Dư Tiểu Thảo đã hồi phục tinh thần, giơ nắm đấm đánh về phía hắn. Nhưng mà nắm đấm chẳng có bao nhiêu lực của nàng chẳng nhằm nhò gì với tên tường đồng vách sắt trước mặt, nói thẳng ra chẳng khác nào cù lét, không hề ảnh hưởng đến việc hắn ăn đậu hũ của nàng.
Vật ở phần dưới bụng kia càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng, chọc vào Tiểu Thảo khiến nàng rất khó chịu. Nàng biết sự giãy giụa của mình sẽ càng khiến hắn hưng phấn. Đầu óc còn đang hỗn loạn của nàng suy nghĩ một lát rồi dùng sức cắn lên môi hắn. Nhưng khi miệng nàng truyền đến mùi máu tanh hắn vẫn không biết đau mà càng liếm, gặm cắn hăng say hơn.
Nàng vươn tay chuẩn xác nắm được lỗ mũi của đối phương. Nàng không tin hắn không thể hít thở còn không buông tha nàng! Trong mắt Dư Tiểu Thảo ánh lên tia gian xảo. Ai ngờ rằng dung tích phổi của hắn lại lớn như vậy, nín một hơi tiếp tục hôn nàng... thật lâu sau mới buông nàng ra.
“Tên háo sắc, đại lưu manh!” Ngay khoảnh khắc hắn khôi phục lý trí, nàng lập tức kéo giãn khoảng cách với tên nguy hiểm này, không vui nhìn hắn, đôi môi hơi sưng đỏ trề ra, trong mắt toát ra lửa giận khiến Chu Tuấn Dương rất khó hiểu.
“Nói! Có phải huynh đã hôn rất nhiều người không? Nên không hề thấy xa lạ chút nào?” Dư Tiểu Thảo hai tay chống nạnh, mặt đầy ghen tuông, công phu sư tử Hà Đông lần đầu xuất kích.
“Nàng hiểu lầm gia rồi, có ai có thể hấp dẫn ta ngoài nàng chứ? Nàng không biết sao? Mấy việc này trước nay đều là đàn ông tự học lấy. Hơn nữa ta đã sớm hôn nàng trong mộng rất nhiều lần. Thành thạo là chuyện đương nhiên không phải sao?” Chu Tuấn Dương ngoài mặt thì biểu cảm đây là chuyện đương nhiên, trong lòng lại thầm vui mừng vì tiểu nha đầu ghen tuông.
Dư Tiểu Thảo nghi ngờ nhìn hắn rất lâu, không thấy hắn chột dạ mới miễn cương nói: “Hừ! Lần này tha cho huynh, nếu để ta biết được huynh dám lăng nhăng với người phụ nữ khác, bản cô nương sẽ chế thuốc khiến huynh không thể... cương!”
“Phụt…” Chu Tuấn Dương suýt bị sặc nước miếng. Hắn nhíu chặt mày, mắt phượng câu hồn người nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, không vui nói: “Nàng nghe mấy thứ linh tinh này ở đâu, nếu gia không... cương được, nàng phải làm thế nào?”
Hai gò má Dư Tiểu Thảo lại đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Nếu huynh dám hai lòng bản cô nương sẽ đuổi huynh ra khỏi cửa. Đến lúc đó ta và huynh không còn quan hệ gì hết, ta mặc xác huynh! Huynh đừng quên ta từng học y, một vài chứng bệnh của đàn ông, đương nhiên ta cũng biết...”
“Sau này đừng đụng đến mấy thứ y thuật đó nữa, ta cũng không muốn nàng làm đại phu mở y quán kiếm tiền! Nếu nàng thích tiền thì tháng sau chờ đội thuyền đến Tây Dương ta sẽ bảo bọn họ dùng lá trà và đồ sứ đổi lấy nhiều đá quý và kim cương hơn. Chúng ta mở tiệm đá quý, một vốn bốn lời...”
Vợ hắn hiểu biết rộng rãi, hơn nữa có rất nhiều thứ không học cũng biết. Ví dụ như y thuật, theo những gì hắn biết thì lúc nhỏ tiểu nha đầu này theo đại phu chân đất trong thôn học chút y thuật sơ sơ, thế mà y thuật của nàng kể cả thái y trong cung cũng có chỗ không so bì được, còn bản lĩnh chế thuốc của nàng... Đáy lòng Chu Tuấn Dương dâng lên cảm giác bất lực, vợ hắn có quá nhiều bí mật, sau này chắc chắn hắn sẽ còn nhiều dịp phải thu dọn tàn cục cho nàng!
“Bây giờ là lúc nói chuyện y thuật sao? Huynh đàng hoàng một chút, bây giờ chúng ta đang bàn luận chân tình huynh dành cho ta!” Dư Tiểu Thảo suýt bị đề tài đó di dời lực chú ý, vội vàng bẻ lái về chủ đề lúc đầu.
Chu Tuấn Dương thấy nàng muốn bùng nổ, là đại trượng phu co được dãn được, hắn vội vàng nghiêm mặt nói: “Yên tâm, gia tuyệt đối trung thành với nàng, quyết không hai lòng. Hai mươi hai năm này, ngoài nàng ra, gia chưa từng thân cận với người nào khác, cũng sẽ không lăng nhăng với bất kỳ ai! Tình cảm của ta dành cho nàng còn trung thành hơn cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch!”
Thấy hắn dám so bản thân với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Dư Tiểu Thảo mỉm cười thật tươi. Chu Tuấn Dương không nhịn được tiến lên hai bước định hôn trộm thêm cái nữa thì lại bị tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa phá rối: “Tiệc rượu ở dưới đã mở, sao tiểu thư còn chưa xuống? Ồ? Ngô Đồng, sao ngươi không ở trong phòng?”
“Mai Hương tỷ muốn ta giúp tỷ ấy chút việc, tiểu thư đã đồng ý rồi. Dương Liễu, sao ngươi lại rảnh tay lên đây?” Tuy trong lòng Ngô Đồng khá nghi ngờ, rõ ràng là chuyện này rất dễ, tìm bừa một tiểu nha hoàn cũng có thể hoàn thành, tại sao Mai Hương tỷ cứ phải chọn nàng ta? Nhưng mà Mai Hương tỷ là thị nữ bên cạnh mẹ chồng tương lai của tiểu thư, dù nàng ta có nghi ngờ thế nào cũng không dám nói ra.
Dương Liễu hưng phấn nói: “Bánh ngọt to và điểm tâm ở dưới tầng đều đã chia hết. Mấy ngày rồi ta chưa thấy tiểu thư, ngày hôm nay lại đặc biệt như vậy nên muốn lên thỉnh an người, cũng tiện thể chúc mừng người!”
Tiếng bước chân của hai người càng lúc càng gần, Dư Tiểu Thảo thấy khóe môi bị nàng cắn rách dừng ở trước mặt nàng 2cm thì nín cười nói: “Ngô Đồng trở về, có phải huynh nên tránh đi không?”
Chu Tuấn Dương thở dài, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, chờ đến khi nàng mười sáu tuổi, chúng ta đính hôn được không?”
“Năm trước năm sau chỉ cách nhau mấy tháng, huynh đã chờ nhiều năm như vậy còn ngại chờ thêm mấy tháng sao? Hơn nữa, đính hôn không phải thành thân, không lẽ sau khi đính hôn huynh có thể quang minh chính đại âu yếm?” Dư Tiểu Thảo trêu ghẹo nói.
“Sau khi đính hôn nàng chính là người của ta, mấy kẻ muốn lân la đến gần nàng sẽ không dám ho he gì nữa. Đừng tưởng rằng hai năm này, gia ở trong quân doanh thì sẽ không biết gì về tin tức trong Kinh thành. Nàng nói đi, có phải nhị thiếu gia phủ Vinh Quốc công có ý với nàng không? Mỗi lần nàng tổ chức tụ họp, hắn đều kéo theo tên đệ đệ mặt dày tham gia. Tiểu tử đó có khuôn mặt trêu ong ghẹo bướm như vậy, lần đầu tiên nàng thấy hắn còn nhìn hắn ngây người đó!” Bây giờ đổi thành Chu Tuấn Dương ghen tuông.
Tiểu nha đầu trước nay đều không có sức đề kháng với đàn ông đẹp trai. Mỗi lần thấy Tô Nhiên Đại tổng quản, ánh sáng phát ra từ mắt nàng có thể chói mù mắt người khác. Nếu như không phải Tô Nhiên có thân phận đặc thù, hắn đã sớm xông lên đánh một trận với y rồi! Lão nhị Ninh gia được tiểu nha đầu khen ngợi tao nhã lịch sự, dịu dàng như ngọc, theo hắn thấy y chỉ đang giả vờ mà thôi!
“Được rồi, được rồi! Đừng lôi mấy chuyện cũ ra nói nữa. Khi đó ta đã bao tuổi đâu, chỉ ngắm y như ngắm tranh mà thôi! Đám Ngô Đồng đã đến tận cửa rồi, huynh còn không mau đi?” Dư Tiểu Thảo đẩy hắn về phía cửa sổ, hắn sải chân bước ra phía cửa sổ ngồi trên đó, mặt ngó ra ngoài.
Chu Tuấn Dương xoay đầu lại, biểu cảm vô lại: “Nàng hôn gia một cái, nếu không gia sẽ ở lì đây không đi!”
Tiếng đẩy cửa truyền đến, nàng bất đắc dĩ hôn nhẹ lên môi hắn. Khi tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, nàng mạnh tay đẩy Chu Tuấn Dương xuống, mặc kệ đây là lầu ba rất cao. Theo nàng thấy, với võ công cao cường của hắn, đừng nói là lầu ba chứ lầu mười ba hắn cũng không ngã bị thương được.
“Tiểu thư, để nô tỳ đóng cho?” Ngô Đồng thấy tiểu thư đứng trước cửa sổ thì cho rằng nàng muốn đóng cửa sổ lại, nàng ta vội vàng tiến lên làm thay. Lúc này, Chu Tuấn Dương đang treo người dưới cửa sổ, tầm mắt bị cửa sổ chắn mất, hắn chưa thỏa mãn liếm liếm môi. Tiểu nha đầu nhà hắn rất ngọt, đáng tiếc nha hoàn của nàng trở về quá nhanh! Nhưng mà sau này sẽ còn cơ hội khác, bây giờ xuống tham gia tiệc sinh nhật của nàng đã!
Lúc Chu Tuấn Dương thong thả đi đến nhã gian người ta đã uống kha khá rượu, ăn được nửa bữa rồi.
Chu Quân Phàm lanh mắt thấy vết răng nhỏ bên mép đường đệ thì cười thầm trong lòng: Hóa ra là đến hái hoa. Không tồi, không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, rất có phong độ của hắn ta khi còn niên thiếu.
“Tiểu tử thối đi đâu thế? Sao bây giờ mới trở về? Con còn đến muộn nữa thì bánh ngọt của vợ con không có phần của con đâu!” Phần bánh ngọt của Chu Tuấn Dương phía trên có chữ “Thảo” được viết bằng nước quả đỏ, xem ra là đặc biệt để dành cho hắn.
“Hoàng gia gia, Hoàng thượng, hai vị Vương thúc...” Chu Tuấn Dương hành lễ với từng người. Khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo nay lại đột nhiên trở nên ấm áp khiến cho những người ngồi trong phòng rất ngạc nhiên.
Thái Thượng hoàng nhai tai heo om cay giòn ngon, nói: “Thế này mới đúng chứ! Người trẻ tuổi nên cười nhiều hơn mới có thể khiến các thiếu nữ vui vẻ! Tiểu tử con rất giống lão tử lúc còn trẻ. Lúc đó, tuy lão tử gia cảnh bần hàn nhưng vẫn có không ít tiểu cô nương bị vẻ đẹp của lão tử mê hoặc....”
Tĩnh Vương nhìn khuôn mặt bánh nướng tròn trịa của cha mình, cái cằm mập mạp, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, mắt phượng quyến rũ của con trai mình, khóe miệng giật giật... cha, người đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa! Tuấn Dương rõ ràng là đứa con trai giống mẹ nó nhất trong ba đứa. Nếu nói giống ông cụ nhất thì hẳn là Hoàng thượng mày rậm mắt to mới phải!
Táp Vương nhìn chằm chằm dấu răng ở khóe miệng Chu Tuấn Dương, cười ha ha không dừng lại được, cuối cùng vẫn không nhịn được trêu ghẹo: “Ôi, Dương tiểu tử, miệng ngươi bị sao thế? Sao mới không thấy một lát đã bị thương rồi?”
Chu Tuấn Dương sờ vết thương bên khóe miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có. Đối mặt với mấy khuôn mặt già nua đầy tò mò, hẳn vội vàng chỉnh lại cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Không có gì, vừa nãy bị một con mèo hoang cắn một cái...”
Chu Tuấn Húc là con trai của Táp Vương, tính cách giống cha hắn ta, rất hay đùa vui, nghe thấy thế thì cười ha ha chọc ghẹo: “Ai da! Người có thể khiến Dương Quận vương võ công cái thế của chúng ta bị thương nhất định là mèo hoang có võ rồi. Hơn nữa võ miệng còn rất giỏi đấy chứ!”
Chu Tuấn Dương quét ánh mắt lạnh như băng về phía hắn ta, Chu Tuấn Húc rùng mình, lập tức ngậm miệng tiếp tục vùi đầu chiến đấu với thức ăn ngon. Trong lòng hắn ta không ngừng oán thầm: Tiểu tử thối, loại người vừa lạnh lùng vừa khó tính như ngươi có người thích ngươi mới là lạ đó! Đáng đời ngươi bị cắn!
Chờ đến khi chị em Dư Tiểu Thảo đến phòng này mời rượu, đôi môi đỏ thắm của nàng càng khiến đám trưởng bối ở đây nghi ngờ! Phòng phu nhân và Liễu thị đương nhiên không biết gì cả, Tiểu Thảo hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lần lượt rót rượu cho từng người, nói mấy lời cảm ơn rồi trốn lẹ. Nàng rất sợ chỉ cần ở lâu hơn một giây sẽ có người chọc ghẹo quan hệ giữa nàng và Chu Tuấn Dương khiến hai mẹ biết!