Nông Viên Tự Cẩm

"Dư đại nhân… ngươi có muốn…” Dù sao Đại hoàng tử cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tám tuổi, thấy trong rừng rậm âm u chỉ còn lại cậu nhóc và Tiểu Thảo, cậu nhóc có hơi lo lắng, do dự hỏi nàng.

Tuy cây cối trong rừng rậm rạp nhưng so với núi Tây Sơn thì chẳng thấm vào đâu. Lúc Tiểu Thảo còn nhỏ đã dám một thân một mình lén chạy đến khu vực quanh núi đặt bẫy. Nhưng mà vì nhận ra Chu Hãn Văn đang lo lắng, nàng vì muốn duy trì lòng tự tôn cho thiếu niên nhỏ tuổi này bèn đóng vai nhân vật yếu nói: “Thần nhát gan, lại không biết bắn tên, ở một mình rất sợ. Điện hạ, ngài để thần đi theo ngài đi!”

Chu Hãn Văn lập tức biến thành một nam tử hán nhỏ tuổi, ưỡn ngực nói: “Được! Vậy ngươi cứ yên tâm đi theo bản hoàng tử, đừng chạy lung tung!”

Càng đi sâu vào cây cối càng um tùm rậm rạp, cây cối thấp bé bị đại thụ cao chọc trời thay thế, cành lá dày đặc tầng tầng lớp lớp che khuất bầu trời, ánh sáng chiếu xuống cũng yếu đi nhiều. Con mồi càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có con gà rừng thỏ rừng vụt ra từ trong bụi cây rậm rạp, hốt hoảng chạy trốn tứ phía, khiến hai người lâu lâu cũng kêu lên sợ hãi.

Không biết là con gì lướt qua đỉnh đầu Tiểu Thảo gây ra một trận gió nhẹ khiến nàng hét lên rồi rụt đầu lại. Chu Hãn Văn bị tiếng hét của nàng dọa sợ run cả người, cậu nhóc nhìn theo hướng nàng nhìn, hóa ra đó là một con sóc nhỏ nghịch ngợm cầm một hạt thông ngồi trên cành cây thật cao đang tò mò nhìn bọn họ.

“Không phải phụ hoàng nói lúc ngươi ở nông thôn thường xuyên đi săn thú sao? Không phải cha ngươi là tay săn gấu giỏi sao?” Chu Hãn Văn không biết phải nói sao, không hiểu vì sao phụ hoàng lại để cậu nhóc đi theo quỷ nhát gan này.

Dư Tiểu Thảo cũng rất bất đắc dĩ, nàng nén giận nói: “Ta sống ở nông thôn, làm gì có cung tên để dùng? Việc săn thú cùng lắm chỉ là đặt bẫy, đào bẫy thôi! Còn việc săn gấu thì là cha ta đi cùng người khác. À! Đúng rồi, là đi cùng Tiểu Triệu tướng quân…”

Mùa đông năm ngoái cha con Triệu gia lại ở biên ải, thành công đánh bại đợt tấn công của quân Mông Cổ, toàn thắng. Tiểu Triệu tướng quân còn được gọi là “Chiến thần”, chuyện này chắc Đại hoàng tử cũng biết. Cậu nhóc bĩu môi nói: “Chiến thần Tiểu Triệu tướng quân săn thú, đừng nói là săn gấu chứ săn hổ cũng dễ như trở bàn tay. Phụ hoàng đúng là, sao lại phải lừa ta chứ?”

“Có lẽ là do vi thần nhát gan, không dám đi đến nơi nguy hiểm. Điện hạ đi theo vi thần sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hoàng thượng cũng thật lòng quan tâm ngài mà!” Dư Tiểu Thảo giải thích.

Chu Hãn Văn gục vai, mất hứng nói: “Có người kéo chân sau như vậy xem ra ngày hôm nay bản cung không thể khiến phụ hoàng nhìn ta bằng ánh mắt khác rồi!”

“Không phải có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sao? Để chúng nó chịu khó đi săn hơn không phải là vẫn có thu hoạch sao?” Dư Tiểu Thảo có ý an ủi cậu nhóc.

“Chúng nó đi săn đều là một phát cắn đứt cổ, nhìn là biết không phải công của bản cung. Ta còn nói tối nay sẽ để phụ hoàng và mẫu hậu thưởng thức con mồi do ta săn được nữa!” Đại hoàng tử thở dài, tuy có không ít con mồi nhưng chúng nó quá nhanh nhạy, cậu nhóc chưa kịp giương cung chúng nó đã chạy mất không thấy bóng dáng. Bây giờ nghĩ lại con gà rừng đầu tiên hẳn là cậu nhóc mèo mù vớ cá rán bắn trúng.

Dư Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt bánh bao đang tràn đầy lo lắng kia, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Hay là… vi thần làm mấy cái bẫy, sau khi vây con mồi lại thì ngài bắn tên giết chết. Được không?”

Chu Hãn Văn chớp đôi mắt to, nhìn nàng một lúc mới gật đầu nói: “Tuy rằng giở trò bịp bợm như vậy không đúng lắm nhưng nếu không muốn phụ hoàng và mẫu hậu thất vọng cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng mà ngươi chắc chắn dây thừng có thể bao vây con mồi lại sao? Ngươi mang dây thừng theo à?”

Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh, chọn một dây leo chắc chắn trên cây đại thụ, dùng con dao nhỏ trong ống giày chém đứt cành lá phía trên, thiết kế bẫy dây ở chỗ thú rừng thường hay qua lại. Sau đó lén vẩy ít nước linh thạch đã pha loãng xung quanh bẫy.

[Sao bản thần thạch lại có chủ nhân ngu như ngươi, uống nhiều nước tắm của bản thần thạch như vậy mà vẫn không thông minh nổi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch thở dài, dáng vẻ bó tay chịu trói với nàng.

“Có thể đừng nhắc đến hai chữ "Nước tắm" được không? Mới nghĩ thôi đã thấy ghê rồi!” Dư Tiểu Thảo vừa dạy Đại hoàng tử bện dây vừa cãi nhau với nó.

Tiểu Bổ Thiên Thạch hừ lạnh nói: [Không nói nước tắm? Được! Vậy đổi thành nước miếng, thế nào?] Lúc Tiểu Bổ Thiên Thạch phóng linh khí vào trong giếng nước, cố ý biến thành hình dáng mèo nhỏ, ra vẻ phun nước miếng vào miệng giếng. Thật ra nghĩ lại thì nó chỉ là một hòn đá nhỏ, lấy đâu ra nước miếng chứ?

“Có gì mau nói, đừng nói mấy câu khiến người khác ghê tởm như vậy!” Sau khi Dư Tiểu Thảo dạy Đại hoàng tử bện được một cái dây to sần sùi thì hỏi mục đích xuất hiện của nó. Không biết nó bị cái gì kích thích, vì có thể trở về sớm hơn mà tu luyện với tần suất dày đặc, thường xuyên là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

[Với tinh thần lực hiện tại của ngươi, muốn bắn trúng con mồi cũng không phải việc gì khó. Sao còn muốn dùng cách đặt bẫy ngu si này chứ? Quá thừa thãi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không quên chê bai nàng một câu.

Tinh thần lực là cái gì? Dư Tiểu Thảo không hiểu: “Tinh thần lực dùng kiểu gì? Ngươi không dạy ta ngươi nghĩ ta là thiên tài có thể tự học à?”

[Ngươi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm con mồi, có phát hiện gì không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở nàng.

Đây là, tiếng chim hót êm tai vang lên từ tàng cây trên đỉnh đầu nàng, nàng ngẩng đầu lên, dựa theo cách Tiểu Bổ Thiên Thạch nói, tập trung tinh thần nhìn con chim nàng không biết là loài nào kia. Nàng kinh ngạc phát hiện con chim không khác nắm đấm của nàng là bao cứ lớn dần lên trong mắt nàng, càng ngày càng gần, thế mà lại lớn như cối xay. Hơn nữa từng cử động của nó giống như vươn tay là có thể sờ đến vậy, động tác rỉa lông thì cứ như phim quay chậm vậy. Không lẽ đây chính là chỗ tốt của tinh thần lực?

[Thế nào? Ngươi cảm thấy ngươi có thể bắn trúng mục tiêu không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch vui vẻ hỏi.

Mục tiêu lớn như vậy, lại như gần trong gang tấc, chỉ có đứa ngốc mới không bắn trúng! Dư Tiểu Thảo không nói gì, lấy cung tên nhỏ mình đeo trên lưng xuống, dùng sức kéo dây cung, dựa theo cách bắn cung trước đây Chu Tuấn Dương dạy nàng. Mũi tên rời cung lao vun vút, trúng ngay giữa cổ con chim đó.

“Woa! Dư đại nhân, chân nhân bất lộ tướng nha! Mục tiêu vừa cao vừa nhỏ như vậy mà ngươi cũng có thể bắn trúng, ngươi còn nói ngươi không biết bắn tên?” Từ lúc nàng kéo cung bắn tên là Chu Hãn Văn đã nín thở. Cậu nhóc cho rằng nàng chỉ ngứa tay muốn bắn thử, ai ngờ rằng nàng thật sự bắn trúng.

Giọng nói của Đại hoàng tử đã kéo nàng ra khỏi thế giới huyền diệu đó. Nàng nhặt con mồi đầu tiên nàng săn được trong cuộc đời này lên, đối mặt với ánh mắt hâm mộ của Chu Hãn Văn, trong lòng lâng lâng cảm giác tự hào.

“Mau nói cho bản cung biết, làm thế nào có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như vậy?” Đôi mắt to tràn đầy chờ mong của Chu Hãn Văn khiến người khác không nỡ từ chối.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát nói: “Kỷ Xương học bắn, ngài đã đọc câu chuyện này chưa?”

Chỉ thấy cậu nhóc lắc đầu nói: “Trong ‘Liệt Tử Thang Vấn’ có một chương liên quan đến việc học bắn cung. Muốn học bắn cung trước tiên phải luyện tầm nhìn, giữ được trạng thái không nháy mắt, cho dù kim đâm đến mí mắt cũng không nháy mắt... Ngươi thấy đó, hiện tại tầm nhìn của ngươi còn chưa luyện thành thạo mà!”

Nàng cố ý đánh một quyền đến trước mặt Đại hoàng tử, cố gắng dừng cách mặt cậu nhóc một tấc. Chu Hãn Văn bị tấn công đột ngột đương nhiên sẽ chớp mắt theo phản xạ có điều kiện rồi lùi về sau.

“Tầng cảnh giới thứ hai của việc luyện mắt là nhìn một đồ vật vô cùng nhỏ thành vô cùng lớn. Kỷ Xương luyện tập ngày qua ngày, năm qua năm, cuối cùng đã nhìn con rận nhỏ bé thành lớn hơn cả bánh xe.” Dư Tiểu Thảo đọc nốt phần còn lại của áng văn chương nàng học hồi tiểu học cho cậu nhóc nghe.

Chu Hãn Văn có chút suy tư, lẩm bẩm: “Nhìn con vật nhỏ như vậy trở thành lớn hơn cả bánh xe sao? Vậy phải luyện tập bao lâu chứ?”

“Chỉ cần võ công cao cường, có công mài sắt có ngày nên kim. Chỉ cần kiên trì không từ bỏ, quyết tâm thực hiện, không gì là không thể!” Lời nói của Dư Tiểu Thảo đã trồng xuống hạt giống bền gan vững chí trong lòng trữ quân tương lai. Tương lai dù triều đình gặp phải rất nhiều khó khăn cậu nhóc cũng không sợ hãi lùi về phía sau, từ đó giành được sự tin phục và kính yêu của mọi người. Đây là chuyện sau này!

Dư Tiểu Thảo lại thử bắn thêm vài lần, đúng là bách phát bách trúng. Sự kính nể trong mắt Chu Hãn Văn giống như nước sông cuồn cuộn, càng chảy càng mạnh. Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, bắn tên như vậy rất hao phí tinh thần lực, khi huyệt thái dương của nàng bắt đầu căng lên đau nhức nàng mới ý thức được thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí.

Dư Tiểu Thảo lấy túi nước ra uống mấy hớp nước linh thạch đầu mới đỡ choáng váng hơn. Nàng ngẩng đầu áng chừng thời gian, nói: “Điện hạ, không còn sớm nữa, chúng ta về nơi đặt bẫy nhìn xem có thu hoạch gì không, sau đó về sớm một chút, tránh để Hoàng thượng và Hoàng hậu lo lắng.”

“Mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu nữa, chúng ta đi sâu vào trong nữa đi, có khi có người đang chờ chúng ta ở trong đó! Bẫy dây lát nữa trở kiểm tra trên đường trở về cũng không muộn. Tiểu Trác Tử, hay là ngươi mang con mồi trở về trước đi, tránh cho lát nữa lại không cầm nổi.” Chu Hãn Văn phân phó tiểu thái giám vẫn luôn hứng thú bừng bừng nhặt con mồi giúp bọn họ.

Tiểu Trác Tử thấy cả đường đi chỉ có hươu sao là con mồi lớn nhất mà bọn họ từng gặp được, hoàn toàn không có nguy hiểm nào đáng nói bèn yên tâm vác một con hươu, xách mấy con thỏ rừng gà rừng trở về nơi buộc ngựa. Cậu ta không biết trong khoảng thời gian cậu ta rời đi này, chủ tử của cậu ta đã rơi vào một cái bẫy to được người khác xếp sẵn, trải qua khảo nghiệm sống chết.

“Nhìn kìa! Đó là cái gì? Chỉ lớn như con chuột, miệng mũi lại hơi giống heo…” Chu Hãn Văn nhỏ giọng chỉ về một phía, nhắc nhở Dư Tiểu Thảo nhìn sang.

Dư Tiểu Thảo nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, con thú đang ăn cỏ kia bốn chân to mà ngắn, đầu to cổ thô, mắt nhỏ tai nhỏ, cơ thể hai màu đen trắng trộn lẫn - đây không phải là heo mọi sao?

“Đó là chồn chó, vẫn hay gọi là heo mọi! Thịt ngon mềm, rất thơm. Mỡ của nó có thể làm thuốc, có hiệu quả chữa bỏng rất cao.” Dư Tiểu Thảo phổ cập kiến thức cho cậu nhóc.

“Suỵt…Để bản cung săn con heo mọi này.” Chu Hãn Văn giương cây cung nhỏ của cậu nhóc lên, từ từ tiếp cập heo mọi. Con heo đó hình như không nhận ra có nguy hiểm đang rình rập nên vẫn ung dung đào một cây họ đậu từ dưới đất lên, cắn nát rồi vui vẻ thưởng thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui