Nông Viên Tự Cẩm

Vừa vào đến Đường Cổ, Lữ Hạo bèn dẫn đội Vũ Lâm Vệ mỗi người một ngả với nhóm Tiểu Thảo. Dẫu sao y cũng đang nhân nhiệm vụ, hết thảy vẫn nên lấy chuyện công làm trọng.

Giữa trưa, Dư Tiểu Thảo dẫn một nhóm nam thanh nữ tũ trên mặt hơi mang vẻ mỏi mệt bụng đói kêu vang đi tới trước cửa Trân Tu Lâu. Trân Tu Lâu đã mở vài chi nhánh ở Kinh thành, các thiếu gia tiểu thư đến từ trong kinh này đương nhiên biết nếu không đặt bàn trước mấy ngày, thì đừng mơ có thể nếm được mỹ vị của Trân Tu Lâu.

Tuy rằng rất muốn ngồi xuống ăn no say uống một bữa ở Trân Tu Lâu, nhưng trong lòng nhóm thiếu gia tiểu thư này cũng hiểu rất rõ ràng, đều này cùng lắm chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của bọn họ mà thôi. Ngửi mùi hương vịt nướng thơm nồng trong từ tửu lâu bay ra, một đám người lại càng khó nhịn cảm giác cồn cào trong bụng hơn.

Ninh Đông Hoan che cái bụng cái kêu ục ục kháng nghị muốn ăn lại, bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương với Dư Tiểu Thảo: “Ta nói này Tiểu Thảo, biết rõ chúng ta đói đến không chịu được, còn cố ý chọc thèm chúng ta. Còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ nữa không? Cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng, lúc này Trân Tu Lâu còn có chỗ ngồi trống dành cho chúng ta chứ?”

Thạch Đông Lâm - đệ đệ của Quận chúa Minh Lan, nhìn thực khách kẻ đến người đi trước cửa Trân Tu Lâu, mất mát nói: “Ta nhìn thoáng qua, chỗ ngồi bên trong đại sảnh đều kín người hết. Chúng ta đi vào hỏi cũng vô ích thôi. Vừa rồi không phải có tửu lầu tên “Phúc Lâm Môn” sao? Nhìn qua cũng là cửa hiệu lâu đời, nếu không chúng ta ăn chút điểm tâm lót dạ ở bên kia trước nhé?”

Ở đây người duy nhất biết quan hệ giữa Trân Tu Lâu và Dư Tiểu Thảo chỉ có một mình Viên Tuyết Diễm. Nàng ấy cũng là nghe gia gia của mình - Viên đại nho nói. Tiểu Thảo cũng coi như nửa chủ nhân của Trân Tu Lâu, muốn dùng cơm ở bên trong chưa bao giờ phải hẹn trước!

Dư Tiểu Thảo nhìn về phía Thạch Đông Lâm tuổi tác tương đương đệ đệ mình cười dí dỏm, nói: “Không sao cả, nói không chừng chúng ta may mắn, có thể gặp đúng lúc khách hàng đồng loạt ra về thì sao? Các người cứ đứng ở bục này đợi một lát trước, ta đi vào hỏi một câu, cũng không tốn bao nhiêu thời gian!”

Ninh Đông Hoan còn muốn nói gì nữa, lại bị Nhị ca dịu dàng như ngọc kia của gã kéo lại. Gã khó hiểu hỏi: “Nhị ca, huynh ngăn cản đệ làm gì? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Tiểu Thảo đi nếm mùi thất bại như vậy sao? Vừa rồi tên râu dê kia cũng mặt đầy thất vọng đi ra. Rất rõ ràng đã hết bàn rồi mà!”


Ninh Đông Lan nhìn bóng dáng Tiểu Thảo bước vào Trân Tu Lâu, lắc đầu với Tam đệ không đầu óc này của y, nói: “Có khi nào đệ thấy Tiểu Thảo làm việc mà chưa có sự chuẩn bị không? Vừa rồi tuy nàng ấy nói là đi thử vận may, nhưng lại mang dáng vẻ như đã có dự tính từ trước. Chớ quan tâm bậy bạ, chỉ cần chờ đi vào ăn no nê thôi.”

Bên trong Trân Tu Lâu, Tiền Tiểu Đa đang vội vàng tiếp đón khách hàng, thấy Dư Tiểu Thảo bước vào từ bên ngoài thì nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình vài phần, chào đón nói: “Dư cô nương, đây là... mới trở về từ Kinh thành sao? Mau lên lầu, tiểu nhân sai người chuẩn bị bốn tắm để ngài tẩy rửa phong trần!”

Dư Tiểu Thảo kỳ quái nhìn thoáng qua chòm râu dưới hàm Tiền Tiểu Đa, tò mò hỏi: “Tiền Chưởng quỹ, sao đột nhiên lại nuôi râu thế? Thoạt nhìn bỗng dưng lớn hơn vài tuổi.”

Tiền Tiểu Đa sờ sờ chòm râu vừa mới dài hơn ba tấc, cười ha ha nói: “Mọi người đều nói ngoài miệng không râu, làm việc không vững. Ta đây không phải muốn cho bản thân có vẻ uy nghiêm hơn một chút sao!”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, nói tiếp: “Những người bên ngoài là bạn bè trong kinh của cô nương sao? Mọi người muốn tới bờ biển du ngoạn đúng không? Cũng tốt, để các thiếu gia tiểu thư trong kinh tìm hiểu một chút về bến tàu mới, còn có thuyền lớn hay lui tới Đường Cổ chúng ta! Nhị Trụ Tử, đi ra bên ngoài mời những khách hàng đó lên lầu ba, Dư cô nương, xin mời ngài trước?”

Dư Tiểu Thảo xua xua tay với hắn, nói: “Đều là người một nhà, không cần khách khí. Ta tự mình đi mời bọn họ. Ta cũng mang theo trà xuân tự mình sao, ngươi sai người pha giúp một ấm mang lên!”

Ngô Đồng lấy một bình lá trà ra từ trong tay nải tùy thân. Đôi mắt Tiền Tiểu Đa chợt sáng ngời, đôi tay cũng vội vàng tiếp nhận, tựa như đang bưng bảo vật, hắn ta tự mình cầm đến phòng trà nước tìm người am hiểu pha trà nhất. Ai không biết trà hoang trên núi do Dư cô nương sao còn có mùi vị đẳng cấp, thơm hương hơn cả trà Vân Vụ.

Sau khi lão gia Chu gia đương nhiệm nếm thử, mỗi lần trở về nhà tổ ở Đường Cổ đều nhớ thương một ngụm trà này. Bình lá trà này, sau khi tiếp đãi bạn bè của Dư cô nương xong, khẳng định còn có thể dư lại không ít. Dư cô nương là người hào phóng, phần còn dư lại khẳng định sẽ không muốn lấy lại. Xem ra, lần này bản thân hắn lại có thể nhờ ánh sáng của Dư cô nương, có thể lộ mặt trước lão gia rồi!


Dư Tiểu Thảo không mấy quan tâm tới tính toán trong lòng Tiền Chưởng quỹ, quay người đi ra cửa lớn Trân Tu Lâu, vẫy vẫy tay về phía các bạn nhỏ, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Xem ra hôm nay chúng ta thật sự rất may mắn, lầu ba còn một gian nhã gian đang trống.”

Ninh Đông Hoan kêu lên đầy quái dị, trên khuôn mặt bày ra biểu cảm không thể tưởng tượng: “Thật hay giả? Cô vừa đi hỏi đã có chỗ ngồi, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy mấy loạt người phải thất vọng đi ra. À... ta biết rồi, có phải cô bao một gian nhã gian của Trân Tu Lâu dài hạn hay không, như vậy lúc nào tới cũng có thể thưởng thức mỹ vị của Trân Tu Lâu?”

Dư Tiểu Thảo ném cho y một ánh mắt khinh thường, nói: “Nếu ta thật sự bao, cũng sẽ bao Trân Tu Lâu ở Kinh thành. Mấy năm nay mỗi năm số lần trở về Đường Cổ đều có hạn, nếu bao dài hạn không phải sẽ luôn để trống, một năm không dùng được hai lần hay sao. Ta có tiền nhiều để đốt vậy ư?”

Ninh Đông Hoan méo miệng, nhỏ giọng lải nhải: “Không phải cô có rất nhiều tiền à! Phường làm đẹp, phường chế thuốc, phường rượu đều hốt bạc mỗi ngày; nếu nghiêm túc thống kê, Tiểu Thảo cô cũng coi như được xếp trong nhóm những tiểu phú bà! Bao một gian nhã gian của Trân Tu Lâu thì tính gì?”

Ninh Đông Lan khóc thầm vì đệ đệ ngu ngốc của mình, y trừng mắt nhìn gã cái nói: “Trong kinh nhiều chi nhánh của Trân Tu Lâu như vậy, đệ đã từng nghe có nơi nào cho bên ngoài bao nhã gian chưa? Nếu nói vậy, trong kinh nhiều phú thương nhà quyền thế như thế, còn không sớm đặt hết tất cả nhã gian rồi? Trước khi nói chuyện đệ có thể suy nghĩ một chút, có được không?”

Ninh Đông Hoan vẻ mặt nghi hoặc gãi gãi sau ót, khó hiểu hỏi: “Vậy huynh nói, cuối cùng thì sao cô nàng lại đặt được nhã gian? Chẳng lẽ dùng mỹ nhân kế... Ai u!”

Ninh Đông Lan thu hồi cây quạt vừa gõ gã, không muốn để ý gã thêm nữa. Ninh Đông Hoan hãy còn lẩm bẩm thắc mắc, cho dù đã ngồi yên ổn trong nhã gian ở lầu ba, uống trà thơm ngào ngạt rồi, gã vẫn còn quấn lấy Tiểu Thảo hỏi sao nàng có thể đặt được nhã gian tao nhã như vậy.


Cuối cùng vẫn là Viên Tuyết Diễm nhàn nhạt nhắc nhở gã một câu: “Các người có ai đã từng thấy lầu ba của Trân Tu Lâu mở cửa tiếp người ngoài chưa?”

Đúng vậy! Lời Viên Tuyết Diễm vừa nói giúp người đang bế tắc được hiểu rõ. Lầu ba của Trân Tu Lâu vẫn luôn tương đối thần bí, nghe nói chuyên dùng để chiêu đãi người nhà bạn bè. Chẳng lẽ...

Ánh mắt Ninh Đông Hoan nhìn Dư Tiểu Thảo sáng rực lên, giống hệt như chú chó nhỏ xin xương từ chó mẹ: “Tiểu Thảo, chẳng lẽ cô là con riêng của Chu gia... Ai u, Nhị ca, sao huynh lại đánh đệ?”

Ninh Đông Lan thất vọng lắc đầu với gã, nói: “Ta bảo đệ trước khi nói chuyện phải suy nghĩ một chút, xem ra yêu cầu này có hơi cao. Bởi vì, đệ vốn không có đầu óc!”

Dư Tiểu Thảo thấy mọi người đều tò mò nhìn qua, vội cười cười, nói: “Trong lúc tình cờ, ta tìm được một quyển công thức nấu ăn bị thiếu, căn cứ trên đó mà làm ra mấy món ăn để bán. Tam thiếu của Chu gia nhìn trúng, bèn ra giá cao mua công thức mấy món ăn kia. Chu Tam thiếu là người trượng nghĩa, coi ta như bạn bè mà thiết đãi nên cho ta quyền lợi sử dụng nhã gian ở lầu ba...”

Vu Uyển Tình nghe vậy, khuôn mặt mang vẻ sùng bái nhìn Tiểu Thảo nói: “Dư tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại! Cái gì cũng biết!”

Ninh Đông Lan lại bày ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, sau một lúc lâu mới nói: “Khởi điểm của Trân Tu Lâu này cũng chỉ là một gian tửu lầu bình thường không thể bình thường hơn ở Đường Cổ, nghe nói còn bị các cửa hiệu lâu đời hợp lực chèn ép đến độ sắp đóng cửa nữa. Sau đó lại đưa ra món ăn với dầu hào, gà quay, vịt nướng... mới dần dần đứng vững lại. Nghe nói, những món này đều do một vị thần bí cho bọn họ công thức. Kẻ thần bí này không phải là Tiểu Thảo chứ?”

Dư Tiểu Thảo không nghĩ tới Ninh Đông Lan đến cả điều này cũng biết, nhưng dẫu sao lịch sử phát triển của Trân Tu Lâu cũng không phải bí mật gì, người cố ý tùy tiện hỏi thăm một chút là có thể hỏi thăm được. Nàng khiêm tốn nói: “Đúng lúc trên quyển công thức nấu ăn kia có mấy món này. Lúc ấy nhà ta còn trong hoàn cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên bèn bán công thức đi cải thiện cuộc sống.”


Ninh Đông Hoan đấm ngực dậm chân: “Trời ạ! Quá đáng tiếc, cô đây không phải là bán gà đẻ trứng vàng đi sao? Nếu là bây giờ, với những món ăn này, hai ta hợp tác mở một tửu lầu, khẳng định vượt xa cả Trân Tu Lâu!”

Công thức nấu ăn trong tay Dư Tiểu Thảo vừa nhiều vừa phức tạp, nếu muốn mở tửu lầu khẳng định không thành vấn đề. Nhưng mấy năm nay nàng cũng đủ nổi bật ở Kinh thành rồi, không muốn lại dệt hoa trên gấm, miễn khiến cho người khác đỏ mắt, đưa tới mối họa cho bản thân.

Nhóm người rửa mặt qua một chút, rồi ăn một bữa ngon ở Trân Tu Lâu. Sau khi nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, bọn họ lại tiếp tục lên đường đến thôn Đông Sơn. Một hàng mười mấy người, hơn nữa đều mặc đồ gấm thêu hoa, trên cưỡi tuấn mã, tôi tớ như mây, khiến cho người dân thôn Đông Sơn ngạc nhiên hồi lâu.

Ai nói Dư Tiểu Thảo ở Kinh thành không có nền tảng, thành không có chỗ dựa chứ? Nhìn người ta xem, đồng hành không là Quận chúa thì cũng là công hầu thiếu gia khuê tú gì đó, đây mới là con em đại gia chân chính, những kẻ ở thị trấn tự xưng là tiểu thư khuê các, nếu so với người ta thì quả thật kém xa!

Về vấn đề chỗ ở, Chu Tuấn Dương đã thay Tiểu Thảo suy xét xong rồi. Nhà cũ Dư gia đã được xây rất lớn rất khí phái, nhưng để chiêu đãi mười mấy con em đại gia, cộng thêm mấy chục nha hoàn tôi tớ thị vệ thì lại có vẻ chen chúc. Cũng may giữa biệt viện của phủ Tĩnh Vương ở sườn núi Tây Sơn đang để không, Chu Tuấn Dương đã cầu xin mẫu phi, cho người dọn dẹp các phòng trong biệt uyển để chiêu đãi những khuê tú, thiếu gia này.

Vấn đề nơi ở đã được giải quyết, ăn uống lại càng không cần lo lắng. Dựa núi ăn núi, ven biển ăn hải sải, muốn ăn món ăn thôn quê, vào núi săn mấy con trở về; muốn ăn hải sản, xuống biển mò một ít là xong. Có Tiểu Thảo ở đây, còn có thể để bọn họ chịu đói ư?

Mấy ngày kế tiếp, các thiếu gia tiểu thư chưa bao giờ tới bờ biển chơi vui quên trời quên đất. Mỗi sáng, bọn họ đi theo Tiểu Thảo vào núi đi đặt bẫy, làm bẫy rập; đến khi thuỷ triều xuống, bọn họ lại đi theo những bọn tiểu tử nha đầu mới lớn trong thôn đến bờ biển bắt hải sản nhặt sò.

Các thiếu gia có kỹ thuật bơi lội không tồi còn mượn dày cá mập chống thấm nước của Dư ca để lượn lờ trong biển một vòng, lẻn vào những khu biển cạn mò chút cá nhỏ hay tôm nhỏ gì đó. Đến khi chạng vạng bọn lại vào núi một lần, bắt toàn bộ gà rừng, thỏ hoang bị sập bẫy trở về, buổi tối có sơn trân và hải vị, ăn đến bụng tròn vo.

Các tiểu cô nương có lúc cũng thấy muốn được giống như nhóm Ninh Đông Hoan có thể trải nghiệm niềm vui bơi lội, nhưng bản thân lại không biết bơi, chỉ có thể ngồi không mà than thở. Các nàng thì có thể không biết, nhưng Tiểu Thảo biết nhé! Hạ Uyển Ngưng bèn quấn lấy Tiểu Thảo, đòi nàng phải dạy nàng ta kỹ thuật bơi lội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận