Nông Viên Tự Cẩm

Chuyện con nối dõi của Thế tử phu nhân, chắc là nàng không giúp được gì, nhưng giúp huyết mạch duy nhất trong phủ bọn họ điều trị thân thể một chút, vẫn không có gì khó khăn...

Từ từ, vừa rồi Thế tử phu nhân nói thứ nữ duy nhất của Thế tử vừa sinh ra thân thể đã ốm yếu... Một ý niệm ở trong đầu nàng lóe lên một cái, nàng hẳn đã tìm ra nguyên nhân hai người vô sinh!

“Mạo muội hỏi một chút, ngày thường Thế tử gia ăn uống có thiên về gì không?” Dư Tiểu Thảo suy nghĩ, thận trọng hỏi.

Hạ Uyển Ngưng biết Dư Tiểu Thảo sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy, hơi mang tò mò hỏi: “Tiểu Thảo muội muội, muội hỏi điều này làm gì? Chẳng lẽ hoài nghi có người động tay chân trên mặt ăn uống của ca ta? Hẳn không thể nào? Con cháu đồng lứa của nhà ta rất đơn giản, ta có thể khẳng định sẽ không có người bởi vì tước vị Thế tử mà muốn hại đại ca ta... Chẳng lẽ là đối thủ của cha?”

Tiểu cô nương suy nghĩ hơi lớn rồi! Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không có để ý tới nàng ta. Nàng vẫn như cũ trịnh trọng nhìn Thế tử phu nhân, chờ mong nàng ấy trả lời.

Thế tử phu nhân thấy thái độ nghiêm túc trịnh trọng của nàng, cũng không nhịn được nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Ngày thường phu quân ta thích uống nước đậu xanh nhất, hình như buổi sáng mỗi ngày đều phải uống một ly. Chỉ cần là thức ăn làm từ đậu hũ, chàng đều thích, sai nữ đầu bếp trong phủ phải nấu nướng biến đổi đa dạng các món ăn đậu hủ mỗi ngày. Nếu nói về món ăn thiên về khác... À, đúng rồi! Ta thích ăn rau cần, phu quân thường xuyên ăn cùng ta một chút...”

“Huynh ấy còn đặc biệt thích ăn đồ nướng và đồ chiên dầu. Đặc biệt là khi vừa tiến vào mùa đông, mấy người bằng hữu cùng nhau nướng thịt nai, thịt dê ăn rất thường xuyên.” Hạ Uyển Ngưng giúp đỡ bổ sung nói đến những món ăn tiếp theo mà đại ca nàng ta yêu thích.

Dư Tiểu Thảo lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, quả nhiên đúng như dự đoán của nàng. Cuối cùng cũng tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội khiến vợ chồng Thế tử không thể có con!

Ngày thường Hạ Uyển Ngưng nhìn hi hi ha ha, nhưng kỳ thật lòng rất tinh tế, thấy biểu tình của Tiểu Thảo xuất hiện biến hóa rất nhỏ, vội hỏi nói: “Tiểu Thảo muội muội, chẳng lẽ nguyên nhân đại ca và tẩu tử của ta nhiều năm không có con là nằm ở món ăn yêu thích của huynh ấy?”

Trái tim vốn đã lạnh ngắt của Thế tử phu nhân lại một lần dấy lên ngọn lửa hy vọng: “Dư cô nương, đúng như lời Uyển Ngưng nói...”

Dư Tiểu Thảo nhìn nàng ấy, gật đầu một cái thật mạnh, nói: “Nhân một lần có cơ duyên, ta đã đọc được một quyển về công thức nấu ăn. Bên trong chẳng những có rất nhiều phương pháp nấu món ngon mỹ vị mà còn có trường hợp đồ ăn tương sinh tương khắc. Trong đó, có viết nếu nam tử thường xuyên ăn các món từ đậu, rau cần, đồ nướng và thực phẩm chiên dầu sẽ bất lợi với con nối dõi...”

“Thật sự? Dư cô nương, ngươi nói đều là thật sự? Nguyên nhân ta và phu quân nhiều năm không có con cũng chỉ do những loại thức ăn đó mà không phải do thân thể chúng ta?” Thế tử phu nhân run rẩy đôi môi, trong mắt dần dần bị hơi nước tràn ngập. Thì ra chân tướng lại đơn giản như thế, không ngờ phương hướng nỗ lực của bọn họ suốt mấy năm nay lại sai thái quá đến như vậy.

Trời mới biết, nàng ấy làm sao mới có thể trải qua suốt chín năm. Không thể mang thai đã trở thành một bức tường lớn khó di dời ở trong lòng nàng ấy, ép nàng ấy tới mức dường như sắp không thở nổi. Bao nhiêu đêm khuya nước mắt ướt sũng gối thêu hoa; bao nhiêu đêm thức trắng đến bình minh; không biết bao nhiêu lần, nàng ta tự ghét bỏ bản thân thật sâu; không biết bao nhiêu lần, trong lòng nàng ta dâng lên ý niệm tự mình kết thúc...

Bây giờ cuối cùng nàng ấy cũng có thể tránh thoát cái gông xiềng tâm linh, linh hồn được giải thoát, áp lực được giải tỏa. Cuối cùng nàng ấy có thể ngẩng đầu, không thẹn với lòng nhìn thẳng vào mắt phu quân, nói cho hắn một tiếng: Không phải nguyên nhân từ nàng ấy!

“Phu... Phu quân?” Xuyên qua hai mắt đẫm lệ mông lung, Thế tử phu nhân nhìn thấy bóng dáng cao lớn đã thâm nhập vào chỗ sâu trong linh hồn mình, đang từ từ đi tới phía nàng ấy, càng ngày càng gần...

Bàn tay to lớn ấm áp cầm đôi tay nàng ấy, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai: “Trân Nhi, mấy năm nay, khổ cho nàng...”

Thế tử phu nhân cũng không rảnh lo có những người khác đang ở, vội lao vào cái ôm ấm áp quen thuộc kia, nức nở giống như một đứa trẻ phải nhận hết thua thiệt.

Thế tử Hạ Tuấn Bằng ôm thật chặt thê tử trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, không tiếng động an ủi nàng ấy. Mấy năm nay, hết thảy nỗ lực thê tử làm vì hắn, vì con nối dõi, hắn đều nhìn rất rõ, đau ở trong lòng. Cho dù các đại phu đều nói thân thể của nàng ấy rất khỏe mạnh, nhưng từng bát từng bát thuốc bổ khó uống, các loại phương thuốc cổ truyền khó ăn, thậm chí dựa theo phương thuốc dân gian của người nhà quê dùng phân tro và nước, nàng ấy đều bóp mũi uống cho hết.

Cho dù rất yêu rất yêu hắn nhưng nàng ấy lại tự tay phá vỡ lời thề “Cả đời chỉ hai người bên nhau”, đưa từng người từng người thiếp thất vào cửa. Cho dù ngày thứ nữ sinh ra đó, nàng ấy khóc suốt một đêm nhưng vẫn luôn thật lòng vui mừng vì hắn có một cô con gái...

Hắn muốn nói: Có thể cưới được thê tử như nàng ấy là phúc khí ba đời của hắn cộng lại. Cho dù trời xanh định trước bọn họ không thể có con nối dõi, hắn cũng không oán không hối hận!

Chỉ lát sau Thế tử phu nhân đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, đôi mắt hồng hồng chóp mũi cũng hồng hồng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, hơi mang thẹn thùng nói: “Dư cô nương, để ngài chê cười!”

“Nhân chi thường tình(1).” Trên mặt Dư Tiểu Thảo treo nụ cười thấu hiểu, ánh mắt chân thành khiến vợ chồng Thế tử phải lộ vẻ xúc động.

(1) Nhân chi thường tình: Cảm xúc, tình cảm bình thường ở con người

Vốn dĩ, trong nội trạch có khách tới, Hạ Tuấn Bằng thân là nam tử vốn không nên tùy tiện xâm nhập. Điều này đối với nữ quyến mà nói là hành vi cực kỳ không lễ phép. Nhưng tình huống hôm nay quá đặc thù, quan tâm sẽ bị loạn. Vừa nghe nói, người nhà mời được thần y đã giúp vợ chồng Phòng tướng quân điều dưỡng thân thể tới, hắn liền không thể khống chế được bản thân. Lần đầu tiên trong đời, hắn trở về thám thính tin tức.

Không nghĩ tới vừa vào cửa đã nghe được nguyên nhân vợ chồng bọn họ nhiều năm không có con nối dõi lại là vì những món ăn ngày thường hắn thích ăn, trong lòng hối hận không thôi. Nếu sớm biết những ham mê ăn uống đó là kẻ đầu sỏ gây tội khiến cho tới bây giờ hắn vẫn không có người thừa kế thì cho dù hắn rất thích đi nữa, cũng sẽ không ăn chỉ một miếng.

Hạ Tuấn Bằng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, thấy nàng không có chút biểu tình tức giận nào, lo lắng trong lòng cũng buông xuống vài phần. Nhưng hắn vẫn trịnh trọng xin lỗi: “Dư cô nương, hôm nay là Hạ mỗ đường đột, xin thứ lỗi!”

Dư Tiểu Thảo lắc đầu cười thản nhiên, nói: “Thế tử khách khí rồi. Ta và Hạ tỷ tỷ tình như tỷ muội, người là ca ca ruột của nàng, cần gì phải khách khí quá mức chứ?”

“Dư cô nương đại nghĩa... Không biết tình trạng của ta còn có thể có cơ hội có con nối dõi hay không?” Hạ Tuấn Bằng cũng không rảnh lo xấu hổ, hơi nôn nóng dò hỏi.

Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: “Nếu tìm được vấn đề mấu chốt, vậy thì dễ làm rồi! Đầu tiên, Thế tử và phu nhân phải thay đổi cách ăn uống, ăn ít hoặc tận lực không ăn các món từ đậu và rau cần, món nướng và thực phẩm chiên dầu, ăn nhiều cũng không tốt đối với thân thể, tận lực không cần ăn nữa. Ngày thường ăn nhiều rau hẹ, củ từ, hành tây và các loại rau dưa, dùng kỷ tử ngâm nước hoặc nấu canh uống, ăn nhiều quả điều, hạt óc chó. Kiến nghị dùng mè đen, hạt óc chó sau khi rang thơm thì nghiền thành bột, sớm tối mỗi ngày pha nước uống một bát. Còn có thể ăn nhiều bào ngư, cá chạch, cá tôm sò hến các loại một chút. Cũng có thể mua trai khô ở các cửa hàng khô về nấu cháo hoặc xào rau...”

“Dư cô nương... nhờ ngài nói chậm một chút, ta sợ đầu óc đần độn không nhớ hết được. Có thể cho ta mang bút mực ra ghi lại từng điều một hay không?” Thế tử phu nhân tựa như sáng lên một sinh mệnh mới, cả người tràn ngập vui mừng và sức sống. Hạ Tuấn Bằng thu hết những đều này vào trong mắt. Thê tử trước mắt tựa như lại trở về như chín năm trước, lúc vừa mới gả cho hắn, hoạt bát động lòng người như thế...

Thế tử phu nhân nhìn nhìn Dư Tiểu Thảo, muốn nói lại thôi, chần chờ thật lâu mới ngại ngùng nói: “Nghe nói, Dư cô nương cũng rất có sở trường ở mặt dược thiện. Thân thể của Tĩnh Vương phi nương nương cũng do ngài điều dưỡng mà tốt lên. Không biết, có phương thuốc dược thiện gì tốt, có lợi cho việc mang thai sinh con nối dõi hay không...”

Bởi vì dùng đồ ăn sát tinh lâu dài khiến tỷ lệ sống sót của t*ng trùng của Thế tử rất thấp, cho nên cho dù tỷ lệ mang thai của Thế tử phu nhân hay tiểu thiếp đều hạ xuống rất lớn. Cho dù có may mắn mang thai, đứa bé sau khi sinh ra cũng sẽ ốm yếu không chịu nổi giống như thứ nữ của Thế tử.

Nàng cũng chỉ biết một ít về đồ ăn và dược liệu tráng dương ích tinh. Nếu viết phương thuốc cho Thế tử bọn họ, nhất định không bằng nàng phối hợp sau đó để Tiểu Bổ Thiên Thạch tăng thêm chút linh lực vào trong đó, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Nếu nàng đã nhận người bạn Hạ Uyển Ngưng này. Thái Trưởng Công chúa lại là bà cô ruột của Chu Tuấn Dương. Việc đại sự liên quan đến con nối dõi của phủ Trưởng Công chúa, nàng tất nhiên phải toàn lực giúp sức.

“Vậy được rồi! Ta trở về sắp xếp lại một số phương pháp phối hợp dược thiện trước. Sau khi phối chế tốt sẽ sai người đưa lại đây. Phương pháp nấu cũng sẽ viết cho các người.” Dư tiểu Thảo không có bất kỳ dáng vẻ đắn đo gì khiến Thế tử và phu nhân đều nhẹ nhàng thở ra.

Thế tử phu nhân vừa mở miệng đã ý thức được bản thân mạo muội. Dẫu sao phương pháp của người ta cũng là độc nhất vô nhị, chưa chắc đã bằng lòng chia sẻ ra. Tuy nói quan hệ giữa tiểu muội và Dư cô nương không tồi nhưng cũng không đến mức phải bỏ ra. Nếu bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai tiểu tỷ muội này, nàng ấy sẽ phải áy náy đến chết!

May mắn, Dư cô nương không phải loại người keo kiệt, chẳng những không hề tức giận nàng ấy còn chủ động hỗ trợ phối chế dược thiện. Phần tình nghĩa này, phủ An Bình hầu đã nhận. Tương lai, nếu Dư gia hoặc là Phòng gia gặp phải khó khăn, bọn họ nhất định đạo nghĩa không thể chối từ, bụng làm dạ chịu.

Giữa trưa, Thái Trưởng Công chúa giữ Tiểu Thảo ở lại ăn cơm trưa. Vợ chồng An Bình hầu, vợ chồng Thế tử và Hạ Uyển Ngưng cũng tiếp khách. Vợ chồng Thế tử sẵn một lòng tâm sự lại có hy vọng có thể mang thai con nối dõi, tất nhiên quan tâm Tiểu Thảo vừa chu đáo lại nhiệt tình. Từ thần thái và thái độ đối đãi với Tiểu Thảo của đôi vợ chồng này, Thái Trưởng Công chúa và vợ chồng An Bình hầu còn có gì không rõ ràng nữa, trong lòng lại thêm vài phần coi trọng đối với Tiểu Thảo Nhiều.

Chạng vạng, lúc Tiểu Thảo từ biệt, Thái Trưởng Công chúa đã biết được đầu đuôi mọi chuyện từ cháu trai, bà kéo tay Tiểu Thảo, hơi mang vẻ kích động nói: “Lão thân đành nhờ cậy, gọi ngươi một tiếng Tiểu Thảo. Tiểu Thảo, ân tình ngươi đối với An Bình hầu chúng ta, lão thân ghi nhớ trong lòng. Sau này, cửa lớn phủ An Bình hầu và phủ Thái Trưởng Công chúa chúng ta vĩnh viễn rộng mở với người, tùy thời hoan nghênh ngươi tới làm khách.”

“Thái Trưởng Công chúa, ngài quá khách khí rồi. Thầy thuốc như mẹ hiền, chỉ cần chuyện ta có thể giúp đỡ, tự nhiên đạo nghĩa không thể chối từ.” Dư Tiểu Thảo lễ tiết chu đáo đáp lại.

Thái Trưởng Công chúa tiễn Tiểu Thảo đi rồi mới nói với con trai và con dâu: “Đều nói Dư Tiểu Thảo này xuất thân hương dã nhưng nàng có một tấm lòng nhân từ thiện lương, so đại đa số khuê tú trong kinh hiếm có hơn nhiều! Tuy nói Uyển Ngưng tính tình nóng nảy một chút nhưng kết giao bằng hữu vẫn rất tinh mắt. Viên gia nha đầu và Tiểu Thảo này đều người nhân nghĩa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui