Nông Viên Tự Cẩm

Tiếp xúc với Dư Tiểu Thảo mấy lần, ấn tượng của Hoàng hậu với nàng rất tốt. Nàng thông minh, lanh lẹ, tài trí hơn người, thiên phú, tài hoa và khí chất nàng bộc lộ ra trong lúc lơ đãng không phải nữ nhân bình thường cũng có thể sánh được.

Còn có, sống chung với nàng rất thoải mái, không cần phải giữ dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, không phải lúc nào cũng chú ý lời nói và hành động, tất cả đều tự nhiên thoải mái. Hoàng thượng nói vậy nàng ấy đương nhiên tán đồng. Với tính tình của tiểu nha đầu này, ngọc bội ở trong tay nàng càng khiến người yên tâm hơn ở trong tay bất kỳ người nào khác.

“Hoàng thượng đã chắc chắn như vậy thần thiếp cũng không nhiều lời nữa.” Hoàng hậu nương nương dừng một lát rồi nói tiếp “Nói đến thì Dư cô nương cũng là ân nhân cứu mạng của hoàng nhi, ngọc bội có quý giá đến đâu cũng không bằng tính mạng của hoàng nhi. Hoàng thượng, người muốn tính kế con trai chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho hắn!”

Hoàng hậu nương nương cắn răng giậm chân, muốn xé xác người kia ra. Nàng ấy là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, sau khi gả vào hoàng gia ba năm mới có đứa con này. Vợ chồng yêu thương nhau đến nay vẫn chỉ có một bảo bối như vậy, cũng là đứa con trai duy nhất của Hoàng thượng. Y nữ của Thái y viện nói thể chất nàng ấy đặc biệt, rất khó mang thai đứa con thứ hai. Nếu như Hãn Văn xảy ra chuyện gì, đó còn tàn nhẫn hơn việc lấy mạng nàng ấy nữa.

Chu Quân Phàm vỗ nhẹ tay nàng, cam kết: “Yên tâm, nàng không nói trẫm cũng sẽ không tha cho kẻ dám mưu hại con cháu hoàng gia!”

Tên ngu ngốc kia, muội muội gã mới mang thai sáu tháng, là nam hay nữ vẫn còn chưa chắc chắn đã mưu toan làm quốc cữu rồi! Bản thân không biết suy nghĩ bị người khác lợi dụng, còn dám mơ giữa ban ngày làm quan to!

Thật ra thì chuyện này dù không sai ám vệ đi tra rõ thì Hoàng thượng cũng đoán được vài phần. Trước mắt Vân phi là người duy nhất trong cung có tin vui, các chủ tử khác trong cung đều đang nhìn chằm chằm bụng nàng ta, rất sợ nàng ta sinh con trai trước, đoạt ân sủng của Hoàng thượng.


Trước nay Chu Quân Phàm chưa từng để trong lòng tâm tư nho nhỏ của đám phi tần trong hậu cung. Trên có Hoàng hậu trấn giữ, chuyện mưu hại con cháu hoàng gia, đám phi tần không có lá gan lớn như vậy, lén làm vài hành động nho nhỏ, chỉ cần không quá trớn hắn ta cũng coi như không biết.

Vân phi cũng là người thành thật, biết điều và hèn nhát chỉ cách nhau một con đường. Đại ca của nàng ta từ nhỏ đã được ba đời cưng chiều, trưởng thành tính cách lệch lạc không nói, làm việc còn không biết suy nghĩ. Bốn tháng trước, bụng muội muội gã còn chưa có động tĩnh gì, ngay cả thái y cũng không dám xác định giới tính của thai nhi. Gã thì hay rồi, bị một tên thầy tướng số lừa gạt, nói gã có số làm quốc cữu, đáng tiếc trên đường có hòn đá cản đường, chỉ cần dời nó đi thì con đường tương lai tiền đồ vô lượng.

Gã thì vô học, vì muội muội vào cung làm phi tần nên được làm chức quan nhàn tản “Minh chính bá” ở trong triều. Không ngờ rằng kẻ chí lớn tài mọn này không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, gan to hơn não, bị người lạ lừa gạt lại có thể động não mưu tính ra chuyện lớn động trời như vậy, mà gã còn suýt chút nữa thành công.

Từ sau khi Minh Chính Bá biết được muội muội gã mang thai, gã bèn tham gia vào việc xây dựng bãi săn. Quan viên quản lý bãi săn vì tầng quan hệ của Vân phi nên cũng nể mặt gã, không chia việc nặng nhọc gì cho gã. Việc này khiến gã có rất nhiều thời gian chuẩn bị cho âm mưu kinh thiên động địa kia.

Gã bỏ ra số tiền lớn thuê một nhóm cao thủ giang hồ để bọn chúng tìm kiếm tung tích của hổ ở khu vực gần bãi săn, hơn nữa còn dùng đến lượng lớn thuốc mê. Thuốc mê rải trên con mồi máu thịt mơ hồ khiến một con hổ xui xẻo ngất xỉu, sau đó gã dùng lồng sắt đặc chế nuôi con hổ đó ở trong núi sâu.

Trước hội săn bắn mấy ngày gã bắt đầu ngừng việc cho hổ ăn. Sau khi chắc chắn Đại hoàng tử sẽ đi săn, gã để người làm tính toán lượng thuốc mê cần thiết. Lượng thuốc mê đủ để khiến con hổ choáng váng rồi mang nó đến gần Đại hoàng tử. Sau khi con hổ đói tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy con mồi ở trước mặt, đương nhiên sẽ không bỏ qua miếng thịt béo bở này...

Kế hoạch của gã nhìn như hoang đường nhưng cũng coi như có hiệu quả. Nếu như không phải Dư Tiểu Thảo xả thân dẫn dụ con hổ ra chỗ khác, nếu không phải bên cạnh nàng có hai con sói dũng mãnh thì nàng không những khó thoát khỏi miệng hổ mà ngay cả Đại hoàng tử cũng khó mà thoát khỏi tai họa này!


Hội săn thú lần này tuy gặp phải khó khăn nhưng cũng không có thương vong, cũng coi như khá thành công! Con gấu to Chu Tuấn Dương săn được bị chia ra ban thưởng cho những vương công đại thần. Bốn bàn chân gấu có một cái của Thái Thượng hoàng, một cái của Tĩnh Vương, một cái của Dư Tiểu Thảo, còn cái chân trước mập mạp nhất thì Hoàng thượng giữ lại cho mình.

Thái Thượng hoàng cầm theo cái chân gấu ông được chia nhanh chóng đến tìm Dư Tiểu Thảo, bây giờ ông không còn tin tưởng vào tay nghề của ngự trù nữa, chỉ tin Dư Tiểu Thảo. Chu Tuấn Dương không thẹn là cháu ông, cũng mang bàn chân gấu đến tìm nàng. Hắn cảm thấy dù sao Tiểu Thảo cũng phải nấu một cái chân gấu, nấu thêm một cái cũng đâu tốn bao nhiêu công sức. Kết quả là bốn cái chân gấu, bây giờ có đến ba cái xuất hiện trước mặt Dư Tiểu Thảo.

Nhưng mà! Dù là gấu đen hay gấu nâu đều là động vật được bảo vệ trọng điểm ở hiện đại, Dư Tiểu Thảo chưa từng thấy loại động vật này, đừng nói đến chuyện nấu ăn thế nào, nếu như làm bừa chỉ sợ phí của trời. Nàng không biết xử lý ba cái chân gấu này thế nào, cuối cùng vẫn muốn nhờ ngự trù hiểu cách nấu sơn trân nhất.

Dù là xử lý hay nấu chân gấu đều không thể giải quyết trong thời gian ngắn. Sáng sớm ngày hôm sau ngự trù bèn bắt đầu làm việc. Thêm cả Hoàng thượng, bốn bàn chân gấu đúng là khiến bọn họ phải vắt não suy nghĩ.

Bốn bàn chân gấu nấu thành bốn món khác nhau: “Chân gấu hầm sâm nhung” màu vàng óng, nguyên hương đậm vị, vô cùng tươi ngon; “Chân gấu nhất phẩm” nấu nguyên cả bàn chân, mùi thơm nồng, sáng màu bóng loáng; “Chân gấu ninh đỏ”, thịt mềm, mùi thơm hấp dẫn; “Chân gấu ninh sợi” màu sắc hồng nhuận, tươi ngon thơm nồng, thịt mềm, nước sốt sáng màu hấp dẫn…

Cuối cùng Hoàng thượng dứt khoát nói: “Buổi trưa mọi người tụ tập lại cùng ăn, càng đông càng vui!” Cứ như vậy mấy người đứng đầu của hoàng gia tụ tập lại với nhau, cùng thưởng thức đồ ăn ngon. Con trai út của Thái Thượng hoàng - Táp Vương gia nhàn tản cũng mặt dày đến góp vui. Nếu như không có Dư Tiểu Thảo, đây đúng là một cuộc tụ họp của hoàng thất.


Dư Tiểu Thảo cũng góp vui làm món “Phật nhảy tường”, hơn nữa ngự trù chọn lựa rau củ rất cẩn thận, mọi người đều ăn rất vui vẻ và ngon miệng. Ngay cả Hoàng hậu nương nương vô cùng văn nhã, rất biết kiềm chế cũng không chống lại được!

Tiểu Thảo cũng mang hoa quả đến giúp mọi người đỡ ngấy. Mấy người uống rượu hơi nhiều, nàng còn rất quan tâm pha trà hoa quả cho bọn họ. Thái Thượng hoàng cảm thấy rất hài lòng, vỗ vai cháu trai Chu Tuấn Dương cao giọng nói: “Nha đầu Tiểu Thảo này rất hợp tính ta! Nhận nàng làm cháu gái nàng không chịu, tương lai còn dài không biết sẽ bị con sói to nào tha đi, tiếc ghê!”

Táp Vương cũng rượu vào người đầu óc choáng váng, nấc một tiếng rồi nói: “Vậy còn... không dễ dàng à? Con cháu chúng ta nữ không nhiều chứ nam nhiều, có mấy người còn trạc tuổi nha đầu này. Không nỡ để nàng gả cho người khác thì nên cưới về mới phải! Gả cho dòng dõi hoàng gia nàng cũng không bị thiệt!”

Chu Tuấn Dương thấy tam thúc càng nói càng loạn, hắn mà còn không nói gì thì tiểu nha đầu sẽ bị ông ta mặc định là con dâu mất. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói gì thì Tĩnh Vương uống rượu đến đỏ bừng cả mặt lẫn cổ đã vỗ bàn, nói với Táp Vương: “Tam đệ! Người phải có thứ tự trước sau hiểu không? Nhị ca như ta còn chưa nói gì, làm gì đến lượt đệ?”

Sau đó ông ấy trừng mắt nhìn con trai bằng ánh mắt mơ màng vì men rượu, ra lệnh: “Tiểu tử thối! Mẫu phi con vì chuyện chung thân đại sự của con mà bạc thêm mấy sợi tóc! Đã hai mươi rồi còn không chịu lấy vợ, đúng là vô tích sự!”

Ông ấy dừng lại một lát rồi chỉ vào Tiểu Thảo nói với hắn: “Mẫu phi con rất vừa mắt nha đầu này, cho đến bây giờ cũng không có tiểu cô nương nào có thể khiến mẫu phi con yêu thích như vậy! Vóc dáng cũng được, vừa biết nấu cơm lại vừa có thể giúp mẫu phi con điều dưỡng thân thể... Lão tử ra lệnh cho con, mau bắt nha đầu này lại!”

Đúng thật là! Người này càng nói càng lộ liễu. Không phải ông ấy tìm vợ cho con trai mà là tìm con dâu cho Vương phi? Tĩnh Vương nói như lẽ hiển nhiên: Chỉ cần Vương phi vui vẻ, đừng nói là con dâu chứ dù là cháu dâu ông ấy cũng sẽ giúp đỡ chọn lựa!


Chu Quân Phàm ở bên cạnh vui vẻ xem náo nhiệt. Thấy tiểu nha đầu hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, tay chân luống cuống khiến hắn ta cảm thấy rất vui vẻ.

Khi đường đệ của hắn ta đang muốn nói thì hắn ta đột nhiên ngắt lời nói: “Vương thúc, nha đầu Tiểu Thảo tuổi còn nhỏ, vẫn còn trẻ con lắm! Chưa chắc Tuấn Dương đã để ý đâu!”

“Nó dám!” Rõ ràng là Tĩnh Vương đã uống nhiều, ông ấy luôn kiềm chế bản thân nhưng vẫn luôn có lúc thất thố. Một cái vỗ bàn khiến chén rượu trên bàn đồng loạt nảy lên lại rơi xuống, “Nó có cái gì? Khuôn mặt đẹp như nữ nhân, còn xấu tính! Nếu như không phải nó sinh ra trong hoàng thất thì ai bằng lòng gả cho nó?”

Chu Tuấn Dương đen mặt, hóa ra trong mắt phụ vương, hắn chính là con sâu đáng thương không kiếm được vợ! Ôi, có một người cha là cuồng vợ rốt cuộc là loại trải nghiệm gì? Bán đứng hạnh phúc cả đời của con trai chỉ để đổi lấy nụ cười của hồng nhan, ông ấy cũng chỉ được vậy thôi!

Nói hắn có khuôn mặt giống nữ nhân? Nói không ai thích hắn? Cũng chỉ có cha ruột mới nói vậy, đổi lại là người khác thử xem? Hơn nữa, ai nói không ai thích hắn? Tiểu nha đầu nhà hắn rất thích khuôn mặt này của hắn, bị sự quyến rũ của hắn mê hoặc điên đảo. Hừ! Người khác nghĩ thế nào hắn mặc kệ, chỉ cần tiểu nha đầu thích là được!

Lão cha của hắn lại tiếp tục nói: “Tuy nha đầu này còn nhỏ tuổi nhưng mà nó cũng không vội thành thân, chờ mấy năm nữa tiểu cô nương trưởng thành rồi thành thân cũng không muộn. Dương Nhi, ta và mẹ con kiên nhẫn chờ thêm hai năm nữa, con nhất định phải cố gắng lên, đừng để phụ vương mẫu phi và hoàng gia gia con thất vọng! Phải cố gắng hơn nữa!”

Thấy tiểu nha đầu xấu hổ lúng túng, Chu Tuấn Dương biến thành cuồng ma bảo vệ vợ: “Hoàng gia gia, phụ vương, vương thúc, mọi người nói mấy lời này trước mặt tiểu cô nương không hợp lý lắm đâu? Nhìn xem người ta xấu hổ sắp muốn chui xuống đất rồi kìa!”

Thái Thượng hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười ha ha nói: “Nha đầu, xấu hổ cái gì! Ngươi cũng gần mười bốn rồi, ở tiền triều tuổi này cũng sắp đến tuổi có thể lập gia đình. Ngươi cũng nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự của bản thân! Ta thấy người nhà ngươi rất tôn trọng ý kiến của người, chỉ cần không quá tra thì người nhà ngươi nhất định sẽ đồng ý. Nói thật với ngươi, đứa cháu này của ta cũng không tệ, hay là...ngươi suy nghĩ thử xem?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận