Nông Viên Tự Cẩm

Thảo nguyên mênh mông giống như một bức tranh thiên nhiên cực lớn, dường như mùa thu không đến với vùng đất rộng bát ngát này, cỏ cây vẫn xanh non như vậy, đúng là không thể miêu tả bằng lời nói được. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cỏ cây xanh không đâu không có. Phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy điểm cuối cứ như mênh mang vô hạn vậy. Đây chính là một đại dương không chuyển động khiến người khác có hơi mơ màng, cũng khiến con người ta suy nghĩ miên man.

Dư Tiểu Thảo cưỡi một con ngựa thuần trắng dõi mắt nhìn về phía xa, trời xanh mây trắng gió nhẹ ánh mặt trời ấm áp, cả đường bôn ba mệt nhọc dường như đều bị cảnh sắc trước mặt xua tan. Từ xa xa có mấy điểm đen đang nhanh chóng tiến đến gần, chờ khi người ngựa đều chạy vào tầm nhìn Tiểu Thảo mới phát hiện người dẫn đầu là người quen: Thống lĩnh tư quân của phủ Tĩnh Vương Lưu Đức Khôn. Khi xưa lúc giặc Oa đánh cướp, Chu Tuấn Dương lĩnh chỉ chạy suốt đêm, để Lưu thống lĩnh dẫn theo tám trăm tư quân của phủ Tĩnh Vương đến cứu viện thôn Đông Sơn. Dư Tiểu Thảo có gặp mặt ông ta mấy lần.

“Chủ tử, đi đường vất vả khổ cực, thuộc hạ đã sai người sắp xếp chỗ ở, mời đi theo ta!” Lưu thống lĩnh dẫn theo mấy thuộc hạ ra mắt chủ tử. Ông ta ngẩng đầu thấy Tô tổng quản bên cạnh Hoàng thượng thì lại càng căng thẳng.

Tô tổng quản chưởng quản ám vệ của triều đình, còn làm tổng giáo đầu của Ngự lâm quân, phụ trách an toàn của Hoàng thượng, rất ít khi rời xa Hoàng thượng. Lần này y được phái đến quan ngoại thị sát trại nuôi ngựa, đủ để thấy sự coi trọng của Hoàng thượng với việc này. Lưu thống lĩnh vốn bị “điều đến” trại nuôi ngựa “chăn ngựa” có chút không vui, lúc này đều tan thành mây khói.

“Thảo Nhi, mệt không? Hay là trở về nghỉ ngơi trước?” Từ khi phái Lưu thống lĩnh và mấy thân tín đến chuẩn bị trại nuôi ngựa, Chu Tuấn Dương vẫn luôn chú ý đến tin tức từ bên này. Nếu không phải lo Tiểu Thảo đi đường mệt nhọc, hắn đã đi thẳng đến trại nuôi ngựa rồi.

Dư Tiểu Thảo đương nhiên biết tâm trạng của hắn lúc này. Nàng uống một ngụm nước linh thạch, sự mệt mỏi trong người đều bị quét sạch, thẳng lưng, lên tinh thần nói: “Không cần đâu! Chúng ta đến trại nuôi ngựa trước đi! Tiểu Hồng còn ở bên đó nữa, không biết nó còn nhớ ta không nữa!”

Đầu mùa xuân, Tiểu Hồng cuối cùng cũng đón nhận Cuồng Phong, hơn nữa nhanh chóng mang thai. Vì hai con ngựa đều là lương câu nghìn dặm nên ngựa con được kỳ vọng rất cao. Cũng vì thế mà sau khi được Tiểu Thảo đồng ý, Tiểu Hồng đã được chuyển đến trại nuôi ngựa ở quan ngoại. Con của nó trở thành đối tượng quan sát trọng điểm nên được nuôi dưỡng rất cẩn thận.

Sau khi ngựa con được sinh ra, tuy Tiểu Thảo không đích thân đến nhưng luôn phái người đưa thức ăn gia súc mà nàng “chuyên tâm” phối chế đến. Nghe nói ngựa con phát triển khỏe mạnh, đã bộc lộ nét xuất sắc hơn trong số những con ngựa cùng lứa khác được nhân nuôi. Người nuôi ngựa có kinh nghiệm nói tương lai ngựa con nhất định sẽ không thua kém gì cha mẹ nó.

Thấy tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy, Chu Tuấn Dương mặt lạnh liền mỉm cười ấm áp nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta đến trại nuôi ngựa xem xét trước đi.”

“Gia, ba người kia tính sao?” Hầu Hiểu Lượng ngu ngơ chép miệng nhìn ba người cường tráng trong đội ngũ. Trại nuôi ngựa hoàng gia là hy vọng của kỵ binh Đại Minh, không thể để những kẻ ngoại tộc có dã tâm biết được bí mật này.

Chu Tuấn Dương nhìn gã ta với vẻ khen ngợi, tuy người này chưa đủ chững chạc nhưng bình thường rất nhanh nhẹn. Hắn nói với Lưu Đức Khôn: “Ngươi phái người sắp xếp chỗ ở cho ba vị khách này đi. Bọn họ là “khách quý” của gia, phải “chiêu đãi” cẩn thận!”

Lưu thống lĩnh hiểu ý gật đầu nói: “Thuộc hạ đã rõ! Lý Đạt Minh, Trương Văn Bân, các ngươi mau dẫn khách quý về chỗ nghỉ ngơi, hầu hạ thật cẩn thận, đừng để khách của chủ tử không vừa ý!”

Hai người bị gọi tên đồng thanh đáp “Vâng!”, Sau đó mời ba người Tiêu Vinh đến biệt viện cách trại nuôi ngựa khoảng mười dặm đường. Biệt viện này được xây dựng chuyên để đón người thay hoàng tộc đến thị sát, nhìn bề ngoài giản dị khiêm tốn nhưng bên trong các loại đồ vật trang trí đều rất quý giá. Việc này càng khiến chủ tớ Tiêu Vinh tin tưởng ân nhân cứu mạng bọn họ có thân phận không bình thường.

“Đại vương, trại nuôi ngựa bọn họ nói, không phải là định nuôi ngựa ở quan ngoại đó chứ?” A Kỳ Cách, một trong hai thân vệ của Tiêu Vinh nói.

Một thân vệ khác tên Đức Lạp Thứ Đằng mặt để râu, cười to nói: “Nuôi ngựa? Không có giống ngựa tốt thì nuôi ngựa cũng chỉ là loại liệt mã để kéo xe mà thôi, có ích lợi gì chứ? Muốn có ngựa giống, dù là trực tiếp thuần phục ngựa hoang trên thảo nguyên, con ngựa có dũng mãnh phi thường đến đâu thì nuôi tiếp mấy đời huyết thống cũng không thuần nữa...”

A Kỳ Cách trừng mắt nhìn tên Đức Lạp Thứ Đằng tứ chi phát triển này, không để ý gã ta mà tiếp tục nói chuyện với chủ tử: “Ngài xem, có phải Đại Minh muốn lập một đội quân kỵ binh để đối phó ngoại tộc như chúng ta không?”

“Rất có khả năng này!” Tiêu Vinh gõ tay trong vô thức, đôi mày rậm nhíu thật chặt.

Đại pháo hồng y và hỏa khí của Đại Minh đã bộc lộ rõ sức mạnh của nó trong lần bọn họ chiến đấu với tộc Nữ Chân, nếu như bọn họ còn huấn luyện được một quân đoàn kỵ binh hỏa lực hùng mạnh thì kế hoạch phục quốc của em trai hắn ta chẳng qua chỉ là một trò cười. Đại Minh đã phát triển mạnh mẽ đến mức bọn họ thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp! Nếu Tiêu Huyễn còn khăng khăng làm theo ý gã chỉ sợ cả bộ tộc sẽ trở thành vật hy sinh cho dã tâm của gã!

“Hay là... nô tài đến trại nuôi ngựa thám thính tình hình?” A Kỳ Cách thấy chủ tử im lặng mà chân mày vẫn nhăn lại thì không nhịn được muốn chia sẻ cùng hắn ta.

Tiêu Vinh ra hiệu ngăn cản nói: “Tuyệt đối không thể! Không nói việc mạng chúng ta là do bọn họ cứu, chỉ nói những đội ngũ tay cầm hỏa khí được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật thép kia thôi đã không dễ đánh rồi! Ta đoán người đứng đầu ba người kia hẳn là người của hoàng thất Đại Minh. A Kỳ Cách, ngươi cảm thấy cho dù bộ tộc không có phản loạn thì chúng ta có đủ thực lực để đánh một trận với Đại Minh sao?”

Bây giờ đổi lại thành A Kỳ Cách cau mày. Trước đây các bộ tộc ở quan ngoại ỷ vào binh hùng tướng mạnh đánh du kích nên vẫn có thể đánh vài trận với quân đội Đại Minh. Nhưng mà trận chiến giữa Đại Minh và tộc Nữ Chân đầu mùa xuân kia, một phát bắn của đại pháo hồng y người ngã ngựa nhào, thương vong vô số. Càng không cần nói đến đội quân kia được trang bị hỏa khí, còn bắn rất chuẩn. Sau trận chiến đó tộc Nữ Chân tổn thất nặng nề, mười mấy năm tới chắc chắn không đủ sức đánh thêm một trận.

Liên minh mười mấy bộ tộc của tộc Nữ Chân cũng vì thế mà tan rã, chứ đừng nói đến một bộ tộc Thổ Cáp Nhĩ nho nhỏ như bọn họ? A Kỳ Cách chậm rãi lắc đầu, nặng nề thở dài.

“A Kỳ Cách, ngươi cũng được coi là dũng sĩ của tộc Thổ Cáp Nhĩ, vậy mà không ngờ rằng ngươi lại nhát gan như vậy! Thứ tộc Thổ Cáp Nhĩ chúng ta không thiếu chính là những dũng sĩ anh dũng thiện chiến không sợ chết! Nếu như Đại Minh thật sự muốn tiêu diệt chúng ta, chúng ta cũng phải khiến bọn họ ăn đắng! Đức Lạp Thứ Đằng ta không phải kẻ sợ chết!” Kẻ ngu vỗ ngực tận trời, hoàng tộc Đại Minh thì thế nào?

A Kỳ Cách tức giận trợn trắng mắt với gã ta: “Đây là lúc nên giao tranh chính diện sao? Ngươi còn không nhìn rõ thực tế! Nếu như hi sinh cả bộ tộc chỉ để ra vẻ ta đây, ngươi cảm thấy cái giá này có đáng không?”

Bình thường Đức Lạp Thứ Đằng vẫn khá sợ kẻ túc trí đa mưu A Kỳ Cách này. Thấy gã nổi giận gã ta chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu rồi không nói nữa.

“Đại vương, hiện tại xem ra chúng ta chỉ có thể kết bạn với Đại Minh, không thể lấy cứng đối cứng được!” A Kỳ Cách tận tình khuyên bảo, rất sợ suy nghĩ của chủ tử sẽ nghiêng theo chiều của Đức Lạp Thứ Đằng.

Tiêu Vinh cười khổ nói: “Bây giờ tình trạng của ta như chó nhà có tang, bản thân còn khó sống, lấy đâu ra vốn liếng liều mạng với người ta?”

“Đại vương, thuộc hạ có một kế, không biết có nên nói hay không!” A Kỳ Cách suy nghĩ rất lâu, cảm thấy với tình hình hiện tại của chủ tử chỉ có thể làm như vậy.

“Nói ta nghe!” Tiêu Vinh cũng đoán ra vài phần, gật đầu với gã.

“Người Hán có điển cố “Ngọa tân thường đảm”, đại vương có thể giả vờ thần phục Đại Minh, mượn lực lượng của bọn họ đoạt lại quyền cai trị bộ tộc!” A Kỳ Cách lén quan sát biểu cảm của chủ tử, nói đến đó thì dừng.

Tiêu Vinh cười khổ nói: “Hoàng đế Đại Minh đâu dễ lừa gạt như vậy, muốn mượn binh của bọn họ chúng ta nhất định phải đưa ra được thành ý! Ngươi cảm thấy dốc toàn bộ tài lực của tộc Thổ Cáp Nhĩ chúng ta có đủ để Hoàng đế Đại Minh động lòng không?”

A Kỳ Cách cắn răng nói: “Không phải quân đội Đại Minh thiếu ngựa sao? Mỗi năm chúng ta đều cống tiến cho bọn họ...”

“A Kỳ Cách! Ngươi biết rõ Đại Minh dựng trại nuôi ngựa là vì huấn luyện kỵ binh. Huấn luyện kỵ binh để làm gì? Đương nhiên là để đánh chúng ta! Cuối cùng thì người bị hại vẫn là chúng ta, ngươi cảm thấy cách đó được sao?” Đức Lạp Thứ Đằng hùng hùng hổ hổ tức giận gầm lên.

A Kỳ Cách liếc mắt nhìn gã ta nói: “Dù người ta không có đội ngũ kỵ binh thì sớm muộn vẫn có thể thu phục các tộc ngoài quan ngoại ngươi tin không?”

“Hừ! Ta chỉ biết là nếu như Đại Minh có thể thành lập được đội ngũ kỵ binh thì đó chính là hổ được thêm cánh. Bộ tộc chúng ta có thể tiếp tục sinh tồn hay không cũng rất khó nói. Làm sao ngươi biết sau khi Đại Minh có binh hùng tướng mạnh sẽ không thôn tính hết các bộ tộc ở quan ngoại?” Đức Lạp Thứ Đằng nóng nảy đi tới đi lui.

“Nhưng mà nếu không làm như vậy thì chỉ bằng thực lực của đại vương và hai người chúng ta, ngay cả bình định phản loạn còn không làm nổi chứ làm gì có thực lực tranh cao thấp với Đại Minh?” A Kỳ Cách cũng biết cách này không khác nào uống rượu độc giải khát.

Nhưng mà gã nhận ra chính sách Hoàng đế Đại Minh áp dụng với các bộ tộc ở quan ngoại còn khá hòa hoãn. Gần hai năm nay còn tăng cường buôn bán và liên lạc giữa Trung Nguyên và các tộc ở quan ngoại nên gã mới dám đề nghị như vậy.

“Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Đại Minh đã bắt đầu dựng trại nuôi ngựa rồi, dù không thực hiện kế hoạch của A Kỳ Cách thì mấy năm nữa thôi, kỵ binh của người ta vẫn sẽ thành lập như thường!” Tiêu Vinh cảm thấy hôm nay số lượt hắn ta than thở quá nhiều, nhiều hơn hẳn số lần cả cuộc đời ba mươi năm của hắn gộp lại.

Đức Lạp Thứ Đằng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có lương câu làm ngựa giống, ngựa đâu dễ nuôi như vậy? Không phải trước đây Đại Minh chưa từng thành lập kỵ binh, chẳng qua mấy kỵ binh cưỡi liệt mã đó chỉ có thể chạy theo sau chúng ta hít bụi mà thôi!”

Tiêu Vinh lập tức ngắt lời gã ta nói: “Trước mắt việc quan trọng nhất là dò hỏi chính sách đối ngoại của Đại Minh, bình ổn nội loạn trong tộc trước. Tránh để tên Tiêu Huyễn ngu ngốc kia nghe lời tiểu nhân xúi giục muốn đánh nhau với Đại Minh. Chỉ sợ đến lúc đó dù chúng ta có diệu kế cũng không thể sử dụng được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui