Nông Viên Tự Cẩm

Dư Tiểu Liên vẫn không yên tâm, nhấp miệng nửa ngày không nói lời nào, nhìn những người khác đều xuất phát, nàng mới không tình nguyện hỏi một câu: “Không thể không đi sao? Không phải công việc làm ăn ở cửa hàng rau dưa trái cây của huynh khá tốt hay sao? Chúng ta lại không thiếu tiền tiêu, cần gì nhất định phải đi góp vui loại hoạt động này?”

“Đã đăng ký rồi, Dương Quận vương ở phía trên cũng đã thấy rồi, nếu lật lọng, bỏ dở nửa chừng như vậy, người ta sẽ nghĩ như thế nào chứ? Được rồi, ta hứa với muội, hết thảy đều lấy an nguy của mình làm trọng, được chứ?” Trang Tiểu Mạc dỗ dành nửa ngày, cuối cùng cũng nghe được Tiểu Liên trả lời.

“Huynh... ngàn vạn lần phải phải cẩn thận, không được cậy mạnh. Ta chờ huynh trở về bình an!” Trong ánh mắt Dư Tiểu Liên tràn ngập lo lắng và không nỡ.

Sự quan tâm của Tiểu Liên khiến cho trong lòng Trang Tiểu Mạc giống như được ăn mật dường, ngọt ngào vô cùng. Hắn nhìn nàng ấy thật sâu một cái rồi đẩy thuyền mò ngọc trai của mình đi, mang theo mọi người đã chuẩn bị tốt, lên đường lao về phía biển sâu.

Thuyền mò ngọc trai là một loại thuyền gỗ đặc chế, lấy buồm làm động lực, mũi thuyền và đuôi thuyền đều tròn tròn, thân tàu cũng tương đối rộng lớn, giống như một bồn gỗ hình trứng thật lớn. Trang Tiểu Mạc lại kiểm tra dụng cụ mình mang theo một lần nữa: Dây thừng, lu gốm, nệm rơm, thùng gỗ, giỏ tre, dao vạch ngọc trai, vân vân...

Dư Tiểu Liên nhìn theo chiếc thuyền mò ngọc trai của Trang Tiểu Mạc càng đi càng xa, cuối cùng chỉ lưu lại một bóng dáng nho nhỏ ở đường chân trời, sự nặng nề trong lòng lại tăng thêm chút nữa. Dư Tiểu Thảo thấy Tiểu Liên về đến nhà luôn mang dáng vẻ thất thần, có mấy lần cắt rau còn thiếu chút nữa cắt luôn cả ngón tay của mình. Nàng suy nghĩ, nói: “Nếu tỷ không yên tâm, chúng ta chèo thuyền nhỏ của đại ca đuổi theo. Với khả năng bơi lội của muội, nếu hắn có nguy hiểm gì, cũng có thể giúp đỡ chút!”

“Ta cũng phải đi, mang ta đi cùng đi? Ta còn chưa từng ra biển nữa!” Hạ Uyển Ngưng nghe lén hai tỷ muội nói chuyện, bèn nhảy vào biểu đạt ý nguyện của mình.

“Còn có ta!” “Dư tỷ tỷ, ta cũng muốn đi!” “Ta, ta, ta...” Dư Tiểu Thảo còn chưa kịp trả lời nàng ta, trong phòng bếp lại có một đám nhóc chê chuyện chưa đủ náo nhiệt nhảy vào tham gia. Dư Tiểu Thảo có chút đau đầu, biết vậy trước ngày công bố cuộc thi mò ngọc trai mấy ngày đã tiễn nhóm gia hỏa này về thì tốt rồi!

Ngay lúc nàng không biết cự tuyệt làm sao, thị vệ đắc lực bên người Dương Quận vương Đổng Đại Lực đến đây: “Dư cô nương, chủ tử chúng ta muốn đi thuyền ra biển, sai thuộc hạ tới hỏi một câu, ngài có cảm thấy hứng thú hay không?”

“Cảm thấy hứng thú! Đương nhiên cảm thấy hứng thú!” Tiểu Thảo còn chưa kịp mở miệng, đã có hơn chục cái miệng trả lời thay nàng. Kết quả là, trên thuyền lớn Dương Quận vương dùng để ra biển, có thêm mười mấy bóng dáng ríu rít hưng phấn lại tò mò.

Thuyền ra biển tuần dương không chỉ có duy nhất thuyền của Dương Quận vương. Dẫu sao tìm ngọc trai dâng lên mừng thọ Đoan Vương phi cũng là chuyện vui, nếu trong số những người mò ngọc trai có một ai đó xảy ra sự cố, vậy sẽ không hay! Cho nên, Dương Quận vương phái ra hơn mười hạm đội, tuần tra qua lại trên biển sâu. Nếu gặp người cầu cứu, có thể kịp thời giúp đỡ một phen.

Chu Tuấn Dương vốn dĩ định cùng tiểu nha đầu nhà hắn có một cuộc hành trình lãng mạn trên biển, không nghĩ tới trên thuyền lại có thêm mười mấy bóng đèn to lớn, làm kế hoạch của hắn đổ sông đổ bể. Nhìn đám gia hỏa hô to gọi nhỏ trên boong tàu, hắn hận không thể xách tất cả bọn họ ném vào trong biển!

Dư Tiểu Thảo lẳng lặng đứng ở đầu thuyền, trong tay cầm một chiếc kính viễn vọng đơn ống, dòm về hướng con thuyền của Trang Tiểu Mạc đã đi mà tìm kiếm. Loại kính viễn vọng đơn ống này là Chu Tuấn Dương mang về khi đến Tây Dương, đặt tên là “ống nhòm”.

“Thế nào? Tìm được rồi chứ?” Dư Tiểu Liên ở bên cạnh nôn nóng liên miệng hỏi.

“Đợi chút, hôm nay có nhiều thuyền mò ngọc trai bơi ra như vậy, sao có thể nói tìm là có thể tìm được nhanh như vậy... Từ từ, hình như muội đã tìm thấy tên Trang Tiểu Mạc kia, tỷ nhìn xem có phải hay không?” Dư Tiểu Thảo đưa ống nhòm trong tay cho Tiểu Liên, chỉ phương hướng cho nàng ấy.

Tiểu Liên cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Trang Tiểu Mạc. Nhưng lúc này tình huống trên thuyền mò ngọc trai của Trang Tiểu Mạc lại không khả quan cho lắm. Bọn họ gặp một cơn lốc xoáy khá lớn, chỉ cần không để ý một chút là có thể rơi vào cảnh nguy hiểm thuyền hỏng người mất.

Nhưng chút khó khăn nhỏ này cũng không thể làm khó được hắn. Trang Tiểu Mạc chỉ huy người trên thuyền, ném một tấm niệm rơm vào trong lốc xoáy. Đợi đến khi lốc xoáy chậm lại vì sự ngăn cản của niệm cỏ, hắn mới điều khiển thuyền mò ngọc trai từ từ bơi qua.

“Duệ Chi, thuyền chúng ta bơi về phía bên kia đi, không cần gần quá, chỉ cần có thể dùng ống nhòm quan sát được bên đó là được!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy vẫn nên để Trang Tiểu Mạc trong phạm vi quan sát của các nàng, như vậy Tiểu Liên mới có thể an tâm một chút.

Chu Tuấn Dương thấy lực chú ý của tiểu nha đầu đều đặt lên trên người khác, không khỏi không vui: “Hừ! Thì ra nàng sảng khoái đồng ý muốn ra biển cùng gia như vậy là vì có mục đích khác! Xem ra, chút tâm ý của gia, nàng căn bản không để ở trong lòng.”

Gia hỏa này lại nổi tính ghen tuông. Dư Tiểu Thảo vội vàng trấn an cảm xúc hắn: “Đây không phải vì tỷ tỷ của ta sao? Nếu để tỷ ấy ở trong nhà suy nghĩ lung tung, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Huynh đó, sao với ai cũng đều ăn giấm vậy chứ?”

Vì chuyện tương lai của cô chị vợ, hắn nhịn! Chu Tuấn Dương biết khả năng lặn và bơi lội siêu phàm của nàng, chỉ chỉ khoang thuyền, hỏi: “Chuyện thú vị như mò ngọc trai, chẳng lẽ nàng không muốn trải nghiệm một chút sao?”

Dư Tiểu Thảo sờ sờ lỗ tai mình, không thể không thừa nhận Chu Tuấn Dương vẫn tương đối hiểu nàng. Lần này ra biển nàng đã lén mang theo đồ chống nước tới, không nghĩ tới lại bị hắn phát hiện.

“Kỳ thật, ta cũng muốn thử vận may một chút, dù sao mò ngọc trai đối với chúng ta mà nói rất xa lạ, không hề có kinh nghiệm gì.” Dư Tiểu Thảo ngượng ngùng cười.

Chu Tuấn Dương chọc chọc cái trán nàng, cười nói: “Đi, gia đưa nàng cùng bơi một vòng. Người bạn cá heo nhỏ kia của nàng đâu? Còn ở đây chứ?”

“Vẫn ở đây, Tiểu Bố sinh một chú cá heo con giống nó như đúc, cá heo con cũng giống mẹ không hề sợ người, cực kỳ đáng yêu! Ta đi xuống thay quần áo trước, đợi lát nữa kêu nó lên cho huynh nhìn một chút!” Dư Tiểu Thảo lên tiếng gọi đám gia hỏa vẫn đang hưng phấn không giảm trên thuyền kia, sau đó xuống khoang thuyền thay đồ chống nước.

Chu Tuấn Dương cũng thay một bộ đồ chống nước được đặt may theo số đo của mình, cơ bắp cuồn cuộn hiện ra dưới lớp áo bó sát, cặp đùi thon dài hữu lực, vòng eo rắn chắc không có một chút mỡ thừa; thật sự khiến Tiểu Thảo nhìn tới ngây người. Dáng người tên này tốt thật đấy!

Cảm nhận được ánh mắt thưởng thức của tiểu nha đầu, trong lòng Chu Tuấn Dương không khỏi nổi lên một trận đắc ý. Bắn ánh mắt về phía tiểu nha đầu trong bộ đồ chống nước, hắn không nhịn được nhíu mày. Mấy năm nay tiểu nha đầu bắt đầu trổ mã, tuy trước ngực cách mức sóng gió mãnh liệt còn rất xa, nhưng dẫu sao cũng có phập phồng cộng thêm vòng eo tinh tế chỉ cần một tay là có thể ôm hết, bộ đồ chống nước thật sự đã làm nổi bật thân thể nàng. Không được, phúc lợi này chỉ hắn mới có thể hưởng thụ, không thể để người khác nhìn thấy! Ngay lập tức Chu Tuấn Dương lấy áo khoác của mình khoác lên trên người tiểu nha đầu, bắt nàng khi xuống biển mới được cởi ra.

Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua chiếc áo được làm từ những vật liệu may mặc có giá trị xa xỉ, bĩu môi, nếu chủ nhân của nó không đau lòng, nàng còn gì phải băn khoăn. Nhưng nếu loại áo này thật sự dính nước biển, khẳng định coi như bỏ đi, tên này đúng là hoang phí mà!

Dư Tiểu Thảo nhảy xuống biển từ mạn thuyền bằng động tác nhảy cầu hoàn mỹ, khiến cho các thiếu gia tiểu thư đều hâm mộ một trận. Chu Tuấn Dương sau khi nhảy xuống biển thì bơi đến bên cạnh Tiểu Thảo, hai người giống như đôi cá quấy quýt, thoắt ẩn thoắt hiện bơi đi rất xa ở trong biển. Đương nhiên, Tiểu Thảo cũng vô tình hay cô ý bơi về phía thuyền mò ngọc trai của Trang Tiểu Mạc.

Thời gian cuộc thi mò ngọc trai tương đối dài, kéo dài hai mươi ngày. Mấy ngày đầu tiên, người mò trân chân đều dùng để dò xét hải vực nơi có con trai ngọc tập trung, nơi đó được bọn họ gọi là châu trì. Tuy nhiên đối với người bản địa, đã quen thuộc hải vực gần đây như Trang Tiểu Mạc mà nói, bước đi này có thể tỉnh lược được.

Đi vào hải vực hắn xem trọng, phân chia xong hai tổ bắt đầu hành động: Hắn có kỹ thuật bơi và lặn tốt, phụ trách thâm nhập đáy biển bắt trai ngọc; Tưởng đại ca và những người khác phụ trách lái thuyền và tiếp ứng.

Trang Tiểu Mạc mặc áo chống nước bằng da cá mập, buộc một sợi dây thừng mảnh dài vào eo, một tay nắm con dao cắt ngọc đã được mài sáng như tuyết, một tay kéo giỏ tre miệng nhỏ dùng để đựng ngọc trai đã được buộc vào bên cạnh bụng. Hắn hít sâu một cái, nín thở, bắt đầu lẻn vào đáy biển. Ở trong biển, hắn cần phải mở to hai mắt đi tìm trai ngọc.

Hắn lựa chọn khu hải vực này cũng coi như không tồi, mới vừa xuống đáy biển không lâu đã phát hiện được trai ngọc. Hắn bơi tới bên cạnh một con trai ngọc lớn bằng bàn tay, nhặt nó bỏ vào trong giỏ mò ngọc trai. Cứ như vậy, hắn liên tiếp nhặt được mấy con có kích thước tương tự, đáng tiếc tất cả đều không khiến hắn hài lòng.

Đột nhiên, hắn phát hiện trong bãi đá ngầm, có một con trai ngọc đầu to như cái mâm, dựa vào kinh nghiệm của hắn, tỷ lệ trong con trai ngọc này có ngọc trai cực lớn. Hai chân mạnh mẽ đạp một cái, bơi về phía bãi đá ngầm. Một bóng đen thon dài xông thẳng tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trang Tiểu Mạc theo bản năng vung dao cắt ngọc trai trong tay cắt bóng đen đó thành hai đoạn, thì ra là một cây rong biển, đúng là sợ bóng sợ gió một trận.

Hắn đến gần con trai ngọc kia, lúc dùng tay tìm kiếm thì phát hiện con trai ngọc kia đã dùng chân phụ bám rất chặt lên trên đá ngầm, kéo vài lần cũng không được. Hắn bèn dùng dao cắt ngọc chém đứt chân phụ trai ngọc, lúc này mới có thể bỏ nó vào trong túi. Không khí trong phổi cũng gần như tiêu hao hết sạch, Trang Tiểu Mạc giật giật dây thừng bên hông. Tưởng đại ca và mấy tên tiểu tử khác ở phía trên chú ý động tĩnh của dây thừng từng thời khắc, vừa nhận được tín hiệu hắn phát ra liền nhanh chóng kéo dây thừng, lôi hắn ra khỏi mặt nước. Trang Tiểu Mạc há miệng to hít thở không khí trong lành, rồi nhìn về phía Tưởng đại ca cười cười, Tưởng đại ca ngay lập tực tiếp nhận giỏ đựng trai ngọc từ hắn, sau đó đổ hết chỗ trai ngọc vào lu gốm đã được trữ đầy nước biển để nuôi tạm.

“Thế nào? Muốn nghỉ ngơi một lát hay không?” Tưởng Tam Sơn quan tâm hỏi một câu. Trang Tiểu Mạc lắc lắc đầu, hít sâu một hơi lại lần nữa nhảy vào biển rộng, trong khoảnh khắc đã không còn thấy bóng dáng.

Đây coi như tương đối thuận lợi. Trong đời người mò ngọc trai chân chính cũng chưa chắc có thể luôn trôi chảy như thế. Có đôi khi thứ người tiếp ứng nhận được không phải là tín hiệu của người mò ngọc trai, mà là từng đợt từng đợt tơ máu trồi lên mặt biển. Như vậy chỉ sợ người mò ngọc trai này đã lành ít dữ nhiều, rất có khả năng gặp phải tấn công của cá mập ở đáy biển.

Lúc này khi vội vã kéo người mò ngọc trai lên, có khả năng đã gãy tay gãy chân, vết thương chồng chất, máu thịt mơ hồ. Cho dù may mắn thoát chết, cũng thành kẻ tàn phế. Có đôi khi, lúc kéo lên người mò ngọc trai đã cụt tay cụt chân, thảm không nỡ nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui