Nông Viên Tự Cẩm

Vừa vào cửa, ngẩng đầu lên là một bức ảnh bích (tường xây làm bình phong ở cổng), trên đỉnh còn có mái hiên màu xanh da trời, trái phải là hình vẽ thanh tùng tịch mai, trang trí hình tròn ở giữa là hình vẽ núi non, càng thêm tao nhã và khí phái.

Một bên tay Liễu thị do Nhị Nha đỡ, bên còn lại là Thám Xuân, mới bước qua cổng, còn chưa đi được vài bước đã đến cửa thùy hoa của nhị viện. Được bọn nha hoàn đỡ, nàng ấy bước lên vài bậc thềm, xuyên qua cửa thùy hoa, một cái viện vừa lớn vừa rộng hiện ra trước mắt nàng ấy. Nhìn trái nhìn phải là các sương phòng san sát, hàng lang bên cạnh dẫn đến chính phòng, đường ở giữa được lót đá xanh khắc thành hình chữ thập, tất cả lấy cửa thùy hoa làm trung tâm tách ra hai bên.

Bên cạnh sương phòng đông tây còn có nguyệt môn nối liền hai viện đông tây. Phía đông là vườn hoa lịch sự tao nhã, đình đài lầu tạ, cầu nhỏ, suối nhỏ, hòn non bộ rất phong nhã. Nhà kề ở phía tây trước đây vốn là học quán, bây giờ được sửa lại thành chỗ ở và thư phòng cho đứa con Tiểu Thạch Đầu nhỏ tuổi nhất của nhà họ.

Men theo con đường được lát bằng đá xanh, chẳng mấy chốc đã đến chính phòng. Chính phòng có ba gian, trái phải có thêm ba gian nhĩ phòng, phía sau là mái hiên bao quanh, vừa rộng rãi vừa chỉnh tề.

“Ta chờ mọi người mãi đó!” Phòng phu nhân nhận được tin tức hôm nay Dư gia đến nên đã đến Dư phủ từ sớm để dọn dẹp, gần như mỗi một gian phòng bà ấy đều tận mắt kiểm tra, sợ thiếu cái gì lại thành ra tiếp đón không chu đáo. Trước đây ở thôn Đông Sơn vẫn luôn được Dư gia quan tâm, bây giờ bọn họ đến Kinh thành, dù thế nào bà ấy cũng phải nâng tinh thần lên mức cao nhất, sắp xếp mọi thứ giúp con gái nuôi.

Thấy Phòng phu nhân, sự thấp thỏm trong lòng Liễu thị mới hoàn toàn tiêu tan, nàng ấy cười cười, kéo tay Phòng phu nhân nói: “Chao ôi, đoạn đường này cứ như mơ vậy, nhìn thấy Hạ tỷ tỷ, ta mới yên tâm. Ngôi nhà đẹp như vậy đúng là nhà ta thật sao?”

“Còn không phải sao! Những ngôi nhà đẹp như vậy ở trong Kinh thành không dễ tìm đâu. Ta bảo phu quân loanh quanh hai ba tháng ở trong Kinh thành mà còn không tìm được nữa. Lúc ngôi nhà này vừa để trống, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cũng may chúng ta ra tay nhanh! Đây cũng là phúc của mọi người, kịp thời quyết định vào Kinh nên mới có thể tìm được ngôi nhà đẹp như vậy!” Trang trí bên trong phủ Tướng quân cũng không khác Dư phủ bao nhiêu, bước vào ba bước là thấy nhà kề. Chỉ là dù sao cũng là phủ võ tướng nên trang trí không thanh nhã như Dư phủ.

Liễu thị cười nói cảm ơn: “Cảm ơn Phòng đại ca và Hạ tỷ tỷ! Nếu không phải Thảo Nhi nói mới mua nhà ở Kinh thành, đầu năm để trống không may, chúng ta cũng sẽ không lao tâm lao lực đi từ xa đến đây…”

Phòng phu nhân cười nói: “Liễu gia muội muội, muội cảm ơn nhầm người rồi! Chuyện mua nhà đều là Dương Quận vương lo liệu toàn bộ, tốn không ít công sức. Cũng chỉ có hắn đích thân ra tay mới có thể mua lại ngôi nhà này với giá rẻ như vậy! Cũng đã chạng vạng rồi, đi mấy ngày đường mệt rồi phải không? Mau thu dọn một chút trước đi, ăn chút gì đã. Hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta và phu quân sẽ tổ chức tiệc ở Trân Tu Lâu đón gió tẩy trần cho mọi người.”

Phòng phu nhân vốn là người nhanh nhẹn, thời gian bà ấy ở thôn Đông Sơn cũng không ngắn, tiếp xúc với Liễu thị lâu rồi nên cũng chẳng xa lạ gì, rất gần gũi.

Những nha hoàn Linh Lung dẫn đến mau chóng mang hành lý của từng người Dư gia vào trong phòng, một vài đồ vật quan trọng thì cẩn thận khóa trong kho. Dư Hàng bước vào căn phòng ở phía đông, thiết kế bên trong không hoa lệ nhưng lại khiến người khác cảm thấy thoải mái. Phía tây có ba gian là để ba chị em Tiểu Thảo ở.

Vợ chồng Dư Hải vốn muốn để Dư lão đầu ở chính phòng nhưng ông nhất quyết không chịu. Hết cách, vợ chồng Dư Hải bèn sắp xếp cho ông vào ở một trong ba gian phòng phía đông, làm hàng xóm của Dư Hàng.

Người Dư gia đang tranh thủ nghỉ ngơi thì có nha hoàn đến mời ăn cơm tối. Cơm tối được đầu bếp nấu ngay ở phòng bếp, vì muốn thể hiện tài năng trước mặt các chủ tử mới nên nữ đầu bếp này rất cố gắng. Cũng là vì nguyên liệu nấu ăn dồi dào, không những đầy đủ thịt cá mà rau củ hoa quả cũng đều có đủ. Mọi người ăn cơm tối vừa vui vẻ vừa ngon miệng.

Sau khi ăn xong, Phòng phu nhân thấy người Dư gia đều lộ vẻ mệt mỏi nên xin phép về trước. Dương Quận vương ngồi thêm một lát cũng rời khỏi. Người Dư gia được người làm hầu hạ đánh răng rửa mặt xong đều đi nghỉ ngơi.

Tiểu Liên vốn ở một căn phòng riêng nhưng đến một môi trường mới, nàng ấy không ngủ được bèn ôm gối nằm chung với Tiểu Thảo trên một cái giường đất. Mùa đông ở Kinh thành lạnh khô, lúc dọn viện Tiểu Thảo đã đặc biệt dặn dò dành ra một căn phòng trống ở hai phía đông tây, làm giường đất, chỉ cần mình ở thoải mái là được, cần gì phải để ý người khác nói gì. Chính phòng có giường đất, bên trong ấm áp như xuân, cũng không cần chuẩn bị thêm gì cả.

“Muội muội, nơi này thật sự là nhà chúng ta sao?” Tiểu Liên đã không còn là tiểu nha đầu nông thôn mù mờ khi xưa nữa. Lúc làm buôn bán ở bến tàu, tiếp xúc với khách hàng trời Nam biển Bắc, nàng đương nhiên hiểu rõ nhà ở ở Kinh thành đắt đến mức nào, lại là một căn nhà khó mua.

Lúc đến đây, nàng ấy đã lặng lẽ quan sát bên ngoài qua cửa sổ xe, người xung quanh không phú thì quý, trái phải đều là nhà quan. Địa thế như vậy nhất định là có thể gặp mà không thể cầu! Ngôi nhà này tuy không lớn bằng nhà nàng ấy ở nông thôn nhưng dù sao cũng là nhà ngang tam tiến, lúc mua nhà nhất định tốn không ít công sức!

Dư Tiểu Thảo nằm trên giường đất ấm áp khẽ trở mình, mặt đối mặt với Tiểu Liên, cười nói: “Không phải nhà của chúng ta còn có thể là nhà ai? Có cần muội lấy khế ước mua bán nhà cho tỷ xem không? Xem xem trên đó có phải là viết tên cha chúng ta không?”

“Ha ha! Có lúc tỷ rất sợ cuộc sống tốt đẹp bây giờ chỉ là một giấc mơ. Sau khi tỉnh lại vẫn còn ở chung một nhà với bà nội, cả nhà ở trong ngôi nhà rách nát bên cạnh chuồng heo. Mỗi ngày có bao việc làm không hết, còn phải nghe bà nội mắng chửi cay độc, lúc ăn cơm cũng không được ăn no… Những thứ này tỷ đều chịu đựng được, nhưng sợ nhất là khi muội vừa bị ốm, bà nội đã nói muốn vứt muội ra bãi tha ma ở Nam Sơn!” Giọng nói của Tiểu Liên nghẹn ngào.

Hốc mắt Tiểu Thảo cũng nóng lên, nàng vỗ vai Tiểu Liên, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, những ngày tháng đó đều đã qua rồi! Ngày tốt còn ở phía sau, mọi thứ đều phải nhìn về phía trước! Tỷ đó, cứ thoải mái làm tỷ tỷ của quan gia đi. Đến lúc đó muội nhờ mẹ nuôi tìm cho tỷ một mối hôn sự thật tốt, vẻ vang gả tỷ đi...”

“Muội đó! Lại trêu tỷ rồi! Tỷ đã bao lớn đâu, hôn sự gì chứ!” Tiểu Liên nghĩ đến thiếu niên cao lớn khỏe mạnh có làn da lúa mạch kia mà có hơi đỏ mặt. Nhất định là giường đất quá ấm rồi, không sai, nhất định là vậy!

“Cũng đâu nhỏ, sang năm mới đã là mười ba rồi. Nếu như là tiền triều, mười ba tuổi làm mai, mười lăm tuổi xuất giá không phải chuyện bình thường sao?” Dư Tiểu Thảo trêu chọc nàng ấy.

Tiểu Liên cốc nàng một cái nói: “Còn dám nói tỷ! Chúng ta sinh cùng ngày, muội cũng sắp mười ba mà? Có phải cũng nên suy nghĩ đến hôn sự của muội không?”

“Hôn sự của muội còn cần suy nghĩ sao? Không phải có Dương Quận vương rồi à? Muốn thân phận có thân phận, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực. Trong Kinh có mấy người là con cháu quan viên so được với hắn?” Dư Tiểu Thảo không biết xấu hổ khoe khoang.

Tiểu Liên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được nói: “Muội nhận định là Dương Quận vương sao? Hắn luôn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, tính tình cũng không tốt lắm, xuất thân lại cách xa chúng ta rất nhiều. Lần trước tiểu đệ dạy cho tỷ một câu “Tề đại phi ngẫu”... Hai người thật sự hợp nhau sao?”

“Giày có vừa hay không phải xỏ thử mới biết, người có hợp hay không chỉ trong lòng mới rõ. Hiện tại thì hắn quan tâm muội, muội cũng không ghét bỏ hắn, trước mắt cứ vậy đi! Còn mấy năm nữa muội mới trưởng thành, đến lúc đó nếu hắn không thay đổi quyết định ban đầu, luôn chờ đợi muội, muội ngại gì không gả cho hắn?” Dư Tiểu Thảo cười nhẹ.

Tiểu Liên nghiêm túc nhìn nàng thật lâu mới nói: “Muội muội, có lúc muội tạo cho người khác cảm giác giống như một người lớn tuổi khôn ngoan, lúc thì lại như một đứa trẻ ngây thơ. Khá nhiều thứ mẫu thuẫn đều tập trung trên người muội. Ví dụ như việc chọn phu quân, đối với người khác mà nói đều là chuyện rất ngại ngùng, mà với muội thì lại như chuyện đương nhiên vậy...”

“Tỷ có ý gì? Nói muội không biết ngại da mặt dày hả?” Dư Tiểu Thảo vươn tay vào trong chăn cù lét nàng ấy.

Tiểu Liên hét lên, cười to, liên tục xin tha thứ: “Không có, tỷ không có ý chê muội mà, ta cũng không biết nói sao nữa. Có lúc, cảm thấy muội không nên sinh ra ở Đại Minh vì tính cách của muội quá phóng khoáng, không bị thế tục ràng buộc.”

“Hay nha! Đọc sách với tiểu đệ mấy ngày bắt đầu văn vẻ rồi? Không tệ, lời nói như vậy mà tỷ cũng nói được, khiến muội rất bất ngờ đó!” Dư Tiểu Thảo dừng tay không chọc nàng ấy nữa, bắt đầu tấn công bằng lời nói.

Hai tỷ muội đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn, còn có tiếng trách móc của Nghênh Xuân: “Kêu cái gì? Nếu quấy rầy các chủ tử nghỉ ngơi xem ta có tha cho các ngươi không? Không cần phải sợ, đây chỉ là thú cưng các chủ tử nuôi để trông nhà thôi. Nhìn hơi đáng sợ một chút nhưng không hung dữ chút nào!”

“Nghênh Xuân, có chuyện gì?” Dư Tiểu Thảo ló đầu ra từ trong chăn.

Nghênh Xuân ôm Tiểu Bào Tử bước vào, cười khanh khách nói: “Tiểu thư, không có chuyện gì đâu! Có một tiểu nha đầu bị bọn Tiểu Hắc dọa sợ hết hồn. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm ở cổng phía Tây, cũng không phải cách hay. Người xem xem sắp xếp chỗ ở nào cho chúng nó thì hợp lý?”

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát nói: “Không phải phía tây có ba gian phòng sao? Ta và Tiểu Liên mỗi người một phòng, còn gian phòng không dùng kia thì tạm thời để chúng nó ở tạm đi?”

Nghênh Xuân đảo mắt, cúi đầu vuốt ve Tiểu Bảo Tử vừa đáng yêu vừa khôn ngoan nói: “Vậy để Tiểu Bào Tử ở cùng nô tỳ nhé...”

“Nếu như ngươi và người ở cùng ngươi không chê nó hôi thì tùy ngươi đó!” Thật ra thì Tiểu Bào Tử rất nghe lời, cho đến nay cũng không đi bậy ra nhà. Buổi tối chỉ cần chừa ra một khe cửa cho nó nó sẽ tự tìm nơi giải quyết.

“Tiểu Bào Tử không hôi chút nào!” Nghênh Xuân mỉm môi cười hì hì nói. Nàng ta ở chung phòng với Thám Xuân, Thám Xuân thấy Tiểu Bảo Tử thì rất tò mò, sẽ không ghét bỏ nó. Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, ai mà không thích mấy con thú cưng đáng yêu.

Nàng ta vừa dứt lời thì Ngô Đồng bước vào. Thấy Nghênh Xuân ôm Tiểu Bào Tử vô cùng vui vẻ thì tức giận nói: “Hôm nay ta và Thanh Nhi trực đêm, ngươi mau chóng ôm Tiểu Bào Tử trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai mà không dậy được sẽ cắt nửa tiền lương tháng của ngươi đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui