Nông Viên Tự Cẩm

Tuy ăn tết ở Kinh thành vừa mới lạ lại vừa vui vẻ, nhưng dẫu sao Dư Hải cũng nhớ thương lều lớn rau dưa trên thôn trang ở Đường Cổ, Liễu thị cũng không yên tâm trong nhà. Vừa ra tháng Giêng, bọn họ đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Đường Cổ.

Ngày mười tám tháng Giêng, Tiểu Thạch Đầu đã bị Viện trưởng Viên xách bỏ túi mang đi Giang Nam. Thư viện Nhạc Lộc ở Giang Nam mời Viên đại nho đi dạy học, ông tất nhiên muốn mang theo tiểu đệ tử quan môn của mình, vừa đi du ngoạn vừa dạy kiến thức. Dư Tiểu Thảo thương họ đường đi vất vả, làm không ít các loại bánh quy và đồ ngọt dễ bảo quản để họ mang theo. Thậm chí Viện trưởng Viên còn mang theo mấy còn gà quay vịt quay lên đường, nói là cất trữ để trên đường đỡ thèm.

Dư Tiểu Thảo vốn muốn giữ Dư Hàng và Tiểu Liên ở lại Kinh thành thêm chút thời gian. Nhưng ở thôn trang Đường Cổ, Dư Hàng đã có thể gánh vác hơn phân nửa công việc. Dư Hải thấy con trai dần dần trưởng thành, tính tình cũng chững chạc thì bắt đầu có ý định muốn bồi dưỡng cậu. Tương lai, hai đứa con gái đều phải gả cho người ta, con trai nhỏ lại có thiên phú đọc sách, tiền đồ nhất định sẽ vô lượng. Gần ngàn mẫu thôn trang trong nhà, tuy nói phần lớn là do Dương Quận vương đưa tới đây, nhưng tương lai đồng ruộng trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều, người con cả như Dư Hàng này nhất định phải tự gánh vác cả gia đình. Bây giờ, việc buôn bán rau dưa ở lều lớn nhất định vẫn luôn cháy hàng đến ngày xuân, Dư Hàng cũng sợ một mình cha lo liệu không hết quá nhiều việc, cho nên khéo léo từ chối thịnh tình của tiểu muội.

Tiểu Liên cũng không được rảnh rỗi, Anh Đào quản lý cửa hàng xưởng chế thuốc mới ở Kinh thành, xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn đã giao vào tay nàng ấy. Công thức chế thuốc, pha chế dược liệu, nhân viên quản lý, tất cả đều do tiểu nha đầu ôm đồm hết. Phần lớn công nhân xưởng chế dược đều thuê trong thôn và từ những thôn bên cạnh, họ đều rất tin phục Dư gia, hơn nữa còn không xem thường nàng ấy chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, cho nên quản lý cũng thuận buồm xuôi gió. Kì nghỉ của xưởng chế thuốc sẽ kết thúc vào hạ tuần tháng Giêng, tuy nói đã có quản sự trông coi nhưng Tiểu Liên vẫn có chút không yên tâm.

Bởi vậy, Dư Tiểu Thảo lại bị bỏ lại một mình ở Kinh thành. Kỳ thật, nàng cũng muốn mượn cơ hội lần này trở về thôn Đông Sơn sống cùng người nhà chút thời gian. Nhưng phường làm đẹp dưỡng sinh cho nữ tử còn đang trong thời gian khua chiêng gõ trống chuẩn bị, tuy phần lớn công việc đều giao cho một nữ chưởng quầy do Dương Quận vương đề cử cho nàng, còn có giao cho cả nha đầu Hạ Xuân này, nhưng chung quy lại kẻ làm đông gia như nàng cũng không thể buông tay mặc kệ chứ?

Hơn nữa, thân thể vợ chồng Thế tử An Bình Hầu còn phải cần nàng điều dưỡng nữa. Kỳ thật, thân thể hai người này giống như lời thái y bọn họ đã chẩn đoán, bản thân vốn không có khuyết điểm lớn gì. Đơn giản chỉ do nguyên nhân ăn uống khiến cho t*ng trùng của Thế tử yếu đi, chỉ cần ngừng những loại đồ ăn ảnh hưởng đến sức sống của t*ng trùng đó, cộng thêm dùng dược thiện và nước linh thạch của nàng điều dưỡng, tin tưởng trong thời gian ngắn sẽ có tin tức tốt truyền tới.

Dư Tiểu Thảo ở lại trong kinh, sẽ ở nhà mình vài ngày, ở nhà mẹ nuôi vài ngày, có đôi khi đến hoàng trang thị sát cũng sẽ nghỉ ngơi lại trong viện ở Hoàng trang. Khi Dương Quận vương ở Kinh thành, lúc nào cũng sẽ làm bạn ở bên cạnh nàng, nên cũng không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng đến khi ra Giêng, Chu Tuấn Dương được Hoàng Thượng trọng dụng, lúc nào cũng phải nhận công việc rời khỏi kinh, có đôi khi vừa đi đã hết mười ngày nửa tháng khiến trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút mất mát nho nhỏ.

Có đôi khi, Dư Tiểu Thảo cũng cảm thấy bản thân đang làm ra vẻ. Xuyên đến xã hội phong kiến nam tôn nữ ti này, nàng vốn dĩ đã có chủ ý sẽ độc thân cả đời. Trước kia, khi cùng người nhà nỗ lực cải thiện cuộc sống, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân, một bé gái còn chưa đến mười tuổi như nàng phải chống đỡ vực dậy cả một ngôi nhà, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Nhưng bây giờ có người cưng chiều, có người yêu thương, có người làm bạn, nàng lại cảm thấy đa sầu đa cảm. Chính là quá rảnh rỗi! Xem ra phải khiến bản thân công việc lu bù lên, nếu không nàng sẽ giống như những nữ nhân khác trở thành một dây tơ hồng lệ thuộc mọi thứ vào đàn ông!

Cũng may, thời tiết mùa xuân ấm áp hoa nở cũng đã lặng lẽ tiến đến. Ngọn núi phía sau Hoàng trang và thôn trang của Chu Tuấn Dương trở thành một vùng trời muôn hồng nghìn tía, khắp núi đều rực rỡ màu sắc, xa xa nhìn lại tựa như dải mây tía bảy màu.

Đặc biệt là thôn trang của Chu Tuấn Dương, phía sau núi trồng đầy đủ các loại hoa cỏ, có những loại thường thấy ví dụ như hoa mẫu đơn, hoa nhài, hoa đỗ quyên, hoa ngọc lan, hoa nguyệt quý vân vân…; cũng có một số hiếm gặp như hoa đèn lồng, hoa phật thủ, hoa cam đắng, hoa bách nhật các loại..; đương nhiên, còn có loại từ Tây Dương mang về như hoa hồng, hoa lưu ly, hoa bách hợp, Tulip các loại...

Mỗi loại hoa đều được trồng thành từng khu, được chia ra do các thợ trồng hoa có kinh nghiệm quản lý. Khắp núi hoa cỏ nở rộ có thứ tự, hình ảnh kia tuyệt đối là một biển hoa, giống như lạc vào tiên cảnh.

Không biết tin tức từ ai truyền ra, có các văn nhân mặc khách phong nhã, tài tử giai nhân trong kinh lục tục tới “núi hoa” thưởng cảnh. Quản sự ở thôn trang của Dương Quận vương cũng rất biết làm việc, ông ta tu sửa các loại đình các ở trên núi, có loại đình cỏ tranh tràn ngập dã thú, có loại đình bát giác tinh xảo lung linh, có loại đình hìn tròn đơn giản, cũng có loại đình nhiều mái trông hoạt bát.

Nếu không phải thời gian gấp gáp, Tôn quản sự thật muốn làm một cái đình lưu ly. Cái gọi là đình lưu ly chính là “Khúc thủy lưu thương”(1) nổi danh, ly rượu trôi trên dòng nước có lẽ là thứ văn nhân nhã tập yêu thích nhất. Những loại đình ngắm hoa đó đều có tầm nhìn tốt nhất được những văn nhân nhà thơ sâu sắc rất yêu thích, văn nhân khá có danh tiếng còn chủ động xin ra trận đề câu đối cho đình nữa!

(1) Khúc thủy lưu thương: tiệc bên suối, là một phong tục cổ của Trung Quốc. Những người tham gia ngồi bên chờ đợi một dòng suối uốn lượn chảy đưa ly rượu đến gần họ, trong thời gian đó họ sẽ phải làm một bài thơ.

Hoa làm trà của Dư Tiểu Thảo cũng bắt đầu nở hoa theo xuân về, nàng khua chiêng gõ trống bắt đầu thu hoạch. Những phu nhân, con gái ở thôn gần đó đều được thuê hai mươi văn tiền một ngày công đến đây thu hoạch cánh hoa, hơn nữa trải qua trình tự điều chế đặc thù để chế thành các loại trà hoa khác nhau. Mỗi loại hoa để làm thành trà, cuối cùng đều có một loại trình tự điều chế riêng bí mật do Dư Tiểu Thảo nắm trong tay. Trình tự ấy ở trong mắt người khác rất thần bí, nhưng kỳ thật cũng chính là để Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành mèo vàng nhỏ lăn qua các loại hoa làm trà vài lần, giúp lưu lại chút linh khí trên những cách hoa. Đây là chỗ độc đáo của trà hoa cỏ “Hoa tưởng dung”, người khác hẳn không thể bắt chước được.

Cây ăn quả ở Hoàng trang bên kia, hoa đào cũng đã nở rộ rồi đến hoa lê. Hoa đào có thể bổ máu cải thiện sắc mặt, hoa lê có thể cải thiện tàn nhang trên mặt, mà hai loại trái cây khác nhau này vừa vặn là loại mà Hoàng trang trồng nhiều nhất. Bởi vậy, khi hai loại cây này đều nở hoa, Dư Tiểu Thảo đã tự mình đốc thúc nha đầu bên cạnh và cô nương nhà các tá điền trên Hoàng trang chọn lựa hái một số hoa đực.

Nguyên liệu có rồi, từng nhóm trà hoa cỏ đều được chế biến sản xuất ra, mà sản phẩm trong xưởng chế tác đồ trang điểm do Hạ Xuân đứng đầu cũng dần dần phong phú hơn. Phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” cứ như vậy long trọng khai trương vào tháng tư rực rỡ!

Tòa nhà Hoàng thượng ban cho đã sớm sửa sang xong. Một vài căn phòng bên ngoài đã được đập đi sửa thành cửa hàng, ba gian bán trà hoa cỏ, ba gian bán đồ trang điểm, ba gian còn lại là đồ dùng dưỡng sinh. Bên trong tòa nhà, vẫn là từng viện cảnh trí phong nhã như cũ.

Dư Tiểu Thảo lười chọn tên cho viện, liền đạo lại tên viện Đại Quan Viên trong “Hồng Lâu Mộng”. Nào là Di Hồng Viện, nào là Tiêu Tương Quán, thêm cả Hành Vu Uyển, còn có Tử Lăng Châu... Nàng vừa nói ra tên viện đã nhận được sự nhất trí và khen ngợi của tài nữ nổi danh Viên Tuyết Diễm, nàng ấy khen nàng là người có nét đẹp nội tâm, cách đặt tên viện cũng rất có tài nghệ.

Tấm biển của phường làm đẹp dưỡng sinh là do Hoàng hậu nương nương tự tay viết rồi triện dấu hoa mai, sau đó được thợ thủ công nổi danh nhất Phủ Nội Vụ chế tác thành. Ngày khai trương đó, Chu Tuấn Dương không biết từ chỗ nào tìm được một đội múa rồng múa lân, chiêng trống vang trời đất náo loạn cả con đường. Người bóc biển ngoài cung nữ bên cạnh do Hoàng hậu nương nương phái tới, còn có Thế tử phu nhân của phủ An Bình Hầu cũng có mặt, ngoại trừ các nàng còn có “Song xu”, tóm lại tất cả những nữ quyến có mặt mũi nhất trong kinh đều đến.

Bởi vì trà đào hoa được truyền thành thần thoại ở Kinh thành, cho nên phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” còn chưa khai trương đã được các quý phụ khuê tú trong kinh chú ý đến, chỉ chờ trà hoa vừa bán ra đã bắt đầu tranh cướp nhau! Cho nên hạng mục chăm sóc da, thân thể và điều dưỡng cơ thể của phường làm đẹp dưỡng sinh cũng cùng được chú ý. Phòng phu nhân chỉ bằng uống trà hoa đã có thể bảo dưỡng làn da và dáng người đẹp đến như vậy, nếu cộng thêm những hạng mục chăm sóc khác nữa khẳng định sẽ thành công gấp bội!

Đối với công hiệu của trà hoa cỏ, trà dưỡng sinh và các loại mỹ phẩm dưỡng da, nhóm phu nhân khuê tú cũng không chút nghi ngờ. Có thể khiến Hoàng hậu nương nương ra mặt, nếu hiệu quả không tốt, chẳng phải sẽ làm mất mặt bậc mẫu nghi thiên hạ sao? Có thách nha đầu Dư gia cũng không dám!

Ngày khai trương hôm nay, trước phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung”, kiệu xe đã sớm dài thành một hàng. Có phu nhân tôn thất thân phận quý trọng, có phu nhân nhà quan quyền cao chức trọng, có tiểu thư quan gia nũng nịu, cũng có cả phu nhân sủng thiếp của phú thương nhà giàu... Các nàng đều có chung một đặc điểm, đó chính là không thiếu tiền!

Nhưng phu nhân và khuê tú này lấy gia đình làm đơn vị, được mời vào trong từng căn phòng bố trí tao nhã. Khác không nói, chỉ nhìn cách bày biện trong phòng không hề có khí chất như con buôn thương nhân, ngược lại còn giống như căn cứ vào sở thích của mỗi người mà thiết kế riêng vậy.

Ví dụ như phu nhân nhà Thái sư, lúc còn trẻ là tài nữ nổi danh, con gái của bà cũng tinh thông mọi thứ thơ từ ca phú cho nên bên trong phòng của bọn sẽ tràn ngập hơi thở thư hương; tranh chữ danh nhân, giấy và bút mực được bày trí lịch sự tao nhã đến cực điểm.

Còn phu nhân của Đại học sĩ Văn Uyên Các lại thích hoa cỏ, thích thưởng hoa. Cho nên trong phòng của bà bày đầy hoa lan trân phẩm, mẫu đơn cực phẩm, thược dược trân quý... Có một số loại bà còn chưa từng thấy. Khi vào phòng, bà tựa như đã quên bản thân tới đây làm gì, giống như đói khát thưởng thức những loại hoa cỏ này.

...

Ví dụ như vậy ở khắp nơi, mỗi người khi vào phòng đều sẽ vừa lòng hợp ý như vậy. Tất nhiên, đây cũng là bản lĩnh của nữ chưởng quầy. Nàng ta tựa như có thể nắm rõ hết sở thích ẩn bên trong của tất cả các khách hàng trong kinh, sau đó sắp xếp ba mươi mấy phòng với phong cách khác nhau, chuyên dùng để chiêu đãi khách hàng của “Hoa tưởng dung”. Sau khi Dư Tiểu Thảo biết lại càng thêm tín nhiệm, trọng dụng nàng ta, tăng tiền lương thêm rất nhiều.

Khách hàng ở mỗi phòng đều sẽ được nhận một cuốn sách nhỏ. Trong sách giới thiệu cặn kẽ công hiệu của các loại mỹ phẩm dưỡng da, sản phẩm bảo dưỡng và trà hoa cỏ, bên cạnh còn có một thị nữ đã được huấn luyện đứng ngay bên cạnh, chuyên môn giải thích một số vấn đề không rõ cho các nàng.

Nếu có hứng thú với những hạng mục phục vụ khác của phường làm đẹp dưỡng sinh thì sẽ được nhận một cuốn sách khác chuyên giới thiệu về chăm sóc da, bài độc trắng da, mát xa lưng cạo gió, dưỡng da đầu, ngâm chân và các loại hạng mục khác. Những thị nữ đó cũng rất biết ăn nói, giọng nói mềm nhẹ dễ nghe có thể dễ dàng giới thiệu những hạng mục làm đẹp dưỡng sinh đi sâu vào lòng người.

Rất nhiều khách hàng cảm thấy hứng thú với hình thức hội viên của phường làm đẹp dưỡng sinh. Khi họ tiêu dùng những mức tiền bạc nhất định sẽ có thể làm các loại thẻ hội viên khác nhau. Chẳng những thẻ hội viên là căn cứ để giảm giá cho lần tiếp theo mà cũng là sự tượng trưng thân phận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui