Nông Viên Tự Cẩm

Chu Quân Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì nhíu mày với Tô Nhiên, cười nói: “Nha đầu này có phải là chó không vậy? Sao mũi thính thế, nhanh thế đã ngửi thấy chúng ta thôi.”

Tô Nhiên mỉm cười thản nhiên, đứng lên nói: “Không phải tiểu nha đầu tin tức linh thông mà là nha hoàn bên người nàng. Lúc chúng ta tới, quản sự của cửa hàng kem đã nghi ngờ nhìn chằm chằm ngài và nô tài rất lâu, đừng nói là người không chú ý đến.”

Y đứng dậy mở cửa nhã gian, mỉm cười thật tươi với tiểu nha đầu đang đứng ngoài cửa. Dư Tiểu Thảo mắt sáng lấp lánh trước dung mạo của người trước mắt: Quào, Tô tiên sinh còn tiên khí hơn, đẹp hơn cả nam chính trong “Hoa tiểu cốt” nàng thích nữa. Hoàng thượng giữ lại một người đẹp trai như vậy ở bên cạnh, không lẽ đã thay đổi tính hướng…

“Xú nha đầu, cười hề hề kiểu đó, lại nghĩ ra ý xấu gì rồi hả?” Chu Quân Phàm nhìn ly kem thủy tinh trong suốt màu sắc sặc sỡ rất khác lạ ở trước mặt, nhướng mày, ánh mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Dư Tiểu Thảo đối mặt với Hoàng thượng mặc thường phục, cảm giác kính sợ cũng giảm đi nhiều, cười nói: “Hoàng thượng, ta vẫn chỉ là đứa nhỏ, nào có nghĩ xấu gì chứ? Trong lòng có Phật, thấy vạn vật đều là Phật, trong lòng có phân chó, thấy cái gì cũng là phân chó…”

Tô Nhiên nhận lấy đĩa kem, nhìn nàng tỏ vẻ “ngươi đó”, nhắc nhở nàng lời nói phải hợp với thân phận. Nàng cười ha ha, nghĩ làm sao để qua chuyện cho vẹn toàn.

Chu Quân Phàm lấy một ly kem vị dâu tây, múc một muỗng nhỏ bỏ vào trong miệng, cười như không cười hỏi: “Dư ái khanh, ngươi cảm thấy bây giờ trẫm đang nghĩ đến thứ gì?”

Dư Tiểu Thảo nhanh nhảu mỉm cười, đảo mắt lộ ra vẻ gian xảo, cười nói: “Hoàng thượng, lúc này trong lòng trong mắt ngài hẳn là đều là kem nhỉ, ly kem này thế nào? Là tiểu thần tự tay làm cho ngài, người khác không có vinh dự này đâu!”

“Coi như tiểu nha đầu ngươi nhanh trí! Trẫm rộng lượng không so đo với tiểu nha đầu ngươi. Nhưng mà cửa hàng kem của ngươi mở rất đúng lúc, lúc trẫm tới phía dưới gần như không còn chỗ ngồi, bao gian trên lầu cũng không còn lại bao nhiêu. Thế nào? Kiếm được không ít tiền nhỉ?” Chu Quân Phàm đang ăn kem dâu tây, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh thổi vào tận đáy lòng, không khiến người khác cảm thấy rùng mình mà còn cảm giác sảng khoái thẳng đến dạ dày.

Dư Tiểu Thảo cười cười nói: “Nhờ phúc của lão nhân gia, làm ăn tạm ổn, kiếm được chút tiền lẻ!”

“Hừ! Thế này mà còn gọi là tiền lẻ? Một bát chè lạnh, một ít đá bào và mật đậu đã mất năm trăm văn! Kem ly chỉ lớn bằng quả bóng bàn một viên một lượng bạc, bước vào cửa hàng không tiêu tốn mấy lượng bạc không xong, cái này còn gọi là tiền lẻ?” Chu Quân Phàm đột nhiên dừng lại, gật đầu nói “Cũng đúng, so với “Hoa tưởng dung” hở một tí là mấy vạn lượng bạc, đây đúng là tiền lẻ thật!”

Dư Tiểu Thảo cười ha ha, lại rót thêm nước quả dâu tây vào trong ly cho Hoàng thượng, xán tới lấy lòng: “Còn không phải là sau lưng “Hoa tưởng dung” có Phật lớn chống lưng sao? Người ta tin tưởng phường của ta như vậy, không phải là nể mặt ngài và nương nương sao?”

Nghĩ đến Hoàng hậu của mình, sau ba bốn tháng “Hoa tưởng dung” mở ra, tiền hoa hồng một phần nàng ấy được chia cũng sắp vượt qua nội khố trong tay hắn ta rồi. Đừng nói đến lợi ích tiểu nha đầu này thu được, hắn ăn một miếng kem dâu tây chua chua ngọt ngọt, có vẻ chua xót nói: “Nha đầu này, ngươi liên tục có những cách kiếm tiền khác nhau, tài sản trong tay ngươi sắp vượt qua người nghèo như trẫm rồi.”

“Hoàng thượng, người đừng nói vậy, tiểu nhân rất sợ! Tiểu nhân cũng không phải Thẩm Vạn Tam phú khả địch quốc, ngài cũng đừng học Chu Nguyên Chương, chém đầu tiểu nhân, tịch thu gia sản!” Chuyện của Chu Nguyên Chương và Thẩm Vạn Tam không tồn tại ở triều Đại Minh. Cho nên điển cố này trước mắt chỉ có nàng và đồng hương chuyển kiếp này biết.

“Truyền thuyết… Thẩm Vạn Tam chết là vì trên người có tụ bảo bồn, trên người có bảo vật nên mới phải chịu tội. Hơn nữa tài sản của hắn có thể so với quốc khố của một nước, có thể mua được nửa giang sơn nên mới bị Chu Nguyên Chương kiêng kỵ… Ngươi đó, chỉ cần thành thật không bành trướng, kiếm nhiều tiền hơn trẫm cũng không đỏ mắt đâu!” Lúc nói đến tụ bảo bồn, Dư Tiểu Thảo cảm nhận được hắn ta lại liếc nhìn đá ngũ sắc trên cổ tay nàng, nụ cười trên mặt còn có ẩn ý khác.

Tô Nhiên ngồi ăn kem ở bên cạnh, mặt đầy mờ mịt nghe hai người lời qua tiếng lại. Tuy y chưa nghe chuyện về Thẩm Vạn Tam và Chu Nguyên Chương bao giờ nhưng y cũng nghe ra điều khác thường qua cuộc trò chuyện của hai người. Hình như giữa Hoàng thượng và tiểu nha đầu Dư gia có bí mật chung gì đó. Nhưng mà y là một tổng quản biết thân biết phận, nên y chỉ lo việc nên lo, việc y không nên biết y sẽ giả vờ câm điếc. Đây cũng là điều y vừa vào cung đã được nghiêm khắc dạy bảo.

“Tụ bảo bồn gì đó chỉ là lời đồn mà thôi! Thẩm Vạn Tam có thể trở thành người giàu nhất là vì hắn có tài buôn bán kinh người và tầng quan hệ rộng rãi. Ta thì không có ý chí lớn lao gì, chỉ muốn không phải lo ăn lo mặc, sống cuộc sống sâu gạo ăn no chờ chết thôi.” Dư Tiểu Thảo thầm cảnh tỉnh bản thân, tiền đủ tiêu là được, nhất định không thể giống như Thẩm Vạn Tam, cố gắng cả đời, cuối cùng thành quả lại bị người khác cướp.

“Vậy sao được!” Chu Quân Phàm lại không vui: “Bây giờ ngươi là lương thần cường tướng của trẫm, trách nhiệm chấn hưng nền nông nghiệp để trăm họ được cơm no áo ấm đều đang đặt nặng trên vai ngươi đó!”

Dư Tiểu Thảo xua tay, mặt đầy sợ hãi nói: “Hoàng thượng, chuyện ngài giao cho ta, ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành. Nhưng mà trách nhiệm giúp dân chúng cơm no áo ấm ngài nhất định đừng đẩy tiểu nhân lên đầu chiến tuyến. Bả vai gầy yếu của tiểu nhân không gánh nổi.”

Chu Quân Phàm ăn xong một ly kem dâu tây, lại cầm một ly kem việt quất thì đột nhiên chuyển đề tài nói: “Việt quất này lấy giống từ Tây Dương à? Tên Tuấn Dương này cất giấu không ít thứ tốt nhỉ!”

“Việt quất này chỉ trồng thử mấy cây ở trên trang tử thôi, sản lượng không nhiều, ngoài giữ lại ăn ra thì số còn lại đều dùng làm mứt quả, cũng chỉ có mấy hũ. Cho nên giá kem việt quất đắt hơn bình thường mấy lần! Ngài nếm thử đi, nếu thấy thích thì để ngài mang về một hũ?” Tiểu Thảo ngoài miệng thì hào phóng nhưng thật ra trong lòng đang rỉ máu.

Kiếp trước nàng thích việt quất nhất, nhưng mà giá hơi cao nên không nỡ mua ăn. Trong một lần tình cờ nàng có nhắc đến với Chu Tuấn Dương, không ngờ rằng hắn đã sai đội thuyền ra biển giúp tìm kiếm hạt giống việt quất, hơn nữa còn lặng lẽ trồng thử. Đến khi việt quất ra quả mới mang đến ngạc nhiên cho nàng.

Bởi vì kết quả lần đầu nên sản lượng không nhiều, bản thân Chu Tuấn Dương cũng không nỡ ăn, tất cả đều giữ lại cho nàng, không ăn như hoa quả bình thường thì cũng dùng làm mứt quả. Vì số lượng ít nên nàng rất quý trọng.

Mang ra bán ở cửa hàng kem, lại để giá cao cũng chỉ là mánh kiếm lời mà thôi, không nghĩ tới lại kiếm được tiền. Không ngờ rằng Hoàng thượng vừa đến nàng đã mất một hũ mứt việt quất… Tuy là nàng chủ động nói ra, nhưng nàng cũng nghe ra ý của Hoàng thượng hình như đang oán trách Chu Tuấn Dương lấy việc công làm việc tư. Nếu nàng còn không thức thời không biết hắn ta sẽ nói ra lời nói kinh hãi nào nữa.

Chu Quân Phàm rất hài lòng với biểu hiện của nàng, cẩn thận thưởng thức kem việt quất, chậm rãi nói: “Nói thật, vị việt quất với trẫm mà nói cũng chỉ bình thường thôi. Nhưng mà chua chua ngọt ngọt, ái phi và các con của trẫm chắc sẽ thích. Trẫm thay bọn họ cảm ơn ngươi! Đúng rồi, nếu ngươi đã làm ra cả vị việt quất, vậy còn sô cô la? Đã gần ba mươi năm trẫm chưa được ăn sô cô la rồi, nên rất nhớ mùi vị đó!”

Tô Nhiên nghe đến đây thì đang ăn kem cũng bị sặc ho khan mấy tiếng, y phất tay với Hoàng thượng và Dư cô nương ý bảo: Xin cứ coi như nô tài không tồn tại, hai người cứ tiếp tục.

Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn Chu Quân Phàm: Chúng ta nói chuyện thế này để Tô tiên sinh nghe không sao chứ?

Chu Quân Phàm khẽ gật đầu: Không sao, Tô Nhiên rất trung thành, cũng kín miệng, y biết cái gì nên nói cái gì không nên.

Dư Tiểu Thảo nhìn Tô Nhiên đang bưng ly kem, giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài thầm nghĩ: Giả vờ, giả vờ quá đó! Nhiệt độ ngoài cửa sổ đang lúc nóng nhất, trên đường không có lấy một bóng người, y nhìn cái gì chứ?

“Cửa hàng kem nhỏ mở quá vội vàng, không lên kế hoạch tốt từ trước. Bây giờ không biết sô cô la đã xuất hiện chưa, nhưng mà khẳng định nó còn chưa truyền vào triều Đại Minh. Nếu như bây giờ sai người đi tìm ít cũng phải nhất nửa năm một năm. Cho nên... giờ này sang năm Hoàng thượng đến đây có lẽ có thể được ăn sô cô la, nhưng cũng chưa chắc!” Dư Tiểu Thảo cẩn thận nhớ lại thời điểm này có lẽ cây ca cao đã có ở Bắc Mỹ rồi, không biết đội thuyền ra khơi năm nay có thể mang về ngạc nhiên cho nàng không.

Ôi! Cổ đại thật lạc hậu mà, nếu là ở kiếp trước chỉ cần vào siêu thị đã mua được sô cô la rồi, đâu cần nàng phải tốn công tốn sức thế này? Tiểu Thảo và Hoàng thượng liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy ý nghĩ giống nhau trong mắt nhau, không hẹn mà cùng thở dài.

Tô Nhiên ở bên cạnh càng nghe càng sợ hãi. Dư Tiểu Thảo này thật giống Hoàng thượng lúc còn trẻ! Hoàng thượng lúc đó, giống như cả thiên hạ đều bị hắn ta nắm trong tay vậy, nơi nào có đất nước nào, đất nước nào có đặc sẳn gì, hắn ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Tô Nhiên vốn cho rằng những thứ này chẳng qua là chủ tử đoán mà thôi, không ngờ rằng sau khi chủ tử lập xong đội thuyền viễn dương, lần đầu y theo chủ tử đến Tây Dương qua đường biển, tất cả dự đoán của chủ tử đều đúng. Hơn nữa, trước nay chủ tử chưa từng giao tiếp với người Tây Dương, lại có thể nói tiếng Anh, trao đổi rất lưu loát với những kẻ tóc vàng mắt xanh mũi cao kia.

Y vốn nghĩ rằng trên đời này chủ tử là độc nhất vô nhị, là thiên chi kiêu tử, là trời cao ban cho hắn ta khả năng đặc biệt nên hắn ta mới có thể không bước ra khỏi nhà vẫn có thể hiểu biết thiên hạ. Không ngờ rằng tiểu cô nương Dư gia cũng hiểu rõ nước ngoài như lòng bàn tay, sô cô la, Bắc Mỹ gì đó... Y nghe như thiên thư vậy, mà hai người lại trao đổi rất trôi chảy không vướng mắc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui