Nông Viên Tự Cẩm

"Xin… xin Quận chúa chỉ cho ta một con đường sáng!” Trịnh Tiểu Thúy biết Dư Tiểu Thảo rất thông minh, nàng nhất định có thể nghĩ ra một cách hoàn hào xử lý việc này.

“Ta có hai cách cho ngươi lựa chọn: Một là ta có thể cử ngươi đến xưởng Chu gia làm thợ hoặc vào làm người giúp việc trong nhà bếp của Trân Tu Lâu. Ngươi về nhà nói thẳng với cha ngươi, trước khi ngươi mười tám sẽ kiếm đủ tiền giao cho gã ta, cho dù sau khi gả đi cũng sẽ đưa gã ta một nửa tiền công. Tiếng xấu bán con cầu vinh để giành sính lễ hay là tiếp tục nhận được bạc trong thời gian dài, ta nghĩ cha ngươi có thể tính toán rõ ràng món tiền này!”

Dư Tiểu Thảo im lặng một lát rồi lặng lẽ nhìn biểu cảm đang suy nghĩ của Trịnh Tiểu Thủy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Cách khác là báo quan, cãi nhau thật to với gia đình, cao chạy xa bay, đến phủ thành làm việc kiếm sống. Ngươi cũng biết, tiệm đồ kho Dư Ký ở phủ thành làm ăn rất tốt, ta có thể bảo đại cô chia hàng hóa cho ngươi, đầu tiên ngươi bày sạp bán hàng, kiếm được nhiều tiền hơn thì có thể mở một cửa hàng nhỏ... Nhưng mà kiểu lựa chọn cá chết lưới rách này phải làm đến cùng, ngươi chỉ có thể cô đơn một mình, cho dù bị người khác bắt nạt cũng không ai có thể làm chỗ dựa cho ngươi!”

Tuy biết không thể nào trông cậy vào người cha trọng nam khinh nữ làm chỗ dựa cho nàng ta nhưng mà dù sao cha mẹ cũng nuôi nàng ta mười mấy năm, tình thân vẫn còn đó. Tuy Trịnh Tiểu Thúy không có thế lực gì, cũng có tính toán của riêng nàng ta, nhưng nàng ta không nhẫn tâm đẩy cha nàng ta vào quan phủ, dù mục đích gã ta nuôi nàng ta là để tích cóp lễ vật hỏi cưới cho em trai.

“Ta chọn cách đầu tiên!” Cách thứ hai nếu không đến mức không còn cách nào giải quyết, có khi Trịnh Tiểu Thúy đã hạ quyết tâm thật.

Chuyện sau đó Tiểu Thảo cũng không để ý nữa. Có lẽ Trịnh Tiểu Thúy thuyết phục được cha nàng ta, cũng có lẽ có thêm cả Dư Hải khuyên nhủ nên Trịnh Lão Cửu không nhắc đến chuyện bán nàng ta cho lão tài chủ nữa.

Trước khi Dư Tiểu Thảo rời khỏi thôn Đông Sơn, Trịnh Tiểu Thúy đã thu xếp một bọc hành lý nhỏ đến tìm nàng. Nàng bảo Xuân Hoa cầm bái thiếp của mình đến tìm đại Tiền Chưởng quỹ Tiểu Đa của Trân Tu Lâu, để hắn ta sắp xếp công việc rửa chén chạy bàn cho nàng ta.


Sau đó, cũng nghe phong phanh tin tức của nàng ta, nàng ta ở sau bếp làm việc rất chăm chỉ, thái độ làm việc cũng rất tốt nên không lâu sau đó đã được chuyển đến làm nhân viên phục vụ trong phòng khách. Công việc rửa rau một tháng kiếm được gần một lượng bạc, phục vụ thì được gần hai lượng. Một năm được cầm hơn hai mươi lượng bạc nên Trịnh Lão Cửu rất hài lòng.

Sau nữa thì Dư Tiểu Thảo đã gả đi trở về lại mặt, nghe người nhà nói vì tiền công mà con gái kiếm được, Trịnh Lão Cửu giữ nàng ta ở nhà đến hai mươi tuổi cũng không gả đi. Sau đó Trịnh Tiểu Thúy nhờ Dư Hải – lúc này đã là chủ nhân của nông trường có khoảng mấy chục nghìn mẫu đất nói giúp, còn nhấn mạnh sau khi thành thân vẫn sẽ nộp một nửa số tiền công cho gia đình, Trịnh Lão Cửu mới đồng ý. Sau Trịnh Tiểu Thúy gả cho tiểu quản sự trong tiệm, cuộc sống gia đình yên yên ổn ổn, cũng rất thoải mái. Nhưng những chuyện này đều là sau này!

Sau hai mươi tháng Chạp, nhà nhà trong thôn Đông Sơn đều bận rộn hẳn lên. Sau khi đưa quà Tết cho Chu gia, nhà đại gia gia và mấy nhà có quan hệ thân thiết trong thôn, Dư Tiểu Thảo khá rảnh rỗi. Chuyện trong nhà, mẹ nàng dẫn theo bốn nha đầu và Nhị Nha làm việc khí thế ngất trời, nàng muốn chen vào làm cũng không làm được.

Mỗi ngày, Dư Tiểu Thảo không liên lạc với mấy người bạn tốt tăng tình cảm thì cũng dẫn theo hai tỳ nữ võ công cao cường lượn một vòng quanh núi, săn ít thú săn về nấu thêm món. Cuộc sống rảnh rỗi như vậy nàng có chút không quen.

“Thảo Nhi, hôm nay nhà đại gia gia con giết heo mừng năm mới, buổi trưa chúng ta qua đó ăn bữa cơm đi. Con có còn nhớ khi còn bé có một lần ăn no cơm, thỏa mãn nằm trên giường không nhúc nhích gì luôn, dọa sợ cha và mẹ con. Lúc mời đại phu của thị trấn đến khám bệnh, chỉ nói là do ăn quá nhiều nên căng bụng. Kê cho con mấy viên Sơn tra hoàn rồi đi!” Dư Hải nói chuyện trước khi Dư Tiểu Thảo xuyên qua, với cơ thể ốm yếu của tiểu nha đầu đó, một lúc ăn nhiều đồ ăn như vậy không chết cũng là may mắn.

Dư Tiểu Thảo lạnh nhạt nói trước vẻ mặt nhịn cười của đám nha hoàn: “Khi đó nhà chúng ta nghèo, gặp được cơm giết heo thơm ngon béo bở, kẻ ngu mới không ăn no! Kể ra thì đã hai năm rồi con chưa ăn cơm giết heo chính gốc của thôn chúng ta, chẳng trách nghĩ mà nhớ thương! Ngô Đồng, Xuân Hoa, mấy người các ngươi học tập tiểu thư ta đi, buổi sáng không cần ăn cơm, để bụng ăn cơm giết heo!”

Ngô Đồng cố nhịn cười đáp lời: “Tiểu thư, không phải người nói điều tối kỵ khi dưỡng sinh là ăn uống không điều độ sao? Hôm nay người muốn phá lệ sao?”


“Phá lệ thì phá lệ! Nguyên quán của đại nãi nãi ở Đông Bắc, giỏi làm cơm giết heo nhất, đầu heo thui, hương vị rất ngon, còn có tiết canh, thịt lợn luộc và lòng lợn chấm tỏi giã... Không nghĩ nữa, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi! Mấy người các ngươi chưa thấy bao giờ nhỉ? Đi, đi cùng tiểu thư các ngươi mở mang kiến thức!” Dư Tiểu Thảo về nhà thay một bộ quần áo gọn nhẹ ấm áp, dẫn theo bốn nha hoàn mặc áo vải bông thô giống mấy tiểu cô nương trong thôn, vui vẻ rời khỏi nhà.

“Ô! Tiểu Thảo, muốn đi đâu thế?” Các thôn dân trong thôn thấy cũng nhiệt tình chào hỏi một câu.

Tiểu Thảo mỉm cười rạng rỡ đáp lại: “Nhà đại gia gia con giết heo mừng năm mới, con đến đó ăn cơm giết heo!”

“Không phải buổi trưa mới có cơm giết heo sao? Mới sáng sớm đã qua đó rồi?”

Dư Tiểu Thảo cười ha ha, nụ cười rất tinh quái: “Mấy người sống trong Kinh thành này còn chưa thấy giết heo bao giờ nên con đưa bọn họ đến mở rộng tầm mắt. Thẩm, người cứ bận việc của người đi, chúng con qua đó đây!”

“Đi đi, đi đi!” Thấy chủ tớ năm người đi xa, phụ nhân đó mới chép miệng nói “Thấy chưa? Bây giờ Tiểu Thảo là người có tiền rồi, mấy nha đầu xinh đẹp giống như đại tiểu thư kia đều là nha hoàn của con bé đó! Quận chúa trong hí văn đều ở trong cung điện lớn lát gạch vàng, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, vàng bạc châu báu chất đầy nhà...”


Xuân Hoa và Thu Thực tai thính, nói lại hết những gì phụ nhân đó nói cho Tiểu Thảo nghe, chủ tớ năm người đều cười vui một trận. Nhà ở lát gạch vàng, trí tưởng tưởng của Kim Trân thẩm phong phú thật.

“Ồ? Hàm ca? Huynh tuần tra trên biển trở về à?” Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu thấy một bóng dáng khôi ngô, càng đi càng kéo gần khoảng cách thì lên tiếng chào hỏi anh đẹp trai khôi ngô tuấn tú đó.

Triệu Hàm cũng vì nghe nói Tiểu Thảo đến, nên mới nghỉ phép ngày đầu tiên đã đến gặp nàng. Tuy trong lòng nàng đã có người khác nhưng hắn vẫn muốn nhìn nàng lâu hơn một lát, nghe giọng nói trong trẻo và nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng.

“Ừ! Hôm qua mới trở về. Nghe nói muội mới trở về từ Kinh thành nên đến xem muội thế nào!” Nhìn vẻ mặt vui vẻ như ánh mặt trời rực rỡ của nàng nhiệt tình chào hỏi hắn, tình cảm hắn chôn giấu thật sâu trong lòng lại như có khuynh hướng trỗi dậy.

Dư Tiểu Thảo cười tươi nói: “Hàm ca, Triệu bá mẫu trở về Kinh thành, huynh biết chưa? Trước đó mấy ngày ta còn đến phủ nhà huynh làm khách nữa, Triệu gia gia và Triệu đại bá đều ở biên ải, Tết năm nay chỉ có một mình Triệu bá mẫu ở Kinh thành, huynh không được nghỉ Tết à?”

Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống của nàng một lúc lâu, Triệu Hàm miễn cưỡng dời tầm mắt, chậm rãi lắc đầu nói: “Gần đây biển không quá yên ổn, giặc Oa giả trang cướp biển, đánh cướp thuyền bè qua lại. Hai ngày nữa ta phải ra biển luyện binh...”

“Vậy... nếu huynh có thể trở về trước Tết có đến nhà ta ăn chung bữa cơm không? Tiểu Thạch Đầu viết thư nói có thể trở về trước Tết. Đệ ấy vẫn còn trẻ con lắm, còn nói muốn huynh dẫn chúng ta lên núi săn thỏ nữa!” Nếu bạn cùng phòng của Dư Phàm nghe được mấy lời nói ngây thơ và giọng điệu nũng nịu của cậu bé có thể nào sẽ có nhận thức mới về thiếu niên chững chạc thiên phú cực cao này không đây?

“Được, cứ quyết định vậy đi... khụ khụ!” Triệu Hàm đột nhiên che ngực, ho khan mấy tiếng.


Dư Tiểu Thảo lập tức ngừng cười, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Huynh bị thương sao? Lần này ra biển đánh nhau với giặc Oa? Ta đã nhờ người đưa thuốc cho huynh rồi mà? Sao lại không dùng?”

Vẻ mặt lo lắng và giọng nói quan tâm của nàng khiến Triệu Hàm cảm thấy ấm lòng, vết thương cũng không đau như vậy. Chờ sau khi nàng hỏi liên tục như vậy hắn mới nói: “Lần này gặp một đám giặc Oa, nhân số gấp đôi chúng ta. May mắn ngày thường chăm chỉ luyện tập, thuyền chúng ta cũng tân tiến hơn bên đối phương nên tiêu diệt hết bọn họ, cướp được không ít của cải. Thuốc muội cho ta hiệu quả rất tốt, nếu như không có chỗ thuốc đó ta cũng không biết có thể duy trì được mạng sống không. Thuốc của muội cứu mạng được rất nhiều huynh đệ bị trọng thương. Hàm ca thay bọn họ cảm ơn muội!”

Thuốc nàng đưa cho hắn không nhiều, lại còn chia cho những binh linh khác dùng, bảo sao đến bây giờ vết thương còn chưa lành! Nhìn biểu cảm vừa nãy của hắn, nhất định là bị thường không nhẹ. Dư Tiểu Thảo thở dài, nói với Ngô Đồng: “Ngươi mang bình ngọc hồ lô trong hòm thuốc của ta tới đây, lấy thêm mấy lọ kim sang dược nữa.”

Nói xong nàng lại quay qua chỗ Triệu Hàm nói: “Không phải triều đình đã mua số lượng lớn kim sang dược sao? Quân lính vệ sở hẳn là được chia một ít chứ, sao vậy?”

Triệu Hàm lắc đầu nói: “Gần đây biên cương Tây Bắc không quá an ổn, tuy không có chiến sự gì lớn nhưng vẫn có những trận đánh nhỏ lẻ. Kim sang dược do xưởng của muội sản xuất hiệu quả tốt hơn kim sang dược bình thường rất nhiều. Thuốc men đã mua đều đưa đến cho quân lính ở biên cương trước. Còn chỗ chúng ta, một chốt Vệ sở được chia một bình đã không tệ rồi. Nghe nói mùa đông năm nay bên nước Oa xảy ra tuyết lở rất lớn, rất nhiều người dân không kiếm được miếng ăn đều đi làm cướp biển. Mùa đông chưa đến bao lâu đã xảy ra mấy lần chạm trán, ngay cả kim sang dược thông thường cũng sắp không có mà dùng.”

“Đừng lo, chờ sau khi ta về Kinh thành sẽ sai người chế nhiều kim sang dược hơn. Còn lọ thuốc trị nội thương này, huynh nhất định không được nói cho người khác biết là ta đưa. Vì dược liệu quá quý giá nên ta cũng không có nhiều.” Dư Tiểu Thảo cầm số chai lọ Ngô Đồng mang đến nhét vào tay Triệu Hàm.

“Đúng rồi! Huynh cũng đến đúng lúc lắm, hôm nay nhà đại gia gia giết heo, cùng đi ăn cơm giết heo chứ?” Dư Tiểu Thảo ngỏ lời mời hắn. Trước kia khi Triệu Hàm ở trong thôn cũng ăn cơm giết heo nhà đại gia gia không ít lần.

Khuôn mặt Triệu Hàm lộ vẻ hoài niệm, gật đầu nói: “Được đó! Lâu rồi không ăn cơm giết heo nhà đại gia gia, có lúc trong mơ cũng ngửi thấy mùi thơm của cơm giết heo nữa! Bây giờ qua đó tiện thể xem có giúp được gì không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận