Nông Viên Tự Cẩm

Cái mặt ngựa của ngựa trắng như trút được gánh nặng, đầu lại gật gật. Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười: Con ngựa này thành tinh rồi, còn biết cò kè mặc cả. Quả nhiên không hổ là ngựa quý thần tuấn, thông minh chết đi được.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, cũng khó trách. Tiểu Hồng của nàng vốn là ngựa Thất Liệt, khi nó vừa đến bên cạnh Tiểu Thảo, linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch còn chưa khôi phục được nhiều lắm. Tuy rằng đã trôi qua mấy năm, được cải tạo thành ngựa tốt, nhưng dẫu sao thì căn cơ vẫn còn đó!

Mà con ngựa trắng trước mắt này, là ngựa tốt chạy vạn dặm trong vạn con mới có một, nên cho dù không có linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch trợ giúp, nó đã là con xuất sắc nhất trong đàn ngựa hoang rồi. Huống chi, lúc này pháp lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch đã khôi phục một nửa, độ mạnh của linh khí đã tăng lên rất nhiều, đủ để cải tạo một con ngựa quý.

“Đồng ý, ngươi đưa ta trở về, ta sẽ đưa ngươi ba viên đường!” Dư Tiểu Thảo vui vẻ bàn bạc với con ngựa trắng “khôn khéo”, trong lòng tính toán, có thể lừa con ngựa này trở về, giúp trại nuôi ngựa sinh thêm được mấy con con ngựa tốt ngàn dặm hay không nhỉ?

Con ngựa trắng nghỉ ngơi tại chỗ thêm một lát rồi mới để Tiểu Thảo lên lưng nó. Đàn ngựa thét dài làm khúc nhạc đệm nối liền không dứt, làm trong lòng Tiểu Thảo chỉ có một từ “tráng lệ” để hình dung! Khi tới mất gần ba tiếng đồng hồ, chặng đường trở về đương nhiên sẽ không ngắn.

Chu Tuấn Dương bắt được con ngựa Thanh Thông kia, lòng tràn đầy phẫn uất không chỗ trút giận, nên bắt đầu dày vò con ngựa Thanh Thông kiêu ngạo khó thuần kia! Đáng thương cho chú ngựa Thanh Thông, bị hành hạ đến chết đi sống lại, cuối cùng một chút sức lực cũng bị vắt kiệt, vô lực quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.

Chu Tuấn Dương cưỡi ngựa Thanh Thông đã dễ bảo, khi trở lại trại nuôi ngựa, lại phát hiện trại nuôi ngựa như gặp phải địch mạnh, đàn ngựa đều bị lùa vào trong chuồng ngựa, quản sự trại nuôi ngựa thậm chí còn mời tới cả Bách phu trưởng của Hỏa khí doanh tới chi viện.

Nghiêm quản sự của trại nuôi ngựa vốn là quản sự một thôn trang trên danh nghĩa của hắn. Bởi vì thời còn trẻ đã từng nuôi ngựa, có khá nhiều hiểu biết về tập tính của ngựa và quản lý trại nuôi ngựa, nên được đặc cách đề cất nhắc tới đây, phối hợp với Lưu thống lĩnh quản lý mọi chuyện trong trại nuôi ngựa.

Hôm nay, trại nuôi ngựa ngoài đóng giữ mấy trăm quan binh của Hỏa khí doanh, phần lớn người trong trại nuôi ngựa đều đi dụ bắt ngựa hoang, lại liên tục có người nuôi ngựa trở lại bẩm báo, trại nuôi ngựa có sói hoang trà trộn vào. Nghiêm quản sự lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu như mấy chục con ngựa trong trại nuôi ngựa kia xảy ra chuyện trên tay gã, gã chết muôn ngàn lần vẫn chưa hết tội! Các hộ vệ của trại nuôi ngựa hầu như đều đã ra ngoài, gã để người nuôi ngựa khẩn cấp về trại nuôi ngựa, mình thì tới doanh trại của Hỏa khí doanh để tìm kiếm trợ giúp. Cho nên, mới xuất hiện tình cảnh Dương Quận vương nhìn thấy lúc trở về.


“Trại nuôi ngựa có sói? Có tập kích đàn ngựa không? Bầy sói có bao nhiêu con? Trại nuôi ngựa có tổn thất gì hay không?” Chu Tuấn Dương hiểu rất rõ trong lòng, Hoàng thượng vô cùng coi trong tình hình quan ngoại, nếu không thì cũng chẳng cho phép hắn điều động Hỏa khí doanh tới phụ trách an toàn của trại nuôi ngựa. Lại còn phái cả Tổng giáo đầu của Hỏa khí doanh là hắn tới đây để thị sát tình hình trại nuôi ngựa.

Ngay cả Dư Tiểu Thảo cũng được lệnh đi theo. Hắn suy đoán, Hoàng thượng hẳn có điều hoài nghi đôi với năng lực của tiểu nha đầu, thậm chí đã nắm giữ bí mật của nàng. Nếu không sao có thể để một tiểu cô nương đi tuần tra trại nuôi ngựa cùng với hắn chứ?

Không nói Hoàng thượng, bất cứ một tướng quân lãnh binh nào cũng mơ ước có thể đội ngũ kỵ binh thiện chiến. Chu Tuấn Dương cũng như vậy, bởi vậy vị trí của trại nuôi ngựa ở trong lòng hắn chỉ sau tiểu cô nương chỉ một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể làm lòng hắn xao xuyến kia.

Trại nuôi ngựa có bầy sói, đây thật sự không phải chuyện nhỏ! Trại nuôi ngựa vất vả lắm mới tìm được mấy thớt ngựa tốt, quyết khong thể để bầy sói làm hỏng rồi! Ngay cả người Khiết Đan kiêu dũng thiện chiến cũng thiếu chút nữa bị bầy sói tàn phá, huống chi là mấy con ngựa dịu ngoan?

Nghiêm quản sự thầm hơi xấu hổ trong lòng, chủ tử hỏi mấy vấn đề kia, gã lại vì nóng vội mà chưa thể hỏi từng chuyện cho rõ ràng. Nghiêm quản sự thỉnh tội với Quận vương, sau đó lập tức để người sai tìm mấy người nuôi ngựa tới đây báo cáo, định hỏi mọi chuyện ngay trước mặt Dương Quận vương.

Mấy người nuôi ngựa đối mặt với Dương Quận vương y phục hoa lệ thì có loại hoảng sợ run rẩy hai chân. Khi Dương Quận vương dò hỏi chuyện bầy sói, một người đáp lời nói: “Bởi vì toàn lực trấn an đàn ngựa hoảng sợ, trong lúc hoảng loạn nô tài mơ hồ nhìn thấy hai con sói.”

Một người khác bổ sung nói: “Thật ra hai con con sói kia không hề tập kích đàn ngựa, chỉ đi vòng quanh ở xa xa.”

Còn có người nói: “Nô tài không thấy được bóng sói, chỉ nghe được tiếng sói hú mơ hồ truyền đến...”


“Hai con sói kia trông như thế nào?” Chu Tuấn Dương nhíu mày, trong lòng mơ hồ suy đoán được chuyện gì.

Một người nuôi ngựa chính mắt nhìn rõ bóng dáng của con sói, không cần nghĩ ngợi nói: “Hai con sói kia không giống với những con sói xám bình thường lắm, một con màu đen, một con cả người lại trắng như tuyết, vô cùng dũng mãnh, thật ra trông cũng không giống sói lắm!”

Bách phu trưởng của Hỏa khí doanh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, cười nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi! Các huynh đệ, thu binh!”

“Ấy? Sao lại thế này?” Nghiêm quản sự thấy quan binh Hỏa khí doanh hành lễ với chủ tử nhà mình, sau đó nhanh chóng lui về doanh trại, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Chu Tuấn Dương không để ý tới gã, mà tự nhiên lấy ra một chiếc còi đặc biệt, dùng sức thổi một tiếng. Không bao lâu sau, hai bóng dáng như tia chớp một đen một trắng từ nơi xa vội vàng chạy tới, sau đó phanh gấp ở trước mặt mọi người.

“Là chúng nó! Chính là chúng nó!” Mấy người nuôi ngựa lui lại phía sau mấy bước, hoảng loạn gào to. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch hồ nghi ngờ nhìn hình bóng quen thuộc nhất trong đám người, lại tìm kiếm gì đó trong đám người.

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Các ngươi có thể ngửi được mùi hương của chủ nhân không? Có thể mang gia đi tìm nàng chứ?” Tiểu Thảo bị đàn ngựa hoang mang đi chắc cũng phải hơn một canh giờ rồi. Tiểu nha đầu yểu điệu yếu đuối, tay trói gà không chặt, Chu Tuấn Dương luôn canh cánh trong lòng. Nếu không phải vì màn quân ta đánh quân mình lần này của trại nuôi ngựa, hắn đã sớm không nhịn được đi tìm nàng.

Lúc này, Nghiêm quản sự mới tìm ra được mấy phần manh mối, thì ra hai con sói mọi người nhìn thất lại là thú cưng chủ tử và nữ chủ nhân tương lai nuôi thôi! Gã lo lắng vô ích rồi!


Tiểu Bạch ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn về phía Chu Tuấn Dương bằng ánh mắt có vài phần khinh bỉ, giống như đang nói: Ngươi thật vô dụng, ngay cả chủ nhân cũng không bảo vệ được, có còn là đàn ông không!

Tiểu Hắc thì lại sống tốt hơn rất nhiều, bởi vì Chu Tuấn Dương không ít lần cho nói đồ ăn ngon, cho nên coi như cũng thân thiết với hắn. Tiểu Hắc chạy hai vòng xung quanh Chu Tuấn Dương, chạy nhanh hai bước về một phía, lại đứng yên quay đầu lại nhìn hắn, giống như đang nói: Còn lề mề cái gì nữa, sao ngươi còn chưa đuổi theo?

Chu Tuấn Dương xoay người lên ngựa, hai con sói thấy vậy thì xoay người, chạy về một phương hướng nào đó trên thảo nguyên. Chu Tuấn Dương cưỡi ngựa yêu theo sát sau đó. Tuy rằng Cuồng Phong là ngựa, nhưng tốc độc cũng là có một không hai, nhưng so với hai con sói lớn lên bằng nước linh thạch thì cũng phải chấp nhận kém xa.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vừa chạy vừa ngừng, cuối cùng mới không bỏ lại bóng dáng một người một ngựa kia. Tiểu Bạch càng tức giận, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khinh thường nhìn liếc mắt nhìn Chu Tuấn Dương và ngựa yêu của hắn một cái, giống như lúc nào cũng ở nhắc nhở bọn họ “Quá vô dụng”.

Khi Chu Tuấn Dương gặp lại Tiểu Thảo đang xen lẫn trong đàn ngựa hoang thì đã là hơn nửa canh giờ sau. Bởi vì đàn ngựa hoang đã sớm ngửi thấy hơi thở của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, nên muốn chạy vòng ra xa. Nhưng mục tiêu của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch là chủ nhân giữa chúng nó, cho nên cuối cùng lại thành một đuổi một chạy.

Con ngựa trắng lại có linh tính, thiên tính sợ hãi sói hoang là rất bình thường. Nó rất coi trọng con người trên lưng, nên càng muốn mang nàng thoát khỏi nguy hiểm. Những con ngựa hoang khác lại càng liều mạng chạy vội, sợ mình xui xẻo mất mạng trong miệng sói!

Tiểu Bạch dường như đã mơ hồ cảm nhận được gì đó, dần dần thả chậm tốc độ. Tiểu Hắc xa xa nhìn thấy chủ nhân trên lưng ngựa, dường như vừa hưng phấn vừa mừng rỡ đuổi theo đàn ngựa, tốc độ đuổi theo đàn ngựa hoang của nó không chút cố sức nào, đàn ngựa bị nó đuổi nên bỏ chạy tán loạn, mấy chục con ngựa đến cuối cùng chỉ còn lại mấy con lẻ tẻ, đi theo phía sau thủ lĩnh, hết sức chạy trốn.

Khi chạy song song con ngựa trắng, Tiểu Hắc gào một tiếng như làm nũng về phía chủ nhân trên lưng ngựa, con ngựa trắng kinh sợ dựng đứng cứng cả người, thiếu chút nữa hấtt Tiểu Thảo trên lưng đi.

Ngay từ đầu Tiểu Thảo cũng không chú ý tới hai con sói, đàn ngựa đột nhiên tăng tốc, nàng cũng rất buồn bực. Đặc biệt con ngựa trắng lộ ra hoảng loạn, làm nàng mơ hồ nhận thấy được nguy hiểm đang tới gần. Bởi vậy nàng rất phối hợp cúi thấp người, để ngựa trắng có thể chạy nhanh hơn một chút.


Khi Tiểu Hắc xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, nàng mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là sau khi Tiểu Hắc thấp giọng gào lên một tiếng, đàn ngựa càng thêm hoảng loạn làm nàng vừa tức giận vừa buồn cười.

“Tiểu Hắc, ngươi muốn cho ta bị ném xuống sao? Đừng tới gần như vậy, để con ngựa bình tĩnh một chút!” Dư Tiểu Thảo mắng một tiếng với Tiểu Hắc đang vui vẻ không ngừng chạy xung quanh con ngựa trắng. Con mắt xanh biếc của Tiểu Hắc có phần khó hiểu, lại có cả chút ấm ức.

Chu Tuấn Dương ném lại ở xa xa phía sau, vừa lo lắng lại vừa vô cùng bất đắc dĩ. Tiểu Hắc này không được thông minh như Tiểu Bạch. Ngu ngốc, ngươi càng đuổi ngựa hoang càng liều mạng chạy, trừ khi con ngựa mệt đến nằm rạp xuống, nếu không khi nào mới dừng lại? Nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo bình yên vô sự, ngoài tóc bị gió thổi đến có hơi rối loạn, xiêm y không có chút hỗn độn và vết bẩn nào, trái tim lo lắng của Chu Tuấn Dương cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

Cũng may Tiểu Hắc thoáng chốc đã ngừng lại, bộ dạng kia có vẻ ủ rũ, lỗ tai cũng rũ xuống, trông rất đáng thương: Ười ta nhìn thấy chủ nhân nên rất vui vẻ, nhưng chủ ngân lại quát nó, đau lòng quá. Hức hức hức… chủ ngân xấu xa!*

(*) Tiểu Hắc bị nói ngọng.

Tiểu Bạch cắn một miếng lên cổ nó: Ngươi một con sói đực, hức hức cái gì, đàn bà ẻo lả, đúng là mất mặt sói! Đi ra ngoài đừng nói ngươi là huynh đệ của ta, ông đây không có người huynh đệ như ngươi!

Con ngựa trắng dưới háng Tiểu Thảo vô cùng có linh tính, thấy sói đen vậy mà lại nghe lời con người trên lưng nó, ngoan ngoãn dừng bước chân. Nó cũng thả chậm tốc độ! Một hồi hốt hoảng chạy trốn, thể lực và tinh lực của tiêu hao quá mức, cũng không biết những thuộc hạ của nó, có chạy thoát miệng sói hay không.

Nhưng nếu sói đen nghe lời tiểu cô nương loài người, vậy con sói trắng kia không nhận được mệnh lệnh hẳn là sẽ không tổn thương những con ngựa khác nhỉ?

Thân là con ngựa trắng ngựa tốt ngàn dặm, sau một hồi chạy nhanh, chỉ hơi có chút mệt mỏi, những con ngựa khác thì thảm rồi, miệng phun bọt mép, bốn vó bắt đầu nhũn ra. Nếu không phải cố gắng chống đỡ vì sợ bầy sói đuổi kịp, chắc chắn chúng đã ngã rạ xuống đất không dậy nổi rồi.

Tiểu Thảo trấn an con ngựa trắng một hồi, thật vất vả lắm mới bảo được nó dừng bước chân. Nàng nhét một viên đường đã thấm nước linh thạch vào miệng từng con ngựa khác. Sau khi ăn xong một viên sau, con ngựa trắng lại đưa miệng lại, mắt ngựa chứa đầy cảm xúc, dường như muốn bả nàng thực hiện hứa hẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận