Nông Viên Tự Cẩm

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc vụ hè đã kết thúc. Cho dù là căn cứ hạt giống ở Kinh thành, hay là thôn trang Dư gia ở Đường Cổ, lúa mì vụ đông lại lần nữa bội thu được mùa. Sản lượng lại vô cùng cao, sản lượng bình quân lên tới hơn ba trăm cân một mẫu.

Những người dân mua hạt giống ở Hoàng trang và Đường Cổ từ năm trước, tuy rằng sản lượng kém hơn Hoàng trang và thôn trang Dư gia, nhưng bình quân cũng đạt tới thành tích ba trăm cân một mẫu, tăng ít nhất gấp đôi so với sản lượng lúa mì bình thường, thậm chí gấp bốn lần. Dân chúng ở gần ngoại ô Kinh thành và gần Đường Cổ đều mặt mày tươi vui, hạnh phúc nói không nên lời.

Đặc biệt là thôn trang ở quanh Đường Cổ, được tiếp xúc với ngô và lúa mì sản lượng cao còn sớm hơn cả Kinh thành. Mấy năm nay cuộc sống gia đình ổn định dễ chịu hơn năm trước rất nhiều. Lương thực ăn không hết còn có thể bán đi với giá cao, có người vì nhìn thấy lợi nhuận, thậm chí còn bán đi tất cả lương thực trong nhà mình rồi mua lương thực giá bình ổn để ăn.

Bởi vì thôn trang Dư gia chỉ có hơn hai ngàn mẫu đất, lương thực loại tốt sản xuất ra có hạn, có vài thương nhân có ý định thu mua ở những thôn trấn xung quanh. Nhưng mà, khi bọn họ phát hiện hạt giống gốc sau khi trồng một vụ có sản lượng giảm hơn nhiều so với mua trực tiếp của Dư gia. Các thương nhân đành vứt bỏ suy nghĩ đầu cơ tích trữ, đánh nhau bộc đầu để xin được số mua của Dư gia, mua được hạt giống sản lượng cao trước đã.

Hạt giống lúa mì vụ đông cũng tăng cường bán cho thương nhân Đông Bắc trước tiên. Sau khi khảo sát nhiều mặt, Dư Hải đã chọn hợp tác với một thương nhân buôn lương họ Chân. Người này khá có uy tín ở khu vực Đông Bắc, không lừa già dối trẻ, danh tiếng không tồi. Sau khi ký hiệp ước bán hàng không tăng giá, chàng đã chuyển cho y hai thuyền hạt giống lúa mì vụ Đông, xuất phát từ cảng để căng buồm tới phía Bắc.

Sau một cơn mưa nhỏ mát mẻ, nông trường Dư thị đã hình thành trên quy mô lớn ở Đường Cổ cũng bắt đầu hừng hực khí thế thu hoạch, chờ vụ ngô này thu hoạch thì về cơ bản đã đáp ứng được nhu cầu gieo trồng của hơn nửa dân chúng vùng Đông Bắc.

Dư Tiểu Thảo ở Kinh thành đang cân nhắc xem mình có nên bớt chút thời gian về Đường Cổ nhìn xem hay không. Nàng ném lại hết thảy công việc cho cha và đại ca, còn mình thì phủi tay làm chưởng quỹ, hình như có hơi không được hay cho lắm.


Mà Hạ Uyển Ngưng đại diện mọi người đến dò hỏi năm nay nàng có tổ chức “tiệc dã ngoại hái đào” hay không, nghe được dự định của nàng thì lập tức lên tinh thần: “Tiểu Thảo, nếu ta nhớ không lầm, muội đã từng nói quê nhà của muội dựa núi giáp biển, thu đông có thể săn thú, xuân hè có thể ra biển bắt hải sản. Hay là muội mở một buổi “Thịnh yến trên bờ biển”, mời mọi người về quê muội chơi, ý kiến này của ta thế nào?”

Dư Tiểu Thảo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng ta, không cho bất cứ hi vọng nào: “Hạ tỷ tỷ, tỷ đã quên khi ta vừa mới tới Kinh thành, rất nhiều người đều gọi ta là “đồ nhà quê” và “chân đất” à? Không phải tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với cuộc sống ở làng chài nhỏ giống như tỷ đâu!”

Hạ Uyển Ngưng ra vẻ “Cứ để ta lo”, nói: “Không sao cả, ta đi đánh tiếng thăm dò mọi người giúp muội. Muốn đi thì hoan nghênh, không muốn đi thì cũng không miễn cưỡng! Cùng lắm thì chỉ có hai chúng ta cùng đi, như vậy lại nhẹ nhàng hơn ấy!”

Sau khi ra khỏi nhà Tiểu Thảo, Hạ Uyển Ngưng đi thẳng tới nhà bạn thân Viên Tuyết Diễm. Nàng ta thổi phồng chuyến đi thôn trang nhà Dư Tiểu Thảo một hồi, giống như mình đã từng tận mắt chứng kiến vậy, sau đó đập bàn, trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không hề có chút thay đổi nào của Viên Tuyết Diễm, nói: “Có đi hay không, cho một đi câu sảng khoái đi?”

“Đến bao giờ cái tính tình như thổ phỉ này của muội mới thay đổi được đây? Tiểu Thảo muội muội đã dưỡng muội trắng trẻo xinh xắn thế này, nhưng dù sao vẫn là giả cả, vừa mở miệng là lòi đuôi rồi!” Viên Tuyết Diễm buông thi văn trong tay xuống, hờ hững liếc mắt nhìn Hạ Uyển Ngưng.

“Tuyết Diễm, tỷ có phải bạn tốt nhất của ta không vậy? Đề nghị này là do ta khởi xướng, nếu cả tỷ cũng không ủng hộ, vậy ta còn mặt mũi nào trước mặt Tiểu Thảo nữa?” Hạ Uyển Ngưng kéo tay Viên Tuyết Diễm, lắc qua lắc lại, làm nàng ta chóng hết cả mặt.

Viên Tuyết Diễm thở dài, rút tay mình ra, nhẹ nhàng nói: “Được rồi! Nể mặt muội hết sức thuyết phục ta như vậy, ta đồng ý với muội. Đúng lúc ta cũng đang nhớ ông nội và em trai, nhân tiện tới thăm họ...”


“Cứ quyết định vậy nhé! Ta lại tới chỗ Minh Lan một chuyến, xem tỷ ấy có cảm thấy hứng thú hay không. Thật ra ta định chỉ có ba người chúng ta, không những thoải mái mà còn vui vẻ.” Hạ Uyển Ngưng nghĩ tới tính tình như thùng thuốc súng kia của Quận chúa Minh Lan, nếu như có chuyện thú vị không nói với nàng ấy, sau đó nhất định sẽ bị tính sổ.

Tính tình của Quận chúa Minh Lan gần giống như Hạ Uyển Ngưng, cũng là người không chịu ngồi yên, nghe Hạ Uyển Ngưng đề nghị xong, ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Nghe nói, Tiểu Thảo muội muội bơi rất giỏi, có thể lặn sâu dưới đáy biển bắt hải sản. Muội ấy còn có một người bạn ở biển khơi đã giúp muội ấy lập công lớn là phát hiện giặc Oa đấy! Muội nói chúng ta có thể may mắn nhìn thấy người bạn nhỏ ở biển khơi này không?”

Hạ Uyển Ngưng cũng kích động không thôi, thong thả đi qua đi lại, oán trách Tiểu Thảo nói: “Nha đầu Tiểu Thảo này thật không phải bạn thân. Quên muội ấy có nhiều chỗ thú vị như thế, ấy thế mà lại không nhớ đến mấy chị em tốt chúng ta! Nếu lần này không phải ta tâm huyết dâng trào nhắc tới một câu, nhóc kia lại trộm chạy về thôn Đông Sơn đi rồi! Không được, lần này phải xử muội ấy thật nghiêm, để muội ấy mời chúng ta ăn một bữa tiệc hải sản thật lớn mới được!”

Liên hệ được hai chị em tốt nhất, Hạ Uyển Ngưng lại chạy về Dư gia, xác định ngày khởi hành với Tiểu Thảo, sau đó về nhà hứng thú bừng bừng chuẩn bị cho chuyến du lịch đi bơi này!

Một con dê cũng phải chăn, hai con dê cũng là chăn. Nếu như về Đường Cổ nhiều hơn hai người bạn thì nhiều hơn mấy người nữa cũng không sao. Vì thế, nàng đã phát thiệp cho Vu Uyển Tình, chị em Lý Mộng Như. Suy nghĩ một hồi, nàng lại tới phủ Tĩnh Vương tìm hiểu một chút, tên Chu Tuấn Dương kia có đi hay không, tránh để cho nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia biết nàng tổ chức chuyến du ngoạn lần này mà lại bỏ rơi hắn, lại nhỏ mọn giận dỗi.

Sau khi tới phủ Tĩnh Vương, nàng mới biết được Chu Tuấn Dương bị Hoàng thượng triệu vào cung, hình như có nhiệm vụ gì đó cần hắn ra tay. Xem đi, không phải nàng không đưa hắn đi theo, mà là hắn vừa khéo không có thời gian. Nàng hàn huyên cùng với Tĩnh Vương phi một lát, sau đó bị giữ lại dùng cơm trưa, lại gặp Ngô Quân Linh đến thỉnh an Tĩnh Vương phi.

Có lẽ do dâng hương niệm Phật mỗi ngày, khí chất của Ngô Quân Linh khác xa một trời một vực so với trước kia. Trước kia nàng ta xinh đẹp không gì sánh được, nhưng lại giống như bình hoa không có linh hồn, uổng cho bề ngoài đó khi trong mỗi cử chỉ đều không khỏi lộ ra tục khí.


Bây giờ cả thể xác và tinh thần của nàng ta đã hoàn toàn lắng đọng lại, không còn vẻ xu nịnh bon chen trước kia, không còn vẻ nóng nảy mà trở nên trầm tĩnh, nhàn nhã. Lại thêm cả tướng mạo đẹp đẽ trời xinh, khiến Tiểu Thảo đã từng đối chọi gay gắt với nàng ta cũng không thể sinh ra lòng chán ghét.

Nhìn thấy Tiểu Thảo thân mật ngồi bên người Tĩnh Vương phi, Ngô Quân Linh chỉ thấy nao nao, tựa như không thể đoán trước lại có thể gặp được nàng ở đây. Sau đó, nàng ta nhẹ nhàng cười với Tiểu Thảo, tay phải theo bản năng vuốt ve Phật châu trên cổ tay trái. Đây là mẹ quỳ lạy chín chín tám mươi mốt ngày ở chùa Hộ Quốc mới làm Trụ trì Nguyên Huy cảm động, giúp nàng ta cầu được chuỗi Phật châu do Đại chủ trì tự tay làm phép. Từ sau khi đeo chuỗi Phật châu này, ác mộng và những yêu ma quỷ quái đó cuối cùng cũng không tới quầy rầy nàng ta nữa.

Khi Trụ trì Nguyên Huy đưa Phật châu đã điểm hóa cho nàng ta rằng: “Thứ nóng vội mưu cầu, chưa chắc đã có được; khi mở rộng cõi lòng, con sẽ nhìn thấy trời cao biển rộng. Vạn sự không thể cưỡng cầu!”

Sau khi bị biểu ca dọa một trận, Ngô Quân Linh cuối cùng đã có thể không còn chút ý niệm gì đối với khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh kia nữa rồi. Sau khi trở về từ chùa Hộ Quốc, nàng ta đã bố trí một căn Phật đường nho nhỏ ở trong tiểu viện của mình, mỗi ngày chắp tay dâng hương, ngâm tụng kinh văn, thành tâm hướng Phật, nên cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Đối với sự thay đổi của Ngô Quân Linh, Dư Tiểu Thảo có vài phần kinh ngạc. Không ngờ bạch liên hoa ngày xưa quấn lấy Chu Tuấn Dương kia lại đã cải tà quy chính, thật là không thể tưởng tượng nổi. Tiểu Thảo mỉm cười thản nhiên đáp lễ nàng ta, tiếp tục nói về đề tài vừa rồi với Tĩnh Vương phi.

“Không biết trong sơn cốc kia có nuôi ra được hoa trà trân phẩm nào không. Tiểu Thảo, khi con đi nhớ giúp ta lưu ý một chút... Nhưng ta hoài nghi năng lực giám định và thưởng thức hoa cỏ của con lắm, đừng tùy tiện đào một gốc cây về lừa gạt ta!” Giọng nói nhẹ nhàng và nét mặt thân mật của Tĩnh Vương phi khiến Ngô Quân Linh hoảng hốt không thôi. Từ trước đến nay, dì luôn vô cùng khách khí với nàng ta, chẳng mấy thân mật. Xem ra, ở trong lòng dì, nàng ta không bằng Dư Tiểu Thảo rất nhiều.

Mặt Dư Tiểu Thảo lộ ra ý cười ngượng ngùng, nàng tự nhận mình không phải người tao nhã, những hoa hoa cỏ cỏ đó, đối với nàng mà nói chỉ có màu sắc và chủng loại khác nhau. Còn mấy thứ như tư thái này, hình dạng kia, nàng hệt như nước đổ lá khoai- không hiểu gì hết.

Nàng liếc mắt nhìn Mai Hương phía sau Tĩnh Vương phi đang che miệng cười trộm một cái, nói: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Mai Hương tỷ tỷ do nương nương một tay dạy dỗ trong chuyện đánh giá hoa trà mà. Nương nương người cho con mượn Mai Hương tỷ tỷ mấy ngày, vậy không phải sẽ giải quyết được hết các vấn đề sao?”


“Con ấy, nha đầu ranh mãnh này, mới sáng sớm đã định bắt cóc nha hoàn đắc lực bên người ta rồi! Được rồi, vì có thể làm họ Phùng kia thua tâm phục khẩu phục ở Hội thưởng hoa, tạm thời nha đầu bảo bối này của ta sẽ cho con mượn đấy.” Hội ngắm hoa mấy năm nay, Tĩnh Vương phi đều lấy hoa trà để chèn ép Phùng phu nhân nên tâm tình rất thoải mái!

Dư Tiểu Thảo khẳng định nói: “Người yên tâm, tuyệt đối không thiếu mất một cọng tóc!”

Mai Hương cũng ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Vậy mỗi buổi sáng nô tỳ cũng không dám chải đầu, nếu như không cẩn thận làm rơi mất một cọng tóc, Dư cô nương sẽ không thể giao trả lại cho nương nương rồi!”

Dư Tiểu Thảo cũng ra vẻ hoảng sợ, nhíu mày nhăn mặt nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nương nương, hay là... con đền nha đầu bên người đắc lực nhất – Ngô Đồng cho người nhé?”

Ngô Đồng bị điểm danh cũng phối hợp ra vẻ đau khổ buồn thiu: “Tiểu thư, ngài đừng tặng nô tỳ cho người khác, sau này nô tỳ sẽ ăn ít đi nửa bát cơm, rất dễ nuôi mà!”

Tĩnh Vương phi không nhịn được dùng khăn che miệng, cười vui không ngừng: “Không cần đền, không cần đền. Một nha đầu ta còn không thể tặng được sao!”

“Nương nương, sau này nô tỳ cũng ít đi ăn nửa bát cơm, ngài đừng tặng nô tì cho Dư cô nương.” Mai Hương cũng bắt chước vẻ mặt và lời nói của Ngô Đồng, chọc Tĩnh Vương phi vô cùng vui vẻ.

Nhìn giữa chủ tớ mấy người nhẹ nhàng nói chuyện, ở chung vô cùng tự nhiên, trong lòng Ngô Quân Linh thầm hâm mộ không thôi, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi. Lời Đại sư trụ trì nói, nàng ta luôn ghi nhớ trong lòng: Mọi việc, chớ cưỡng cầu, hết thảy đều do nhân quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận