Nông Viên Tự Cẩm

Không thể để mấy người này nói thêm một câu nào nữa nếu không con vịt hắn nuôi béo sẽ bay đi mất! Chu Tuấn Dương nhanh trí lái sang chuyện khác: “Tiểu Thảo, trước đây nàng có ủ mấy vò rượu nho phải không? Gia nhớ nàng mang theo hai vò đến, tính ra thì cũng đã uống được rồi. Mau lấy ra cho mọi người nếm thử.”

Thái Thượng hoàng vừa nghe vậy thì lập tức quên hết những chuyện khác, trong đầu chỉ có hai chữ “Rượu nho”. Ông từng uống rượu trái cây nàng ủ, trong đó rượu nho và rượu lựu là hai loại ông thích nhất.

“Tiểu nha đầu, ở trước mặt lão đầu ta còn dám giấu giếm! Mau đi lấy, nhanh lên!” Ở thời đại này rượu trắng đều là rượu có nồng độ thấp, uống không đã. Trong mắt Thái Thượng hoàng, chỉ có rượu Mao Đài được cung cấp riêng cho bộ đội mới ngon- hương vị thuần túy cay nồng, mùi rượu đậm đà còn lưu lại rất lâu...

Nhưng mà không cá không tôm cũng tốt, rượu nho Tiểu Thảo ủ thơm phức đậm đà, lại còn tốt cho cơ thể! Trước đây lấy được một vò từ chỗ nàng, sau khi uống xong những vết thương ẩn khi xưa nam chinh bắc chiến rõ ràng tốt hơn rất nhiều, khi trời lạnh cũng không quá đau vì vết thương tái phát. Nghe nói tiểu nha đầu giữ lại không ít nho để ủ rượu, Thái Thượng hoàng sờ cằm tính toán lần này phải lấy mấy vò mang về.

Dư Tiểu Thảo bị mọi người nhìn chằm chằm, biết là không thể giữ được rượu nho, nàng nhân lúc người khác không chú ý hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tuấn Dương. Người này đúng là, để nàng bị trêu thì thôi đi, lại còn bán đứng nàng để nàng giao rượu nho ra. Nàng quyết định, ba tháng tới nhất định không cười vui với hắn!

Chu Tuấn Dương quá thảm, bị người thân gài bẫy, không thể không im miệng chịu thiệt. Ôi... tâm tư con gái thật khó đoán, không cẩn thận là đạp trúng bãi mìn ngay!

Dư Tiểu Thảo mang vò rượu đến, vỏ nho bà thịt nho ở trong còn chưa lọc ra nữa. Mấy người biết hàng đều kiên nhẫn chờ đợi Tiểu Thảo lọc rượu. Táp Vương tò mò nhìn biểu cảm tha thiết của cha và ca ca, cảm thấy rất khó hiểu. Ngay cả rượu ngon trong cung cha ông ta cũng nói hương vị không khác nào nước lã, loại rượu nho ngọt này không phải đều dành cho các bà các mẹ uống hay sao? Làm gì mà vẻ mặt kỳ quái như vậy?

Rượu nho màu đỏ thẫm được rót vào trong ly thủy tinh trong suốt, hương rượu thơm nồng say lòng người. Táp Vương cầm ly rượu lên, rượu đỏ thẩm sóng sánh trong ly, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, mùi hoa quả ngọt dịu xộc lên mũi. Ông ta không nhịn được nhấp một ngụm, ngọt, chất lỏng màu đỏ thẫm mát lạnh theo miệng cốc tràn vào trong miệng, thấm vào đầu lưỡi. Rượu chua chua ngọt ngọt, mùi thơm nhẹ, uống vào rất thoải mái... Không biết có phải ảo giác của ông ta hay không mà có một luồng khí ấm áp làm dịu lục phủ ngũ tạng của ông ta khiến cả người vô cùng thư thái.

“Rượu ngon! Quả nhiên là rượu ngon!” Sau khi Táp Vương tỉnh hồn từ giây phút thất thần thì luôn miệng khen ngợi. Ông ta tự xưng là người biết hưởng thụ cuộc sống, mọi thứ đều tùy tâm tùy tính, theo đuổi chất lượng cuộc sống. Trừ mỹ nhân ra ông ta còn có một sở thích khác là rượu! Mấy năm này ông ta cũng mặt dày xin rất nhiều rượu ngon trong cung, số rượu ông ta cất giữ còn nhiều hơn cả số rượu trong cung có nữa.

Ông ta từng uống không ít rượu hoa quả, loại rượu ngọt như nước trái cây như vậy ở trong mắt ông ta chỉ hợp cho con gái uống. Nhưng hôm nay một vò rượu nho của Tiểu Thảo đã thay đổi cách nhìn của ông ta. Nếu như rượu trái cây bình thường giống như một mỹ nhân yêu kiều không xương thì rượu nho này chính là nữ tướng vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, trong nhu có cương. Mỹ nhân như hoa dễ có cũng dễ bị thay thế, nhưng mà mỹ nhân hiếm có khó tìm thế này đúng là khiến người khác gặp một lần cả đời khó quên.

Sau khi uống rượu nho xong sao còn uống được những loại rượu hoa quả khác nữa? Khi Táp Vương say mê thưởng thức xong một ly rượu nho, tỉnh lại từ trong cảm khái thì phát hiện hai vò rượu nho đã bị chia sạch.

Ông ta đau xót đoạt lấy vò rượu ôm vào trong ngực, chỉ cha ruột, anh ruột, cháu ruột mặt mũi hồng hào, giậm chân không dứt: “Sao mọi người lại uống nhanh như vậy, không biết thưởng thức rượu ngon sao?”

“Tiểu Tam Tử, con có uống hay không, không uống thì đưa vò rượu đây, lão tử còn chưa uống đủ đâu!” Thái Thượng hoàng vươn tay muốn cướp vò rượu trong tay ông ta.

Táp Vương nhanh nhẹn tránh được, có men rượu trong người nên dám hừ lạnh: “Các người chính là Trư Bát Giới ăn nhân sâm - không biết thưởng thức! Lãng phí, đáng tiếc... đáng tiếc...”

Ông ta còn chưa nói hết thì gáy đã ăn một đập: “Tiểu Tam thối! Nói ai là Trư Bát Giới hả? Nếu lão tử là Trư bát giới các ngươi đều là một đám heo con trắng mập!” Thái Thượng hoàng nhân lúc ông ta bị đánh đến choáng váng đầu óc đoạt lại vò rượu, tự rót đầy cho mình một ly.

Táp Vương còn chưa hết chóng mặt thì lại ăn thêm một đập nữa: “Tiểu Tam Tử, ngươi ăn gan hùm à? Lại dám cướp rượu của cha ngươi! Ngươi cũng không nhìn xem những người ngồi ở đây ngoài Tiểu Thảo ra ngươi có thể cướp với ai?”

Nói đến tôn ti già trẻ, Thái Thượng hoàng, vương huynh, Hoàng thượng, Hoàng hậu... Táp vương đúng là không dám lên mặt trước mặt bọn họ. Lúc ông ta chuyển mắt nhìn Chu Tuấn Dương, đang định nói cái gì đã bị đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của cháu trai trừng cho không dám nói gì.

Cháu trai là người duy nhất có thân phận thấp hơn ông ta lại là một quả bom hẹn giờ, bình thường người làm thúc thúc như ông ta cũng đi đường vòng. Chuyện của Ngô gia ông ta có nghe nói, nếu như không phải có hai nô tài liều chết ngăn cản, cả nhà Ngô gia đã bị huyết tẩy không còn một mống. Nghe nói sau đó thêm vào Tô Nhiên Đại tổng quản mới khống chế được hắn. Nếu cháu nhỏ mất lý trí, mặc kệ ông ta có là thúc thúc hay không, giết chết ông ta không khác nào giết một con kiến.

Thôi, hay là uống ngụm rượu an ủi vậy... Ô? Rượu đâu? Vậy mà một giọt cũng không còn? Táp Vương thật muốn ngẩng mặt lên trời lớn tiếng khóc lóc.

Chỗ rượu nho cuối cùng được rót vào trong ly của Hoàng hậu nương nương, là Hoàng thượng tự tay rót cho nàng ấy. Chu Quân Phàm biết Tiểu Thảo có linh thạch trong tay, rượu nho nàng ủ nhất định rất có ích. Gần đây sức khỏe của Hoàng hậu không tốt, uống nhiều một chút chỉ có lợi không có hại.

Táp Vương cũng đâu thể cướp rượu với cháu dâu? Huống hồ người ta còn là mẫu nghi thiên hạ! Hai vò rượu nho ông ta mới chỉ uống một ly! Táp Vương chỉ muốn đấm ngực giậm chân! Biến bi phẫn thành sức ăn, chân gấu trên bàn ăn mình ông ta ăn hết một cái, phật nhảy tường cũng ăn hết nửa hũ... cuối cùng không cẩn thận lại gặp phải bi kịch- ăn quá nhiều không di chuyển được phải nhờ thị vệ đưa về.

Ngày hôm sau, Hoàng thượng đã rời cung chơi gần một tháng tuyên bố bãi giá về cung. Lần ra ngoài này không những có thể thưởng thức vẻ đẹp của đồng cỏ mà còn thấy được cuộc săn thú khiến người khác kinh ngạc không dứt. Chu Quân Phàm là Hoàng thượng, tuy không thể tùy ý tham gia săn bắn nhưng cũng tự xuống bãi săn săn không ít con mồi. Hắn ta cũng gặp không ít thủ lĩnh của những bộ lạc gần đó, nhân cơ hội thể hiện sự dũng mãnh của dũng sĩ Trung Nguyên. Nhất là cường cung trong tay Dương Quận vương đã khiến không ít người tự xưng là đại lực sĩ phải kinh sợ.

Đường về rất an toàn. Sau khi trở về Kinh thành không lâu, Dư Tiểu Thảo nghe phong thanh có một sủng phi trong cung bị biếm vào lãnh cung, không lâu sau thì tự vẫn, một xác hai mạng. Nhà mẹ Minh Chính Bá của nàng ta cũng bị tịch thu tài sản giết cả nhà. Nàng hiểu rõ, tấm màn âm mưu trong bãi săn đã bị vén lên, người đáng bị trừng phạt cũng phải trả giá.

Lúc Dư Tiểu Thảo vào cung đưa rượu nho, Hoàng hậu kéo tay nàng thở dài nói: “Vân phi thực sự là một người tốt! Nàng ta bị ca ca không có đầu óc kia liên lụy! Vân phi này cũng thật là, tuy rằng bị đổi chỗ ở, bị hạ cấp thành Quý nhân nhưng chết tử tế không bằng tiếp tục sống, huống chi trong bụng nàng ta còn có đứa nhỏ. Nếu như không phải nàng ta nghĩ quẩn trong lòng, chờ thêm mấy tháng sinh đứa nhỏ ra, Hoàng thượng bớt giận, có khi nàng ta sẽ được phong lại làm phi. Đáng tiếc, tính cách đó của nàng ta không thể nào tồn tại lâu dài ở trong cung được...”

Dư Tiểu Thảo cố ý tỏ vẻ không hiểu, vẻ mặt mơ màng nhưng trong lòng oán thầm oán: Hoàng hậu nương nương, ngài nói chuyện thâm cung bí sử với một tiểu cô nương mười mấy tuổi như ta có thích hợp không? Ta vẫn còn nhỏ, không hiểu ngài nói gì, thật đó!

Hoàng hậu nương nương nhìn vẻ mặt trẻ con của nàng cười nói: “Xem ta này, nói mấy chuyện này với ngươi để làm gì! Đúng rồi, nếu hôm nay ngươi rảnh rỗi thì ở lại ăn bữa cơm với bản cung đi! Mấy ngày nay Hãn Văn đều nhắc đến ngươi, nếu ngươi còn không vào cung nữa chắc nó sẽ xin Hoàng thượng xuất cung đến gặp ngươi đó. Tính ra thì ngươi đã cứu mạng nó hai lần...”

“Vi thần không dám nhận...” Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ sợ hãi.

Hoàng hậu nương nương kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, thân tiết nói: “Ngươi đó, học được cách giả vờ từ lúc nào thế? Hiếm khi bản cung mới tìm thấy người nói chuyện hợp ý, ngươi đừng giống như mấy khuê tú phu nhân kia, nói chuyện vâng vâng dạ dạ, rất mệt mỏi!”

Dư Tiểu Thảo cười khan, cũng may trong cung chỉ có nàng và Hoàng hậu nếu không nàng sẽ bị những đại tiểu thư kia hận chết mất!

“Hạ Tử, mau đi xem Đại hoàng tử đã học xong chưa? Thông báo Dư cô nương đến để nó học xong thì đến thẳng cung Khôn Ninh!” Hoàng hậu nương nương căn dặn cung nữ bên cạnh rồi quay lại nói chuyện với Tiểu Thảo, giọng nói có vẻ tự hào: “Từ sau khi trở lại từ bãi săn, Hãn Văn trưởng thành hơn rất nhiều. Không những hiểu chuyện hơn mà cũng rất chăm chỉ học tập. Nhất là kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, nó rất cố gắng, ngay cả sư phụ dạy nó học cũng khen không dứt lời, nói nó tiến bộ rất nhanh!”

“Đại điện hạ ở bãi săn biểu hiện không tệ, dùng cây cung nhỏ như đồ chơi đó cũng có thể săn được thỏ rừng gà rừng. Nếu như không phải còn nhỏ sức còn yếu, nhất định sẽ thu hoạch được nhiều hơn!” Dư Tiểu Thảo cũng phụ họa vài câu.

Hoàng hậu nương nương vẫn mỉm cười từ ái, trong giọng nói lộ rõ vẻ tự hào: “Bây giờ mỗi ngày Hãn Văn đều luyện sức lực, nói rõ sang năm nhất định phải kéo được cây cung nhẹ nhất. Thằng bé còn chưa đến mười tuổi, mỗi ngày đều tập tạ bằng thạch đá nặng từ hơn mười cân đến dưới ba mươi cân, ta rất sợ nó làm chính bản thân bị thương.”

“Ôi, Đại điện hạ quá cầu tiến rồi, mỗi ngày đều tập luyện như vậy không thấy đau tay sao?” Dư Tiểu Thảo thán phục thật sự.

Hoàng hậu nương nương đua lòng nói: “Sao có thể không đau? Lúc ăn cơm gần như không cầm được đũa, run đến mức không gắp được thức ăn. Ngày hôm sau không cử động nổi tay mà vẫn cắn răng kiên trì luyện tập, bản cung thấy vậy cũng không đành lòng...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui