Nông Viên Tự Cẩm

Thanh Nhi là nha hoàn được sai đến hầu hạ Tiểu Liên, hai đại nha hoàn và hai tiểu nha đầu, đặt tên theo màu sắc. Thanh Nhi và Bích Nhi là hai đại nha đầu trạc tuổi Ngô Đồng. Hồng Nhi và Chanh Nhi nhỏ tuổi hơn, khoảng mười hai, mười ba tuổi, tất cả đều rất lanh lợi.

Tiểu Thảo và Tiểu Liên đã lâu không gặp nhau nên có không hết chuyện để nói. Nhưng mà đa số đều là Tiểu Liên sổi nổi kể chuyện, Tiểu Thảo chỉ im lặng mỉm cười lắng nghe. Hai người đều không có thói quen để người ở bên cạnh hầu hạ nên để Ngô Đồng và Thanh Nhi ngủ ở nhĩ phòng. Thanh Nhi thì không vấn đề gì, nhưng Ngô Đồng đi theo nàng trở về từ thôn Đông Sơn, cả đường bôn ba mệt nhọc, gần như vừa chạm vào gối là ngủ được luôn. Nhĩ phòng có hai người đang ngủ nên hai tỷ muội cũng không tiện nói chuyện tiếp. Nói chuyện thêm một lát nữa rồi cũng ngủ luôn.

Ngày hôm sau thời tiết khá đẹp. Dù sao cũng đang ở nhà mình, ngủ nướng thêm một chút cũng chẳng sao nên Dư Tiểu Thảo nằm trên giường đất ấm áp rúc trong chăn không chịu dậy. Người Dư gia đều là người quen làm việc nên có thói quen dậy sớm, sáng sớm ai cũng dậy hết cả. Liễu thị thì có hơi không quen khi được người khác hầu hạ rửa mặt mặc quần áo, nàng ấy cảm thấy bó tay bó chân, khá gò bó. Nếu như ở thôn Đông Sơn, nàng ấy đã sớm xắn tay áo đến lều lớn trong hậu viện làm việc rồi. Bây giờ thì sao, ngồi trong phòng khách, bưng một ly nước mật ong, không biết nên làm gì.

“Phu nhân, Hạ cô nương của phủ Trưởng Công chúa và Viên cô nương của phủ Tể tướng đến thăm, chúc mừng nhị tiểu thư dọn vào ở nhà mới...” Một nha hoàn nhìn có vẻ rất vui mừng cười đi vào bẩm báo.

Liễu thị nhìn nàng ta, tên gì nhỉ? Hôm qua khá vội vàng, mấy nha hoàn lại ăn mặc giống nhau, tuổi cũng trạc nhau, nhất thời nàng ấy cũng không phân biệt được ai với ai. Đợi đã, nha hoàn này nói gì? Tiểu thư của phủ Trưởng Công chúa? Tiểu thư phủ Tể tướng? Thảo Nhi mới đến Kinh thành không bao lâu đã quen biết được nhiều quý nữ có thân phận như vậy sao?

“Khụ...” Thấy tiểu nha đầu vẫn yên lặng cúi đầu chờ nàng ấy sai bảo, Liễu thị im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Nhị tiểu thư chưa dậy sao?”

“Bẩm phu nhân, chưa ạ! Có lẽ là do hôm qua quá mệt mỏi.” Tiểu Hoàn nhẹ giọng trả lời.

Liễu thị nhẹ nhíu mày, có chút không biết phải làm sao, nàng ấy chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Ngươi gọi Nhị tiểu thư đến đây trước đi, hỏi con bé xem nên làm gì.”

Sơn Trà được Tiểu Thảo tạm thời sai đến hầu hạ phu nhân nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phu nhân, người xem có phải nên mời hai vị tiểu thư vào trước, dâng trà bánh không, tránh để bọn họ phải chờ ở ngoài.”

“Sơn Trà nói đúng, cứ làm theo lời ngươi đi!” Liễu thị gật đầu, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như bên ngoài. Hai người này không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là tiểu thư dòng dõi quan to quý tộc, nàng ấy thật sự không biết nên đối xử với bọn họ bằng thái độ gì.

Cũng may Dư Tiểu Thảo nghe nói hai vị tỷ tỷ đến thăm thì dùng tốc độ ánh sáng đánh răng rửa mặt, chải tóc tết sơ thành hai bím, nhanh chóng chạy đến phòng khách trước khi Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm đến.

“Tiểu Thảo muội muội, muội đúng là không có nghĩa khí, dọn đến nhà mới cũng không nói câu nào, chúng ta đến xông nhà cho muội này!” Hạ Uyển Ngưng còn chưa thấy bóng dáng đâu mà giọng nói đã truyền đến rồi.

Dư Tiểu Thảo cười cười đi ra ngoài, nhìn hai người hai tay trống không thì trêu chọc nói: “Không phải nói đến xông nhà cho muội sao? Sao lại đến tay không thế này!”

“Hừ! Muội cũng đâu phát thiệp mời chúng ta, sao chúng ta phải mang quà đến tặng muội?” Hạ Uyển Ngưng tiến đến véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nàng.

Dư Tiểu Thảo xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trợn mắt nhìn nàng ta rồi nói với Viên Tuyết Diễm: “Viên tỷ tỷ, tỷ nhìn tỷ ấy này, ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Viên Tuyết Diễm cười nhẹ một tiếng nói: “Uyển Ngưng, tỷ đừng quên lần này đến đây là có chuyện muốn nhờ muội ấy. Nếu bây giờ đắc tội muội ấy lát nữa tỷ chỉ chờ khóc thôi đó!”

Vừa nói đoàn người vừa đi đến phòng khách. Liễu thị nhẹ nhàng đứng lên, nhìn hai người cười cười hơi ngại ngùng. Cũng may Hạ Uyển Ngưng là một người lanh lợi, vội nói: “Dư phu nhân là trưởng bối, người mau ngồi xuống đi. Mạo muội đến quấy rầy, xin Dư phu nhân đừng trách.”

“Không trách, không trách... Thảo Nhi con tiếp đãi hai vị khách quý thật tốt nhé, mẹ đi gặp các quản sự trong phủ. Hai vị cô nương đừng khách khí, cứ coi như đang ở nhà là được, ta đi trước.” Liễu thị cảm thấy nếu nàng ở đây thì đôi bên sẽ không được tự nhiên bèn đứng dậy trở về phòng.

“Dư phu nhân, xin người cứ tự nhiên!” Hạ Uyển Ngưng đưa mắt nhìn Liễu thị rời khỏi rồi nói nhỏ với Tiểu Thảo: “Muội và mẹ muội da trắng mắt to, dáng vẻ yếu ớt. Có phải đất Đường Cổ dưỡng người không, nên da của muội và mẹ muội đều vừa mềm mịn vừa trắng như vậy?”

Dư Tiểu Thảo nhớ đến làn da của các hương dân trong thôn bị gió biển thổi đến ngăm đen, cười ha ha nói: “Chúng ta là thiên sinh lệ chất đó, không liên quan nhiều đến môi trường. Nếu muốn nói sao da lại đẹp như vậy chắc là do có liên quan đến việc dùng xà phòng thủ công và thường xuyên uống trà thảo mộc đó?”

Hạ Uyển Ngưng sờ khuôn mặt đã mềm mịn hơn rất nhiều của mình, cười nói: “Đừng nói chứ từ khi ta dùng xà phòng thủ công muội tặng, làn da của ta không bị khô nữa, cũng nhẵn mịn hơn rất nhiều. Bà nội ta còn nói gần đây ta trắng hơn nhiều đó! Cục xà phòng kia ta sắp dùng hết rồi, lúc nào thì muội mở phường thế? Nghe Viên muội muội nói, phường gì đó của muội có chế độ hội viên, rốt cuộc có chuyện gì thế, mau nói ta nghe đi.”

Dư Tiểu Thảo nháy mắt với Nghênh Xuân, chỉ vào ly trà thảo mộc đang tỏa mùi thơm dịu nhẹ trên bàn nói: “Đây là trà hoa nhài muội tự pha, tỷ nếm thử đi! Còn có bánh ngọt mật ong này nữa, cũng là điểm tâm muội đặc biệt dặn dò người của nhà bếp làm đó.”

Uống một ngụm trà hoa nhài đậm mùi hoa và mùi trà, Hạ Uyển Ngưng chép miệng nói: “Mọi người đều nói muội xuất thân nông thôn nhưng ta thấy muội còn hiểu biết sâu rộng hơn cả những khuê tú như chúng ta nữa. Chỉ nói trà bánh này thôi đã vượt trội hơn cả quán trà và cửa hàng điểm tâm ngon nhất trong Kinh thành rồi! Muội nói thử xem trà hoa nhài này có công hiệu gì đi?”

“Trà hoa nhài có tác dụng thanh lọc gan và sáng mắt, giải khát, khiến tinh thần thoải mái và làm chậm quá trình lão hóa, rất có lợi cho sức khỏe.” Dư Tiểu Thảo cầm một miếng bánh ngọt mật ong chậm rãi ăn từng miếng. Sáng sớm bị lôi dậy từ trong chăn, nàng còn chưa ăn gì đâu.

Hạ Uyển Ngưng vừa nghe có nhiều lợi ích như vậy thì vội vàng uống sạch ly trà, rồi nói với Ngô Đồng đứng hầu hạ bên cạnh: “Thêm một ly nữa... Tiểu Thảo muội muội, có phải mẹ muội thường xuyên uống trà hoa nhài không? Phu nhân thật sự rất trẻ, không giống như đã có đứa con lớn như muội!”

Viên Tuyết Diễm kiêu ngạo lạnh lùng, thấy dáng vẻ không có tiền đồ của nàng ta thì lặng lẽ trừng nàng ta một cái, đúng là không muốn thừa nhận nha đầu không biết xấu hổ này là bạn tốt của nàng ấy mà. Nhưng mà trà hoa nhài có nhiều chỗ tốt như vậy, nàng ấy cũng không nhịn được cúi đầu uống một ngụm. Mùi trà thơm phức tản ra trong khoang miệng, chưa nói đến công hiệu thế nào chứ chỉ tính hương vị này thôi cũng đủ để người người tranh nhau mua rồi.

“Mẹ muội ba mươi mốt tuổi, cũng chỉ có mấy năm này là càng lúc càng trẻ ra chứ trước đây cuộc sống vất vả, rất tiều tụy...” Vì thường xuyên gặp Liễu thị nên Dư Tiểu Thảo không chú ý đến sự thay đổi trên người nàng ấy. Nay nghe Hạ Uyển Ngưng nói vậy thì nàng cũng cảm thấy mẹ nàng đúng là càng xinh đẹp trẻ tuổi hơn so với lúc nàng mới xuyên đến, cái chính là cũng khỏe mạnh hơn nhiều.

“Vậy thì không cần nói nữa, chắc chắn là tác dụng do mấy loại trà thảo mộc muội chế ra rồi! Ta mặc kệ, với quan hệ đôi ta, chờ muội mở phường nhất định phải cho ta làm hội viên, trà thảo mộc loại giới hạn gì đó nhất định phải giữ lại cho ta một phần.” Tuy rằng không rõ ưu đãi khi làm hội viên là gì, nhưng Hạ Uyển Ngưng cảm thấy nhất định không phải là chuyện xấu, cứ chiếm trước một vị trí rồi nói sau.

“Việc đó còn phải nói sao?” Sau đó Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng giải thích chế độ hội viên với nàng ta: “Chế độ hội viên chia làm bốn cấp: Cấp thấp nhất là hội viên đồng, phải tiêu hai nghìn lượng bạc mới có tư cách làm, được hưởng giảm giá 5% tất cả loại hàng hóa và phục vụ. Tiếp đến là hội viên bạc, tổng phải tiêu mười nghìn lượng bạc, được hưởng giảm giá 10%. Sau đó là hội viên vàng, tổng phải tiêu năm mươi nghìn lượng bạc, được hưởng toàn bộ phục vụ trong phường và được giảm giá 20% toàn bộ mặt hàng trong phường, hơn nữa không phải chịu sự hạn chế về mặt mua hàng. Cấp cao nhất là hội viên kim cương, chỉ có nhân viên có đóng góp đặc biệt cho phường hoặc tổng chi hơn hai trăm nghìn lượng bạc mới có thể làm. Hội viên kim cương được hưởng ưu đãi giảm giá 50% suốt đời, hơn nữa còn có đặc quyền được ưu tiên dùng thử sản phẩm mới, không hạn chế cung cấp hàng hóa... Tất cả thẻ hội viên chỉ có thể dùng cho bản thân, nếu cho người ngoài mượn sẽ bị hủy tư cách hội viên ngay.”

Liên quan đến chế độ hội viên, Dư Tiểu Thảo mới chỉ định hình như vậy. Lần đầu tiên Viên Tuyết Diễm nghe nàng nói chi tiết như vậy, trong lòng đã thầm bị thuyết phục bởi cách làm và sự quyết đoán của nàng. Hạ Uyển Ngưng thì không cần phải nói, líu lưỡi nói: “Trời ạ! Hội viên kim cương phải tiêu hai trăm nghìn lượng bạc? Này đúng là phải ném mười nghìn lượng vàng đó! Nhưng mà trong Kinh thành không thiếu người giàu có gia sản bạc triệu, chỉ cần sản phẩm có hiệu quả tốt, chắc chắn sẽ có người tiêu tiền như rác chạy đến dâng tiền cho muội! Ta không tham lắm đâu, không lấy thẻ hội viên kim cương, cho ta một thẻ hội viên vàng là cũng đủ thỏa mãn rồi...”

Dư Tiểu Thảo và Viên Tuyết Diễm nhìn nhau rồi cười nói: “Hạ tỷ tỷ, sao tỷ lại nghĩ bọn muội không có nghĩa khí như vậy hả? Là bạn tốt của hai đại cổ đông phường làm đẹp dưỡng sinh, dù sao cũng phải cho tỷ thẻ hội viên kim cương chứ! Đương nhiên, nếu như tỷ ngại không lấy, vậy thì thôi...”

“Ai nói ta không muốn? Cầu còn không được!” Hạ Uyển Ngưng nhìn nàng bằng ánh mắt “Ta không nhìn lầm người”.

“Đồ lấy hiếm làm đắt, thẻ hội viên kim cương muội chỉ định làm mười cái. Ba người chúng ta mỗi người một cái, gửi bên Hoàng hậu nương nương hai cái tùy người sử dụng, còn có mẹ nuôi ta nữa. Còn dư lại bốn cái để mấy khách nhân giàu sụ kia đi...”

Dư Tiểu Thảo vốn định giữ lại cho Liễu thị một cái nhưng nghĩ đến tính cách nàng ấy, nàng ấy hẳn là sẽ không đi. Dù sao thẻ kim cương có tư cách dẫn theo một người vào phường, đến lúc đó nàng dẫn nàng ấy vào trong hưởng thụ các loại phục vụ là được rồi. Còn mấy loại sản phẩm kia thì càng đơn giản hơn, nàng mua về để cả nhà cùng dùng là được rồi.

Trước đó vài ngày thẻ, hội viên đã được làm xong, do Dương Quận vương liên lạc với một thợ rèn nổi tiếng, dựa theo yêu cầu của Tiểu Thảo thí nghiệm nhiều lần, ngẫu nhiên làm ra một loại hợp kim thép, nhưng mà số lượng có hạn nên chỉ dùng để làm thẻ hội viên kim cương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui