Nông Viên Tự Cẩm

Tiểu Hồng của Dư Tiểu Thảo thấy nhiều đồng loại như vậy thì lòng hiếu thắng bị kích thích, sải bốn vó giống như một trận gió lốc đỏ phóng đi bỏ xa những con ngựa khác. Cuồng Phong cũng là hãn huyết bảo mã, muốn đuổi theo Tiểu Hồng dễ như trở bàn tay. Nhưng vì nó ở chung với Tiểu Hồng đã lâu nên chuyện gì cũng nhường Tiểu Hồng, luôn giữ khoảng cách kém hơn Tiểu Hồng nửa cái đầu, chạy băng băng cùng nhau.

Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu nhìn Chu Tuấn Dương phóng khoáng bĩnh tĩnh trên lưng ngựa, mỉm cười với hắn. Cuồng Phong giống như chủ nhân của nó, rất biết sử dụng mấy cách nho nhỏ lấy lòng người trong lòng. Đột nhiên, nàng nghe thấy phía sau bên phải mình truyền đến tiếng vó ngựa thì tò mò nhìn sang. Chỉ thấy Ninh Đông Lan phong tư ngọc thụ, áo trắng ngựa trắng nhanh chóng đuổi theo. Tay áo và tóc đều tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn tú, tư thế tuấn dật, giống như trích tiên từ trên trời xuống trần gian….

“Hừ!” Chu Tuấn Dương thấy tầm mắt của tiểu nha đầu nhà mình bị người đàn ông khác hấp dẫn thì rất khó chịu, không nhịn được liếc Ninh Đông Lan bằng ánh mắt sắc như dao. Tiểu nha đầu nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ “háo sắc”! Đương nhiên, háo sắc mà hắn nói tới là yêu thích và hướng đến cái đẹp, trong đó bao gồm cả đàn ông đẹp.

Nhớ khi xưa khi tiểu nha đầu mới tám chín tuổi đã ngây người nhìn khuôn mặt hắn. Bây giờ tình cờ nghĩ đến vẫn còn hơi tự đắc và vui mừng. Nhưng mà tiểu nha đầu ở ngay bên cạnh hắn lại vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp tướng mạo của tên đàn ông khác, cảm giác này rất khó chịu!

Thấy tiểu nha đầu không phát hiện mình ghen tuông, Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn Ninh Đông Lan không biết thức thời đuổi đến, oan ức nói: “Nha đầu, nàng nhìn gì vậy? Sao lại chăm chú thế?”

Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng không nhìn nữa, liếc mắt thấy biểu cảm khó chịu của Chu Tuấn Dương thì chột dạ sờ mũi, nói dối: “Không có gì! Chỉ hơi kinh ngạc về con ngựa của Ninh công tử, có thể đuổi kịp tốc độ của Tiểu Hồng và Cuồng Phong, không biết là loại ngựa nào!”

Lừa quỷ à! Mới vừa nãy rõ ràng còn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của người ta, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, bây giờ lại nói ngựa tốt, tin nàng mới lạ đó! Nhưng mà Chu Tuấn Dương cũng rất hiểu tính nàng nên cũng chẳng xoắn xuýt chuyện này làm gì, giải thích thắc mắc của nàng: “Ngựa của Ninh Đông Lan vẻ ngoài thanh tú linh hoạt, mắt to sáng, cổ cao, tai nhỏ mà nhạy, tứ chi cường tráng có lực, bước chân vững vàng… Hẳn là ngựa tốt chạy ngàn dặm trong loài ngựa Y lê – Thiên mã!”

Ninh Đông Lan đã chạy song song với Tiểu Thảo nghe Chu Tuấn Dương giới thiệu như vậy thì nở nụ cười dịu dàng nói: “Dương Quận vương quả nhiên hiểu biết rộng rãi. Con ngựa này là lúc ta đi du lịch chọn trúng trong một đám ngựa hoang. Ta tốn không ít thời gian mới thuần phục được nó! Nhưng mà Tuyết Lạc là con ngựa có linh tính nhất mà Ninh mỗ từng gặp…”

Loài ngựa Y lê có vẻ ngoải đẹp thật, Tiểu Thảo cũng không nhịn được nhìn nó thêm đôi lần. Tiểu Hồng lại không vui: Linh tính nhất? Con ngựa trắng này sao? Tự mãn khoe khoang vừa thôi! Con ngựa có linh tính nhất ở đây này!

Tiểu Hồng càng lúc càng ngứa mắt Tuyết Lạc, bốn chân dồn lực, phóng như bay, thái độ không bỏ xa con ngựa trắng này là không được. Tuy Tiểu Bạch không phải loài ngựa quý giá gì nhưng từ nhỏ nó đã được nuôi lớn bằng nước linh thạch của chủ nhân nên thiên lý mã bình thường còn kém nó! Vì thế mà nó tự nhiên đổi tính chạy như bay, Cuồng Phong và Tuyết Lạc đều bị nó bỏ lại phía sau!

Sắp đến lối rẽ rẽ vào hoàng trang, Dư Tiểu Thảo siết dây cương, trấn an Tiểu Hồng, đứng chờ nhóm bạn bè đến thì cùng đi vào hoàng trang.

Sau khi Tuyết Lạc dừng lại thì Ninh Đông Lan nhảy xuống, hơi đau lòng nhìn ngựa yêu có vẻ mệt mỏi. Lúc quay đầu lại thì rất ngạc nhiên nhìn Tiểu Hồng được nuôi bằng nước linh thạch, tò mò hỏi: “Dư cô nương, con ngựa quý này của ngươi cước lực đáng nể thật, có thể vượt qua Tuyết Lạc, thời nay đúng là không tìm được mấy con! Không lẽ ngựa của ngươi chính là đời sau của loài Xích thố trong truyền thuyết?”

Dư Tiểu Thảo nhún vui, nhẹ nhàng vuốt ve lông mao mềm mại của Tiểu Hồng, không quá để ý nói: “Ta không hiểu về ngựa. Tiểu Hồng là cha nuôi tặng cho ta khi ta còn nhỏ, lúc đấy nó chỉ là một con ngựa con, không nhìn ra có gì đặc biệt. Không ngờ rằng nó càng lớn càng đẹp, cước lực cũng không tệ. Chỉ là hơi hư, cứ bắt nạt Cuồng Phong và những con ngựa khác.”

“Ngựa tốt tính tình khá mạnh mẽ! Lúc ta thuần phục Tuyết Lạc cũng nhiều lần suýt bị nó đạp, rất nguy hiểm. Tốc độ ngựa của ngươi có thể vượt qua hãn huyết bảo mã của Dương Quận vương và thiên mã của ta, nhất định là có quan hệ máu mủ với loài Xích thố trong truyền thuyết!” Ninh Đông Lan thấy con ngựa yêu kiêu ngạo của mình đến gần bên cạnh Tiểu Hồng liếm mặt nó thì trong lòng kinh ngạc không thôi.

Cuồng Phong thấy thế thì giận, mạnh mẽ chen vào giữa Tiểu Hồng và Tuyết Lạc, còn dùng sức đẩy Tuyết Lạc ra. Tuyết Lạc cũng khó chịu, há miệng muốn cắn cuồng phong. Tính Cuồng Phong thì y như chủ nhân nó, đứng trước mặt Tiểu Hồng thì ngoan ngoãn như cừu, lúc khác thì kiêu ngạo dữ dằn. Hai con ngựa xông lên ta một cước ngươi một đạp, thân thủ nhạy bén linh hoạt, đấu rất kịch liệt!

Chu Tuấn Dương thấy ngựa yêu của mình chiếm thế thượng phong thì liếc mắt nhìn, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười nhạt, thỉnh thoảng lại nhìn Ninh Đông Lan đầy khiêu khích và coi thường.

Ninh Đông La thấy ngựa yêu mấy lần suýt bị Cuồng Phong đá trúng thì sợ hết hồn, cau mày nói: “Tuy Tuyết Lạc tính tình kiêu ngạo nhưng trước nay không chủ động gây chuyện. Nay sao vậy? Dư cô nương, không lẽ Tiểu Hồng nhà ngươi là ngựa cái?”

Dư Tiểu Thảo đương nhiên biết là Cuồng Phong ghen, liếc chủ nhân nó một cái, ôi… cái tính nhỏ mọn này nhất định là học từ chủ nhân nó. Nàng nghe y hỏi vậy thì cười cười dắt Tiểu Hồng ra xa một chút, tránh để nó bị ngộ thương, gật đầu nói: “Đúng vậy! Tiểu Hồng của ta là ngựa cái, hơn nữa còn là ngựa cái rất có sức hấp dẫn!”

“Hừ! Trêu ong ghẹo bướm!” Chu Tuấn Dương hừ lạnh, không vui nói.

“Nói ai đấy?” Dư Tiểu Thảo nghiêm mặt, đôi mắt to toát ra vẻ nguy hiểm.

“Nói ngựa, còn nói ai được nữa?” Chu Tuấn Dương kinh hãi, lập tức nhìn chằm chằm đầu sỏ – Tiểu Hồng!

Dư Tiểu Thảo không vui: “Nói ngựa cũng không được! Tiểu Hồng nhà ta rất ngoan, cũng không chủ động gây chuyện. Chỉ có một vài con da mặt dày, cứ cố kiếm chuyện, không biết xấu hổ!” Nói bóng nói gió ai mà không biết?

Chu Tuấn Dương cũng hết cách với nàng, không nói nữa mà quay ra phía Cuồng Phong: “Cuồng Phong, đủ rồi. Cũng không phải thâm cừu đại hận, còn muốn phế người ta à? Quay về!”

Cuồng Phong không phục quay lại, trong nháy mắt đó há miếng cắn một phát lên cổ Tuyết Lạc. Tuyết Lạc không kịp tránh, trên cổ có một hàng dấu răng rớm máu. Đây là Cuồng Phong hạ miệng lưu tình, nếu không không xé rách một miếng thịt nó sẽ không cam lòng.

Tuyết Lạc bị đau rên lên, Ninh Đông Lan đau lòng lấy khăn tay ra lau vết máu cho ngựa yêu. Dư Tiểu Thảo là nhan khống, rất thích con ngựa trắng xinh đẹp này, nàng làm ướt khăn tay của mình bằng nước linh thạch rồi đưa qua: “Ninh công tử, dùng cái này lau vết thương cho Tuyết Lạc đi.”

Ninh Đông Lan cũng không từ chối ý tốt của nàng, nhận lấy khăn ướt vừa lau vết thương cho Tuyết Lạc vừa đau lòng than phiền: “Ra tay nặng như vậy, ngựa giống chủ, đều đáng ghét như vậy!”

Dư Tiểu Thảo bao che người nhà không vui nói: “Cuồng Phong cắn Tuyết Lạc bị thương là nó sai. Ngươi thương xót ngựa yêu cũng không thể giận cá chém thớt, nói cả chủ nhân nó được.”

Ninh Đông Lan thầm nghĩ: Nếu như Dương Quận vương gọi ngựa của hắn về sớm hơn thì Tuyết Lạc sẽ bị thương sao? Nhưng mà y nhìn ra Tiểu Thảo có ý bảo vệ Chu Tuấn Dương nên không nói gì nữa.

Thấy tiểu nha đầu ra mặt thay mình, trong lòng Chu Tuấn Dương thoải mái như ngày nóng nực được uống nước lạnh vậy. Trong lòng nha đầu nhà hắn vẫn có hắn, không bị sắc đẹp mê hoặc.

Một lát sau đám Hạ Uyển Ngưng mới đuổi kịp. Hạ Uyển Ngưng khó chịu oán trách: “Tiểu Thảo muội muội, có chủ nhà nào như muội không? Bỏ khách lại phía sau chạy trước! Thiên lý mã thì giỏi lắm à? Về nhà ta cũng bảo cha ta tìm cho ta một con, phải vượt trội hơn ngựa của ba người các ngươi!”

“Được rồi! Là súc sinh này tự ý làm vậy, cứ phải ganh đua với Cuồng Phong và Tuyết Lạc, không phải muội muốn khoe ngựa đâu, Hạ tỷ tỷ tỷ trách sai muội rồi!” Dư Tiểu Thảo cười vỗ cổ Tiểu Hồng để nó gánh trách nhiệm.

Ánh mắt Hạ Uyển Ngưng nhìn Tiểu Hồng tràn đầy ao ước. Tiểu Hồng có hơi thấp thỏm, buồn bực giậm chân tại chỗ. Ha Uyển Ngưng gật đầu nói: “Tiểu Thảo muội muội, con ngựa này của muội nhìn thì bình thường, không ngờ rằng nó lại có thể tranh đua với hãn huyết bảo mã. Nếu như ta không nhìn lầm thì con ngựa này hẳn là ngựa cái nhỉ?”

Chờ sau khi Tiểu Thảo gật đầu xác nhận nàng ta lại nói như lẽ đương nhiên: “Tương lai con ngựa này đẻ con nhất định phải giữ cho ta. Cứ quyết định vậy đi, ta đặt trước, muội không được tặng cho người khác đâu đó!”

“Ngươi ước định với ai đấy? Đã được gia đồng ý chưa?” Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo không bàn bạc với hắn đã quyết định tặng con của Cuồng Phong và Tiểu Hồng, hắn cảm thấy mình không được tôn trọng.

Dư Tiểu Thảo và Hạ Uyển Ngưng biểu cảm giống nhau, đều vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao phải được ngươi đồng ý?”

Nghiêm túc mà nói Hạ Uyển Ngưng và Chu Tuấn Dương cũng coi là anh em họ, người khác sợ Dương Quận vương mặt đen chứ nàng ta không sợ hắn: “Chuyện của ta và Tiểu Thảo muội muội liên quan gì tới ngươi?”

Chu Tuấn Dương hừ lạnh nói: “Ngựa con mà các ngươi nói cũng là con của Cuồng Phong. Sao người làm chủ nhân như ta lại không thể quyết định?”

“Ai nói con của Tiểu Hồng nhất định là con của Cuồng Phong?” Dư Tiểu Thảo không ngờ rằng tên này lại bá đạo như vậy, ngay cả ngựa của nàng cũng không cho phép con ngựa khác sơ múi.

Mặt Chu Tuấn Dương càng đen hơn: “Sao lại không? Nàng không thấy Cuồng Phong và Tiểu Hồng tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt sao? Nàng nhẫn tâm chia rẽ chúng nó?”

Con mắt nào của huynh thấy Tiểu Hồng và Cuồng Phong tâm đầu ý hợp? Rõ ràng là Cuồng Phong mặt dày theo đuổi chứ Tiểu Hồng nhà nàng đã đồng ý đâu! Nhưng mà thấy Chu Tuấn Dương tức giận thật nên nàng cũng chẳng buồn nói lại hắn. Bát tự còn chưa có đã ở đây tranh luận ai sở hữu ngựa con còn chưa chào đời, đúng là rảnh thật!

“Phía trước là hoàng trang, chúng ta đi thẳng ra sau núi hay là vào hoàng trang nghỉ ngơi một lát?” Dù sao Dư Tiểu Thảo cũng là chủ nhà, không thể chỉ quan tâm cái tên nào đó chỉ biết giận dỗi được. Tiếp đón thật tốt mấy con em quý tộc trong Kinh thành này mới là chuyện quan trọng.

Hạ Uyển Ngưng nói không thèm nghĩ: “Đến sau núi trước đi! Rồi chúng ta chia nhau làm, ai muốn hái đào thì hái, ai muốn đi săn thì đi. Buổi trưa chúng ta sẽ ăn thịt nướng và hoa quả miễn phí giải ngấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui