Nông Viên Tự Cẩm

Ăn xong cơm tối, Chu Tuấn Dương trở về biệt viện. Ba mẹ con Tiểu Thảo nằm trên giường đất nói chuyện phiếm. Tiểu Thảo nói cho Liễu thị một ít kiến thức về Kinh thành và một vài dự định của nàng.

Đang nói chuyện thì nàng đột nhiên nghĩ đến ngôi nhà Triệu gia để lại giữa sườn núi hỏi: “Mẹ, con ở Kinh thành từng đến thăm Triệu bá mẫu, bá mẫu nói để chúng ta toàn quyền quyết định ngôi nhà đó, không có người đến ở thường xuyên sợ rằng sẽ nhanh chóng bị hỏng.”

Liễu thị cũng như nhớ đến cái gì nói: “Nhà của Triệu gia cũng chẳng để trống được mấy ngày. Lúc nhà chúng ta còn chưa xây xong đã ở đó hơn ba tháng mà. Thỉnh thoảng cha con cũng đến đó xem xét tình hình, giúp tu sửa nóc nhà. Mẹ và Tiểu Liên cũng thường xuyên đến quét dọn. À, đúng rồi! Triệu Hàm ca ca của con đã tòng quân từ năm ngoái. Nhưng mà không đến biên cương Tây Bắc cùng cha và ông nội mà tham gia huấn luyện thủy quân. Lần trước thôn bên cạnh xây Bách hộ sở, hắn được điều đến đó, nghe nói còn lập được công, làm thủ lĩnh nhỏ…”

Tiểu Liên cười khúc khích: “Mẹ, người ta gọi là Tổng kỳ, quản lý hơn năm mươi người. Cái gì mà thủ lĩnh nhỏ, có phải thổ phỉ đâu!”

“Đi đi! Con cậy biết nhiều nên dám ngắt lời mẹ con, ngứa da phải không?” Liễu thị trừng mắt nhìn con gái lớn. Đứa nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, ai cũng dám nói.

Tiểu Liên rất sợ nàng ấy thẹn quá hóa giận vội nói: “Được được được! Mẹ nói sao chính là vậy, thủ lĩnh nhỏ thì thủ lĩnh nhỏ! Muội muội, trong lúc muội ở Kinh thành Triệu Hàm đại ca có tới mấy lần, còn ở lại ăn vài bữa cơm nữa. Thấy muội không có nhà còn đặc biệt hỏi thăm muội vài câu.”

“Đặc biệt gì chứ? Người ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiểu cô nương con ấy à, đừng nói bậy!” Liễu thị đã sớm nhận ra Dương Quận vương có ý với con gái nhỏ của mình, rất sợ mấy câu này truyền đến tai hắn sẽ tạo ảnh hưởng xấu nên vội vàng ngắt lời Tiểu Liên, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ Triệu Hàm đó rất nhân nghĩa, mỗi lần được nghỉ ngơi đều đến giúp chúng ta. Sau khi chúng ta dọn về nhà mới, lúc nó không phải chấp hành nhiệm vụ sẽ vào ở trong nhà cũ trên sườn núi. Cho nên ngôi nhà đó cũng không thiếu hơi người lắm đâu.”

“Lúc con đến thăm Triệu bá mẫu, nghe bá mẫu than phiền Triệu Hàm ca ca không ngoan ngoãn lên Tây Bắc, cứ phải gia nhập thủy quân. Lần trước lúc giặc Oa đến đánh cướp, huynh ấy theo đoàn viện quân đến. Không ngờ rằng nơi huynh ấy đóng quân lại gần chỗ chúng ta như vậy.”

Ở trong lòng Tiểu Thảo, trừ người nhà ra, Triệu Hàm là người đầu tiên đối xử tốt với nàng sau khi nàng xuyên đến đây. Hắn giống như một anh trai, không những hết mình quan tâm nàng và Tiểu Thạch Đầu mà con bao dung một vài ý tưởng kỳ lạ của nàng.

Tính ra thì Triệu Hàm ca ca mới chỉ mười tám tuổi. Dù sao cũng xuất thân con nhà tướng, gia học uyên nguyên(1), tuổi còn trẻ đã lập công, được thăng chức làm Tổng kỳ. Nếu như có cơ hội phải làm ít bánh ngọt mang đến chỗ huynh ấy, hỏi thăm cuộc sống gần đây, lúc nàng trở về Kinh thành cũng có thể gửi lời cho Triệu bá mẫu.

(1) Gia học uyên nguyên: nguồn gốc học vấn lưu truyền trong gia đình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quận vương đã ngồi sẵn ở phòng khách của Dư gia. Lúc còn ở Kinh thành, mỗi lần hắn đến phủ thăm hoặc là Phòng phu nhân hoặc là nha đầu thiếp thân của Phòng phu nhân ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm. Ngày thường tiểu nha đầu rất ít khi tự tay xuống bếp, hắn cũng muốn học tài nghệ nấu nướng của nàng.

Dư Tiểu Thảo tự giác dậy sớm, rửa mặt xong ra phòng khách thì nhìn thấy Dương Quận vương đã ngồi ở nhà mình uống được mấy ngụm trà rồi. Nhìn biểu cảm đáng thương “Cầu được cho ăn” của Dương Quận vương, Dư Tiểu Thảo cam chịu số phận đi đến phòng bếp. Thấy số tôm sú được nuôi trong chậu trong bếp, nàng ra lệnh cho hắn: “Muốn ăn cơm sáng thì hỗ trợ bóc vỏ tôm đi.”

Nhìn số tôm sú đang tung tăng trong chậu, vẻ mặt Chu Tuấn Dương chết lặng: Tôm thì hắn ăn rồi nhưng việc bóc vỏ tôm, đừng nói là làm chứ cả nhìn hắn cũng chưa có cơ hội nhìn.

Dư Tiểu Thảo thở dài, nàng cầm một con tôm lên, vặt đầu bỏ đuôi, lại lột bỏ chỉ tôm, làm mẫu một con để Chu Tuấn Dương học heo. Trong tay bị nhét một con tôm đã được sơ chế, chân mày hắn nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi. Nhìn tiểu nha đầu bận rộn nhào bột với nước nóng, hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống vụng về cố gắng lột vỏ một chậu tôm. Hắn biết rõ tiểu nha đầu rất tinh quái, nếu như hắn để người khác làm giúp thì e rằng sáng nay khó mà ăn được món há cảo tôm.

Người đi theo Chu Tuấn Dương lần này có thị vệ thiếp thân kiêm luôn chân chạy vặt Đổng Đại Lực đang vui vẻ xách thú săn từ bên ngoài vào với tổng quản Lưu Phúc Sinh. Đi đến cửa phòng bếp, hắn ta đột nhiên đứng lại, dùng sức chớp mắt vài cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ còn sống mà gặp được quỷ - chủ tử anh minh thần võ của hắn lại đang ngồi xổm ở cửa phòng bếp bóc vỏ tôm.

Lưu tổng quản đã nhìn lạ thành quen, ông ấy vỗ vỗ Đổng Lực Mạnh vẫn còn đang mặt đầy kinh sợ, nhắc nhở hắn ta: “Mau xử lý thú săn đi, buổi trưa chúng ta sẽ có thêm món. Khuyên ngươi một câu, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói nhất định không được nói!”

Lúc há cảo tôm ra lò, cha con Dư Hải nhận được tin tức mau chóng trở về từ thôn trang, đi cùng còn có Tiểu Thạch Đầu và Tiền Văn đang trong kỳ nghỉ.

“Woa! Nhị tỷ tự tay làm há cảo tôm! Tiểu Văn ca, coi như huynh có lộc ăn đó. Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ(2), ở lại cùng ăn há cảo chứ?” Nửa năm này Tiểu Thạch Đầu lớn khá nhanh, sắp bằng Tiểu Thảo rồi. Tuy trong giọng nói vẫn còn vài phần trẻ con nhưng cũng có mấy phần văn nhã.

(2) Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ: sắp xếp để gặp mặt không bằng ngẫu nhiên gặp.

Tiền Văn nhìn bóng dáng quen thuộc đang tất bật trong bếp, nàng đã không còn là bé gái gầy nhom ốm nhách ban đầu nữa, bây giờ dáng người vẫn mảnh khảnh nhưng đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Hình như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng quay lại nhìn hắn, nở nụ cười thật tươi.

Nàng dường như càng xinh đẹp hơn. Ngũ quan thanh tú, đôi mắt to có thần, làn da trắng trẻo mịn màng, lúm đồng tiền ẩn hiện theo nụ cười của nàng. Nghe nói nàng ở Kinh thành dựng lều lớn trồng rau quả, nhận được không ít lời khen của mọi người. Nghe nói nàng muốn xây thêm một xưởng chế thuốc ở Kinh thành. Nghe nói nàng được phong làm Huyền chủ, còn được ban thưởng một ngôi nhà rất đẹp. Nghe nói nàng dùng số bạc kiếm được trong nửa năm mua một phủ quan, ghi tên đại thúc Dư Hải...

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần hắn cố gắng thêm chút nữa, tương lai cao trung khoa cử là có thể rút ngắn khoảng cách giữa nàng và hắn. Nhưng mà tại sao khoảng cách giữa hai người càng kéo càng dài? Cô bé trước đây đói bụng đào rau củ dại trong gió rét đã dần dần phai nhạt trong trí nhớ của hắn, thiếu nữ rõ ràng là thân quen trước mắt sao lại khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ và xa cách nhỉ?

Hít một hơi thật sâu, lời từ chối còn chưa nói ra thiếu nữ trước mặt đã nhanh nhảu lên tiếng trước: “Tiền Văn, ta làm há cảo tôm, xíu mại và bánh canh, ở lại cùng ăn đi!”

“Không được” Tuy rằng nụ cười kia vô cùng rực rỡ kia khiến hắn hoảng hốt trong nháy mắt nhưng hắn vẫn từ chối ý tốt của nàng “Trước đây ra ngoài du lịch với mấy bạn học trong thư viện, đã lâu rồi ta không về nhà, ta vẫn nên về thăm nhà trước thì hơn! Muội... bao giờ mọi người lên đường đi Kinh thành?”

Trở về cùng với cha con Dư gia, hắn đã biết việc Dư gia sẽ đến Kinh thành ăn Tết.

“Chắc phải vài ngày nữa! Mẹ ta nói người còn khá nhiều thứ phải sắp xếp!” Dư Tiểu Thảo dừng một chút, đi vào trong phòng bếp cầm mấy cái lồng hấp nhỏ ra nhét vào trong tay hắn nói: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không giữ huynh lại nữa. Chỗ điểm tâm này huynh cầm đi, mang về để Tiền thúc và Tiền thẩm nếm thử. Còn có, bảo Tiểu Vũ và Nhã Phương rảnh thì đến đây chơi!”

Tiền Văn không tiện từ chối, cầm lồng hấp lặng lẽ rời khỏi. Tiểu Thạch Đầu nhét một cái há cảo vào trong miệng, bị nóng đến nhe răng nói: “Nhị tỷ, thật nhớ đồ ăn tỷ nấu! Há cảo ngon quá, xíu mại cũng ngon nữa! Nếu tỷ mở cửa hàng bán đồ ăn sáng nhất định sẽ bán rất chạy!”

Dư Hải vỗ một cái lên gáy cậu bé nói: “Con tưởng nhị tỷ con giống con rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Con bé quản lý thu hoạch mấy nghìn mẫu đất ở hoàng trang, làm việc thay Hoàng thượng, sao có thể phân tâm được?”

Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp nuốt đồ ăn xuống, suýt chút nữa bị nghẹn. Cậu bé vươn tay che gáy, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo tố cáo với Tiểu Thảo: “Nhị tỷ, tỷ nhìn cha đi. Nhà chúng ta chỉ có mình tỷ là con ruột, chúng đệ đều là nhặt nuôi ở ven đường. Cha, nếu như cha đánh con đến ngu người thì tương lai ai đi thi Trạng nguyên, ai làm rạng danh tổ tông?”

“Con bớt kiêu ngạo đi, con xác định tương lai con có thể thi đỗ Trạng nguyên? Nói trước bước không qua, đừng để đến lúc đó lại làm mất mặt Dư gia chúng ta.” Dư Hải cảm thấy nên đả kích niềm tin của cậu bé một chút, tránh cho cậu bé kiêu ngạo quá mức!

“Cha, cha có phải cha ruột con không đó? Sự tự tin của đệ bị chà đạp, Nhị tỷ, đệ cần đồ ăn ngon để an ủi!” Tiểu Thạch Đầu ở thư viện giống như một học giả nhỏ vậy, các tiên sinh đều nói cậu bé là ông cụ non. Nhưng một khi ở trước mặt Tiểu Thảo, trong nháy mắt cậu bé lại hiện nguyên hình - một con khỉ nhỏ đáng yêu thích làm nũng!

Dư Tiểu Thảo nói với cha mình: “Cha, sau này nhất định không được đánh Thạch Đầu lúc đệ ấy đang ăn, ngộ ngỡ thức ăn chặn đứng khí quản có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Dư Hải thấy Tiểu Thạch Đầu ho khan đến đỏ cả mặt thì có chút hối hận, cũng may cậu bé nhanh chóng khôi phục bình thường, còn có sức vặn lại chàng, nỗi lo trong lòng chàng mới hoàn toàn buông xuống. Nghe con gái nhỏ nói như vậy chàng cũng cảm thấy vừa nãy quá nguy hiểm. Chàng lập tức ghi nhớ kỹ lời nói của con gái vào trong lòng.

“Tiểu Thảo, nàng qua đây nhìn xem cháo ngô trong nồi đã chín chưa!” Hai cha con Dư Hải và Tiểu Thạch Đầu nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc thì ngó đầu nhìn, suýt chút nữa bật cười. Dương Quận vương mặc hoa phục, mặt mày xám tro đang đứng trước bệ bếp nấu ăn, dáng vẻ chật vật kia đúng là rất buồn cười.

Dư Hải giả vờ ho khan vài tiếng che giấu ý cười của mình, vờ mắng: “Thảo Nhi, sao con có thể để Dương Quận vương vào bếp chứ? Còn có mẹ con và tỷ tỷ con mà?”

“Sao huynh ấy không thể vào bếp? Gọi một đống đồ ăn sáng khó làm như vậy, muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? Đừng tưởng huynh ấy là Quận vương thì con sẽ chiều hắn, con còn là Huyền chủ đó, về nhà không giúp nấu cơm thì làm gì?” Dư Tiểu Thảo cũng nhìn thấy vết nhọ trên trán Chu Tuấn Dương, cảm thấy Dương Quận vương tuấn mỹ yêu diễm trong nháy mắt bị kéo xuống thần đàn, lại thêm vài phần ngốc ngếch đáng yêu. Dương Quận vương như vậy mới có cảm giác đầy sức sống, không tệ!

Dương Quận vương hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tiểu Thảo nói đúng, bản vương đang trải nghiệm cuộc sống, quan sát cuộc sống của người dân! Hoàng thượng nói muốn biết cái khổ của trăm họ trước hết phải tự mình làm thử...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui