Nông Viên Tự Cẩm

(1) Cận hương tình khiếp: chỉ một người đi xa quê nhiều năm, nay khi trở về quê nhà thì tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp, không thể bình tĩnh được

"Ha ha! Đại ca huynh đoán đúng thật! Đúng là nha đầu Tiểu Thảo trở về!” Dư lão đầu nào còn nhớ đến đánh cờ, nhanh chóng bước dài tiến lên phía trước dang tay nghênh đón.

Ông lão gần sáu mươi tuổi đánh cờ với Dư lão đầu chần chừ nói: “Lập Xuân à, Dư Tiểu Thảo nhà người ta đã là Huyền chủ, chúng ta có cần quỳ xuống nghênh đón không?”

Dư Lập Xuân cười ha ha nói: “Yên tâm, nha đầu Tiểu Thảo này là người nhân nghĩa, không câu nệ vậy đâu! Dù con bé là Huyền chủ thì cũng là người thôn Đông Sơn, là con cháu Dư gia chúng ta…”

Ông còn chưa dứt lời thì xe ngựa đã dừng ở dưới gốc cây du già cỗi kia. Một tiểu cô nương đáng yêu mặc Kỳ trang màu hồng, khoác áo choàng lông chồn bạc nhảy từ trên xe xuống. Mấy ông lão đang nói chuyện phiếm trước cổng thôn thấy nàng thì trợn trừng mắt.

Đây là cháu gái Dư Tiểu Thảo của Dư lão đầu sao? Là tiểu nha đầu lúc đầu gầy như mèo con, bị nghi ngờ là không sống nổi đó sao? Đến nay con bé mới lên Kinh thành được nửa năm mà suýt chút nữa mọi người không nhận ra. Một thân quần áo lụa là, đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng đến mức không mở mắt nhìn được. Còn có dáng vẻ xinh xắn đáng yêu này nữa, khí chất này dù là cả trấn Đường Cổ cũng hiếm có người so được với nàng.

Nếu như không biết đây là cháu gái Dư lão đầu mọi người còn tưởng là thiên kim đại tiểu thư nhà quan nào nữa đấy! Hai người sau lưng con bé là nha hoàn nhỉ? Nha hoàn nhà người ta còn ăn mặc đẹp hơn cả con gái của lão gia có tiền ở thị trấn nhiều!

“Gia gia, đại gia gia, Lý gia gia… các vị đang tắm nắng à?” Dư Tiểu Thảo thân thiết chào hỏi từng người có mặt, không hề có chút kiêu ngạo nào khi thân phận thay đổi cả.

Lý lão đầu - chính là ông lão gần sáu mươi vừa mới nhắc tới lúc nãy, khuôn mặt già nua nở nụ cười có chút cẩn trọng, xoa xoa tay nói: “Còn không phải sao! Hôm nay thời tiết không tệ… Tiểu Thảo, cháu về từ Kinh thành à?”

Dư Tiểu Thảo gật đầu, đang định trả lời câu hỏi của ông ta thì Dương Phàm thẩm đã cắt ngang: “Tiểu Thảo, cháu về đón gia gia và gia đình lên Kinh thành ăn Tết à? Đúng là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, từ sau khi vết thương trên đầu khỏi hẳn vào năm năm trước, vận may của cháu càng lúc càng cao. Trước cứu được một mạng người, sau lại sáng tạo ra bao món ăn ngon. Rồi còn bộc lộ tài năng hơn người trong lĩnh vực làm rộng. Không chỉ vậy mà còn trở thành nữ quan đầu tiên trong thiên hạ này nữa… Chậc chậc, lại được phong làm Huyền chủ, được ban thưởng ngôi nhà lớn! Nha đầu Tiểu Thảo đúng là người có phúc mà!”

“Dương Phàm thẩm, cháu còn phải cảm ơn thẩm nữa! Nếu như không phải thẩm phát hiện kịp thời cháu bị thương thì e rằng cái mạng nhỏ này của cháu cũng không giữ được! Thẩm, cháu mang điểm tâm của Đạo Hoa Thôn nổi danh trong Kinh thành về, thẩm cầm lấy nếm thử đi!”

Dư Tiểu Thảo còn chưa nói hết lời thì Ngô Đồng ở sau lưng nàng đã lấy một hộp điểm tâm tinh xảo từ trên xe xuống - là một cái hộp gỗ, mặt trên có khắc hình vẽ tinh xảo, nhìn qua rất đáng giá.

Dương Phàm thẩm nào có nhìn thấy cái hộp đẹp như vậy bao giờ? Điểm tâm ở trong nhất định rất đắt, nàng ta nhanh chóng khoát tay nói: “Đều là hàng xóm láng giềng cả, dù là ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ giúp đỡ thôi. Cháu mau cất điểm tâm đi, thẩm không dám nhận đâu!”

“Thẩm, thẩm cứ cầm đi! Không nói việc thẩm cứu mạng cháu, chỉ dựa vào quan hệ thân thiết như tỷ muội giữa thẩm và mẹ cháu, ăn một hộp điểm tâm của cháu thì có gì không được chứ?” Dư Tiểu Thảo xoay người cầm lấy hộp điểm tâm tinh xảo cứng rắn nhét vào trong tay Dương Phàm thẩm.

Dư lão đầu cười ha ha nói theo: “Vợ Dương Phàm, Tiểu Thảo tặng ngươi thì ngươi cứ cầm đi. Một hộp điểm tâm mà thôi không đáng mấy đồng đâu.”

Những hương thân khác ở đó đều có chút thèm thuồng nhìn hộp điểm tâm, không khỏi xót xa trong lòng. Không nói đâu xa ba năm trước Dư lão đầu còn bị bà vợ Trương thị quản rất chặt, không hề có quyền lực gì trong gia đình. Bây giờ sau khi được đứa con thứ hai đón về nhà ở thì không thiếu ăn không thiếu mặc, mỗi một tháng con ông cũng biếu ông không ít bạc để ông tiêu vặt. Trước đây một cái màn thầu trắng cũng không dám lấy ra cho người khác, bây giờ một hộp điểm tâm nhìn qua tốn không ít tiền qua miệng ông lại chẳng đáng giá mấy đồng. Người ấy mà, phúc đến cái gì cũng không ngăn được!

“Đại gia gia người có khỏe không? Con chuẩn bị quà năm mới cho người, người không tiện cầm lát con sai người đưa đến nhà người nhé!” Dư Tiểu Thảo thân thiết chào hỏi với Dư Lập Xuân đang nở nụ cười hiền hòa nhìn nàng.

Dư Lập Xuân cười nói: “Trong nhà cũng không thiếu cái gì, cần gì phải tốn kém như vậy. Lão Tam, Tiểu Thảo đi đường vất vả, chắc là còn chưa kịp ăn cơm trưa, đệ mau dẫn con bé về nhà đi… Sau khi nhà đệ xây mới xong con bé còn chưa về xem lần nào đâu! Mau dẫn con bé về xem nhà mới đi!”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Dư Lập Xuân vô cùng vui vẻ. Nha đầu Tiểu Thảo này là người nhớ ơn. Nhà ông ấy chỉ là lúc nàng bị bệnh thì cho nhà nàng vay số tiền tiết kiệm để khám bệnh, nàng lại ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Sau khi ra ở riêng, cuộc sống nhà nàng ngày một tốt hơn, ngày lễ ngày Tết chưa bao giờ quên gửi quà cho nhà ông ấy. Ăn nên làm ra cũng không quên giúp đỡ Dư Giang, Dư Khê nhà ông ấy cùng nhau kiếm tiền. Bây giờ nhà ông ấy không chỉ phụ trách việc thu mua hải sản của các thôn lân cận giúp Chu gia mà còn trồng dưa hấu bán cho mấy châu phủ ở xung quanh nữa!

Hiện nay nhà ông ấy đã trở thành nhà giàu thứ hai trong thôn. Tất cả những thứ này đều là do nhà Tiểu Thảo giúp đỡ!

Dư Tiểu Thảo luôn coi đại gia gia như ông nội ruột, kéo tay ông nói chuyện nhà cửa cho đến lúc bụng kêu rột rột mới bị Dư Lập Xuân thúc giục về nhà. Lúc này nàng mới nói: “Đại gia gia, chờ lát nữa con ăn cơm xong sẽ đến nhà người chúc Tết người sớm…”

Dư Tiểu Thảo cũng không ngồi xe ngựa mà đi bộ trên con đường mòn quen thuộc trong thôn. Phía sau lưng nàng là chiếc xe ngựa nàng ngồi và năm chiếc xe ngựa chở đầy đặc sản mang từ Kinh thành về. Nhìn những chiếc xe ngựa này, người trong thôn lặng lẽ bàn tán.

“Nhà lão Dư cũng phát đạt thật đó! Chỉ năm xe đồ này thôi cũng không thể không tốn mấy trăm lượng bạc! Nha đầu Tiểu Thảo này cũng rộng rãi thật đó! Chắc là bổng lộc nửa năm nay đều tiêu hết lên chỗ đồ này rồi!”

“Nói cái gì đó? Nha đầu Tiểu Thảo là người chỉ sống nhờ bổng lộc thôi sao? Nghe nói trong Kinh thành cũng có cửa hàng đồ kho của Dư gia, là hợp tác mở với một quý nhân trong Kinh thành. Chỉ tính tiền hoa hồng thôi thì bao nhiêu xe hàng hóa mà không mua nổi?”

“Người ngồi trên lưng ngựa cạnh xe ngựa chắc là Dương Quận vương nhỉ? Nha đầu Tiểu Thảo này có mặt mũi thật đó, được Dương Quận vương tự mình hộ tống! Nghe nói Hoàng thượng rất coi trọng khả năng làm ruộng của con bé, chắc không sai đâu!”

“Vợ Xuyên Trụ! Ngươi còn không biết sao? Tiểu Thảo trở về, mang theo không ít đồ tốt! Nha đầu kia ra tay rất rộng rãi, vừa gặp mặt đã tặng cho vợ Dương Phàm một hộp điểm tâm từ Kinh thành. Hộp điểm tâm đó chỉ tính cái hộp không thôi đã đáng giá mấy lượng bạc rồi, càng không phải nói đến điểm tâm ở trong! Chồng ngươi quan hệ khá tốt với Đại Hải, con gái ngươi cũng khá thân với Tiểu Thảo, nhất định sẽ chiếm được không ít đồ tốt từ Kinh thành!”

“Thật hâm mộ mấy nhà có quan hệ tốt với Dư gia như các người, đúng là rất biết nhìn xa trông rộng! Đồ trong mấy xe đó chúng ta có tiền cũng không mua nổi! Không biết đời này có cơ hội đến Kinh thành một chuyến hay không, cảm nhận không khí của Hoàng thành…”



Tiểu Thảo hoàn toàn không biết sự trở về của nàng mang đến không ít đề tài bàn tán cho người dân trong thôn. Lúc này nàng chỉ cảm thấy - thôn Đông Sơn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nửa năm không về, thôn Đông Sơn đã thay đổi rất lớn. Trước đây những căn nhà bị giặc Oa phá hủy có cái xây lại ngay trên nền móng cũ, có cái chọn một mảnh đất khác xây mới.

Lúc giặc Oa đến đánh cướp, vì được Tiểu Thảo báo tin trước nên về mặt tài sản, người dân thôn Đông Sơn cũng không tổn thất gì nhiều. Hơn nữa còn có tiền đền bù thiệt hại của Dương Quận vương nên người trong thôn thương lượng, cho dù trong nhà chịu khổ một chút cũng phải cắn răng xây nhà ngói gạch xanh.

Từng căn nhà ngói gạch xanh mới toanh, vây đá thành sân rộng, cửa gỗ mới tinh… cả thôn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dư lão đầu ở bên cạnh giới thiệu: “Thôn Đông Sơn chúng ta đã trở thành thôn giàu có được các thôn xung quanh hâm mộ không thôi! Không nói cái khác, đi đâu tìm được cái thôn thứ hai giống thôn Đông Sơn chúng ta, đồng loạt xây nhà ngói gạch xanh chứ?”

Không chỉ như vậy, vì cửa hàng đồ kho của Dư gia ở phủ thành càng làm ăn càng thịnh vượng nên mở tận ba chi nhánh. Số lượng gà ngỗng heo cần dùng mỗi ngày đều khá lớn, chỉ mỗi trại nuôi heo của Dư gia đúng là không cung ứng kịp.

Bây giờ nhà nào trong thôn Đông Sơn cũng nuôi mấy con heo, một đàn gà hoặc vịt. Thậm chí còn có nhà giống nhà Lưu Xuyên Trụ, nuôi thả mấy trăm con gà vịt dưới chân núi. Dù sao nuôi nhiều hơn nữa cũng không lo không bán được! Không chỉ Dư gia, lượng tiêu thụ vịt quay, gà quay của Chu gia cũng rất lớn, hai nhà này đều ưu tiên quan tâm việc làm ăn của thôn Đông Sơn! So với năm ngoái dựa vào trời ăn cơm hoặc xuống biển đánh cá, thu nhập cao hơn mười mấy lần!

Trong thôn chỉ cần là nhà chăm chỉ làm việc thì nhà nào nhà nấy đều có dư tiền! Tiểu tử trong thôn không cần lo việc không cưới được vợ, những thiếu nữ ở thôn khác còn đang đứng xếp hàng chờ cưới đấy. Thiếu nữ trong thôn Đông Sơn bởi vì của hồi môn phong phú mà ngưỡng cửa nhà cũng sắp bị đạp hỏng! Tóm lại, dù là thiếu nữ hay thanh niên của thôn Đông Sơn đều không lo không cưới được vợ, không gả được chồng.

Vẻ ngoài mới này của thôn Đông Sơn không thể tách rời công lao của Dư gia! Lúc Dư Tiểu Thảo đi đến viện trạch nhà mình không kìm được trợn mắt há hốc mồm. Đây… đây là viện nhà nàng sao? Nhà cửa sơn son thiếp vàng, trước cửa có hai con sư tử đá mạnh mẽ khí thế cao cỡ một người, phía trên là nóc nhà bằng ngói lưu ly, hai bên là mái cong cao vút! Tường viện cao được xây từ gạch xanh, đầu tường cũng sửa thành ngói lưu ly. Nhìn từ bên ngoài không khác nào mấy căn nhà cao cửa rộng trong Kinh thành!

Bên trong là đại viện tam tiến tam xuất điển hình, nếu như không phải do Dư Hải ngăn cản thì người Dương Quận vương phái đến sẽ xây thành ngũ tiến mất! Nhà ở nông thôn đa số đều là vừa vào cửa đã thấy đại viện, đối diện cửa là ba, năm gian chính phòng, bên trái và bên phải là phòng chứa đồ. Nào có cái viện nào phức tạp như vậy, đại viện lồng tiểu viện, tiểu viện còn thông với những viện khác nữa.

Lúc nhà mới của Dư gia vừa xây xong, phụ nữ trong thôn đều thành thật nói: “Viện lớn như vậy đi vào suýt chút nữa cũng bị lạc!”

Nhưng mà điểm khác biệt duy nhất giữa nhà nàng với nhà trong Kinh thành là sân nhà người ta trong Kinh thành có đất trống là trồng hoa cỏ phong nhã, mà trong sân Dư gia toàn trồng rau củ! Lúc này đang là thời tiết vào đông, đa số vườn rau trong sân đều bỏ không. Chỉ có chỗ hậu hoa viên làm một cái lều lớn đơn giản, trồng rau ăn trong nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui