Đến khi phủ Tĩnh Vương đã chuẩn bị xong cơm trưa, Chu Tuấn Dương còn chưa trở về, Tĩnh Vương phi và Tiểu Thảo đều cho rằng hắn được Hoàng thượng giữ lại trong cung ăn cơm trưa. Bởi vì có khách lạ Ngô Quân Linh, phủ Tĩnh Vương chia thành hai bàn nam nữ, ở giữa ngăn bằng bình phong. Bàn bên ngoài chỉ hai người Tĩnh Vương và Thế tử.
Khi cơm trưa đã ăn được một nửa, Chu Tuấn Dương vội vàng trở về từ bên ngoài. Vừa vào cửa viện đã có người báo với hắn Dư cô nương tới, tiến vào phòng khách phát hiện chỉ có phụ vương và huynh trưởng im lặng dùng cơm. Còn đang do dự đã nghe thấy bên trong bình phong truyền ra giọng nói vui vẻ trong trẻo của tiểu nha đầu. Hắn đang định rẽ vào thì lại bị hắn phụ vương gọi lại: “Bên trong có nữ khách, nếu như con chưa ăn cơm thì ngồi ăn bên ngoài đi?”
Chu Tuấn Dương rất không tình nguyện ngồi xuống, cầm bát đũa hạ nhân đưa tới lên, vểnh tai lắng nghe tiếng đùa giỡn tán gẫu bên trong. Hắn biết tiểu nha đầu này không có chuyện gì sẽ không bỗng nhiên ân cần, không biết lần này tới đây là bởi vì mẫu phi hay là vì hắn.
“Phụ vương, hôm nay Tiểu Thảo tới có nói chuyện gì hay không?” Chu Tuấn Dương lắng nghe một lát, không nghe được đáp án mình muốn nên không nhịn được mở miệng dò hỏi Tĩnh Vương về sớm hơn mình.
Ngày thường cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng ái phi còn gắp vài đũa thức ăn ông thích cho ông ấy nữa. Bây giờ lại phải đối mặt với hai tiểu tử thúi, thức ăn bỗng trở nên khô khốc. Tĩnh Vương rất khó chịu trong lòng, cho nên giọng hơi mang ý tức giận nói: “Con và lão tử cùng trở về, làm sao ta nghe được con bé nói gì?”
“Vậy... khi Tiểu Thảo thỉnh an ngài, vẻ mặt biểu cảm vui vẻ hay là hơi buồn bã vậy?” Chu Tuấn Dương sợ tiểu nha đầu gặp phải vấn đề khó khăn gì, vì có tâm sự nên ăn cơm cũng không ngon.
Tĩnh Vương trừng mắt liếc nhìn con trai út một cái, không vui nói: “Nào có chuyện khi thỉnh ai người ta lại mặt nặng mày nhẹ chứ? Nha đầu Tiểu Thảo kia hiểu chuyện như vậy, cho dù trong lòng có chuyện cũng sẽ không thể hiện ngoài mặt để người ta lo lắng. Con hỏi như vậy, có phải cố ý muốn làm khó lão tử hay không?”
Giọng Tĩnh Vương phi mang theo tiếng cười truyền đến từ bên trong: “Nha đầu Tiểu Thảo này, con tìm Dương Nhi có chuyện gì thì mau nói nhanh đi. Đừng để nó ăn bữa cơm này mà bị đau dạ dày!”
Chu Tuấn Dương vừa nghe tiểu nha đầu tới tìm mình thì duỗi dài cổ, sợ bỏ qua một chữ trong lời nàng nói. Tiểu nha đầu cười ha ha vài tiếng, giọng nói ngọt ngào trong trẻo truyền tới: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn. Hai ngày sau ta chuẩn bị tổ chức hoạt động du lịch, không biết người bận rộn như huynh có thể tham gia hay không.”
Cuối cùng tiểu nha đầu đã nghe lời hắn rồi, không bỏ quên hắn giống như hội hái trái cây lần trước nữa. Nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu, hắn lại nhíu mày, khó khăn lắm tiểu nha đầu mới mời hắn được một lần, mà hắn lại phụng mệnh Hoàng thượng, cần rởi khỏi Kinh thành một thời gian. Hoàng thượng cũng thật là, sớm thì không giao nhiệm vụ, muộn cũng không giao, lại chọn đúng lúc nha đầu mời hắn đi chơi để phái hắn ra ngoài làm việc. Hắn không thể làm bạn bên cạnh nàng, không biết tiểu nha đầu sẽ buồn thế nào đây. (Dương Quận vương, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!)
“Tháng sau Đoan Vương phi mừng thọ năm mươi tuổi. Bởi vì bà ấy chỉ yêu thích trân châu, cho nên Hoàng thượng muốn tặng một chiếc triều quan trân châu cho bà. Nhưng trân châu có chất lượng cao chỉ có thể không hẹn mà gặp, càng đừng nói đến gom đủ chín viên trân châu cực phẩm to bằng ngón cái. Ngay cả trong kho của Phủ Nội vụ cố gắng lắm cũng mới chỉ tìm được một viên... Cho nên, sáng sớm hôm nay ta vào cung nhận hoàng mệnh đi mua trân châu.” Chu Tuấn Dương sợ tiểu nha đầu không vui, cẩn thận giải thích cho nàng nghe, hy vọng nàng có thể hiểu được nỗi khổ của mình.
Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì lập tức nâng cao tinh thần. Nếu như trân châu cao cấp có thể tìm được dễ dàng, Hoàng thượng cũng sẽ không phái kiện tướng đắc lực của mình phải đích thân ra tay. Người có kinh nghiệm mò trân châu ở bờ biển đều có nguồn tiêu thụ cố định của mình, tùy tiện tìm đến cửa trong tay người ta cũng chưa chắc đã có hàng. Nếu những thương nhân buôn bán trân châu đó có trân châu cực phẩm trong tay, ai không muốn giấu giếm, hoặc là đầu cơ kiếm lợi bán ra với giá cao, còn chờ ngươi tới cửa thu mua? Có thể mua nổi trân châu cao cấp, hoặc là có tiền hoặc là có quyền, ai nỡ chuyển nhượng trân châu cho người khác? Cho dù ngươi là sứ giả Hoàng thượng phái tới cũng không thể cưỡng mua ép bán nhỉ?
Cho nên... tròng mắt Dư Tiểu Thảo đảo quanh như chớp, nàng hỏi: “Đoan Vương phi tháng sau đại thọ, còn thiếu tám viên trân châu, thời gian hơi gấp nhiệm vụ nặng nề. Huynh đã có tính toán gì trong lòng chưa?”
Chu Tuấn Dương cũng đang rất lúng túng hoang mang trong lòng, mời vừa đi ra khỏi cung đã đi thẳng tới nội viện, hắn còn chưa kịp triệu tập các phụ tá bên cạnh tới để bàn bạc chuyện này kỹ hơn. Nhưng nghe giọng điệu hưng phấn lại mang theo vài phần chờ mong của tiểu nha đầu, dường như nàng có ý tưởng gì đó muốn nói. Từ trước đến nay nha đầu thông minh lém lỉnh nhiều chủ ý, nói không chừng có thể cho hắn một đề nghị.
“Có tính toán gì hả? Gia còn đang không biết phải làm sao đây! Trân châu cao cấp ngay cả một viên cũng khó tìm chứ càng đừng nói tới tận tám viên. Đây không phải Hoàng thượng cố ý đưa vấn đề này để làm khó người ta sao!” Chu Tuấn Dương cố ý làm ra vẻ không có cách nào, giọng điệu bất lực thở ngắn than dài trả lời.
“Lão Tam! Con là thần tử, Hoàng thượng dặn dò như thế nào con phải làm theo thế ấy, đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy hả? Hoàng thượng giao chuyện quan trọng như vậy cho con làm, đó là coi trọng năng lực của con. Con phải dốc hết năng lực để hoàn thành, san sẻ gánh nặng với Hoàng thượng chứ!” Tĩnh Vương còn để ý bên trong vẫn còn có người ngoài, trừng mắt liếc nhìn con trai út một cái, nói vài câu giáo huấn tượng trưng.
Chu Tuấn Dương nhận ra cái nháy mắt của phụ vương, lại vẫn thở dài, uể oải nói: “Còn không phải con đang buồn vì hết cách sao? Còn không cho phép con oán giận vài câu à!”
“Thật ra ta có một ý tưởng không hoàn hảo lắm, không biết có thể giúp đỡ huynh hay không!” Dẫu sao đây cũng là nhiệm vụ Hoàng thượng giao phó, ngay cả Dương Quận vương không gì không làm được cũng bó tay, một tiểu nha đầu như nàng đương nhiên không thể nói quá vẹn toàn.
“Hả? Ý tưởng gì vậy, mau nói nghe một chút đi...” Chu Tuấn Dương ngồi không yên, hận không thể gạt bỏ bình phong, lôi tiểu nha đầu ra ngoài để hỏi cho rõ ràng.
“Khụ khụ!” Tĩnh Vương hắng hắng cổ họng, hơi mang ý cảnh cáo nói: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bữa cơm không bàn chuyện công việc. Ăn cơm trước, chuyện công đến thư phòng nói sau!”
Tĩnh Vương cũng có băn khoăn của bản thân, tuy nói nha đầu Ngô gia trông đã thay đổi rất tốt, nhưng người mẹ cực phẩm của nàng ta kia, còn có hành vi trước đây đã làm Tĩnh Vương rất chướng mắt. Hoàng thượng giao phó nhiệm vụ, phải thận trọng vạn phần, không thể để kẻ nào có ý đồ xấu phá hoại được. Gần đây con trai út đang vô cùng nổi bật ở trong triều, không ít đối thủ của nó đang tìm cơ hội ngáng chân đâu.
Quá trình ăn cơm trưa sau đó đúng là đã thực hiện “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện”, tốc độ ăn của mọi người rõ ràng cũng nhanh hơn một chút. Ngô Quân Linh biết chuyện sau đó không phải chuyện nàng ta có thể tham gia, nên dùng dùng chút cơm xong, ngay cả nước trà cũng không kịp uống một ngụm đã đứng dậy tạm biệt rời đi.
Tĩnh Vương phi nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, rất cảm khái nói: “Theo quan sát gần đây của ta, nha đầu Linh Nhi này đúng là đã thay đổi rất nhiều. Nếu không phải bởi vì nó có một người mẹ như vậy, thật ra cũng là một cô gái không tồi.”
Ánh mắt Chu Tuấn Dương nhìn về phía Ngô Quân Linh dường như đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Trong mắt hắn, nàng ta chính là người không liên quan, sửa không thay sửa thì liên quan gì tới hắn? Chỉ cần không quấn lấy hắn nữa, hắn cũng sẽ không ngăn cản nàng ta tới trò chuyện giải sầu với mẫu phi.
Chu Tuấn Dương đưa Tiểu Thảo tới bên ngoại thư phòng, mấy phụ tá nhận được tin tức chạy tới đã chờ ở thư phòng rồi. Bọn họ đã nghe nói về nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho, còn đang thảo luận rất nôi nổi. Nhưng mà mãi tận lúc chủ tử dùng cơm xong đi vào, bọn họ hình như vẫn chưa bàn bạc ra được đối sách gì tốt.
Các phụ tá hành lễ với chủ tử, phát hiện phía sau chủ tử còn mang theo một tiểu nha đầu. Các phụ tá cũng loáng thoáng nghe thấy lời đồn về chủ tử ở trong kinh thành. Nói rằng chủ tử có sở thích luyến đồng, nói ánh mắt chủ tử thấp kém coi trọng nha đầu nông thôn, có nói chủ tử ra tay trước để chiếm ưu thế nên đã bá chiếm được Dư cô nương... Nhưng lời đồn dẫu sao cũng là lời đồn, đều không bằng nhìn tận mắt.
Vị tiểu cô nương này không cao lắm, khuôn mặt tinh xảo, còn mang theo vài phần ngây thơ, chẳng lẽ chính là nữ nhân vật chính trong lời đồn? Thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười tuổi, chẳng lẽ chủ tử thật sự có sở thích luyến đồng?
“Thảo Nhi, về chuyện trân châu, vừa rồi nàng không phải đã nói có biện pháp sao? Mau nói nghe một chút đi!” Không riêng Chu Tuấn Dương với dáng vẻ chờ đợi nàng lên tiếng, những người khác, bao gồm cả Tĩnh Vương không mời mà đến cũng nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt tất nhiên mang theo cả mấy phần không tin và dò xét.
Thẩm tiên sinh râu ria xồm xoàm trong mấy người phụ tá trắng trẻo, trên mặt mang theo khinh thường: Mấy người họ bàn bạc nửa ngày, cũng chưa dám nói nghĩ ra cách nào có thể thực hiện được, một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch thì có thể đưa ra ý kiến gì hay?
Phụ tá trung niên Lục Văn Hiên thì nhẹ nhàng hơn một chút, trong ánh mắt lại mang thêm rất nhiều tò mò. Nếu nói đang nổi bật nhất trong Kinh thì ngoài chủ tử nhà mình, cũng chỉ có tiểu cô nương trước mặt này. Trông có vẻ trắng nõn gọn gàng, yểu điệu dịu dàng, nếu như để kể có gì khác biệt thì cũng chỉ là đôi mắt lớn hơn một chút, làn da trắng mịn hơn một chút, thoạt nhìn cũng không khác tiểu thư khuê tú trong Kinh là bao.
Nhưng người ta không phải hay nói “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” sao. Người ta có thể dựa vào bản lĩnh gieo trồng để tạo được tiền đồ xán lạn cho gia đình mình thì không nói, còn mang đến lợi nhuận rất lớn. Lều lớn rau củ, phường làm đẹp “Hoa tưởng dung”, xưởng dược Dư Ký... Nghe nói, kế hoạch xây dựng hội sở giải trí “Thiên thượng nhân gian” ở vùng ngoại ô của chủ tử cũng là do tiểu cô nương trước mắt này đưa ra.
Ngẫm lại tiền thu được mỗi ngày của hội sở giải trí, dùng mỗi ngày hốt bạc để hình dung không quá chút nào. Đặc biệt là trường đua ngựa, thật sự là cả trường chật như nên, vang danh cả Kinh thành. Cái đầu nho nhỏ của tiểu cô nương này, rốt cuộc có bao nhiêu suy nghĩ, gã tỏ vẻ vô cùng tò mò.
Đối mặt nhiều ánh mắt hoặc tò mò, hoặc đo xét, hoặc hoài nghi như vậy, Dư Tiểu Thảo lại không hề lộ la bất cứ sự khiếp sợ nào, tự nhiên hào phóng nói: “Ý nghĩ của ta có lẽ không hoàn hảo như vậy, mọi người nghe thử một chút. Nhiệt độ bây giờ đang thích hợp để mò trân châu. Cho nên, sao không tổ chức một cuộc thi mò trân châu. Tuyên truyền ở khắp các làng chài ven biển vùng duyên hải, dùng tiền thưởng phong phú và vinh dự để hấp dẫn người có kinh nghiệm mò trân châu tham gia. Trung tuần tháng sau cuộc so tài sẽ kết thúc, chỉ cần có thể gom đủ trân châu trước đại thọ Đoan Vương phi lúc cuối tháng là được. Lúc đó công việc của Duệ Chi không phải sẽ hoàn thành tốt đẹp sao?”
Ý tưởng này của Dư Tiểu Thảo cũng nhất thời nghĩ ra mà thôi, có lẽ không hoàn mỹ như vậy. Nhưng các phụ tá nghe được thì đúng là được chỉ bảo thật, suy nghĩ vốn đang mơ hồ lúng túng cũng trở nên thông suốt rõ ràng hơn.