Nông Viên Tự Cẩm

Còn nữa, Kim An Huyền chủ trong miệng nàng ta là ai? Không phải nói chuyện của hoàng trang đều do nha đầu Dư Tiểu Thảo kia quản lý sao? Chẳng lẽ nàng ta cho Kim An Huyền chủ mượn sau núi trồng cây ăn quả?

“Cái kia… vị tỷ tỷ này, làm phiền một chút. Muội muội rất ngưỡng mộ Kim An Huyền chủ mà tỷ nói tới. Không biết Kim An Huyền chủ là ai? Hôm nay có ngồi ở đây hay không?” Ngô Quân Linh yên lặng lắng nghe một lát, cuối cùng tìm một cơ hội mở miệng hỏi.

Vị khuê tú kia là con gái của Thiếu chiêm sự tứ phẩm, nghe vậy khinh thường liếc nàng ta một cái, cười lạnh nói: “Kim An Huyền chủ ngươi cũng không quen, mới đến hay sao?”

Ngô Quân Linh chưa từng bị đối xử như thế này, nhưng cả bàn này nàng ta xuất thân thấp nhất, chỉ có thể âm thầm nghiến răng, ý cười trên mặt vẫn không nhạt đi: “Tỷ tỷ nhìn rõ mọi việc, tiểu muội đến Kinh chỉ mới mấy tháng, nhiều người nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ!”

“Khó trách!” Vẻ mặt con gái Thiếu chiêm sự như ban ơn, nhẹ nhàng chỉ chỉ bên bàn chính: “Nhìn thấy không, người mặc Kỳ trang màu hồng nhạt là Kim An Huyền chủ Hoàng thượng đích thân phong tước đấy.”

Sau đó, bỏ qua Ngô Quân Linh đang dậy sóng trong lòng, tiếp tục nói đến chủ đề khi nãy với mấy tiểu tỷ muội: “Quả mận được đưa ra thị trường mấy ngày trước, các ngươi nếm thử chưa? Trước kia ta không thích ăn mận nhất, luôn cảm thấy cổ họng có hương vị chua chát. Nhưng cây mận ở trên núi hoàng trang ngọt ngọt giòn giòn, một chút vị chua cũng không có. Ta ăn liền cả ba bốn quả! Đáng tiếc rất khó mua được, ăn một chút cũng không đã ghiền!”

Một khuê tú khác tiếp lời: “Còn không phải sao, nếu ban đầu khi Kim An Huyền chủ bị xa lánh trong hội đấu hoa, ta có thể dẫn đầu đi ra thân thiện giải vây cho nàng, có phải đại biểu người ngồi bên cạnh nàng bây giờ sẽ có thêm một người là ta không?”

“Đừng có nằm mơ! Ngươi cũng không xem thử người ngồi bên cạnh Kim An Huyền chủ có thân phận gì, đó đều là tiểu thư nhà quan lớn nhất phẩm. Chúng ta thế này, người ta còn gai mắt ấy!” Khuê tú giọng điệu ghen tị này phát hiện sau khi mình nói ra câu này xong, trên bàn ngoài cô gái quê mùa kia, những tỷ muội khác đều trừng lớn mắt ngạc nhiên nhìn nàng ta, hai tiểu tỷ muội bên cạnh còn dời ghế đi, tỏ vẻ không quen nàng ta.

Đợi nàng ta kịp phản ứng mình nói cái gì, vội vàng hoảng hốt giải thích: “Ta không có ý đó, ý… ý của ta là, Kim An Huyền chủ là Huyền chủ mà Hoàng thượng đích thân phong tước, tài hoa hơn người, vật hợp theo loài, người có thể làm bạn với nàng cũng chỉ có tiểu thư nhà quan lớn nhất phẩm hoàng thân quốc thích mà thôi… Khi nãy ta cũng không có ý ám chỉ thế lực của nàng ta…” Lúc nói xong câu cuối cùng, giọng nói của nàng ta gần như đã nghẹn ngào, vẻ mặt sợ đến tái mét.

Các tiểu cô nương khác có người cúi đầu giả vờ uống nước, có người lấy một quả nho ngọt ngào bỏ vào miệng, có người nhìn ra ngoài cửa sổ giống đang thưởng thức cảnh đẹp trong trạch viện… Không có ai chịu đáp lời nàng ta, sợ bị người nào đó hiểu lầm cùng một nhóm với nàng ta. Trong hội hoa năm ngoái, Lý Mỹ Nhu từng gây chuyện với Dư cô nương, bây giờ không biết đang ngây ngốc ở đâu rồi nữa. Còn có dáng vẻ thê thảm chật vật của Lý gia lúc trước… Chúng khuê tú run rẩy trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn vô cùng yên tĩnh.

Dư Tiểu Thảo bọn họ hoàn toàn không chú ý tới tình hình bên này, Hạ Uyển Ngưng đang tràn đầy hứng thú bàn tính chuyện đến hoàng trang hái nho nữa. Lần trước vừa ăn vừa hái ở sau núi hoàng trang, trái cây mang về nhà ăn không hết, cầm đi tặng người ta cũng có thể diện. Quả nho Dư Tiểu Thảo mang tới ngọt y như mật, đến lúc đó nhất định phải hái nhiều một chút.

Vu Uyển Tình ở một bên hâm mộ lắng nghe, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng. Đến lúc Dư Tiểu Thảo đảm bảo sẽ đưa thiệp mời cho nàng ta, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Dư tỷ tỷ đối xử với nàng ta không tệ, chẳng những trị khỏi mặt của nàng ta, đồ ăn ngon, chuyện vui chơi cũng chưa từng quên nàng ta.

Cuối cùng, Vu Uyển Tình làm chủ nhân, dưới sự nhắc nhở của nha hoàn mới phát hiện bầu không khí ở bàn bên kia không đúng, vội vàng đi tới, ngọt ngào cười nói: “Các vị tỷ tỷ, lần đầu tiểu muội chào hỏi nhiều khách như vậy, nếu có chỗ tiếp đãi không chu đáo, thì xin mọi người bao dung.”

“Tình biểu muội, ta vừa mới chọc phải đại họa rồi, làm sao đây? Hu hu hu…” Khuê tú nhận ra mình nói bậy là bà con xa của Vu Uyển Tình. Nàng ta đang vô cùng sợ hãi, nhìn thấy Vu Uyển Tình giống như gặp được cứu tinh.

Vu Uyển Tình nhìn các tỷ muội vốn có quan hệ không tệ với biểu muội ở xung quanh lúc này đều có dáng vẻ không liên quan, trong lòng rất ngạc nhiên. Nàng ta nhẹ giọng an ủi: “Hinh biểu tỷ, thánh nhân đã nói: Người chứ đâu phải thánh hiền, ai mà không có lỗi, nhưng có lỗi mà biết sửa đổi, thì cái thiện chẳng lớn lắm hay sao. Mắc sai lầm cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần tỷ thật lòng thừa nhận sai lầm, dũng cảm sửa sai, tin rằng mọi người đều sẽ rộng lượng tha thứ cho tỷ.”

“Vậy… muội có thể đến nói tiếng xin lỗi với Kim An Huyền chủ cùng ta không?” Đinh Nhã Hinh sợ hãi liếc mắt nhìn thoáng qua bóng dáng trên bàn chính, đáng thương nhìn Vu Uyển Tình.

Dư tỷ tỷ? Hinh biểu tỷ nói gây họa, là đã đắc tội Dư tỷ tỷ à? Không đúng, từ sau khi đi vào, hai người cũng chưa từng trò chuyện với nhau mà? Chẳng lẽ lúc trước biểu tỷ làm chuyện gì có lỗi với Dư tỷ tỷ?

Lúc này, Ngô Quân Linh lên tiếng: “Đinh cô nương, đừng lo lắng, Tiểu Thảo muội muội không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Chắc chắn nàng sẽ không trách tội ngươi.”

Tuy không hiểu vì sao đánh giá và địa vị của nha đầu Dư Tiểu Thảo kia trong lòng các khuê tú lại cao như thế. Nhưng xem ra nàng ta phải nhanh chóng hòa nhập vào giới quý nữ trong Kinh, cũng phải làm thân với nha đầu kia. Không biết trải qua chuyện của biểu ca lần trước, trong lòng nàng có thể còn khúc mắc với mình không nữa?

Khuê tú ngồi cùng bàn nghe nàng ta không biết lượng sức gọi Kim An Huyền chủ là “Tiểu Thảo muội muội”, không hẹn mà cùng bĩu môi trong lòng. Một đứa con gái của lang trung ngũ phẩm nho nhỏ lại còn nói khoác mà không biết ngượng như vậy, làm như mình thân thiết, hiểu rõ Kim An Huyền chủ lắm ấy!

Đinh Nhã Hinh đã đi vào ngõ cụt, bắt lấy tay Ngô Quân Linh hỏi: “Vị tỷ tỷ này rất thân với Kim An Huyền chủ sao? Tỷ có thể nói tốt mấy câu trước mặt Huyền chủ giúp ta không?”

Ngô Quân Linh cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ tay nàng ta: “Mặc dù ta chỉ gặp nàng một lần, nhưng nàng rất thân thiết với dì và biểu ca của ta, chắc có thể nói mấy câu trước mặt nàng.”

Đinh Nhã Hinh này cũng không có đầu óc, biểu muội ở bên cạnh không cầu xin, lại đi cầu xin một Ngô Quân Linh không tính là thân thiết, thật là ngốc! Nàng ta hy vọng hỏi: “Ngô tỷ tỷ, có tiện tiết lộ dì và biểu ca của tỷ là…”

“Tĩnh Vương phi là tỷ tỷ ruột của mẫu thân ta, Dương Quận vương chính là biểu ca của ta!” Nói xong còn chớp mắt mấy cái với các khuê tú khác trên bàn, nở nụ cười mập mờ.

“Xì…” Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói vang lên phía sau nàng ta: “Đầu tiên đừng nói biểu ca, kêu biểu ca thân thiết như vậy, ngươi từng hỏi ý kiến Dương Quận vương chưa? Hắn có bằng lòng nhận biểu muội là ngươi không?”

“Kim An Huyền chủ” “Kim An Huyền chủ”. Khuê tú trên bàn đều lễ phép đứng lên, chào hỏi phía giọng nói vang lên. Ngô Quân Linh nghe vậy, nụ cười cứng lại trên mặt. Nàng ta không ngờ Dư Tiểu Thảo nhìn qua dịu dàng yếu ớt lại không nể mặt mình như vậy, làm nàng ta mất mặt ngay tại chỗ.

Ngô Quân Linh cũng đứng dậy theo mọi người, xoay người nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, cười gượng nói: “Tiểu Thảo muội muội, dù sao ta và Dương biểu ca cũng là người thân bên nhà ngoại, cho dù hắn có nhận hay không, vẫn có liên hệ tình thân mà.”

“Ồ? Phải không?” Dư Tiểu Thảo không ưa dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ngô Quân Linh, đàn ông không cướp được thì đổi thành cách làm thân tìm lợi ích. Ngươi cho rằng mình là ai?

“Nhưng mà, hai ngày trước ta nghe Chu Tuấn Dương chính miệng bảo Ngô đại nhân quản lý hai mẹ con các ngươi, đừng xuất hiện trước mặt hắn, nếu không… hắn không thể đảm bảo sẽ không làm các ngươi bị thương!” Dư Tiểu Thảo nhìn sắc mặt Ngô Quân Linh thay đổi liên tục, làm ra vẻ mặt vô tội: Những chuyện nàng nói đều là sự thật, không hề thêm mắm thêm muối. Nghe vào trong tai người khác đã biến thành mẹ con Ngô gia đắc tội Dương Quận vương, Dương Quận vương chỉ hận không thể lập tức xử lý bọn họ.

“Tiểu Thảo muội muội, ta…” Ngô Quân Linh nhớ tới cảnh biểu ca nổi điên, trong lòng mãnh liệt run rẩy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Không ngờ Dư Tiểu Thảo này nhìn lương thiện, bên trong lại là một người độc ác. Dưới trường hợp như vậy nhưng không giữ cho nàng ta chút thể diện nào.

Ngươi là ai mà bảo lão nương giữ thể diện cho ngươi? Ngươi còn chưa xứng đâu! Nếu Dư Tiểu Thảo biết trong lòng nàng ta nghĩ gì, chắc chắn sẽ khinh bỉ nàng ta.

[Chủ nhân, hơi thở tà ác trên người nàng ta tản ra từ ngọc bội bình an trước ngực, chắc chắn cái ngọc bội bình an đó là tà thuật. Chỉ cần ngươi tiếp xúc với thân thể của nàng ta, bản thần thạch sẽ có thể phá hủy phù phép trên người nàng ta!] Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên trong đầu nàng.

Dư Tiểu Thảo không đợi Ngô Quân Linh nói ra lời ngụy biện, đã dùng tay chặn lời tiếp theo nàng ta muốn nói: “Ngô cô nương, hai chúng ta không thân thiết cho vậy, cho nên xưng hô “Tiểu Thảo muội muội”, bản cô nương không muốn nghe thấy lần thứ hai từ trong miệng ngươi! Còn nữa, chuyện giữa ngươi và Chu Tuấn Dương, bản cô nương sẽ không quan tâm, cũng lười quan tâm. Về phần hai người chúng ta, người không chung đường không thể nói chuyện, chỉ coi như có quen biết là đủ rồi!”

Sau khi có được câu trả lời “xong rồi” từ chỗ Tiểu Bổ Thiên Thạch, nàng không cho Ngô Quân Linh có bất cứ cơ hội nói chuyện nào: “Vãn Tình muội muội, phòng rửa mặt ở đây? Ta muốn đi rửa tay.” Bàn tay vốn rất sạch sẽ, chạm vào miệng người nào đó không biết đã dính bao nhiêu thứ bẩn nữa, phải dùng xà phòng thơm rửa cho sạch sẽ mới được!

“Kim An Huyền chủ, xin dừng bước!” Cuối cùng sau khi Đinh Nhã Hinh chuẩn bị tâm lý vô số lần cũng lên tiếng rồi. Nàng ta nghiêm túc thi lễ, vô cùng chân thành nói: “Khi nãy ta nhanh miệng, đã nói câu “người chỉ qua lại với tiểu thư của quan lớn nhất phẩm”, ta thừa nhận là mình ghen tị, cũng thừa nhận sai lầm của mình, cho nên thật lòng xin lỗi người.”

So với chuyện bị truyền đi qua miệng người khác không biết thành cái gì, rồi rơi vào tai Kim An Huyền chủ, không bằng tự mình nói rõ mọi chuyện. Không thể không nói, người nhát gan cũng có chỗ tốt của người nhát gan, ít nhất sẽ không gây ra đại họa!

Dư Tiểu Thảo bình tĩnh nhìn nàng ta, cười như không cười, chậm rãi nói: “Lời xin lỗi của ngươi ta nhận! Nhưng mà, vẫn phải khuyên ngươi một câu: Mọi chuyện nghĩ kỹ trước khi làm, đừng bị xúc động điều khiển. Cũng không phải tất cả sai lầm đều có thể đền bù và nhận được tha thứ đâu.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Ngô Quân Linh thêm nữa, cùng đến phòng rửa mặt với nha hoàn thiếp thân của Vu Uyển Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui