Nông Viên Tự Cẩm

Mấy ngày này chú ngựa con Hắc Toàn Phong trở thành khách quen của biệt viện. Người của Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương đều biết nó là con của Tiểu Hồng nên rất khoan dung với nó. Nó vốn là khách, lại còn là lương câu có tiềm lực nhất trại nuôi ngựa nên mọi người càng đối xử tốt với nó hơn.

Tiểu tử này ra vào biệt viện như chỗ không người, nhất là dược phòng tạm thời trong hậu viện, mỗi ngày nó đều lượn lờ đến đó. Vì nó ham ăn nên mà trong hậu viện có đồ ăn ngon, lại còn ngon ngọt hơn thức ăn bình thường nó ăn nữa.

Ngày hôm đó, Dư Tiểu Thảo xách giỏ đựng mấy viên “mồi câu” chứa đầy linh khí rời khỏi hậu viện thì gặp Hắc Toàn Phong. Ánh mắt tiểu tử này lập tức sáng lên, hăng hái nhào đến cọ cọ, vươn cái miệng dài thò vào trong giỏ - đồ ăn ngon, nó muốn!

Dư Tiểu Thảo đầy đầu nó ra nhưng không được. Nó cũng mặt dày, biết mọi người cưng chiều nên ỷ còn nhỏ mà bán manh, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, trong nhu hòa lại hơi tủi thân khiến Tiểu Thảo không đỡ nổi.

Tiểu Thảo lấy một viên “mồi câu” to khoảng nắm tay trẻ con ra cho Nghênh Xuân đút cho nó ăn, nàng tiếp tục xách giỏ đi đến trại nuôi ngựa. Mấy ngày nay ngoài thời gian ở bên cạnh nàng ra Chu Tuấn Dương đều ở trại nuôi ngựa, đủ để thấy hắn coi trọng việc này thế nào.

Chu Tuấn Dương đang kiểm tra sức khỏe cho ngựa cùng với đại phu thú y. Thấy nàng đến hắn vội vuốt lại vạt áo, tiến lên đón lấy cái giỏ trong tay nàng, hỏi nhỏ: “Nàng tự tin với thứ “mồi câu” này sao?”

“Đương nhiên! Sản phẩm của Dư thị đương nhiên là hàng tốt. Ta còn bỏ thêm cả yên hà thảo mà ngựa yêu thích và thêm mấy loại thảo dược nữa, tăng mùi vị của yên hà thảo lên mức cao nhất, ngựa trong chu vi mấy dặm đều có thể ngửi được mùi của nó!” Dư Tiểu Thảo biết hắn cố ý hỏi như vậy nên giả vờ như “vô tình” để lộ thành phần “mồi câu” trước mặt đại phu thú ý và mấy quản sự trong trại nuôi ngựa.

Mà đại phu thú y và mấy quản sự thấy chủ tử và nữ chủ nhân tương lai chẳng hề ngại ngần nói về toa thuốc bí truyền ngay trước mặt bọn họ khiến bọn họ rất cảm động, địa vị của Dương Quận vương ở trong lòng bọn họ lại tăng thêm mấy phần.

Chu Tuấn Dương đưa chiếc giỏ trong tay cho Lưu thống lĩnh, hắn hơi căng thẳng và kích động kêu lên với thân tín của mình: “Trương Quân, mau thử nghiệm phạm vi cụ thể của “mồi câu”, nếu như không có vấn đề gì ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đi bắt ngựa hoang! Đám ngựa hoang đó đa số đều có tiềm năng, nếu có thể bắt được bảy tám con về thì trại nuôi ngựa của chúng ta không cần lo lắng về vấn đề ngựa giống nữa!”

Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh cười cười nhìn bọn họ bận bịu lo công việc. Nàng đi đến chuồng ngựa ngó thử thì thấy bên trong có ba con ngựa không có tinh thần lắm. Nhìn đại phu thú y mặt mày ủ dột, rõ ràng là đám ngựa này đã xảy ra vấn đề, bảo sao mấy ngày nay Chu Tuấn Dương hay chạy đến đây, bây giờ hắn còn coi trại nuôi ngựa quan trọng hơn nàng nữa. Dư Tiểu Thảo không thể không thừa nhận mình có hơi xót xa!

Nàng bước thêm mấy bước gần chuồng ngựa giả vờ như vô tình đi đến, tay phải có đá ngũ sắc vô tình sượt qua chỗ cỏ trong chuồng ngựa. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy cỏ và đậu trong đó đã trở nên tươi non trong nháy mắt!

“Quận chúa, chuồng ngựa không sạch sẽ, ngài đừng đến đây…” Lưu thống lĩnh còn chưa dứt lời đã thấy Dư Tiểu Thảo đi vào trong chuồng ngựa, vuốt ve con ngựa bị bệnh kia, vẻ mặt buồn buồn.

Chu Tuấn Dương tiến lên, múc một gáo nước đưa đến trước mặt Tiểu Thảo, nhìn nàng đầy ẩn ý. Dư Tiểu Thảo hình như cũng nhận ra ý này, bàn tay nhỏ bé khẽ lướt qua gáo nước, mỉm cười thật tươi với hắn.

Động tác của hai người người khác nhìn thấy có vẻ như đang liếc mắt đưa tình. Đại phu thú y gầy nhom còn hơi xấu hổ liếc mắt nhìn nơi khác. Ông ta liếc mắt thấy Quận vương gia dùng gáo nước cho ngựa uống nước thì nhắc nhở một câu: “Quận vương, con ngựa này đã ba ngày ăn không vào…”

Ông ta còn chưa nói hết đã trợn mắt nhìn con ngựa ốm đứng còn chẳng vững kia gắng sức uống nước từ trong gáo nước, một hơi uống sạch. Khụ! Đây không phải là vả mặt sao? Nhưng mà vẻ mặt lúng túng của ông ta lại có thêm mấy phần vui vẻ. Có thể uống nước, vậy chứng tỏ bệnh tính chuyển biến tốt.

Năm ngoái, khi trại nuôi ngựa vừa xây xong, đại phu thú y họ Vương khá có danh tiếng ở quan ngoại đã được bọn họ dùng nghìn vàng mời về. Ông ta cũng được chứng kiến những khó khăn ban đầu của trại nuôi ngựa, cùng với việc nó dần dần được xây dựng và trở nên hoàn thiện như vây giờ. Mỗi một con ngựa trong chuồng ngựa, ông ta nhắm mắt lại cũng có thể kể ra thói quen chúng nó. Mỗi một lần ông ta đỡ đẻ ngựa con đều giống như đỡ đẻ con mình vậy, dồn hết tâm huyết làm.

Cho nên mỗi khi có con ngựa nào bị bệnh, ông ta đều nôn nóng và lo lắng hơn người khác nhiều, cố gắng hết sức chữa trị cho chúng nó. Nếu như gặp phải căn bệnh mà ông ta không thể chữa khỏi, ông ta còn đau lòng hơn bất kỳ ai! Lão đầu rất yêu nghề này không có con cái nên coi trại nuôi ngựa như nhà mình, coi ngựa như người thân.

Vì vậy khi có hai con ngựa bắt đầu lộ ra triệu chứng bị bệnh, ông ta lập tức quan sát liên tục, chẩn đoán, dùng thuốc… Nếu như bình thường thì những con ngựa này nhất định có xu hướng chuyển biến tốt, nhưng mà không hiểu sau lần này ông ta lại không phát huy được tài năng trước mặt Dương Quận vương! Hai con ngựa bị bệnh ban đầu bệnh tình trở nặng, còn có khả năng lây cho những con ngựa khác.

Không lẽ là bệnh truyền nhiễm? Không lẽ… ông ta gặp phải dịch ngựa khó giải quyết? Không thể nào, mấy loại triệu chứng này còn kém xa so với dịch ngựa, nhưng sao lại không trị tận gốc được nhỉ?

“Ồ? Cuối cùng thì Hồng Hà cũng chịu uống nước rồi!” Vương đại phu lập tức chen người đến, không cẩn thận hơi va trúng Dư Tiểu Thảo đang đứng bên cạnh Chu Tuấn Dương. Nếu như không phải hắn lanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng thì có lẽ nàng đã bị ngã vào đống rơm bên cạnh rồi.

Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo khiến những người xung quanh không rét mà run! Nhưng mà trong lòng Vương đại phu chỉ có ngựa nên không hề để ý hắn, chỉ tập trung kiểm tra trạng thái của Hồng Hà. Dư Tiểu Thảo bật cười - Uy nghiêm của Dương Quận vương cũng có lúc vô dụng sao?

Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ cười cười với nàng, ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng, mặc kệ nàng giương nanh múa vuốt kiểu gì. Hắn hỏi Vương đại phu: “Đại phu, con ngựa này còn cứu được không?”

“Được chứ! Đương nhiên là được rồi!” Vương đại phu rất phấn khởi, trạng thái của Hồng Hà tốt hơn ban sáng rất nhiều, hơn nữa còn bắt đầu muốn ăn “Mau! Mau đi lấy ít cỏ khô cao cấp đến đây!”

Cỏ khô cao cấp này được vận chuyển nghìn dặm từ Kinh thành đến, dùng làm bữa ăn thêm cho ngựa con mới sinh ra không bao lâu, nhưng cũng có lúc vì chăm sóc cho ngựa bệnh mà chia cho chúng nó một ít.

“Để ta đút nó ăn cho?” Dư Tiểu Thảo thuận tay nhận lấy cỏ khô trong tay người nuôi ngựa, tay phải trắng nõn khẽ lật qua số cỏ khô này.

Vương đại phu khẽ cau mày, mặc kệ nàng có phải Quận chúa hay không, đoạt lấy số cỏ khô trong tay nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mấy thứ cỏ khô cao cấp này là để ngựa ăn, không phải đồ chơi!”

Lưu thống lĩnh bị lão đầu ngoan cố này chọc giận đến không biết làm sao bèn vội nói đỡ cho ông ta: “Quận chúa, Vương đại phu tính tình ngay thẳng, có lúc nói chuyện hơi khó nghe, ngài đừng trách mắng ông ta!”

“Không sao, ông ta chỉ là quá quan tâm ngựa thôi! Trong trại nuôi ngựa chỉ thiếu những người hết lòng như vậy!” Dư Tiểu Thảo sờ sờ mũi, dù sao vừa nãy nàng đã kịp để Tiểu Bổ Thiên Thạch nhuộm linh khí vào trong cỏ khô, ngựa ăn vào hẳn là sẽ khỏi bệnh rất nhanh nhỉ?

“Lưu thống lĩnh, trong trại nuôi ngựa có giếng không? Ngựa uống nước suối hay nước giếng?” Dư Tiểu Thảo thấy con ngựa giống Tiểu Hồng mấy phần kia đã bắt đầu ăn cỏ khô thì vờ như vô tình hỏi.

Lưu thống lĩnh nhìn người nuôi ngựa ở bên cạnh, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vội vàng nói: “Lúc giếng nước trong trại nuôi ngựa vừa đào xong chất lượng nước không tốt lắm. Con suối nhỏ trong trại nuôi ngựa là nước chảy xuống từ tuyết tan trên núi nên cũng coi như tinh khiết, phần lớn đều dùng nước suối cho ngựa uống.”

Dư Tiểu Thảo khẽ nhíu mày nhìn Chu Tuấn Dương không nói gì. Chu Tuấn Dương hiểu ý lập tức nói với Lưu thống lĩnh: “Miệng giếng kia đã bỏ không rồi à? Mau dẫn gia đến đó xem! Tuy nước suối tốt nhưng trên đường nó chảy đến có rất nhiều nhân tố không thể đoán trước. Nếu có một số người không muốn trại nuôi ngựa của chúng ta phát triển, lén giở trò trong nước suối, vậy không phải là trại nuôi ngựa gặp nguy hiểm sao?”

Lưu thống lĩnh thầm kinh hãi, trại nuôi ngựa mới bước đi những bước đầu tiên mà một ít bộ tộc ở quan ngoại đã chê cười không thôi. Nếu sau này trại nuôi ngựa phát triển mạnh ảnh hưởng đến lợi ích của mấy bộ tộc nhỏ đó thì khó mà bảo đảm có xảy ra những chuyện như vậy hay không. Xem ra chuyện này là do ông ta quá sơ ý rồi.

Cách chuồng ngựa không xa có một cái giếng nước, nhìn qua đã bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc đầy quanh giếng, miệng giếng chất đầy bụi bặm và cành khô lá úa. Chu Tuấn Dương đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tiến về phía trước. Những người khác thấy vậy đều cố ý đứng cách một khoảng, tạo cơ hội cho chủ tử.

Tiểu Thảo ngồi xổm trên miệng giếng, những người phía sau còn đang mải nhìn đông ngó tây, Vương đại phu bị Lưu thống lĩnh lôi xuống cố ý hỏi này nọ. Tiểu Thảo vươn người nhìn xuống nước trong giếng, một mùi ẩm mốc xộc lên, nước trong giếng rất bẩn, chất lượng nước cũng bình thường. Nàng liếc mắt nhìn Chu Tuấn Dương thì lại gặp phải ánh mắt dò hỏi của hắn.

“Khụ… chất lượng nước nhìn qua không tệ lắm, hẳn là có thể sử dụng!” Tiểu Thảo do dự một giây, sau khi liên lạc được với Tiểu Bổ Thiên Thạch thì vươn tay về phía giếng nước, một tia ánh sáng vàng phóng vào trong giếng. Nước trong giếng lập tức trở nên trong veo, ngay cả rêu xanh trong giếng cũng trở nên xanh hơn rất nhiều.

Sự thay đổi rõ ràng như vậy, trừ khi Chu Tuấn Dương là người mù mới không phát hiện ra. Ánh mắt hắn chỉ hơi lóe lên, khuôn mặt tuấn tú không hề có biểu cảm gì. Cứ như nước trong giếng vốn là trong veo như vậy. Chỉ là hắn hơi buồn cười vì phản ứng giấu đầu lòi đuôi của nàng. Tiểu cô nương tránh né ánh nhìn của hắn, nếu như trước mặt là đất cát, chắc nàng dám giống như đà điểu vùi đầu vào đó mất.

Người nuôi ngựa lấy xô nước ra, múc một xô nước từ trong giếng lên, lấy tay chấm chấm cho lên miệng. Biểu cảm kinh ngạc tràn đầy khuôn mắt gã, nước giếng trong veo mát rượi, còn tinh khiết hơn cả nước suối trên núi tuyết, hương vị thật sự quá tuyệt.

“Không ngờ rằng bỏ không một thời gian mà chất lượng nước lại tăng lên nhiều như vậy!” Người nuôi ngựa lại uống thêm một ngụm, có cảm giác muốn uống mãi không dừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui