Nông Viên Tự Cẩm

Dư Thải Điệp sờ tóc Tiểu Thảo, ý cười lại tăng thêm ba phần: “Không trách tiểu cô thì tốt. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiểu cô lại mang món chè trứng gà tới cho ngươi.”

Người tiểu cô này tính tình hiền lành, nhìn là biết rất dễ bị bắt nạt. Không biết tương lai tới nhà chồng có bị bắt nạt hay không. Một người chua ngoa như Trương thị sao lại có thể nuôi dưỡng ra một cô con gái mềm yếu và tốt bụng như vậy?

Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ: Không lẽ là ôm nhầm con? Khụ khụ… Thời đại bấy giờ sinh con đều tìm bà mụ tới đỡ đẻ tại nhà, căn bản không thể nào ôm nhầm con được!

Dư Tiểu Thảo nhàm chán trêu đùa nhóc con Tiểu Bào Tử. Kể ra con hoẵng này cũng thật lạ, cũng đã nuôi được mấy tháng, nuôi ăn nuôi uống không ít, còn cho nó uống nước linh thạch cải thiện cơ thể, nhưng sao lại không lớn hơn được chút nào vậy? Một con hoẵng nhỏ như vậy, nhìn có vẻ rất dễ thương. Lại để cho một số người có suy nghĩ “lớn lên rồi thịt” phải thất vọng.

Nhưng coi như là sủng vật, một con hoẵng nhỏ như vậy rất đáng yêu. Hơn nữa tiểu tử này vô cùng thích sạch sẽ, lại có linh tính, chưa bao giờ đi tiêu ở trong phòng, trên người không có mùi tanh nồng của động vật, ngược lại còn có mùi cỏ xanh nhè nhẹ.

Tiểu Thạch Đầu cứ ôm nó trong ngực mãi, đi đâu cũng dẫn nó theo khiến bọn nhỏ trong thôn hâm mộ không thôi. Vũ Tử là bạn tốt của Tiểu Thạch Đầu, khuyên nhủ mãi mới khuyên được Tiểu Thạch Đầu cho nó mượn Tiểu Bào Tử chơi hai ngày. Tiểu Bào Tử nhất quyết không đi cùng, cho dù bị cưỡng chế ôm đi, nó luôn có thể “vượt ngục” thành công chạy về nhà.

Có một lần cửa trong nhà đã đóng chặt, tiểu tử kia ở ngoài trời tuyết cả đêm, đến khi trời sáng cũng sắp lạnh thành tượng bang rồi. Tiểu Thạch Đầu rất đau lòng, sau này quyết không cho ai mượn Tiểu Bào Tử nữa.

Lúc này Tiểu Bào Tử rất ngoan ngoãn nằm bên cạnh Tiểu Thảo, nó cũng không tức giận việc tay nàng nghịch loạn ở trên đầu nó, hơn nữa thi thoảng lại vươn đầu lưỡi nóng hầm hập liếm liếm tay nàng.

Chú chó nhỏ nàng nuôi kiếp trước so với tiểu tử này còn thích liếm người hơn, Tiểu Thảo cũng không để ý làm gì, nhưng Bổ Thiên Thạch trên cổ tay nàng lại không vui: [Này, ngươi có thể đưa tiểu tử này ra chỗ khác không, bản thể của bản thần thạch sao có thể để cho thứ cấp thấp này làm bẩn được?]

Dư Tiểu Thảo không để ý tới nó, cố ý để ngũ thải thạch ở cổ tay tới bên miệng Tiểu Bào Tử. Trong lúc lơ đãng, ngũ thải thạch tản ra linh khí khiến cho Tiểu Bào Tử nhạy cảm lại cơ trí mừng không kể xiết, càng không ngừng liếm láp.

[Tránh ra, mau tránh ra!] Tiểu Bổ Thiên Thạch tức tới xù lông, hình dáng linh thể là một con mèo vàng kia bay thẳng tới trên đầu Tiểu Bào Tử, không ngừng cào. Nhưng bởi vì linh lực không đủ không thể ngưng thành thực thể, không thể trả thù, giận tới lông cũng dựng đứng lên như nhím vậy.

“Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ! Ngươi sao lại không ngoan như vậy chứ? Mạng ngươi giờ còn ở trong tay chủ nhân ngươi là ta. Cho nên phải cung kính chút, khách khí chút với ta! Biết không?” Dư Tiểu Thảo cũng vì nhàm chán cố ý trêu chọc Tiểu Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo.

[Không được gọi ta là Bánh Trôi Nhỏ! Cái tên này không oai phong chút nào! Phải gọi ta là thần thạch đại nhân… A! Mau bảo nó tránh ra, cả người bản thần thạch đều là nước miếng rồi, ghê tởm muốn chết!]

Tiểu Bổ Thiên Thạch là hổ xuống đồng bằng, trước mặt loài người xấu xa và động vật nhỏ yếu cũng không làm gì được. Nếu là lúc trước, căn bản không cần động ngón út cũng có thể làm thịt được mấy người này!

[Được rồi! Chủ nhân! Chủ nhân thân yêu! Ta nhận thua, ngươi mau mang nó ra chỗ khác, tắm rửa giúp ta đi!] Là Tiểu Bổ Thiên Thạch thích sạch sẽ nhất bên cạnh Nữ Oa nương nương, Bánh Trôi Nhỏ tỏ vẻ đã thua dưới tay chủ nhân xấu xa của mình.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cắn cắn khăn tay: Nữ Oa nương nương, Tiểu Thạch Đầu người sủng ái nhất đang ở thế giới không biết tên này chịu khổ người có biết không? Mau mau tới cứu Tiểu Thạch Đầu đi!

Mặc dù Tiểu Bổ Thiên Thạch không muốn thừa nhận nhưng cái tên Nữ Oa nương nương đặt cho nó trùng với tên em trai của chủ nhân rồi! Đây cũng là nguyên nhân nó không nói ra khi Tiểu Thảo hỏi tên nó. Đường đường là thần thạch thiên giới lại cùng tên với một nhân loại nhỏ yếu còn vắt mũi chưa sạch, Bổ Thiên Thạch cảm thấy rất mất mặt. (Tiểu Thạch Đầu phản đối: Người ta lúc còn rất nhỏ đã không chảy nước mũi rồi, được không hả!)

Lúc Dư Tiểu Thảo nhàm chán đến sắp ngủ thì cửa tây phòng lại mở ra. Một bóng người lùn lùn tròn tròn, ăn mặc không khác nào quả bóng đi vào từ khe cửa. Tiểu nha đầu đi phía sau luôn miệng nói: “Tiểu công tử, cậu cẩn thận bậc cửa, coi chừng ngã đó!”

“Tiểu Bào Tử! Tiểu Bào Tử, Đậu Đậu muốn chơi với Tiểu Bào Tử!” Tên nhóc Tiểu Đậu Đậu thấy Tiểu Bào Tử đang nằm trên giường đất, cuống quít muốn trèo lên giường. Đáng tiếc đôi chân ngắn nhỏ không có bao nhiêu sức lực, hai tay nhỏ bé bám ở mép giường, cố gắng nửa ngày cũng không đạt được mong muốn.

Tiểu Thảo cười ha ha rất xấu xa, cũng không có ý định giúp đỡ. Trong mắt Tiểu Đậu Đậu ngậm hai hàng nước mắt, ánh mắt lên án nhìn nàng.

Dư Tiểu Thảo liếc mắt thấy một bóng người thướt tha đi vào, giả vờ dùng sức ho khan vài tiếng, ra vẻ vô lực nhẹ giọng nói: “Đậu Đậu, tỷ tỷ bị bệnh, đệ đừng tới đây, tránh bị lây bệnh. Nếu đệ thích thì ôm con hoẵng nhỏ này về phòng chơi đi…”

Tiểu Đậu Đậu còn chưa kịp đồng ý đã bị một tiếng ho khan cắt ngang: “Không sao, để cho Đậu Đậu chơi với Thạch Đầu ở đầu giường đất là được, thím muốn nói chuyện với ngươi.”

Tiểu nha đầu khom lưng bế tiểu công tử lên giường, hiểu ý Triệu thị đi ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

“Tiểu Thảo à, hôm qua nãi nãi ngươi rất tức giận, chúng ta làm con dâu trong nhà, sao có thể không nghe lời nãi nãi được?” Triệu thị ngồi cạnh giường đất, kéo tay Tiểu Thảo, giọng nói tràn đầy thành khẩn.

Tiểu Thảo trong lòng âm thầm bĩu môi: Ai mà không biết người bà già kia sợ nhất chính là Triệu thị chứ. Ngươi thả cái rắm lão phu nhân cũng nghĩ đấy là hương thơm. Hôm qua, nếu Triệu thị có một chút động tĩnh ở đông phòng, Trương Thị cũng sẽ bớt nghênh ngang rất nhiều. Thím út à thím út, ngươi đang lừa trẻ con đấy à! (Thế ngươi không phải trẻ con à!)

Ánh mắt Tiểu Thảo mờ mịt (thật ra trong lòng rất muốn ói) làm cho Triệu thị có chút không biết nói sao, nàng ta quyết định nói thẳng không vòng vo nữa:

“Tiểu Thảo, ta và tiểu thúc ngươi ở thị trấn vừa phải thuê nhà, vừa phải gửi quà nhập học, còn phải mua bút mực cho tiểu thúc ngươi, chi tiêu ăn uống cũng cần bạc. Ta và tiểu thúc ngươi vô cùng tiết kiệm mới để dành được số tiền một lượng hai bạc này. Cha ngươi mượn được bao nhiêu bạc từ chỗ đại bá? Trước hết cứ cầm số bạc này đi!”

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, tỏ vẻ “Ta rất yếu ớt”, nàng rũ mắt nhìn chút bạc vụn trong tay Triệu thị, trong lòng không khỏi cười lạnh: Đây đúng là coi người khác thành kẻ ngu mà! Trương thị mỗi tháng đều cho cho con trai con dâu dư dả tiền ăn ở, theo như lời nói toàn mùi chua của Lý thị, bạc cho con trai út một tháng đủ để một nhà sống trong nửa năm.

Ngắn ngủi ba năm, hai vợ chồng chẳng những không lo cơm ăn áo mặc, còn mua tiểu nha đầu về hầu hạ. Số bạc dư ra lại mua một cửa hàng nhỏ ở một con đường ở thị trấn bán tạp hóa để làm ăn.

Tuyên bố với người ngoài đó là của hồi môn Triệu gia! Là của hồi môn sao không mang tới lúc thành thân, ba năm sau mới nói hả? Lừa kẻ ngốc à!

Nhưng mà đối mặt với thím út “Có lòng tốt”, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không vạch trần nàng ta mà khéo léo từ chối: “Tiểu thẩm, Đậu Đậu còn nhỏ, tiểu thúc còn phải đi học, mọi người hẳn là tốn không ít bạc. Tiểu Thảo cảm ơn lòng tốt của tiểu thẩm, nhưng số bạc này ngươi cầm về đi!”

“Tỷ, tỷ! Bạc để tỷ khám bệnh!” Tiểu Đậu Đậu bò tới từ đầu giường đất, lấy số bạc vụn trong tay Triệu Thị nhét vào tay Tiểu Thảo, sau đó cố gắng đứng lên, chạm cái đầu nhỏ nhỏ lên trán nàng. Lúc cậu bé bị bệnh mẹ cậu cũng làm như vậy.

Sự quan tâm không tính toán của trẻ nhỏ khiến trong lòng Tiểu Thảo mềm nhũn, nàng bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Đậu Đậu, nhẹ nhàng nói: “Đậu Đậu nhà chúng ta thật ngoan, tỷ sẽ khỏi bệnh nhanh thôi. Chờ tuyết trên núi tan, tỷ đi bắt cá về nấu canh cá Đậu Đậu thích ăn nhất nhé!”

“Tốt quá, tốt quá!” Tiểu Đậu Đậu vừa vỗ tay vừa nhảy lên ở trên giường đất, không cẩn thận bị vướng chăn cả người lập tức ngã lên chăn mềm mại, thở hổn hển nửa ngày vẫn không ngồi dậy được. Vẫn là Tiểu Thạch Đầu giúp kéo Tiểu Đậu Đậu dậy.

“Tỷ, ngươi nhanh khỏe nhé! Đi bắt cá nấu canh cho Đậu Đậu ăn!” Tiểu Đậu Đậu không để ý việc mình bị ngã đau, vội bận bịu bò lại nằm trên chăn của Tiểu Thảo, đôi mắt to rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, biểu cảm giống hệt biểu cảm khao khát nước linh thạch của Tiểu Bào Tử.

“Được, được, được! Nấu canh cá cho Đậu Đậu ăn!”

Sau khi thấy Tiểu Thảo đồng ý, Tiểu Đậu Đậu cười toét miệng, sự chú ý lại chuyển sang Tiểu Bào Tử đang chạy trên giường đất. Tiểu tử mập mạp, bốn chân chạm đất, chạy theo đuôi Tiểu Bào Tử cười hi hi.

Dư Tiểu Thảo lại nhét số bạc vụn về tay Triệu thị: “Tiểu thẩm, tuy lần này nhà ta mượn không ít bạc. Nhưng nghe cha ta nói bởi vì tuyết rơi nhiều, người đi săn thú đem lên thị trấn rất ít nên có thể bán giá cao hơn. Nếu một thời gian nữa tuyết ngừng rơi, cha ta lên núi thêm vài lần, trước năm mới cũng có thể kiếm đủ số bạc trả nợ. Tiểu thẩm, hơn một lượng bạc này đưa cho đại gia gia cũng không trả đủ món nợ còn thiếu, vẫn nên bán con mồi săn được góp đủ rồi trả luôn cả thể sẽ tốt hơn.”

“Mua thuốc gì hả? Mấy bọc mà lại tốn tận hơn một lượng bạc?” Triệu thị vừa nghe phải tốn tốn hơn một lượng bạc còn chưa trả hết nợ, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần nghi ngờ.

Dư Tiểu Thảo khẽ thở dài, nói: “Tôn đại phu nói tố chất cơ thể ta quá kém, vốn phải nuôi thật tốt, nhưng lại không đủ dinh dưỡng. Cho nên ở trong thuốc thêm vài vị thuốc bổ cho cơ thể, nên hơi đắt. Còn nói uống xong mấy thang thuốc này cha phải đưa ta đi khám lại, nếu như bệnh tình không khá lên thì phải tiếp tục uống thuốc.”

Vừa nói nàng vừa nhăn mày, bộ dạng ghét uống thuốc nhưng lại không thể không uống.

Uống xong những thứ này vẫn phải tiếp tục uống thuốc? Khó trách mẹ chồng nói nha đầu này là một cái ấm sắc thuốc! Triệu thị lặng lẽ cất bạc trong tay, miệng nói: “Tiểu Thảo, ngươi đừng lo lắng chuyện tiền bạc, sức khỏe quan trọng ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về bàn bạc với tiểu thúc một chút, xem có thể gom chút bạc hay không? Đậu Đậu, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi.”

“Không! Đậu Đậu muốn chơi cùng Tiểu Bào Tử!” Bởi vì tuyết rơi nên Đậu Đậu đã mấy ngày không được ra ngoài chơi, khó khăn lắm mới có thể ra khỏi cửa làm sao chịu trở về.

Triệu thị khuyên mấy câu đã thấy tiểu gia hỏa rơm rớm nước mắt. Không thể làm gì khác đành đồng ý cho Đậu Đậu ở lại còn mình đi về phòng trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui