một đại viện lịch sự tao nhã nữa!” Chu Tuấn Dương nhìn nàng đầy cưng chiều.

“Khụ khụ khụ!” Phòng Tử Trấn dùng sức ho mấy tiếng. Nếu như không phải có vợ kéo lại, ông ta đã sớm đánh tiểu tử thối nghênh ngang vào nhà còn không coi ai ra gì này rồi. Dám ở trước mặt bọn họ nói ngon nói ngọt, còn muốn động tay động chân nữa. Cẩn thận lão tử đánh gãy chân chó của người! Khụ… mặc dù ông chưa chắc là đối thủ của Dương Quận vương.

Dư Tiểu Thảo xấu hổ, sắc đẹp mê hoặc lòng người, người cổ đại không bắt nạt được ta! Nhất định là do mặt mũi Chu Tuấn Dương quá yêu nghiệt hấp dẫn người khác nên mới khiến nàng quên mất ở đây còn có ba người nữa. Công khai nói nhiều như vậy, giống như đang liếc mắt đưa tình tán tỉnh nhau. Ui, xấu hổ quá đi mất! Tất cả đều là hắn sai! Bàn tay nhỏ bé khẽ luồn xuống dưới bàn ra sức véo vào bắp đùi người nào đó.

Chu Tuấn Dương đau đến nhe răng trợn mắt: Vợ nói gì cũng đúng, đều là ta sai! Vừa liếc nhìn vẻ mặt đen thui của cha vợ tương lai, hắn lập tức ngồi thẳng dậy, không biết bây giờ cứu vãn có còn kịp không. Ôi! Hắn mệnh khổ mà, người ta chỉ có một cha mẹ vợ, tiểu nha đầu nhà hắn thì hay rồi, ra đề khó cho hắn, phải đối mặt với hai cặp cha mẹ vợ. Ôi… con đường truy thê chậm chạp này bao giờ mới chấm dứt!

“Thảo Nhi.” Phòng Tử Trấn gắp một gắp thịt hươu bỏ vào trong bát của Tiểu Thảo, nói lời sâu xa: “Con còn nhỏ, không cần quyết định vội vàng! Hơn nữa, chúng ta tìm con rể, không thể chỉ nhìn mỗi gương mặt, còn phải tổng hợp cân nhắc! Cha và mẹ nuôi con trải đời hơn con, sau này phải tham khảo ý kiến của ta và mẹ nuôi con trước, còn có cha mẹ ruột con nữa! Chúng ta là nhà gái, cao giá, không thể quyết định vội vàng…”

Tiểu tử thối, không phải là lạnh lùng kiêu ngạo ít nói sao? Lạnh lùng kiêu ngạo đâu? Ít nói chỗ nào? Toàn lời ngon tiếng ngọt, con sói này dám làm trò trước mặt ông, suýt chút nữa cuỗm luôn con gái của ông ta đi. Sau này ông phải ở lại Kinh thành nhiều hơn quan sát tên này thật chặt, nghiêm phòng tử thủ, đề phòng bất trắc.

Dư Tiểu Thảo xấu hổ đến nỗi sắp vùi luôn mặt vào trong bát, ngoài gật đầu ra cũng không biết nói gì khác. Chu Tuấn Dương muốn mở miệng nói chuyện mấy lần đều bị Phòng Tử Trấn trừng mắt nhìn!

Thời kỳ khảo sát gì chứ? Vợ ngươi gì hả? Cha vợ ta đã đồng ý chưa? Muốn thừa dịp nói lời ông bướm lừa gạt con gái ta sao, đừng mơ!

Phòng phu nhân nhìn dáng vẻ giận dữ của chồng mình, vội nhúng ít thức ăn cho chồng, trấn an nói: “Được rồi, đừng giận nữa! Không có sự đồng ý của cha nuôi là chàng, ai cũng không lừa được con gái chúng ta. Ăn đi, thức ăn sắp nát đến nơi rồi!”

Trước khi Linh Lung bày sẵn cơm trưa ra bàn trong phòng khách đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho bà ấy nghe. Nghe thấy con gái tự ý quyết định hôn sự của bản thân, Phòng phu nhân có chút giận mà không biết phải làm sao. Tiểu thư phủ Trung Cần Bá bọn họ còn phải buồn phiền việc gả chồng sao?

Tuy nói gả con gái tới nhà danh giá, vợ chồng Tĩnh Vương cũng thông tình đạt lý hiếm thấy, nhưng mà bản thân Dương Quận vương cũng không phải lương phối! Dù hắn còn trẻ đã có chức tước, hai năm qua hắn rất được Hoàng thượng tin nhiệm, tương lai hắn muốn tách ra ở riêng, gánh vác gia đình…

Nhưng mà tính cách bạo ngược chỉ chực phun trào như núi lửa của hắn không biết lúc nào sẽ bộc phát. Chỉ mỗi điểm này thôi đã không thể lơ là được! Thượng thư bộ Lễ nhiệm kỳ trước, mặt ngoài là người vô cùng tốt bụng, lễ tiết có đủ, nhưng một khi bộc phát tính cách là lục thân không nhận. Ba bà vợ của ông ta bị thông báo với bên ngoài là bệnh chết hoặc đột tử, nhưng thật ra là do chính ông ta giết chết trong lúc mất khống chế. Còn có rất nhiều xương cốt bị chôn trong vườn hoa trong hậu viện nữa, đều là tiểu thiếp hoặc nô bộc ông ta lỡ tay đánh chết.

Sau khi chuyện này bị phát hiện, Hoàng thượng đã đích thân thẩm vấn ông ta, ông ta khóc lóc không ngừng, không biết bản thân bị làm sao. Lúc mất đi lý trí, ông ta căn bản không khống chế được bản thân, chờ đến khi tỉnh táo lại, người đã chết... Hoàng thượng nói ông ta có thể bị tâm thần phân liệt, lúc tốt thì không khác nào người bình thường, lúc phát bệnh chính là một kẻ điên giết người không ghê tay.

Dương Quận vương trong lời đồn cũng giống như Thượng thư bộ Lễ! Nếu như không phải phát hiện kịp thời, cao thủ bên cạnh hắn mặt ngoài là bảo vệ, thực chất là phòng ngừa hắn phát bệnh, có lẽ số người chết trong tay hắn cũng đâu ít! Con gái bà ấy không thể nào nhảy vào cái hố lửa này được!

Nhưng khi nghe Linh Lung kể hết mọi chuyện trong phòng khách thì Phòng phu nhân lại hơi do dự. Tuy bà ấy không hiểu hết tính cách của con gái nuôi, nhưng cũng biết một biết hai, con bé không phải là người ưa rảnh rỗi. Thử hỏi xem, con em quyền quý trong Kinh thành, ai mà đồng ý để vợ mình vừa làm buôn bán vừa làm quan chứ? Nếu như gả vào nhà như vậy, Thảo Nhi nhà bà ấy không khác nào chim bị bẻ cánh, bị nhốt trong lồng vàng. Con bé nhất định không hạnh phúc!

Hiếm có người có gia thế hơn người, nhân phẩm xuất chúng như Dương Quận vương, không thèm để ý cái khác, trong lòng chỉ có một mình Tiểu Thảo. Hắn đã đến tuổi lập gia đình nhưng lại đồng ý chờ Tiểu Thảo, yêu thương, chiều chuộng con bé vô điều kiện. Nếu như không nghĩ đến mặt nguy hiểm trong tính cách của hắn thì hai người thật sự là trời sinh một đôi.

Phòng phu nhân đắn đo không thôi, vì cảnh vừa nãy trên bàn ăn thực sự khiến bà ấy cảm động. Chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ bị sự thâm tình này của Dương Quận vương đánh gục nhỉ? Nghĩ vậy, bà thầm thở dài trong lòng, nói: “Dương Quận vương...”

“Phu nhân có lời mời nói!” Chu Tuấn Dương đặt đôi đũa trên tay xuống, ngồi thẳng lưng, giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nhận sai vậy.

“Thảo Nhi còn nhỏ tuổi nhưng lại là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất và được yêu thương nhất nhà, chúng ta cũng không nỡ gò bó tính cách của con bé. Cho nên về mặt yêu đương trai gái con bé vẫn còn rất lơ mơ. Nhưng ngươi không như vậy, ngươi sinh ra trong nhà quyền quý, lại qua tuổi kết hôn. Ta hy vọng... bình thường ngươi có thể tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép, đừng phá hỏng danh tiếng của Thảo Nhi nhà chúng ta. Ngươi cũng biết danh tiếng của nữ tử quan trọng đến nhường nào mà! Nếu như ngươi thật lòng quan tâm con bé nhất định sẽ không để con bé chịu một chút tổn thương nào đúng không?”

Lúc này, tấm lòng của Phòng phu nhân cũng giống như tấm lòng che chở con cái của tất cả bà mẹ trong thiên hạ: Con gái bà ấy ấy cái gì cũng tốt, nếu như có chỗ không tốt thì nhất định là do người khác không tốt trước! Thảo Nhi vẫn còn nhỏ, giấu cha mẹ tự định hôn nhân đại sự, nhất định là bị Dương Quận vương dụ dỗ hấp tấp đồng ý! Tất cả sai lầm đều do Dương Quận vương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui