Nông Viên Tự Cẩm

Sau khi chị em Tiểu Thảo thay xong quần áo đi ra ngoài sảnh, đối diện với chính tân là Hoàng hậu nương nương, quỳ bái rất nghiêm túc, lần quỳ thứ hai này là bày tỏ sự tôn kính đối với trưởng bối. Sau khi đứng dậy thì lại quỳ xuống vị trí ở phía Đông, chính tân rửa tay lần thứ ba, nhận lấy thoa quan (cài búi tóc của phụ nữ) hữu ti dâng lên.

Thoa quan dùng những viên ngọc trai hồng lớn nhỏ bằng ngón tay cái đính lên khiến lòng ghen tị của các tiểu thư phu nhân kia trở nên chết lặng. Giống như chỉ có như vậy mới phù hợp với cách lễ trưởng thành này diễn ra. Nếu như bình thường thì ngược lại sẽ không bình thường.

Hoàng hậu nương nương nhìn hai thoa quan giống nhau, phía trên đính từng viên ngọc trai hồng sáng bóng lớn nhỏ khác nhau, chỉ một viên ngọc trai thôi cũng là trân phẩm hiếm có, hơn nữa mỗi một thoa quan đều đính khoảng mười viên. Nghe nói tất cả đều là Tiểu Thảo xuống biển mò được. Người có kinh nghiệm mò ngọc trai bên bờ biển, cả đời có thể mò được một viên ngọc trai cực phẩm thế này đã coi là may mắn. Chỉ trong chốc lát có thể mò được mười mấy hai mươi viên, không thể không khiến người khác tò mò.

Tuy nàng ấy rất nghi ngờ nhưng vẫn nhớ đến thân phận chính tân của mình, nói: “Lấy tuổi đoan trang, lấy tháng tốt đẹp, tất cả hòa hợp. Huynh đệ sum vầy, đạt thành đức hạnh. Phúc thọ dài lâu, ngày lành lễ thành.”

Tiếp đó hai chị em Tiểu Thảo đội thoa quan giá trị liên thành kia lên, sau đấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Các vị khách cũng cố nặn ra nụ cười vui vẻ, chúc mừng hai người. Hai chị em lại trở về phòng thay quần áo, đổi bộ lễ phục tương xứng với thoa quan trên đầu.

Hai chị em mặc bộ lễ phục thêu hình hoa thược dược cao quý, đầu đội thoa quan đi ra ngoài, khuôn mặt vốn thanh tú nay thêm mấy phần thành thục quyến rũ. Những người ghen tỵ với bọn họ không thể không thừa nhận sắc đẹp của hai chị em. Ai mà không thấy đôi mắt của Dương Quận vương sắp dán lên người Tiểu Thảo không dứt ra được đây? Hai tỷ muội quỳ bái với Hoàng thượng, bày tỏ sự tôn kính với hoàng quyền.

Thế tử phu nhân An Ninh Hầu sai bọn nha hoàn dọn bớt đồ bày biện trong sảnh, bày tiệc rượu ở phía Tây. Hoàng hậu nương nương dắt hai nhân vật chính đến ngồi vào vị trí, Hạ Uyển Ngưng dâng lên rượu hoa quả ngon ngọt lại dưỡng nhan. Hoàng hậu nương nương nhận lấy rượu, đi đến trước mặt hai chị em, nàng ấy mỉm cười dịu dàng đọc lời chúc: “Cam lễ duy hậu, gia tiến lệnh phương. Bái thụ tế chi, dĩ định nhĩ tường. Thừa thiên chi hưu, thọ khảo bất vong.”


Sau khi hai chị em Tiểu Thảo quỳ lạy xong nhận lấy rượu lễ, đáp lễ chính tân. Rượu lễ này không phải để hai chị em uống mà phải quỳ xuống rải rượu trên đất làm rượu tế, sau đó mới nhấp nhẹ tượng trưng rồi đặt lại chén rượu lên trên bàn. Hữu ti dâng cơm lên, hai chị em nhận lấy, ăn tượng trưng một miếng rồi lại quỳ lạy chính tân, sau khi được chính tân đáp lễ thì đứng dậy đứng ở mặt Đông của tầng Tây.

Không thể không nói, các nghi lễ trong lễ trưởng thành đủ rườm rà phiền phức, phải thay mấy bộ quần áo, quỳ tới quỳ lui, khiến hai chị em đủ mệt. Tiểu Liên biết mình được hưởng nhờ hào quang của em gái, có thể mời được nhiều khách khứa đến chúc mừng hai người như vậy, lại có may mắn được tiếp xúc gần với Hoàng hậu nương nương như vậy.

Trong lúc căng thẳng, nàng ấy còn cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo! Vui mừng và kiêu ngạo vì có một người em gái có bản lĩnh, có thể khiến cả nhà tự hào vì nàng. Nàng lén nhìn những đại gia khuê tú và con gái quan lại mắt cao hơn đầu kia, ánh mắt bọn họ đều toát ra vẻ hâm mộ và ghen tị, sự tự ti và nhút nhát tận trong xương của Tiểu Liên lặng lẽ rút đi, hành động cử chỉ càng thêm tự nhiên và bình tĩnh.

Chuyện tiếp theo là lấy “Tự” cho hai chị em, Hoàng hậu nương nương đứng dậy nhìn về phía Đông, vợ chồng Dư Hải và Phòng Tử Trấn đều đứng dậy nhìn về phía Tây. Hoàng hậu lấy tên tự cho hai tiểu cô nương, nàng ấy cũng đọc lời chúc: “Lễ nghi ký bị, lệnh nguyệt cát nhật, chiêu cáo nhĩ tự. Viên tự khổng gia, mao sĩ du nghi. Nghi chi vu giả, vĩnh thụ bảo chi, viết Vi Hà, viết Vĩnh Hi.”

Hoàng hậu nương nương đọc nhiều chúc từ như vậy đều là những từ khó hiểu, hai chị em nghe vậy như lọt vào sương mù. Chỉ có mỗi câu cuối là hai người nghe hiểu, hai người bọn họ một người tên tự là Vi Hà, một người tên tự là Vĩnh Hi. Tên tự của Tiểu Liên lấy trong “Vi vũ hà đường”, hoa sen trong mưa càng ngát hương thơm, ý cảnh hay, ẩn ý cũng hay. Tên tự của Tiểu Thảo là “Vĩnh Hi”, hi ý chỉ bình minh, luôn luôn tràn ngập ánh sáng mang đến hy vọng cho người khác.

Hai cái tên này là do Hoàng thượng và Hoàng hậu bàn bạc trong một đêm mới quyết định. Những người biết được ẩn ý trong đó không khỏi trầm tư – Dư Vĩnh Hi, mang đến hy vọng cho con dân trăm họ, đó là người bọn họ có thể đắc tội sao? Ghen tỵ thì thế nào? Thèm muốn thì sao? Ai bảo con gái bọn họ vừa không có tài vừa không lo được miếng cơm manh áo cho bách tính chứ?


Lúc này, chị em Tiểu Thảo đồng thanh nói: “Tiểu Thảo (Tiểu Liên) tuy bất mẫn, cảm bất túc dạ chi phụng…” Sau đó lại hành lễ với chính tân, chính tân đáp lễ xong cũng trở về ngồi vào chỗ của mình.

Hai chị em Tiểu Thảo quỳ xuống trước mặt cha mẹ, xin cha mẹ chỉ bảo. Vợ chồng Dư Hải vui mừng nhìn hai đứa con gái lớn lên khỏe mạnh thì cười nói: “Mới chớp mắt các con đã lớn vậy rồi. Cha mẹ không yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng đời này các con có thể thuận buồm xuôi gió, bình an vui vẻ.” Lời nói đơn giản ngắn gọn nhưng chan chứa tình yêu của cha mẹ dành cho con cái.

Phòng Tử Trấn là người thô lỗ, không câu nệ như vậy, ông ấy đỡ con gái nuôi dậy, giọng nói sang sảng: “Cha con nói rất đúng! Nữ nhân không nên suy nghĩ nhiều, mấy chuyện như nuôi gia đình, công danh lợi lộc gì đó đều là chuyện của đàn ông, cuộc sống sau này hai tỷ muội các con chỉ cần sống vui vẻ là được. Rảnh rỗi thì tụ tập với bạn bè, muốn đi chơi ở đâu thì đi, không cần phải kéo theo cái đuôi sau lưng làm gì. Bả vai gầy nhỏ của con phải gánh chịu quá nhiều trách nhiệm khiến người làm cha như chúng ta rất xấu hổ…”

Hoàng thượng ngồi ở vị trí chủ vị khóe mắt hơi giật giật, Phòng Tử Trấn đang cổ vũ ái khanh của hắn ta bỏ việc phải không? Dám dao động lòng quân ngay trước mặt hắn ta, lão Phòng ông cũng to gan lắm?

Dư Tiểu Thảo nhe răng cười với hai người cha, nói: “Cha, cha nuôi! Con hiểu ý hai người. Nhưng mà niềm vui lớn nhất của con là kiếm thật nhiều tiền, mỗi ngày rảnh rỗi thì ngồi đếm tiền chơi! Hai người cảm thấy con gái lo toan nhiều việc như vậy sẽ mệt mỏi, thật ra con lại tìm được niềm vui trong đó, vô cùng thú vị ạ!”

Cha mẹ hai bên nghe vậy cũng chỉ mỉm cười bất đắc dĩ. Phòng Tử Trấn cười ha ha nói: “Được! Con cảm thấy vui vẻ là được!”


Tiểu Liên kéo ống tay áo em gái, hai người lập tức trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Con tuy không mẫn, dám không chi thừa!” Sau đó quỳ lạy với cha mẹ.

Bước cuối cùng là hai chị em Tiểu Thảo vái chào tất cả khách khứa ở hiện trường, bày tỏ lòng cảm ơn với sự góp mặt của bọn họ trong ngày hôm nay. Hai tỷ muội lần lượt hành lễ với chính tân, khách khứa, hữu ti, tán giả. Người nhận lễ rối rít mỉm cười gật đầu với hai nàng.

Dư Hải nhìn tất cả mọi người nói lời cám ơn: “Lễ trưởng thành của tiểu nữ Dư Tiểu Liên và Dư Tiểu Thảo đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã đến tham gia. Dưới lầu có chuẩn bị tiệc rượu và điểm tâm, mời mọi người xuống dự tiệc…” Liễu thị và Phòng phu nhân đưa các vị nữ quyến xuống lầu, hơn nữa còn sai nha hoàn dẫn bọn họ vào trong nhã gian đã bố trí trước đó.

Chiếc bánh ngọt cỡ lớn dùng nước quả đỏ viết “Chúc mừng lễ trưởng thành của Dư Tiểu Liên, Dư Tiểu Thảo” được cắt thành từng miếng nhỏ dưới ánh mắt thèm thuồng và tò mò của đám trẻ con, sau đó được nhân viên phục vụ của Trân Tu lâu bưng lên từng bàn tiệc.

Tiệc rượu vừa phong phú vừa ngon miệng, nhất là những món ăn mới kia càng khiến khách khứa động lòng. Rượu đàn ông uống là loại rượu mạnh do tửu phường của Dư gia mới ủ ra, các võ tướng đều rất thích. Trên bàn của các tiểu thư và trẻ con là rượu hoa quả thơm ngọt ngon lại còn tốt cho sức khỏe.

Thái Thượng hoàng, phụ vương và hai vương thúc ngồi chung một bàn, sau ba tuần rượu, Chu Quân Phàm đột nhiên phát hiện hình như trên bàn thiếu mất một người: “Vương thúc, Tuấn Dương đâu?”

Tĩnh Vương uống một hớp rượu ngũ lương thơm nồng nhẹ nhàng phất tay nói: “Mặc kệ nó, từ sau khi vào Trân Tu Lâu đã không thấy tiểu tử này đâu rồi. Vừa nãy nếu không thấy nó đi xuống cùng Hoàng thượng, ta còn không biết nó lén chạy lên lầu ba tham gia lễ trưởng thành đâu! Bây giờ tiểu tử thối đó chỉ biết nghĩ cách lấy lòng tiểu tức phụ tương lai thôi, nó làm gì có tâm trạng ăn cơm cùng chúng ta chứ?”

“Cái gì? Mấy tiểu tử thối các ngươi lên lầu ba dự lễ? Tại sao không gọi lão tử? Quá đáng!” Thái Thượng hoàng vừa nghe vậy thì lập tức nuốt miếng thịt nướng mật ong xuống, tức giận vỗ bàn nói.


Đoan Vương ung dung uống một ngụm rượu nho, tình trạng sức khỏe bây giờ không cho phép ông ấy uống rượu mạnh. Sau đó ông ấy lại ung dung nói với cha mình: “Phụ hoàng, người là cha của ba huynh đệ chúng con. Quân Phàm là con trai con, là cháu ngài! Nó đi xem chuyện vui còn chẳng nhớ đến cha mình, huống chi là cha của cha?”

Thái Thượng hoàng nổi giận, Táp Vương lúc nào cũng rụt cổ giả ngoan ngoãn nghe thấy thì lén giơ ngón cái với đại ca ông ta: Cũng chỉ có đại ca mới dám nắm râu cọp của lão cha nóng tính này thôi.

Đúng thật, Thái Thượng hoàng nhíu chặt mày đang định nổi bão, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con trai lớn, mũi nhọn lập tức chĩa về phía con trai út: “Tiểu tử thối, ngươi biểu cảm gì đó? Đã lớn thế này rồi, cũng đã làm gia gia rồi còn không có công việc đàng hoàng, không sợ Tiểu Hâm Hâm chê cười!”

Tiểu Hâm Hâm là đứa cháu nhỏ chưa tròn một tuổi của Táp Vương, hôm nay cũng được ôm đến đây. Nhưng mà lúc này hẳn là đứa nhỏ đang được Thế tử phu nhân của phủ Táp Vương ôm ngồi trong nhã gian uống canh trứng thơm ngon.

Táp Vương biểu cảm rất vô tội: Ông ta còn chưa nói gì đâu, sao người chịu tội luôn là ông ta? Cũng may nhị ca là anh ruột ông ta, đứng ra giúp ông ta di dời hỏa lực.

“Phụ hoàng, ngài nói rất đúng! Trong mắt tiểu tử thối Chu Tuấn Dương kia đúng là không có gia gia này rồi! Nó chỉ nghĩ đến lễ trưởng thành của tức phụ nó nên mới mặt dày theo đi lên. Lúc này, chắc nó đang tìm cơ hội ở riêng với tiểu tức phụ của nó rồi!” Tĩnh Vương chua xót oán giận.

Khách khứa đến dự lễ ngày hôm nay hoặc là đã sớm thân quen với Dư Tiểu Thảo, hoặc là thấy nàng tiền đồ rộng mở nên muốn lân la làm quen. Nàng mới đến Kinh thành ba năm đã có mạng lưới quan hệ rộng rãi như vậy khiến ông ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng mà vì con dâu tương lai quá có năng lực nên người làm cha chồng như ông ấy cũng cảm thấy khá áp lực. Hay là… chờ lúc nàng vừa gả đến nhà thì lập tức cho tiểu tử thối kia ra ở riêng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận